Thẩm Hoan Hoan nói xong thì ngáp một cái, tách mình ra khỏi những cảm xúc phức tạp, sau đó nhìn Ngu Nhân Vãn Cô nàng thúc giục, nói: “Chị đã quên yêu cầu của Hề trưởng đoàn với chị rồi à?”
Mọi người cũng dần lấy lại tinh thần sau câu chuyện về Lữ Thiêu Xuân Ngu Nhân Vãn lộ biểu cảm cay đắng: “Nhớ mà, ngày mai phải rời giường lúc bốn giờ sáng.”
Thẩm Hoan Hoan thở dài: “Em đỡ hơn chị chút, năm giờ dậy là được rồi, chị dậy sớm quá đi mất.”
Làm người học việc trong rạp hát không dễ, ai cũng phải chăm chỉ luyện tập, ngay cả Hề Quyết Vân cũng vậy, dù không phải lên sân khấu nhưng ngày nào cô ấy cũng dậy sớm luyện tập, hơn nữa yêu cầu của cô ấy là khi cô ấy rời giường thì Ngu Nhân Vãn đã phải ăn mặc chỉnh tề “Cố lên.” Khương Yếm bảo [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy cô không hiểu hí khúc, cũng chẳng biết giọng của ai hay hơn của ai dở hơn, nhưng cô có thể chắc chắn nhân vật của Ngu Nhân Vãn là người rất có thiên phú hát hí khúc. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nếu không Hề Quyết Vân cũng chẳng nhận hết các cô vào.
Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho thiên tài… Có thể dẫn theo người nhà.
“Với cả không phải em rất thích hát hí khúc à?” Khương Yếm bình thản nói: “Ngày thường chẳng có cơ hội học tập, bây giờ có một giáo viên dạy miễn phí, nếu không luyện thì thật lãng phí Nói không chừng sau khi ra khỏi đây em còn có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, tới lúc đó bọn chị còn phải xin em vé vào cửa kìa.”
Hai mắt Ngu Nhân Vãn sáng lên “Em… Em lên sân khấu á?”
Khương Yếm gật đầu Ngu Nhân Vãn nghĩ ngợi một lát, tinh thần mới phấn chấn lên được chút đã uể oải: “Nhưng em cảm thấy thiên phú của “cô ấy” còn nhiều hơn cả em.”
Nhân vật của em ấy học được, chắc gì em ấy đã học được đâu.
“Ai da, chỉ mới bắt đầu học thôi, còn cả một quá trình cố gắng nữa, dù có thiên phú nhưng cũng cần sự cố gắng mà!”
Thẩm Tiếu Tiếu cũng cổ vũ em ấy, em chạy đến trước mặt, ôm lấy bả vai Ngu Nhân Vãn lắc lắc: “Hơn nữa kỹ năng là thứ có thể dễ quên được ư, đây là tài sản vô giá đó, chẳng phải chị cũng từng nói Hề Quyết Vân là người hát hí khúc giỏi nhất mà chị đã từng gặp à, họ hàng nhà chị hát kém hơn cô ấy nhiều, cô ấy là người thầy tuyệt vời nhất đấy!”
Ngu Nhân Vãn đỡ căng thẳng hẳn: “Vậy chị sẽ cố gắng hơn!”
Thẩm Hoan Hoan cười đáp: “Vậy mới đúng chứ.”
“Sau khi chúng ta rời khỏi đây, em sẽ bao hết rạp hát hí khúc Giang Thành cho chị, chỗ đó có thể tổ chức những buổi trình diễn đặc biệt Em sẽ tổ chức miễn phí trước, đợi đến khi chị nổi tiếng thì sẽ thu vé vào cổng, chắc sẽ kiếm được kha khá tiền đấy.”
Mọi người càng nghĩ càng thấy được, Ngu Nhân Vãn không kìm nổi mà đi loanh quanh trong phòng, nhằm áp chế sự hưng phấn của bản thân Năm phút sau, em ấy bỗng dừng lại rồi nói: “Vậy em đi ngủ đây!”
Khương Yếm xua xua tay: “Đi đi.”
Sau khi Ngu Nhân Vãn với Thẩm Hoan Hoan rời đi, Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu lần lượt lên giường đắp chăn lại Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, sự mệt mỏi này xuất phát từ tinh thần, dần dần lan vào xuyên cốt, cho nên đêm nay Khương Yếm ngủ rất nhanh, chỉ hai ba phút sau cô đã lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh Thẩm Tiếu Tiếu quấn chăn nằm im một lúc, thấy Khương Yếm tựa như đã ngủ, em bèn rón rén bạo dạn gác chân lên bắp chân của Khương Yếm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Động tác rất nhẹ nhàng, hệt như một tên trộm Khương Yếm mơ màng mở mắt ra: Thẩm Tiếu Tiếu ngừng thở: “Em sợ hãi, cần kề sát!”
Khương Yếm trở mình, lười từ chối: “Muốn gác thì gác đi.”
Bốn người ở đây đã chìm vào giấc ngủ sâu, còn bên kia Bình Bình vẫn còn đang thắp đèn đọc sách Kim Nguyệt Bạch hoàn toàn không tiếc tiền điện cao ngất, căn phòng của Bình Bình sáng trưng, cô bé nằm trên bàn gỗ không ngừng viết một trăm chữ đó Trước đây Bình Bình còn lo lắng, chẳng biết được khả năng tiếp thu của "mình", dù sao bản thân cô bé cũng không cần phải học những từ này, hơn nữa cô bé rất thông minh, tuy mới là học sinh tiểu học nhưng đã tự học xong chương trình cấp ba, kết quả cô bé vừa ngồi xuống thắp đèn thì đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật Những con chữ trước mắt biến thành những đường nguệch ngoạc y như gà bới, tuy tách từng chữ ra cô bé đều biết, nhưng khi ghép lại thì chẳng hiểu gì, chỉ có ấn tượng mơ hồ Bình Bình đành phải đọc đi đọc lại bính âm, vừa đọc vừa viết, cố gắng dùng tay ghi nhớ từng con chữ một cách máy móc Sau một giờ đồng hồ, cô bé suy sụp dừng lại Cô bé đứng lên lấy cốc nước Khi về phòng, cô bé vừa uống nước vừa học những chữ ấy, vì đã thoát khỏi thiết lập nhân vật nên nhìn chữ nào cô bé cũng dễ dàng đọc được, nhưng vừa đặt cốc nước xuống học tiếp, đầu óc cô bé chợt choáng váng Bình Bình lại học thêm một giờ nữa Trong khoảng thời gian này cô bé học chữ bốn mươi phút, nghịch đầu bút ba phút, xé sợi chỉ trên quần áo năm phút, thậm chí còn bắt được một con kiến đang bò trên mặt đất Cuối cùng cái bụng kêu lên, cô bé hơi chột dạ liếc nhìn về hướng phòng bếp Đêm đã rất khuya Bình Bình nhìn chiếc đồng hồ mà Kim Nguyệt Bạch đã đưa cho, hiện tại là không giờ ngày mới, trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao Ở Giang Thành những ngôi sao ấy không rõ như vậy, tuy rất xa nhưng chúng lại đang tỏa sáng lấp lánh Một bầu trời đầy sao Bình Bình đứng nhìn hồi lâu, song vẫn không từ bỏ ý định vào phòng bếp.
Cánh cửa phòng bếp đã đóng lại, trong nồi lớn còn mấy miếng bánh bao, dù sao cũng đang ở nhà người khác, Bình Bình không dám ăn nhiều, cô bé chỉ bẻ một góc của chiếc bánh bao bỏ vào miệng, bánh bao để lâu rồi nên đã cứng lại, cô bé mới chỉ cắn một cái mà vụn bánh đã rơi không ngừng, giống như đang nhai một cục đất vậy Bình Bình gian nan nuốt hết rồi lại ngồi xổm xuống đất nhặt những vụn bánh kia Vừa nhặt cô bé vừa thở dài đầy mệt mỏi, Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy nơi đốt bếp lửa, bên trong có một tờ báo chưa cháy hết Bình Bình nghĩ đến vẻ nâng niu tờ báo như nâng bảo bối của Kim Nguyệt Bạch, cô bé hơi kinh ngạc chớp mắt Chần chờ vài giây, cô bé bèn lấy tờ báo ra Tuy hành vi này không tốt lắm, nhưng rất có thể đây là manh mối, Bình Bình sám hối xong thì nhanh chóng cầm lên xem, tờ báo này chính là tờ báo buổi sáng cô bé tình cờ đọc được, trên đó có những dòng chữ bị khoanh tròn [Chiến sĩ Trần Ân Vinh, Hồ Hải, Cầu Ninh đã bắn chết hơn hai mươi người để yểm hộ cho đồng đội rời đi, hy sinh anh dũng] Lúc Kim Nguyệt Bạch đọc báo thường có thói quen lấy bút đen gạch ở cuối tờ báo, thấy chữ nào thì gạch dưới chữ đó, vậy nên dưới chân của mỗi chữ trên tờ báo đều có vết gạch dưới, chỉ là vết gạch ở dưới ba chữ Trần Ân Vinh đã bị ngắt quãng Bình Bình đọc thầm tên này lần nữa Cô bé bỗng nhớ đến những lời Lâm Tiểu Đường đã nói trước đây, rằng một tháng trước khi đón khách, Kim Nguyệt Bạch thường xuyên đến cửa nhà Trần thiếu gia, Trần thiếu gia từng du học, gương mặt lại đẹp trai, sau này Trần thiếu gia muốn đưa Kim Nguyệt Bạch đi nhưng Kim Nguyệt Bạch đã từ chối Bình Bình không biết hai người này có quan hệ gì với nhau hay không, hay chỉ đơn giản là hai người có cùng họ.
Trong lúc Bình Bình tự hỏi thì bên ngoài phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, Bình Bình sửng sốt, cô bé chưa kịp nhét tờ báo vào lại lò bếp thì Kim Nguyệt Bạch đã đẩy cửa đi vào Cô ấy nhìn tờ báo trong tay Bình Bình, chẳng nói gì, chỉ đốt lò lên Cô ấy hỏi Bình Bình: “Đói bụng à?”
Bình Bình lập tức gật đầu Vậy nên Kim Nguyệt Bạch nhanh chóng đập hai quả trứng gà, đổ một ít dầu mè lên chảo rồi làm cho Bình Bình món trứng xào, làm xong cô ấy đẩy chiếc dĩa tới trước mặt Bình Bình, bảo: “Ăn xong thì đi đọc sách thêm lát nữa, học hành rất vất vả, chẳng còn cách nào đâu.”
Bình Bình ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ, cô bé ăn mấy miếng trứng xào rồi lại gấp một miếng cho Kim Nguyệt Bạch Nhưng Kim Nguyệt Bạch từ chối “Chị không đói bụng, em ăn đi.”
Bình Bình cứ ăn vài miếng lại liếc mắt nhìn Kim Nguyệt Bạch một cái, đang ăn thì cô bé chợt nhớ thiết lập của mình là một người không biết chữ, dù có nhặt được tờ báo đó thì trong mắt Kim Nguyệt Bạch chỉ là đứa nhỏ tự tìm đồ chơi mới thôi, cô ấy sẽ chẳng nghĩ nhiều.
Thế nên động tác của Bình Bình dần trở nên bạo dạn hơn, món trứng gà này rất thơm, cô bé thỏa mãn nhai một hồi mới nuốt xuống bụng Thấy Bình Bình ăn xong rồi, Kim Nguyệt Bạch lập tức đứng dậy Nhưng Bình Bình lại nghĩ tới tờ báo, cô bé gọi Kim Nguyệt Bạch, vẻ mặt ngây thơ, chỉ tay vào nửa tờ báo kia: “Cái chữ đó là Trần ạ, Trần Ân gì ạ?”
“Trần Ân Vinh.” Kim Nguyệt Bạch nói tiếp Bình Bình không hỏi nữa, cô bé ngoan ngoãn gật đầu, xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, cô bé khẽ liếc mắt nhìn trộm Kim Nguyệt Bạch, rồi từ từ quay trở về phòng Kim Nguyệt Bạch nhìn biểu cảm của cô bé, không nhịn được mà mỉm cười “Còn nhỏ thế mà đã biết nhiều chuyện rồi cơ à.”
“Lâm Tiểu Đường nói cho em biết hả?”
Bình Bình chắp tay sau lưng, ngượng ngùng mím môi Giọng của Kim Nguyệt Bạch mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Một người rồi lại một người.”
Lát sau cô ấy mới nói tiếp: “Cũng chẳng phải chuyện gì không thể nói.”
“Là anh ấy, Trần thiếu gia, rất lâu về trước anh ấy từng sống ở thôn Linh Nhân, lúc đó anh ấy mới mười bảy mười tám tuổi, rất đẹp trai, đẹp hơn nam sinh trắng nõn mà em đã gặp ở quán trà nhiều.”
Bình Bình im lặng giây lát, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe Lâm Tiểu Đường nói anh ấy… Anh ấy muốn đưa chị đi ạ?”
“Cái đó gọi là bỏ trốn.” Kim Nguyệt Bạch đáp “À…” Bình Bình gật đầu: “Chị không muốn bỏ trốn, bỏ trốn không tốt.”
Kim Nguyệt Bạch đáp lời: “Tất nhiên là chị không muốn rồi.”
“Mấy chuyện như bỏ trốn, người khác sẽ nói đàn ông phong lưu đa tình, là một câu chuyện thú vị, trong khi đó phụ nữ sẽ bị gọi là hồ ly tinh lẳng lơ, không biết xấu hổ, danh tiếng tốt là của anh ấy, còn tiếng xấu đồn xa là của chị Hơn nữa bỏ trốn là làm thiếp, chị sẽ không làm thiếp.”
Bình Bình còn nhỏ, tuy từng chịu nhiều đau khổ nhưng cô bé lại không hiểu được chuyện tình cảm nam nữ Vẻ mặt cô bé hiện vẻ thơ ngây Kim Nguyệt Bạch giải thích tỉ mỉ hơn: “Không chỉ vì bỏ trốn là không tốt không đâu.”
“Còn có nhiều nguyên nhân khác.”
Bình Bình hỏi: “Nguyên nhân gì ạ?”
Kim Nguyệt Bạch đáp: “Ba mẹ anh ấy đã dạy dỗ anh ấy nhiều năm như thế, thậm chí còn cho anh ấy đi du học, cho anh ấy ăn ngon mặc đẹp, ai cũng biết đó là cuộc sống của tiểu thiếu gia an nhàn sung sướng Kết quả anh ấy lại vì chị - một người cố gắng dụ dỗ anh ấy mà cắt đứt quan hệ với gia đình, đưa chị bỏ trốn đến nơi khác Nói thật, trông chị là người được lợi nhưng chị cũng chẳng thấy anh ấy làm vậy là đúng, ngược lại chỉ thấy anh ấy được bao bọc quá mức, vô cùng ấu trĩ.”
“Chị không dám phó thác chung thân cho một người có thể vứt bỏ ba mẹ anh em...”
“Chị không tin tưởng anh ấy.”
Bình Bình: “Anh ấy trông rất lợi hại, còn được lên báo nữa kìa.”
Kim Nguyệt Bạch: “Đúng vậy.”
Bình Bình: “Vậy giờ chị đã tin tưởng anh ấy chưa?”
Kim Nguyệt Bạch mỉm cười, cô ấy nói: “Vĩnh viễn chị cũng không tin vào đàn ông đâu.”
Cô ấy quan sát Bình Bình một hồi, lại bảo: “Em cứ bình an trưởng thành trước đã, có lẽ sau này em sẽ thử tin tưởng một người đàn ông nào đó.”
“Có người đáng để tin tưởng là một chuyện rất rất vui.” Vừa nói xong thì Kim Nguyệt Bạch lộ vẻ suy tư, chốc sau cô ấy gật nhẹ đầu: “Ừ, quả là một chuyện vô cùng vui vẻ.”
Bình Bình: “Vậy chị đã từng thích anh ấy ạ?”
Kim Nguyệt Bạch: “Không có.”
Bình Bình bừng tỉnh: “Em biết rồi, lúc đó chị cũng chẳng còn cách nào.”
“Đúng, chẳng còn cách nào.”
Kim Nguyệt Bạch nói: “Chị là một người ích kỷ, chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến bản thân đầu tiên, chị dây dưa với anh ấy cũng chỉ muốn có một không gian để thở, muốn có cơ hội tạo dựng tên tuổi ở phố Hoa, giành được thế chủ động, anh ấy không phải mẫu người chị thích.”
Bình Bình hỏi cô ấy: “Vậy chị thích mẫu người thế nào, em có thể tìm giúp chị.”
Kim Nguyệt Bạch nghe xong thì bật cười, nhan sắc cô ấy chỉ có thể gọi là bình thường, nhưng nụ cười của cô ấy lại cực kỳ quyến rũ, Bình Bình không nhịn được mà nhìn cô ấy mãi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cười đủ rồi, Kim Nguyệt Bạch vươn tay xoa đầu Bình Bình:
“Không phí công nuôi em, em còn quan tâm đến chị nữa.”
Bình Bình chẳng thèm để ý đến mái tóc rối bù của mình, chỉ chuyên tâm truy hỏi: “Chị nói đi, chị thích mẫu người thế nào?”
Kim Nguyệt Bạch nghĩ ngợi, bảo: “Người chị muốn tìm, khi tới gặp chị thì tuyệt đối không được rón rén.”
Bình Bình ngẩn ngơ “Trước phòng chị rất sạch sẽ, trước cửa phòng của các chị em khác cũng rất sạch sẽ Thế nên người đó không được phép rón rén tới trước cửa phòng chị, giống như chị là độc nhất vô nhị, chị không cần người đàn ông làm nổi bật chị bằng việc ghê tởm hạ thấp các chị em xung quanh.”
“Chị trong sạch, các cô ấy cũng trong sạch, các cô ấy trong sạch, chị cũng trong sạch.”
Bình Bình không ngờ đây là tiêu chuẩn của Kim Nguyệt Bạch Cô bé còn tưởng tiêu chuẩn sẽ cao hơn thế này nhiều Kết quả chỉ có như này Kim Nguyệt Bạch chậm rãi đứng lên Cô ấy thúc giục Bình Bình đi đọc sách thêm lát nữa, Bình Bình bị cô ấy nắm tay đưa vào phòng, rồi Kim Nguyệt Bạch về phòng cầm cái quạt hương bồ qua, ngồi xuống bên cạnh Bình Bình Bình Bình lại nghiêm túc tập viết từng chữ một Kim Nguyệt Bạch ngồi cạnh quạt cho Bình Bình, qua một lúc, cô ấy bỗng nhỏ giọng nói:
“Những người ở phố Hoa ấy à, nếu không mang thân phận phụ nữ thì hẳn cũng đã xông pha, làm nên tên tuổi, chị đã dõi theo các cô ấy từ lâu rồi, chị hiểu họ hơn bất cứ ai.”
Bình Bình đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô bé dùng sức siết chặt cán bút, trầm ngâm gật đầu.