Gần hai giờ sáng Bình Bình mới đi ngủ Kim Nguyệt Bạch luôn ở bên cạnh quạt cho cô bé, mãi đến khi cô bé ngủ say mới rời khỏi phòng Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Bình Bình lại học chữ một lúc, vì sợ quên nên cô bé vội vã cầm giấy bút chạy ra ngoài cho Kim Nguyệt Bạch xem Kim Nguyệt Bạch cũng không vạch trần tâm tư của cô bé Cuối cùng Bình Bình đã viết sai ba chữ, an toàn vượt qua Bình Bình lo lắng sợ hãi cả đêm, thậm chí khi ngủ còn mơ thấy mình bị đánh vào lòng bàn tay, biết bản thân không bị phạt, cô bé vui vẻ chạy tới ôm lấy eo của Kim Nguyệt Bạch, lớn tiếng nói: “Em giỏi quá đi mất “Cẩn thận một chút.” Kim Nguyệt Bạch đưa tay đỡ cô bé Bình Bình cảm nhận được cơ thể của Kim Nguyệt Bạch đang chạm vào mình, dòng suy nghĩ của cô bé bất chợt dừng lại Cô bé nhớ lại hình ảnh của mình Ngày hôm qua "cô bé" còn không dám ngồi lên giường của Kim Nguyệt Bạch, vậy mà hôm nay đã vô tư chạy đến ôm cô ấy, Bình Bình bỗng có dự cảm xấu, rất có thể câu hỏi sẽ xuất hiện, vậy nên cô bé ngẩng đầu chờ bảng câu hỏi.
Kết quả đợi hơn mười giây, trước mắt cô bé vẫn là một khoảng không trống rỗng Mãi đến khi Bình Bình đứng thẳng người, Kim Nguyệt Bạch đi vào phòng bếp lấy đồ ăn, bảng câu hỏi vẫn chưa xuất hiện Bình Bình cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, cẩn thận cảm nhận phản ứng của cơ thể, cô bé phát hiện hình như cái cảm giác cứng nhắc của ngày hôm qua đã biến mất, nhưng nửa phút sau nó lại được khôi phục chút ít. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nói cách khác, nhân vật của cô bé càng ngày càng có ấn tượng tốt với Kim Nguyệt Bạch, nhưng ba mẹ lại có ảnh hưởng sâu sắc đến "cô bé" "Cô bé" muốn ôm Kim Nguyệt Bạch, muốn lại gần cô ấy, nhưng sau khi ôm xong lại hoài nghi bản thân Xét theo tốc độ này, không bao lâu nữa, "cô bé" sẽ hoàn toàn chấp nhận Kim Nguyệt Bạch, cô bé cũng có thể giao tiếp thoải mái với Kim Nguyệt Bạch Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Bình Bình lập tức trở nên phức tạp Dù sao nhân vật càng giống với bản thân thì sẽ càng nguy hiểm, mới ngày thứ hai thôi mà tốc độ hòa hợp của cô bé với nhân vật đã nhanh như vậy rồi Mấy phút sau, Kim Nguyệt Bạch gọi Bình Bình tới ăn sáng Bình Bình lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa Cô bé chạy đến cạnh bàn giúp Kim Nguyệt Bạch múc cháo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kim Nguyệt Bạch …
Mặt trời mọc rất nhanh Trong khi Bình Bình đang ăn cơm, mọi người ở rạp hát đang bận rộn với công việc riêng của mình Ngu Nhân Vãn - người thức dậy lúc bốn giờ sáng đang cố gắng luyện giọng, mở rộng cao độ của bản thân [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thẩm Hoan Hoan - người thức dậy lúc năm giờ đang bị Lữ Thiêu Xuân giày vò, liên tục lăn qua lộn lại trên chiếc thảm Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu thức dậy lúc sáu giờ, đang ngâm quần áo trong phòng giặt Mãi đến tám giờ phòng bếp mới gọi mọi người đi dùng bữa Bởi vì chính thức sống sót qua một ngày nên mọi người đều xác định rằng tốc độ thời gian ở đây không bình thường Bọn họ thật sự phải sống trong trường năng lượng này Sau khi Khương Yếm ngồi xuống, cô thấy Tiêu Tùng Dã từ trên tầng đi xuống Hôm nay chị ta mặc chiếc sườn xám dài màu tím, lông mày hơi nghiêng về phía thái dương, tóc được cố định sang một bên bằng chiếc trâm cài gỗ đơn giản, lọn tóc đen dài xõa xuống trước ngực, trông vừa gọn gàng vừa rất có phong thái.
Chị ta lấy chiếc khăn ướt từ người hầu, lau đi lau lại cái bàn trước mặt ba lần, sau đó bắt đầu lau ghế, dùng khăn ướt lau xong lại dùng khăn khô để lau lạị, rõ là chị ta mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng Lúc này Khương Yếm chú ý đến bàn tay của Tiêu Tùng Dã Tay chị ta sưng đỏ, trên mu bàn tay có rất nhiều vết xước, giống như bị vật gì đó tương tự như quả bóng bằng thép cọ xát Liên tưởng đến chuyện xảy ra tối qua, Khương Yếm đại khái hiểu được nguyên nhân Lâm Tiểu Đường nhìn theo ánh nhìn của Khương Yếm, nhỏ giọng nói: “Mỗi khi Vương lão gia rời đi, Tiêu trưởng đoàn đều lau tay rất lâu, lau đến khi rách da mới dừng lại.”
"Vương lão gia thật đáng ghét, mong cho ông ta mau chết đi Khương Yếm nhìn khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của Lâm Tiểu Đường “Chắc hẳn trong thôn có rất nhiều người nghĩ giống vậy.” Cô nói Lâm Tiểu Đường cắn bánh bao, nói qua loa: "Có nghĩ cũng thế thôi, ai bảo ông ta có súng Sau khi ăn xong, Tiêu Tùng Dã gọi Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu lại:
"Một lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua đồ, hai người đi cùng tôi, tiện thể lấy số đo đặt trước áo quần làm việc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] *
Sau khi ăn xong, Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu ra ngoài cùng Tiêu Tùng Dã Bây giờ đã gần chín giờ Do lâu rồi không có mưa nên trong thôn Linh Nhân hầu như chẳng có cây cối gì Nhìn thoáng qua, ngoại trừ ánh nắng chói chang thì chỉ còn các cửa tiệm và những người tị nạn đang ngồi trơ trụi trên mặt đất Đúng lúc này, xe chở rau đang từ cổng thôn đi vào Hầu hết rau dưa, trái cây trong thôn đều được vận chuyển đến từ các tỉnh lân cận, một nửa sẽ cung cấp cho các lão gia trong thôn, nửa còn lại cung cấp cho các cửa hàng hoa quả trái cây được người trong thôn bán với giá cao, các lão gia sẽ ăn tiền hoa hồng từ đây Những người tị nạn mới đến nhìn chằm chằm vào xe chở rau, bọn họ đã đói đến mức mắt không hoạt động nữa Vài phút trôi qua, thấy xe chở rau sắp rời khỏi tầm nhìn, họ nhìn nhau rồi từ từ đứng dậy, đầu tiên là chạy chậm chậm tiếp cận từ phía bên kia, sau đó nhào lên như bầy ong vỡ tổ, nhưng chẳng đợi họ kịp chạm tới được xe chở rau thì đội tuần tra đã đánh bọn họ ngã xuống đất Tiếng gậy đập vào thân thể nghe như tiếng quả cầu rơi xuống Những người dân tị nạn ôm lấy cơ thể ngã xuống, tiếng cầu xin lần lượt vang lên Sau khi đội tuần tra giết gà dọa khỉ đánh chết hai người xong, những dân tị nạn còn lại đã từ bỏ ý định chiến đấu, co mình lại ở cổng thôn "Đi đi, cút sang một bên Đội tuần tra cầm theo gậy sắt đuổi bọn họ ra khỏi thôn Trong đoàn người tị nạn có một cặp vợ chồng trung niên đi ra phía ngoài che chở cho hai đứa con của mình, vừa đi vừa ho khan, lưng cong xuống bất thường, đội trưởng đội tuần tra quét mắt một vòng qua đám dân tị nạn, ánh mắt vốn thong dong của anh ta chợt nghiêm lại Anh ta ra hiệu Mấy người bên cạnh lập tức hiểu ý, nhanh chóng tiến lên phía trước Hai phút sau, một cặp song sinh mười sáu mười bảy tuổi bị túm cổ áo kéo ra Cặp vợ chồng trung niên hiện vẻ hoảng sợ, bọn họ liên tục tiến về phía trước, nhưng lại bị gậy sắt đè chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích Đội trưởng tuần tra nắm chặt cằm của hai người, nhìn trái nhìn phải, sau đó đẩy họ vào hàng ngũ "Được không Khương Yếm láng máng nghe thấy cuộc trò chuyện "Khuôn mặt không tệ, chắc Vương lão gia sẽ thích Một người đàn ông nói “Đưa qua đi, nói là tao tìm được.” Đội trưởng bảo “Nhưng mà đây là con trai…”
"Suỵt, mày xem khuôn mặt của nó giống ai Nghe thấy câu này, Khương Yếm nheo mắt, cô quay đầu nhìn về hướng cổng thôn Cậu bé đang bị giữ chặt rõ là chưa thành niên, khuôn mặt vẫn còn non nớt, vì đói nên xanh xao gầy gò, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy dung mạo đó có ba bốn phần giống với Hề Quyết Vân Cả hai đều trông rất thờ ơ lạnh lùng Khương Yếm cau mày nhìn Tiêu Tùng Dã Lúc này sắc mặt của Tiêu Tùng Dã còn trắng hơn cả cậu bé, chị ta vô thức tiến lên phía trước vài bước, nhưng đã bị Khương Yếm nắm lấy cổ tay "Nguy hiểm Khương Yếm nói Tiêu Tùng Dã hít một hơi thật sâu rồi dừng bước Thân mình còn lo chưa xong, làm sao cứu được người khác Chị ta xoay lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, mua hai chai rượu ở quán rượu ven đường "Sắp đến sinh nhật của Phương lão gia rồi, mừng thọ năm mươi, cũng không biết nên tặng quà gì Chị ta tự nhủ "Các cô có đề xuất nào không Khương Yếm lắc đầu Tiêu Tùng Dã "Ừ" một tiếng, không hỏi lại, xoay người bước vào tiệm may rồi gọi hai người vào "Các cô chọn quần áo đi Khương Yếm nhìn vào cửa tiệm, nhưng chưa đợi cô hiểu gì thì Tiêu Tùng Dã đã cầm lấy một chiếc sườn xám màu xanh ngọc "Cái này khá đẹp Đầu ngón tay của Tiêu Tùng Dã lướt qua một đống quần áo đẹp đẽ được may sẵn, chẳng mấy chốc chị ta lại cầm lên chiếc áo khoác dài màu đen: “Cái này cũng không tệ.”
"Cái này…"
Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô quên rồi sao, là mua áo quần làm việc cho chúng tôi, những thứ này không thể làm việc được Tiêu Tùng Dã sửng sốt "Tôi đang chọn áo quần làm việc mà Chị ta lập tức nhìn xuống cái áo trong tay mình, sau khi nhìn rõ mình đã lấy thứ gì, chị ta bèn im lặng đứng yên ở đấy Sau một lúc, chị ta nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tôi nhìn nhầm rồi.”
Chị ta nhìn nhân viên cửa tiệm, bảo: "Lấy số đo của họ nhé Tiêu Tùng Dã là khách quen ở đây, nhân viên lập tức nhiệt tình bước tới Khương Yếm dang rộng hai tay, nhân viên lấy số đo của hai người rất nhanh Sau khi lấy số đo xong, nhân viên chủ động nói: “Tối mai tôi sẽ giao qua cho các vị "Hề trưởng đoàn nói cô ấy đã thu nhận được hạt giống tốt, có số đo tương tự cô ấy, cô ấy nhờ tôi may trước hai bộ quần áo mới cho cô bé đó theo số đo của cô ấy, tối mai tôi sẽ mang chúng theo cùng Tiêu Tùng Dã gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”
Đặt quần áo xong, ba người ra khỏi cửa tiệm Lúc này lại có thêm mấy xe chở rau từ cổng thôn đi vào, nhưng vì sự lập uy trước đó của đội tuần tra nên bây giờ chẳng có dân tị nạn nào dám tiến lên Một người đàn ông trung niên đẩy xe chở rau vội vã tiến về phía trước, khi đến quầy bán báo thì ông ta đưa tờ báo trong túi vải cho người bán hàng rồi thở dài lắc đầu Đội trưởng đội tuần tra chú ý đến vẻ mặt của ông ta, hỏi: "Có chuyện gì vậy Người đàn ông trung niên tiến lại nói nhỏ với anh ta [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tiêu Tùng Dã nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của người đàn ông, dù khi phát âm miệng của người đàn ông có như thế nào thì chị ta cũng có thể dễ dàng mô phỏng cách phát âm tương ứng trong nháy mắt, rõ là chị ta rất giỏi đọc khẩu hình miệng “Phía bên trái sắp xong rồi.” Tiêu Tùng Dã nhỏ giọng nói “Hai ngày qua lính ngoại quốc đã chiếm mười mấy cái thôn, người dân sợ hãi, có người phản kháng có người không, nhưng dù thế nào cũng bị giết sạch Đám súc sinh đó ngay cả trẻ sơ sinh mới chào đời cũng không tha, đặt vào nồi nấu, nói là canh trẻ sơ sinh, còn ép ba mẹ của những đứa trẻ ăn hết nữa Thật sự quá kinh khủng.”
“Sắp không chống đỡ được nữa rồi, đã có rất nhiều người chết Thế lực bên kia vẫn đang chống chọi với lính ngoại quốc, nhưng đại bác của chúng ta không thể sánh bằng quân địch, quá nhiều điểm không bì được Nghe nói quân đội sẽ sớm rút lui, những người dân không bị ảnh hưởng đang cố gắng rời khỏi, cũng chẳng biết có thể rời đi được bao nhiêu.”
“Không thể đi thì chỉ có thể ở lại nơi đó thôi.”
“Tôi cũng chuẩn bị chạy rồi, đây là lần cuối cùng tôi giao rau.” Người đàn ông trung niên thở dài: “Mau chạy đi, phía bên trái đã không còn gì nữa, nếu lính ngoại quốc muốn đi về phía bên phải thì chắc chắn sẽ phải đi qua đây Thôn Linh Nhân không còn an toàn nữa, bảo các lão gia mau chạy đi!”
Vẻ mặt của đội trưởng đội tuần tra vô cùng u ám Sau khi cẩn thận hỏi về tình hình những thôn làng đó, anh ta đi đến quầy bán báo lấy hết những tờ báo được phát hành vào hôm nay Những tờ báo này vẫn chưa mở bán nên toàn bộ số báo đã nằm trong tay anh ta "Đốt hết những tờ báo này đi, để lại năm bản đưa cho năm lão gia mỗi người một bản, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài "Hôm nay phải canh thật kỹ, đừng để những người lắm lời vào đây, chờ các lão gia quyết định xong rồi mới sắp xếp… miệng mồm kín vào, sau này sẽ có lợi cho các người Có người bước lên nhận lấy số báo, sau đó chạy đi thực hiện mệnh lệnh Sắp xếp xong, đội trưởng đội tuần tra liếc nhìn một vòng xung quanh Tiêu Tùng Dã nhanh chóng cúi đầu xuống, chị ta giả vờ nói chuyện với Khương Yếm, từ từ đi về phía rạp hát Gần rạp hát có một con hẻm nhỏ, Tiêu Tùng Dã dừng bước rồi bất ngờ quẹo vào trong Sau khi bước vào con hẻm, chị ta siết chặt nắm đấm, cơ thể hơi run lên vì tức giận "Bọn họ định làm gì.. "Tại sao lại phong tỏa tin tức, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì Sắc mặt Tiêu Tùng Dã càng lúc càng khó coi, chị ta đập mạnh bình rượu vào góc tường, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, mùi rượu nồng nặc lan tỏa Lúc lâu sau, cảm xúc của chị ta mới dịu lại chút Chị ta nhắm mắt lại, quay đầu nhìn Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu Bởi vì động tác quá mạnh nên mái tóc được chải gọn gàng của Tiêu Tùng Dã đã có vài sợi bung ra, rối tung, cả người trông có vẻ rất mệt mỏi "Hai đứa bé đó.. Chị ta lạnh lùng nói: “Đừng để trưởng đoàn biết, có nghe thấy không?”
Khương Yếm gật đầu "Nếu không chị ấy sẽ cảm thấy tự trách, chuyện này không liên quan gì đến chị ấy, ai tự trách cũng không thể để chị ấy tự trách Nói xong, Tiêu Tùng Dã bước ra khỏi con hẻm, đi thẳng về phía rạp hát Khương Yếm không vội quay về Cô quay đầu lại, nhìn đội tuần tra với vẻ trầm tư, trong mắt tràn ngập những suy nghĩ Cô thấy rất rõ, khi tên đội trưởng quyết định phong tỏa tin tức, trên đỉnh đầu anh ta xuất hiện một bông hoa màu đen Bông hoa đó trông rất kỳ lạ, sương đen lượn lờ xung quanh, hình như trên cánh hoa có những đôi mắt đang nhấp nháy, giống như một đống gạo trắng nở rộ trong đồng tử Anh ta có bí mật, anh ta muốn che giấu bí mật đó Lão gia có bí mật Thôn làng này có bí mật.