Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 135: VỢ THỨ CHÍN





Vết rạch phân cách trên mặt Hề Quyết Vân khiến người ta sợ hãi
Nửa khuôn mặt bên trái đẹp như tranh, ánh mắt đượm buồn, bờ môi đỏ mọng, lông mày lá liễu, thuốc màu nhuộm đỏ nơi khóe mắt, khiến cô ấy trở nên cực kỳ xinh đẹp, nhưng nửa gương mặt bên phải lại là bộ xương trắng rợn người, hốc mắt sâu hoắm, lỗ đen lộ ra ngoài, vì không có môi và lợi để che nên chân răng lộ rõ, hàm răng đều tăm tắp, chỉ cần nhìn kĩ thì sẽ phát hiện cô ấy không có lưỡi
Khương Yếm nhìn một vòng, tìm được năm cái ghế trong góc
Cô nhón chân cẩn thận đi trên đống xương, sau đó kéo ghế đến trước sân khấu rồi ngồi xuống
Bây giờ không có cách nào để phá trận, chi bằng xem thử cô ấy muốn làm gì, thế là những người khác cũng lần lượt ngồi theo
“Cộc cộc cộc.”
Theo tiếng nhạc vang lên, Hề Quyết Vân phẩy áo chỉ tay, đôi mắt từ vui chuyển thành buồn, mất đi chiếc lưỡi không ảnh hưởng đến việc cô ấy hát hí khúc, bài hát ngâm nga phát ra, cô ấy múa kiếm uyên ương một cách điêu luyện, các ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, sau đó quay người khom eo, lấy thanh kiếm làm điểm tựa rồi nhảy múa trên sân khấu
Tuy trông có vẻ quỷ dị nhưng rất đẹp
Cảm xúc sợ hãi trong mắt Ngu Nhân Vãn dần tan biến, em ấy khẽ nói: “Nếu như cô ấy sống lâu, ra khỏi thôn Linh Nhân, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Lịch sử kinh kịch sẽ có tên cô ấy.”
Bình Bình gật đầu đồng ý: “Tuy nghe không hiểu nhưng rất hay, nếu phớt lờ gương mặt bên phải kia thì trông rất đẹp.”
“Chẳng trách Kim Nguyệt Bạch lại nói em không thể tập trung học trong lúc Hề Quyết Vân hát.”
Một bài kịch rất dài, nhưng chẳng biết là do mọi người nghe quá nhập tâm, hay do thời gian trôi quá nhanh, mấy người lại im lặng ngồi nghe hết cả màn kịch trên sân khấu
Ngu Cơ sắp tự sát
Hề Quyết Vân rút thanh kiếm lạnh lẽo ra, ngước mặt lên, nhìn xuống sân khấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả đám sững sờ
Tim Khương Yếm đập thình thịch, cô và Hề Quyết Vân nhìn chằm chằm nhau trong mấy giây, thấy mặt bên trái của cô ấy cũng biến thành bộ xương trắng, máu tươi phun ra từ mắt tai mũi họng, cô lập tức đứng dậy tránh đi
Nhưng đúng lúc này cô lại mất quyền kiểm soát cơ thể
Hề Quyết Vân cầm kiếm đi xuống sân khấu, cô ấy đến chỗ Thẩm Hoan Hoan trước, sau đó không do dự đâm thẳng vào cổ cô nàng, ngay tức khắc cổ Thẩm Hoan Hoan phát ra tiếng gãy xương
Quả thực quá đột ngột
Cơn đau dữ dội truyền đến, đồng tử Thẩm Hoan Hoan co rút, nhưng chẳng mấy chốc đã dại đi. 
Bởi đang ở trong tư thế ngồi, đầu cô nàng rơi tõm lên đùi, cổ đung đưa theo quán tính, nhìn tổng thể giống như cô gái không đầu đang ôm đầu của chính mình ngủ say
Người thứ hai Hề Quyết Vân nhắm đến là Thẩm Tiếu Tiếu, Thẩm Tiếu Tiếu bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ
Em điên cuồng vùng vẫy, thử thoát khỏi chiếc ghế, nhưng giờ đây em không thể đứng dậy cũng chẳng thể nói được, rất nhanh lồng ngực em đã bị thanh kiếm đâm xuyên, mấy con dòi màu trắng bò ra từ trong tim em
Rơi lõm tõm xuống đất
Ngu Nhân Vãn ngồi bên cạnh Thẩm Tiếu Tiếu, Hề Quyết Vân nổi hứng, xoay người, cô ấy nhìn em ấy cười, sau đó liên tục chém vào người em ấy
Trái một nhát phải một nhát, chém đến nhát thứ mười sáu thì Ngu Nhân Vãn đã ngừng thở
Dưới chân em ấy là một đống thịt vụn
Sau đó Hề Quyết Vân nhìn sang Bình Bình
Bình Bình biết mọi người vốn không phạm phải điều kiện dẫn tới tử vong nên không sợ, do đó cô bé không hề cựa quậy
Nhưng biết mình không chết không đồng nghĩa với việc không sợ, cô bé căng thẳng nhìn Hề Quyết Vân, sau đó bị cô ấy chém đứt đầu
Khương Yếm: “...”
Cô chỉ hy vọng Hề Quyết Vân có thể ra tay dứt khoát, có lẽ đã nghe được tâm tư của cô, Hề Quyết Vân dứt khoát đâm kiếm vào bụng Khương Yếm, sau đó móc lên trên một cái
Ba giây sau, hai phần cơ thể Khương Yếm đổ về hai phía

Lúc Khương Yếm khôi phục lại ý thức, cô đã quay trở lại trạng thái ban đầu, Khương Yếm ngồi ở vị trí cuối cùng trong sảnh
Bốn người còn lại ngồi cùng cô bên chiếc bàn dài, nét mặt kinh hồn chưa thể bình tĩnh, trán Thẩm Tiếu Tiếu đổ đầy mồ hôi lạnh, em không ngừng hít thở sâu, lúc này cả rạp hát bỗng vang lên một tràng vỗ tay rộn rã, vô số lời khen ngợi ập vào màng nhĩ
Khương Yếm ngước mắt lên nhìn sân khấu, lúc này tất cả diễn viên đang lên sân khấu để cúi đầu cảm ơn khán giả
Màn kịch đã kết thúc
Khán giả lần lượt rời đi nhưng vẫn còn vài người ở lại nói chuyện phiếm, bày tỏ cảm xúc dâng trào từ tận đáy lòng
Đám Khương Yếm cũng chuẩn bị đứng dậy, nhưng lúc này có một người đàn ông tuổi tầm trung niên trông rất tao nhã đi lên sân khấu, chặn Hề Quyết Vân lại
“Không biết Hề trưởng đoàn suy nghĩ đến đâu rồi?”
Nhìn bề ngoài có thể đoán được địa vị lẫn tiền tài của đối phương không thấp, từ hành động của ông ta, có thể chắc chắn ông ta chẳng phải hạng tốt lành gì. 
Hề Quyết Vân lễ phép gạt tay người đàn ông ra: “Rất vinh dự khi được Vương lão gia ưu ái, nhưng Quyết Vân tạm thời chưa có ý định lập gia đình.”
Khương Yếm nhớ lại những chuyện liên quan đến Vương lão gia
Buổi sáng lúc ở ngoài rạp hát có hai người đàn ông trò chuyện, nói Vương lão gia muốn cưới Quyết Vân làm vợ thứ chín, nhưng hai người cũng chẳng biết diễn biến tiếp theo như nào, ngược lại giữ kín miệng rồi lập tức rời đi
Bình Bình nhỏ giọng nói chuyện của Vương lão gia: “Lâm Tiểu Đường từng kể với em, Vương lão gia này có sở thích hành hạ người khác, còn thích cưỡng ép mấy cô gái tị nạn xinh đẹp, một năm đã mất ba người vợ, hai người chết, một người bỏ trốn.”
Bị từ chối trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Vương lão gia trông rất khó coi
Lúc này Tiêu Tùng Dã cũng lập tức lên sân khấu, chị ta đứng chắn trước mặt Hề Quyết Vân, mỉm cười
Nhìn bề ngoài lẫn khí chất trên người Tiêu Tùng Dã, chị ta rất không hợp đóng vai mấy người hay nịnh hót, nhưng chị ta không những mỉm cười, mà còn nắm lấy bàn tay của Vương lão gia, nhỏ giọng thì thầm vào tai ông ta
Sắc mặt Vương lão gia bỗng tốt hơn nhiều. 
Ông ta với Tiêu Tùng Dã bước lên tầng hai, mấy phút sau, Phương Tự Ngữ bị Lâm Tiểu Đường gọi về, cậu ta nhanh chóng đi lên trên tầng hai
Khương Yếm nhớ đến thiết lập của mình, bèn nhấc chân đi theo, chuẩn bị quan tâm đến sự an toàn của Tiêu Tùng Dã.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                               
Lâm Tiểu Đường vội gọi cô lại
“Không sao, tam sư phụ đi rồi.” Lâm Tiểu Đường nói: “Vương lão gia sẽ nể mặt anh ấy, không làm gì quá mức đâu.” 
Khương Yếm gật đầu
Mười phút sau, đợi khách với Lâm Tiểu Đường đi hết, Khương Yếm lại xoay người lên tầng hai, cúi người nhìn vào bên trong qua khe cửa
Lúc này Tiêu Tùng Dã đang đứng trên sân khấu hát hí khúc, bên dưới chỉ có mình Vương lão gia. 
Vương lão gia đầy vẻ tự đắc, thỉnh thoảng lại chen vào mấy câu, thích lúc nào là cắt ngang Tiêu Tùng Dã lúc đó, liên tục khen hay, cứ đến đoạn hay thì lại bị ông ta chen ngang, hoàn toàn không thể nghe nổi
Nhưng Tiêu Tùng Dã không quan tâm
Chị ta vẫn thuận theo thái độ của đối phương, vừa cười vừa hát hí khúc mới học, còn phối hợp với Vương lão gia, lúc thì bày vẻ giận dữ, khi lại mỉm cười e thẹn
Mới hát một đoạn, Vương lão gia đã bước lên sân khấu, liên tục vuốt ve cánh tay Tiêu Tùng Dã
“Được lắm, được lắm.”
“Tôi rất thích ngoại hình của em, đợi Quyết Vân nghĩ xong, cả em với cô ấy sẽ cùng gả vào nhà tôi.” Vương lão gia nói: “Tôi lấy em trước, sợ rằng cô ấy không vui, cô ấy kiêu ngạo, nhưng em lại hiểu chuyện, chắc chắn sẽ hiểu cho tôi.”
Từ góc nhìn của Khương Yếm có thể thấy rõ Tiêu Tùng Dã đang nắm chặt nắm tay ở sau lưng, mấy phút sau, chị ta nhanh chóng thả lỏng tay, hai tay ôm lấy cánh tay Vương lão gia, còn nhẹ nhàng đung đưa
Vương lão gia vui vẻ rời đi
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng Tiêu Tùng Dã cũng lộ ra vẻ cực kỳ ghê tởm
Vì cảm thấy buồn nôn, chị ta nôn oẹ mấy tiếng, cơ thể run lẩy bẩy, bàn tay run rẩy lấy khăn lụa từ trong áo ra để lau tay, càng lau càng đỏ, lau đến rách cả da
“Cái chó gì vậy!”
Chị ta giận dữ nói: “Muốn lấy chị thì thôi đi, còn muốn lấy cả trưởng đoàn?”
Phương Tự Ngữ bất lực bảo: “Chị cứ mập mờ với ông ta như vậy cũng không phải cách, để tôi bảo ba…”
Tiêu Tùng Dã ngắt lời cậu ta: “Không cần.”
“Cầu người không bằng cầu mình.” Chị ta nhìn về Phương Tự Ngữ: “Cậu cũng không dễ dàng gì, tiếp tục nhờ ông ta thì cậu sẽ không thể hát hí khúc được nữa, bây giờ vẫn chưa đến mức không giải quyết được.”
Hai người khẽ nói với nhau vài câu, sau đó Phương Tự Ngữ đi ra từ cửa hông, Khương Yếm lập tức đứng thẳng người
Cô quay người chuẩn bị về phòng, nhưng sức khỏe giờ đây của cô rất yếu, do khom lưng trong khoảng thời gian dài, cộng thêm việc đứng lên đột ngột, tầm mắt cô bỗng tối sầm lại, cả người loạng choạng đập vào lan can
“Bịch!”
Nghe thấy tiếng động, Tiêu Tùng Dã đang ở trong phòng lập tức ra ngoài, thấy Khương Yếm, mặt chị ta lạnh tanh: “Cô làm gì ở đây vậy?”
“Không ai nói với cô là không được tùy tiện lên tầng hai à?”
Khương Yếm cảm thấy bản thân nên nói dối, ví dụ bảo là mình mới đến nên bị lạc, dù sao thiết lập của cô là rất thích Tiêu Tùng Dã, chắc chắn không muốn bị Tiêu Tùng Dã ghét… Nghe lén người khác nói chuyện là không nên, huống chi là trong hoàn cảnh bị người khác sỉ nhục
Nhưng Khương Yếm vừa định nói dối thì bên tai đã vang lên “keng” một tiếng, ngắt lời cô
Nhân vật sắp bị OOC, câu hỏi xuất hiện
Khương Yếm sững người, ngước đầu nhìn lên trời
[Mẹ của Hề Quyết Vân là trưởng đoàn tiền nhiệm của rạp hát, cô ấy kế thừa sự nghiệp của mẹ, kiếm sống nhờ vào nghề hát kịch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tấm lòng chân thành không biết nói dối, bởi vì tính cách này mà cô ấy đắc tội với vô số người, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Vương lão gia hủy hoại, cô ấy là kiểu người dù có chết cũng không nịnh hót người khác, nhưng Tiêu Tùng Dã thì không như vậy
Tiêu Tùng Dã gặp Hề Quyết Vân lúc đang ăn xin bên đường, khi đó cô ấy mới tròn tám tuổi, ngày nào cũng phải tranh ăn rau thối với người khác
Sau khi được Hề Quyết Vân đưa về nhà, vốn định mua về để làm người hầu nhưng Hề Quyết Vân phát hiện cô ấy có thiên phú hát kịch
Hai người ở cùng nhau mười bốn năm, trong lòng Tiêu Tùng Dã, Hề Quyết Vân là người hoàn hảo nhất, cũng là người đáng được kính trọng nhất
Hôm nay Vương lão gia lại đến quấy rối Hề Quyết Vân, Tiêu Tùng Dã kìm nén sự ghê tởm trong lòng mà quấn quýt ông ta, cô ấy rất ghét người khác thấy dáng vẻ này của mình, nhưng vì lo lắng cho đối phương nên bạn đã lén lút đứng ngoài chứng kiến hết thảy. 
Không may thay, lúc này Tiêu Tùng Dã đã phát hiện bạn ở bên ngoài, cô ấy nghiêm nghị chất vấn bạn đang làm gì. 
Vậy nên, bạn sẽ chọn…
1
Bịa ra một lời nói dối hoàn hảo, giả vờ tình cờ đi ngang qua, bảo vệ lòng tự tôn của Tiêu Tùng Dã
2
Lựa chọn nói thật, đồng thời nói rằng bản thân vì quan tâm cô ấy nên mới đến đây, thề sẽ không kể chuyện này ra ngoài, khẩn cầu cô ấy đừng tức giận
3
Nhìn Tiêu Tùng Dã bằng ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, đồng thời nói rằng bản thân cũng muốn trở thành một người có thể bảo vệ người khác giống như vậy.]
Khương Yếm ngước đầu nhìn những lựa chọn
Nếu nói trước đây cô chỉ hiểu sơ về tính cách của mình, thì giờ đây cô đã hiểu kỹ hơn một chút. 
Bởi “Lựa chọn số 3”
Cô có phải tình cờ đi ngang qua hay không, Tiêu Tùng Dã cũng đã có phán đoán riêng của mình, nói thẳng ra đây là sự lựa chọn mà cả hai đều có suy nghĩ riêng, cô không cần phải đắn đo có bị Tiêu Tùng Dã phát hiện hay không, Tiêu Tùng Dã cũng không cần phải đắn đo xem cô có đang nói dối hay không
Nhưng trong hai lựa chọn nói thật thì “Lựa chọn số 3” rõ ràng tốt hơn “Lựa chọn số 2”
Bởi lựa chọn này sẽ mang đến giá trị tinh thần
Tiêu Tùng Dã không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ ấy của mình, chứng tỏ chị ta là người thà chết chứ không cúi đầu khom lưng
Nhưng vì Hề Quyết Vân, vì sự an toàn của tất cả mọi người trong rạp hát, chị ta chỉ có thể làm thế
Suy cho cùng, chị ta chán ghét hành vi của bản thân, bởi vậy chị ta cần một người ủng hộ mình, nói chị ta lợi hại ra sao. 
Mà tính cách do linh hồn phía sau thiết lập cho cô rõ là phải đảm nhiệm chức trách này
Vì vậy Khương Yếm dứt khoát ấn “Lựa chọn số 3”
Chỉ trong chốc lát, cô thấy mình tiến lên nắm lấy tay của Tiêu Tùng Dã, nhìn thẳng vào ánh mắt hoang mang của đối phương, nâng hai tay chị ta lên, rồi thổi một hơi vào tay chị ta. 
“Những thứ bẩn thỉu mau biến hết đi…”
Khương Yếm nghe thấy bản thân mình bảo: “Vừa rồi em rất lo cho chị, vậy nên em đã tự tiện lên xem thử, em biết làm vậy là không đúng, nên chị có thể tùy ý phạt em!”
“Nhưng chị phạt em thì đừng giày vò bản thân nữa, bởi vì chị thật sự rất tuyệt vời, rất rất tuyệt vời.” Khương Yếm nói: “Em cũng muốn trở thành một người giống như chị, bảo vệ trưởng đoàn, bảo vệ mọi người!”
Tiêu Tùng Dã im lặng trong chốc lát: “Giày vò bản thân, tôi giày vò bản thân lúc nào?”
Khương Yếm chỉ vào bàn tay bị rách da của Tiêu Tùng Dã: “Em đau lòng lắm.”
Tiêu Tùng Dã cười khẩy một tiếng, chị ta rút tay ra khỏi tay Khương Yếm: “Động vào tôi ít thôi.”
“Lòng bàn tay toàn là bụi, cô cũng là thứ dơ bẩn.”
Nói rồi chị ta phất tay rời khỏi tầng hai, Khương Yếm lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể
Cô xoa cơ mặt cứng ngắc của mình, tưởng tượng lại cảnh vừa rồi, cười híp mắt, không kìm được mà rùng mình một cái
Lúc này Bình Bình bước tới chào tạm biệt cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Em về học đây, hẹn gặp lại.”
Khương Yếm vẫy tay
Kim Nguyệt Bạch liếc mắt nhìn bóng lưng của Tiêu Tùng Dã, lại nhìn về phía Khương Yếm, đại khái hiểu được hai người vừa nói chuyện gì
Cô ấy an ủi Khương Yếm: “Đừng buồn, tôi nói cho cô một tin vui.”
Khương Yếm: “Tin vui gì?”
Kim Nguyệt Bạch nhếch mép, khẽ nói: “Vương lão gia bị vô sinh.”
Khương Yếm:
Bình Bình:
Bình Bình bịt tai thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.