Bình Bình cảm thấy bản thân đang bị lãng quên.
Rõ ràng cô bé đang ở độ tuổi xem phim hoạt hình, vậy mà luôn phải nghe một số từ ngữ không phù hợp với trẻ em Cô bé bất lực nhìn về phía trước, thở dài thườn thượt.
Kim Nguyệt Bạch vừa dứt lời, dường như nhớ đến chuyện gì đó, khóe môi đang cong dần hạ xuống.
“Cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.”
“Tôi nghe chị em bên phố Hoa kể lại, đời này Vương lão gia không thể cương lên được nữa Càng thiếu gì sẽ càng muốn có được thứ đó, ông ta thích tra tấn người khác, là một tên biến thái chính hiệu… Nếu không phải tổ tiên của lão tích góp được nhiều tiền tài, lại tìm được cách mua được mấy khẩu súng săn thì lão làm sao tác oai tác quái ở đây được.”
Xem thái độ nhượng bộ của Phương lão gia dành cho Phương Tự Ngữ thì có thể thấy mấy lão gia coi trọng nhất chuyện nối dõi tông đường, nếu con trai họ không thể sinh được con trai thì xem như tuyệt hậu, vậy nên khi ngồi chung bàn với người khuyếm khuyết như thế, chắc chắn họ sẽ thấy khó chịu, mà sự khó chịu này sẽ được biểu hiện qua hành vi cử chỉ.
Vương lão gia đã mất hết mặt mũi trước những người đó, vậy ông ta sẽ lập tức lấy lại thể diện từ trên người của các cô gái.
“Cô gái trẻ kia...”
Kim Nguyệt Bạch lấy tay phẩy phẩy: “Cô gái mà trước đây tôi mang về rất ngây thơ, cứ ôm mộng tưởng nói chắc rằng sẽ khiến Vương lão gia thay đổi, nhưng đàn ông sao lại dễ thay đổi thế được Một khi nhân cách đã thối nát thì đừng mong họ sẽ thay đổi, trước khi cô ấy qua đời tôi có tình cờ gặp lại một lần, cánh tay đầy vết sẹo lồi lõm, đều là những vết roi vừa mới lành.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Sẹo mới chồng lên sẹo cũ, trông rất đáng sợ.”
Lúc này trăng đã lên cao, màn đêm hoàn toàn buông xuống Trước khi đi, Kim Nguyệt Bạch quay đầu nhìn Khương Yếm.
“Cô nhớ bảo mấy cô gái hay đi cùng cô cẩn thận chút.”
Cô ấy dặn dò: “Hai trưởng đoàn có quan hệ khá tốt với Phương Tự Ngữ, nếu thật sự gặp phải chuyện oan ức gì thì Phương Tự Ngữ có thể kéo Phương lão gia ra mặt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy ở rạp hát tính cách cậu ta rất hiền lành, nhưng không phải chưa từng dùng cái chết để uy hiếp người khác.”
“Thế lực của Phương lão gia lớn hơn Vương lão gia nên Vương lão gia cũng chẳng công khai làm gì rạp hát, cùng lắm đến quấy rối chút thôi, nhưng dù sao các cô chỉ là người tới học việc, nếu ông ta muốn đưa các cô đi thì các cô cũng chẳng trốn được.”
Khương Yếm nhìn Kim Nguyệt Bạch rồi gật đầu.
“Cảm ơn cô.”
Chỉ là tình cờ gặp nhau mà cô ấy đã kể cho cô nghe nhiều chuyện như vậy, lại còn vừa khuyên giải vừa nhắc nhở, Kim Nguyệt Bạch thật sự là người tốt.
“Không có gì.”
Kim Nguyệt Bạch mỉm cười dựa vào lan can tầng hai, cô ấy giơ tay lên, dùng ngón áp út có sơn chu sa chạm nhẹ khóe mắt phải, lau vết bụi trên đó rồi xoay người dẫn Bình Bình rời khỏi rạp hát, chẳng nói gì thêm.
Khương Yếm nhìn bóng lưng Kim Nguyệt Bạch, sau đó mới về phòng.
Lúc này Thẩm Tiếu Tiếu đã ở trong phòng, Ngu Nhân Vãn với Thẩm Hoan Hoan ở phòng bên cạnh, vì hai người là học việc nên phòng ở tốt hơn một chút.
Thấy xung quanh không có ai, Ngu Nhân Vãn ở phòng kế bên lén chạy qua, còn cầm theo mấy quả táo “Em để trên bàn nhé, phòng bọn em còn nhiều lắm, mấy quả này cho hai người đó.”
Quả táo không lớn lắm, không chỉ chát mà còn rất chua Khương Yếm chỉ mới cắn một miếng mà đầu lưỡi đã tê đến mất cảm giác, nhưng người ở thôn Linh Nhân vốn sống như thế, nơi này không phải là nơi để cứu vớt người khác, cũng chẳng phải chỗ sống lý tưởng.
Có điều đợt hạn hán lần này quá nghiêm trọng, dân tị nạn không còn sự lựa chọn nào khác, sống ở đâu cũng không sống nổi, đành cố gắng tìm cho mình một lý tưởng chung.
Ngu Nhân Vãn ngồi xuống bên cạnh Khương Yếm, em ấy nhắc đến Thẩm Hoan Hoan:
“Hoan Hoan vừa mới ra ngoài, hôm nay em ấy luyện tập đến mức có thêm mấy vết bầm trên người Chị Thiêu Xuân đã dẫn em ấy đến hiệu thuốc, nói là bôi thuốc rồi xoa bóp vài ngày nữa là ổn.”
“Cổ họng em thì sao?” Khương Yếm hỏi em ấy.
“Đã đỡ đau hơn rồi, thuốc đông y mà trưởng đoàn cho em rất hiệu quả.” Ngu Nhân Vãn trả lời.
Khương Yếm ậm ừ, không muốn lãng phí trái táo trên tay, nhăn mày cố ăn hết.
Thẩm Tiếu Tiếu nghe thấy chị mình ra ngoài, lập tức chạy đến bên cửa sổ, tay em bám vào khung cửa sổ, rướn nửa người ra ngoài nghó nghiêng.
“Chị em ra ngoài lúc nào thế?”
Ngu Nhân Vãn suy nghĩ một lát: “Khoảng mười phút trước, em đừng lo, giờ em ấy chưa về tới đâu.”
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu, nhưng cũng không rút người vào lại.
“Chúng ta cứ thế mà trải qua hết một ngày, từ sáng đến tối.” Thẩm Tiếu Tiếu nói: “Cảm giác thời gian hôm nay trôi chậm thật, cứ như gặp phải rất nhiều chuyện vậy, mệt mỏi quá…”
Khương Yếm cong khóe môi: “Đúng là đã gặp rất nhiều chuyện.”
“Ít nhất mọi người đã trải nghiệm cái chết một lần, hơn nữa trên đường đi còn gặp phải nạn đói, vất vả tìm việc làm, cảm xúc thay đổi liên tục nên cảm thấy mệt mỏi cũng bình thường thôi.”
Thẩm Tiếu Tiếu nhớ lại những chuyện vừa qua, cuối cùng nhớ đến bản thân vừa bị đâm xuyên tim mà chết, không kìm được mà rùng mình một cái: “Haiz, cũng chẳng biết còn phải chết bao nhiêu lần nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải ở đây thêm một khoảng thời gian dài là em đã thấy chán rồi.”
“Em thấy mình già đi rồi, chắc tới ngày ra ngoài tâm hồn em sẽ biến thành bà lão mất.”
Khương Yếm: “Nói không chừng vài ngày hoặc vài tháng nữa là chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Ngu Nhân Vãn là người theo chủ nghĩa bi quan, em ấy ngồi co người trên ghế, do tinh thần sa sút nên trán dần cúi thấp, cuối cùng đầu đập vào góc bàn.
Em ấy ôm trán của mình, bảo: “Cũng có thể là vài năm hoặc vài chục năm.”
Thẩm Tiếu Tiếu giương nanh múa vuốt với Ngu Nhân Vãn: “Chị rút lại mấy lời vừa nói mau!”
Ngu Nhân Vãn: “Chị rút lại.”
Thẩm Tiếu Tiếu hài lòng gật đầu, em dựa người vào cửa sổ, tiếp tục thả hồn, ánh mắt vẫn nhìn con đường nhỏ bên dưới, muốn là người đầu tiên chào đón chị gái trở về.
Nhưng mãi mà Thẩm Hoan Hoan vẫn chưa quay lại.
Thời gian cứ trôi dần, tim Thẩm Tiếu Tiếu bỗng đập rất nhanh Em nắm chặt lòng bàn tay, không kìm được mà đi đi lại lại trong phòng, cứ đi qua đi lại mãi, đi được vài bước em lại chạy ngược về phía cửa sổ nhìn xuống dưới.
Thẩm Hoan Hoan đã đi hơn nửa tiếng, hiệu thuốc rất gần, vốn dĩ sẽ không mất nhiều thời gian như thế.
Thẩm Tiếu Tiếu giơ tay đè tim mình lại, vội chạy ra ngoài: “Chị Khương Yếm, em ra cửa rạp hát chờ chị em về, hai người yên tâm, em sẽ không chạy loạn đâu, chỉ ở dưới tầng đợi thôi.”
Với thân phận hiện tại của họ, nửa đêm còn ra ngoài một mình rất không an toàn, hơn nữa mọi người đều bị hạn chế về thiết lập nhân vật, vai không thể đụng tay không thể đánh, nếu bị tấn công sẽ xảy ra chuyện lớn Khương Yếm cản Thẩm Tiếu Tiếu lại: “Giờ em có lo thì cũng chẳng có ích gì đâu.”
“Có Lữ Thiêu Xuân đi cùng Thẩm Hoan Hoan mà, cô ấy mà không giải quyết được thì chúng ta cũng chẳng làm gì được Nếu năm phút nữa Thẩm Hoan Hoan không về, chúng ta sẽ đi tìm Tiêu Tùng Dã.”
“Vâng.” Thẩm Tiếu Tiếu thở dài một hơi, nhìn về phía cửa sổ.
Ba phút sau, trên con đường nhỏ bên ngoài rạp hát xuất hiện bóng dáng của Thẩm Hoan Hoan và Lữ Thiêu Xuân, không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Hoan Hoan rõ là đã thân thiết với Lữ Thiêu Xuân hơn, cô nàng im lặng đi bên cạnh Lữ Thiêu Xuân, lâu lâu lại đưa mắt nhìn đối phương.
Nhân vật của Thẩm Hoan Hoan là người có tính cách trầm lắng, phần lớn cảm xúc của cô nàng được thể hiện trong lúc đánh nhau, trong sinh hoạt ngày thường thì cô nàng là kiểu người vừa rụt rè lại vừa tự gây áp lực cho bản thân, lặng lẽ quan sát đối phương là cách cô nàng thể hiện sự yêu thích của mình.
“Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!” Thẩm Tiếu Tiếu quả quyết nói.
Đến cửa rạp hát, Lữ Thiêu Xuân dừng lại, cô ấy ra hiệu im lặng với Thẩm Hoan Hoan, tựa như ra hiệu cô nàng đừng lên tiếng, cũng có thể là ám chỉ cô nàng giữ bí mật chuyện gì đó, Thẩm Hoan Hoan gật đầu.
Lát sau hai người lên tầng Vài phút sau, cửa phòng được mở ra, Thẩm Hoan Hoan bước vào.
Vừa vào trong thì cô nàng lập tức xoay người đóng chặt cửa phòng, dựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, đợi hơi thở của Thẩm Hoan Hoan bình thường trở lại, Khương Yếm hỏi cô nàng: “Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hoan Hoan mím môi, sau đó vén tay áo bên phải của mình lên.
Lúc này trên cổ tay phải cô nàng xuất hiện một dấu tay màu đỏ, chính giữa cổ tay còn có vết xước do bị móng tay cào, rõ ràng là bị người nào đó siết rất chặt.
Thẩm Hoan Hoan nói: “Khi đi mua thuốc em gặp phải một người, ông ta nhìn em vài cái rồi lập tức kêu hai người khác tiến lên bắt em, nói là muốn chém đứt tay em.”
“Cái gì?” Thẩm Tiếu Tiếu sợ hãi Thẩm Hoan Hoan an ủi em gái mình rồi tiếp tục giải thích: “Nguyên nhân bắt nguồn từ nhân vật của em.”
“Không phải tự nhiên mà dân tị nạn làm ba mẹ em và Tiếu Tiếu bị thương, đó là một âm mưu.”
Không chờ mọi người hỏi tiếp, cô nàng đã tự nói rõ: “Em biết được mấy chuyện này do chính miệng người đàn ông nói, cộng với trả lời câu hỏi nữa.”
“Trên đường đến thôn Linh Nhân, vì không muốn ăn thịt thi thể ven đường nên ba mẹ bọn em định bán em đi, trông em khá khỏe mạnh, họ cảm thấy em rất thích hợp làm con dâu nuôi từ bé, vậy nên đêm đó họ lập tức liên lạc với bọn buôn người để thương lượng giá cả, cuối cùng nhận được một túi bánh mì.”
“Họ muốn bán em đi, nhưng lại không muốn để em biết chuyện, họ sợ nếu em không bị chủ nhà tra tấn đến chết thì khi lớn lên sẽ quay về trả thù Dù xác suất rất thấp, nhưng họ vẫn tìm được bọn buôn người với mấy dân tị nạn để thương lượng, lập kế cho họ chặn đường cướp của rồi bắt em đi Có điều đêm đó Tiếu Tiếu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, em ấy kêu em dậy, cùng em xem họ bày mưu.”
“Lúc ấy em giận lắm, nếu cưới được vợ thì người ta đã không tốn công đi nuôi con dâu từ bé rồi, phần lớn là nhà nghèo khó có người bệnh muốn kiếm người hầu hạ họ, hoặc là tuổi già muốn cưới vợ bé Nếu em không phản kháng thì cuộc sống sau này của em sẽ rất thảm, thế nên em đã nhân lúc dân tị nạn chặn đường cướp của, cố sức giết chết họ, hoàn toàn không quan tâm đó có phải mạng người hay không.”
“Khi em giết được hai người thì họ phát hiện em dùng dao rất thuần thục, họ bắt đầu hoảng sợ rồi lập tức quay ngược lại tấn công ba mẹ em, cướp lại bánh mì, còn muốn đem hai người về ăn thịt, lúc ấy em đã cản lại, nhưng do giận quá nên em đã cắt ngón út của ba mẹ xuống rồi để họ chạy.”
“Sau đó em rút hết từng cái móng tay của đám dân tị nạn còn lại, xem như trừng phạt, do sợ phản kháng sẽ bị em giết nên họ rất nghe lời.”
“Tiếp theo em vào được thôn Linh Nhân, đến rạp hát, trong lúc đến hiệu thuốc lấy thuốc thì gặp phải bọn buôn người trước đây.”
Thẩm Tiếu Tiếu chợt hiểu: “Bọn buôn người phát hiện chị không những chưa chết mà còn đến được thôn Linh Nhân nên muốn bắt chị đi!”
“Đúng vậy.” Thẩm Hoan Hoan nói: “Bởi vì trước đó ông ta đã trả thù lao nhưng lại không bắt được em, còn bị người mua chỉ trích thậm tệ, dẫn đến ghi hận trong lòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lần này mới vừa thấy em thì ông ta đã lập tức kêu hai tên cao to đến khống chế em, đối phương vừa vạm vỡ vừa mạnh bạo, cộng thêm khi ấy em không mang theo dao chặt xương nên chẳng phản kháng nổi.”
“Ngay lúc đó chị Thiêu Xuân bước lên, đánh chúng sưng mặt, bảo vệ em sau lưng, hỏi bọn buôn người đã xảy ra chuyện gì.”
“Bọn buôn người kể lại toàn bộ câu chuyện cho chị ấy, còn nói em là người lòng dạ ác độc, nếu không phải tại em cắt ngón út của ba mẹ mình, khiến họ chẳng thể cầm máu thì có lẽ họ đã không bị đám dân tị nạn đánh chết, phơi xác giữa đường.”
“Đối phương muốn chị Thiêu Xuân giao em ra, nhưng chị Thiêu Xuân không chịu, còn muốn chuộc em.”
Thẩm Hoan Hoan mím chặt môi: “Lúc ấy bọn chúng sinh lòng tham, đòi tám mươi lượng bạc Em còn nghĩ mình tiêu rồi, vì một cô gái ở đây chỉ đáng giá năm lượng bạc mà thôi Nhưng chị Thiêu Xuân sợ chúng bám lấy em nên đã lén rời đi từ cửa hông chạy về rạp hát, lấy tiền tích góp chuộc em.”
“Chuyện tiếp theo thì mọi người biết rồi đó, em về cùng chị Thiêu Xuân, chị ấy bảo em giữ bí mật, đừng kể với ai.”
Nghe Thẩm Hoan Hoan nói xong, Thẩm Tiếu Tiếu không nhịn được mà thở dài: “Chị ấy thật tốt mà.”
“Chị ấy phải tích góp bao lâu mới có đủ tám mươi lượng bạc chứ, dựa theo tình hình của thôn Linh Nhân… có lẽ là toàn bộ gia sản của chị ấy cũng nên?”
Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm gật đầu: “Chị có hỏi chuyện này rồi.”
“Chị hỏi chị ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, dù sao người nghèo ở đây không dễ kiếm tiền, tiền kiếm được từ việc hát hí khúc đều đã giao cho Tiêu Tùng Dã, Tiêu Tùng Dã dùng phần lớn số tiền đó để trả tiền thuê nhà, còn phải mua đồ ăn đồ dùng hằng ngày, tiền chi tiêu của rạp hát rất lớn.”
“Thực tế mọi người cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.”
Ngu Nhân Vãn hiếu kỳ hỏi: “Vậy làm sao chị ấy có thể tiết kiệm được nhiều tiền như thế?”
“Tiền này là tiền của nhà chồng chị ấy.” Thẩm Hoan Hoan trả lời.
Thẩm Tiếu Tiếu ngạc nhiên Em ngạc nhiên hỏi: “Lữ Thiêu Xuân đã lấy chồng rồi ư?”
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: “Thật lâu trước kia đã từng lấy chồng, chị ấy bị bán vào thôn Linh Nhân làm con dâu nuôi từ bé.”
“Do phải chăm sóc chồng với mẹ chồng nên chị ấy đã rèn được sức lực như bây giờ Ngày thường chịu không ít giày vò, cấy mạ thu hoạch giặt quần áo nấu cơm đều do mình chị ấy làm, chị ấy vốn nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi như vậy, nhưng chồng chị ấy bắt đầu hút thuốc phiện, để tránh chồng lấy hết tiền đi mua thuốc, chị ấy đã lén giấu một nửa đi, cũng vì vậy mà bị tên chồng lên cơn nghiện đánh đập đòi tiền.”
“Sau đó Hề Quyết Vân đi ngang qua nhà chị ấy, thấy chị ấy bị chồng đánh, cứ đứng mãi không đi tiếp.”
“Khi ấy Hề Quyết Vân đứng nhìn rất lâu, cuối cùng kêu chị ấy đánh trả lại, nói mình đứng lâu vậy cũng chỉ để chờ chị ấy đánh trả, cô ấy hỏi chị Thiêu Xuân sao còn không đánh lại.”
Lúc đó Lữ Thiêu Xuân đau đến mức không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy người này chỉ biết mạnh miệng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nếu cô ấy phản kháng thì lần sau sẽ bị đánh đau hơn, với cả chồng sẽ kêu cả nhà ra đánh cùng mình.
Cô ấy đã quen với chuyện này rồi.
Nhưng Hề Quyết Vân nói sẽ giúp, sẽ đến chuộc cô ấy.
Vậy nên Lữ Thiêu Xuân cắn chặt răng, đánh trả lại.
Thật ra khi đó cô ấy không hề tin Hề Quyết Vân, nhưng lại cảm thấy lỡ như là thật thì sao, lỡ như cô ấy có thể thoát khỏi nơi này thì sao.
“Ngày hôm đó Hề Quyết Vân dùng tám mươi lượng chuộc chị ấy.”
“Trước khi rời khỏi, Lữ Thiêu Xuân cầm theo số tiền vừa thu được từ việc bán lúa, còn cả số bạc mà chị ấy giấu dưới gầm giường, mấy năm nay chỉ có mình chị ấy lo liệu nhà cửa, người khác hoàn toàn không biết chị ấy đã tiết kiệm được bao nhiêu.”
“Lúc đầu chị ấy định đưa hết cho Hề Quyết Vân, nhưng Hề Quyết Vân đã từ chối, còn tìm một thầy dạy võ về dạy chị ấy, bảo chị ấy cố gắng học tập, nói là sau này mọi người trong rạp hát đều nhờ hết vào chị ấy.”
Nói đến đây, Thẩm Hoan Hoan cụp mắt, vẻ mặt hơi phức tạp: “Bây giờ đến lượt Lữ Thiêu Xuân dùng tám mươi lượng để cứu em.”
“Cái giá này thật sự.. rất kỳ diệu.”
“Tuy em biết đây chỉ là vở diễn do trường năng lượng tạo ra mà thôi, mỗi người đều có một vai diễn riêng, mà em chỉ là nhân vật tình cờ được thêm vào, chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới.”
“Nhưng em vẫn rất cảm động.”