Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 139: HOA ANH LINH





Khương Yếm không biết loài hoa này có thực sự tồn tại hay không, bởi vì trước đây cô chưa từng thấy loài hoa nào kỳ lạ như vậy
Nhưng dựa vào dục vọng mà cô nhìn thấy thì chắc hẳn loại hoa này có tồn tại, thậm chí khả năng cao là nó có thực thể
Bằng không đội trưởng đội tuần tra sẽ chẳng có dục vọng muốn che giấu dữ dội như thế
Nó dễ bị phát hiện, vậy nên phải giấu kỹ
Ngoài ra nếu loài hoa này là của đội trưởng thì anh ta sẽ không có gan quyết định thay lão gia, việc lập tức phong tỏa tin tức cho thấy loài hoa này có thể là vật sở hữu của các lão gia, hoặc là của một lão gia nào đó
Mà vì sự tồn tại của loài hoa này, dù kẻ địch sắp tấn công thôn thì người dân thôn Linh Nhân cũng chẳng thể rời đi
Tuy nhiên đây cũng có thể là hai chuyện khác nhau, việc che giấu sự tồn tại của loài hoa là một chuyện, không yên tâm để người dân rời đi là một chuyện khác
Trong đầu Khương Yếm lập tức hiện lên vài suy đoán
Cuối cùng cô nghiêng về khả năng thứ hai
Chính vì sự tồn tại và sinh trưởng của loài hoa này nên cần người dân phải ở lại thôn Linh Nhân
Chắc hẳn các lão gia lo lắng hành vi tàn ác của mình sẽ bị bại lộ, vậy nên đã báo trước cho đội tuần tra, một khi biết quân địch sắp đánh tới thì phải giam giữ tất cả người dân trong thôn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Bởi vì hạn hán, chiến tranh, cộng thêm vị trí địa lý đặc biệt hẻo lánh của thôn Linh Nhân nên cái thôn này vẫn luôn trong tình trạng không ai quản lý. Để thỏa mãn dục vọng cá nhân, nhân quyền của người dân đã bị các lão gia tước đoạt, bọn họ chiếm lấy thôn này làm địa bàn của mình, tùy ý tàn sát và nô dịch những người tị nạn đến đây
Nhưng điều này là không đúng, là không được phép
Quốc gia thuộc về nhân dân, mỗi tấc đất của quốc gia nhân dân đều có quyền đến, đuổi đi cũng đành, đánh chết bằng gậy sắt là hoàn toàn vô lý
Cho nên một khi người dân rời khỏi thôn, công khai hành vi tàn ác của từng vị lão gia trong thôn Linh Nhân thì những vị lão gia này sẽ bị trừng trị
Dù vì chiến tranh mà tạm thời tránh được thì việc làm của họ cũng sẽ bị nhắc lại, cuối cùng là phải chịu trừng phạt, thế nên chi bằng giam giữ người dân đến chết
Một khi người dân chết hết, lão gia có thể đến nơi khác để bắt đầu cuộc sống mới
Bọn họ vẫn là các lão gia giàu có, hòa nhã, tốt bụng, độ lượng
Dù có người trong thôn may mắn trốn thoát, đi khắp nơi tố cáo tội ác của họ thì cũng vì số lượng quá ít và thiếu bằng chứng xác thực mà nó sẽ dần dần lắng xuống, cho tới khi gió êm sóng lặng
Khương Yếm vừa suy nghĩ vừa đi về phía rạp hát
Thẩm Tiếu Tiếu đã ở chung với Khương Yếm lâu ngày, rất hiểu vẻ mặt này của cô là đang suy nghĩ, vì vậy em ngậm chặt miệng, quyết không lên tiếng làm phiền
Lên đến tầng hai, Khương Yếm trở về phòng ngủ
Cô mở cửa sổ nhìn xuống tầng
Lúc này số lượng đội tuần tra đã tăng lên rõ rệt đến mức có thể thấy bằng mắt thường
Chín người một đội, bảy tám đội tuần tra đi lại trên đường phố
Có chủ xe chở rau muốn nói chuyện với người dân, chưa kịp lên tiếng đã bị chặn lại, chẳng mấy chốc họ đã được áp giải ra khỏi cổng thôn
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, tất cả xe chở rau đều đã rời khỏi thôn Linh Nhân
Cổng thôn ầm ầm đóng lại, những người tị nạn gầy gò, tuyệt vọng bị cách ly bên ngoài
Mấy dân tị nạn kia đã đi bộ nhiều ngày, chẳng biết chuyện gì xảy ra trong hai ngày qua, cũng không biết quê hương mình đang phải chịu đựng điều gì
Bọn họ chỉ biết thôn Linh Nhân không nói lời nào mà từ chối tiếp nhận họ
Khương Yếm đang định dời tầm mắt thì ánh mắt lơ đễnh của cô đột nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc
Là Kim Nguyệt Bạch
Lúc này cô ấy đang nói chuyện với chủ tiệm báo, có lẽ là đến mua báo, nhưng báo ngày hôm nay của thôn Linh Nhân đã bị đốt hết, chủ tiệm báo không dám nói chi tiết, lúng túng xua tay liên tục
Hai người giằng co rất lâu, cuối cùng Kim Nguyệt Bạch đột nhiên dừng động tác, cô ấy nhìn chằm chằm đối phương vài giây, rồi quay đi mua rau quả ven đường
Lúc trả tiền, cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Khương Yếm
Kim Nguyệt Bạch nở một nụ cười, cô ấy dùng giọng không cao không thấp hỏi Khương Yếm: "Hoa tai bên phải của tôi tối qua bị mất, là màu xanh lục nhạt, có rơi ở rạp hát không
Khương Yếm sững sờ
Cô nhớ lại một lúc, rồi lắc đầu: "Chưa từng thấy, có thể là bị rơi ở chỗ khác, hoặc là được ai đó nhặt rồi
Kim Nguyệt Bạch thản nhiên đáp: "Ừ, tôi chỉ hỏi thôi
"Cũng chẳng phải là thứ gì có giá trị, mất thì mất
Cô ấy nói xong dặn dò Khương Yếm không nên thò người ra ngoài cửa sổ, như thế không an toàn, sau đó bèn xách đồ trong tay đi về phía phố Hoa
Nhìn Kim Nguyệt Bạch rời đi, Khương Yếm đứng thẳng người
Cô dựa vào bệ cửa sổ, lúc này Thẩm Tiếu Tiếu cảm thấy em đã có thể nói chuyện, vì vậy bèn hỏi: "Chị Khương Yếm, chị đang nhìn gì thế
"Không nhìn, đang chờ
Khương Yếm giải thích: "Tiệm báo ngừng bán, cổng thôn đã đóng cửa nên dân tị nạn không thể vào
Những hành động đột ngột này chắc chắn sẽ khiến người dân nghi ngờ, nếu không nhanh chóng giải thích thì người dân sẽ sớm hoảng sợ, thậm chí xảy ra tranh chấp
Vì muốn có một hoàn cảnh an ổn để chạy trốn nên chắc chắn các lão gia sẽ tìm cớ
"Chị đang nghĩ họ sẽ lấy cớ gì
Khương Yếm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vẫn chưa có động tĩnh gì, bèn gọi Thẩm Tiếu Tiếu lật mặt quần áo phơi lúc sáng
Hai người nhanh chóng lật phơi quần áo trong sân, rồi lại trở về tầng hai
Lần này Khương Yếm đứng bên cửa sổ nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy một đội tuần tra vội vã chạy đến, bọn họ dán tờ báo viết tay lên cửa từng cửa hàng
Người dân tụ tập lại, sắc mặt dần trở nên khó coi: "..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dịch bệnh hả
"Sao hai bên lại đột nhiên bùng phát dịch bệnh vậy
Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám thở dài: "Chẳng trách đuổi hết những người chở rau đi, cổng thôn cũng đóng lại, mấy ngày này mọi người đừng ra ngoài nữa, cứ ở trong thôn đi, dịch bệnh đó
Dịch bệnh có thể giết chết người đấy
Có người đề nghị: "Hay là phong tỏa cả con đường phía sau thôn
"Bây giờ nhà nào cũng có gạo với mì, vài tháng không chết đói được nên mọi người chịu khó qua đợt này rồi tính sau
Nhưng bỗng có người dân lên tiếng phản đối: "Nhưng mấy ngày trước tôi xem báo, nói là các tỉnh lân cận đang đánh giặc, rất có thể sẽ lan sang đây..
Nếu quân địch đánh đến, con đường sau núi bị phong tỏa, đến lúc đó chúng ta chạy thế nào
"Đừng phong tỏa thì hơn
Người đàn ông áo xám cau mày: "Không phong tỏa thì sao
Biết đâu có người lén chạy sang thôn bên cạnh rồi lại chạy về, biết đâu mấy người tị nạn kia cũng có bệnh, tất cả đều phải canh chừng nghiêm ngặt
"Mọi người đừng nghĩ đơn giản quá, chắc chắn phải áp dụng chính sách cưỡng chế, trong thôn chỉ cần có một người nhiễm bệnh thì cả thôn đều toi
Lúc này đội trưởng đội tuần tra cũng đi tới, anh ta phụ họa: "Hiện tại biện pháp tốt nhất là không ra không vào
Mọi người đừng hoảng, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta
Người dân không ai nói gì nữa
Ai cũng sợ dịch bệnh, quân địch lúc nào đánh tới, đánh đến đâu đều là bí ẩn, nhưng trong mắt họ dịch bệnh sắp đến rồi
Suy nghĩ một hồi, mọi người đều đồng ý với ý kiến phong tỏa thôn
Sau khi người dân rời đi, đội trưởng đội tuần tra và người đàn ông mặc áo dài nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ ngầm hiểu, Khương Yếm thấy hai người bên hát bên phụ họa, cô nhếch khóe miệng rồi quay mặt đi
Thẩm Tiếu Tiếu vừa mới nghe được cuộc thảo luận bên dưới, em sửng sốt nói: "Trời ạ, tại sao bọn họ lại nói dối
"Đợi đến khi lính ngoại quốc tới, đường sau núi thì bị chặn, thế chẳng phải cái thôn này sẽ biến thành cái hố sâu không có lối thoát à
“Điều chúng muốn là khiến người dân không có nơi nào để chạy.” Khương Yếm trả lời
Thẩm Tiếu Tiếu vội nói: “Nhưng lấy cớ dịch bệnh không phải là giải pháp lâu dài, người dân bây giờ vẫn còn hoang mang
Việc chấp nhận cái cớ này hoàn toàn là trong tiềm thức, vài ngày nữa có thể họ sẽ nghi ngờ
"Không quan trọng
Khương Yếm nói: "Bọn họ chỉ cần ổn định người dân trong vài ngày thôi
“Ba ngày là đủ để các lão gia chạy trốn, cũng đủ để phong tỏa chặt chẽ con đường sau núi
Lúc đó mấy lão gia đã tự do, mặc kệ người dân ở thôn Linh Nhân tự sinh tự diệt.”
Thẩm Tiếu Tiếu đã hoàn toàn hiểu ý của Khương Yếm
Em há miệng, nhìn người dân ở dưới tầng đang điên cuồng mua nhu yếu phẩm hàng ngày, hỏi: "Có còn là người nữa không
“Đám lão gia và đội tuần tra chẳng khác gì loài cầm thú, quân xâm lược cũng vậy, tất cả đều là cầm thú!” Một lúc sau, em lại nói với vẻ may mắn: “… Biết đâu quân xâm lược sẽ đổi hướng, không đến thôn Linh Nhân
Nếu không chúng ta sẽ sống trong địa ngục, ngay cả có thể may mắn sống sót thì cuộc sống cũng vô cùng khổ sở.”
"Em đọc được trên mạng, những thôn làng bị quân xâm lược chiếm đóng đều không có kết cục tốt đẹp
Người dân ở đó sống còn khổ cực hơn cả súc vật
Đáng sợ nhất là họ sẽ bị bắt làm thực nghiệm, thực nghiệm mất nước, thực nghiệm lấy xương, thực nghiệm khí độc...”
“Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sống không bằng chết rồi.”
Khương Yếm lắc đầu: “Có lẽ không đến mức đó đâu.”
“Mấy loại thực nghiệm ấy chẳng khác nào trực tiếp giết chết chúng ta, trường năng lượng sẽ không tạo ra tình huống buộc chúng ta phải chết, vậy nên thôn Linh Nhân vẫn có cơ hội sống sót, chúng ta cũng vậy
Có điều nếu còn hy vọng sống sót thì chúng ta vẫn phải khám phá thêm thiết lập nhân vật.”
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu nặng nề. 
Em siết chặt tay vẫy vẫy: “Yếm môn muôn năm!”
Khương Yếm chẳng hiểu nó có nghĩa gì, cô hơi bối rối nhìn Thẩm Tiếu Tiếu, vẻ mặt của Thẩm Tiếu Tiếu càng bối rối hơn, em hỏi Khương Yếm: "Có chuyện gì thế
Khương Yếm: "Không có gì." 
Một ngày yên bình
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời lặn về phía Tây, đám người Khương Yếm tới phòng dùng bữa
Lúc này Hề Quyết Vân đang bàn về bệnh dịch với Lữ Thiêu Xuân, Phương Tự Ngữ nhíu mày, thỉnh thoảng xen vào vài câu, giọng đầy lo lắng
Khương Yếm nhìn Tiêu Tùng Dã, biết chị ta chưa nói với ai về chuyện đọc khẩu hình miệng khi nãy
Khương Yếm hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của chị ta
Hề Quyết Vân vô tư, Lữ Thiêu Xuân nghĩa khí, nếu Tiêu Tùng Dã nói cho họ chuyện này, chưa chắc gì họ sẽ giữ bí mật, không nói cho người dân biết, nếu họ nói thì trăm phần trăm đội tuần tra sẽ ra tay với người trong rạp hát
Ai cũng phải lo lắng cho bản thân và những người thân yêu xung quanh trước
Tiêu Tùng Dã phải cân nhắc đến sự an toàn của mọi người trong rạp hát
Hơn nữa giờ đây các lão gia sẵn sàng tìm lý do để lừa dối mọi người, không phải vì sợ người dân mà đơn giản vì muốn được trong sạch, trốn thoát trong bình yên
Một khi người dân nổi loạn, đội tuần tra có súng, có lẽ đây là cách khiến người dân câm miệng nhanh nhất. 
Sau khi ăn xong, Phương Tự Ngữ bị Phương lão gia gọi đi
Trước khi đi, nô bộc kia còn dặn dò: "Ngày mai là sinh nhật lần thứ năm mươi của lão gia, các cửa hàng khác đều đưa quà hay gì đó tới… Chắc các cô cũng phải nhờ Phương lão gia chăm lo việc kinh doanh trong năm tới đúng không?”
Tiêu Tùng Dã đứng dậy gật đầu: "Tối mai Hề Quyết Vân và Lữ Thiêu Xuân sẽ đi
Đây là muốn kiếm chút lợi nhuận cuối cùng trước khi đi
Khương Yếm không ngẩng đầu lên, tự gắp một miếng cà tím nướng bỏ vào miệng
Tiêu Tùng Dã cũng ngồi xuống ăn tiếp, bầu không khí trong đại sảnh trở lại như cũ, chỉ có điều ngoài việc bàn về dịch bệnh, họ còn phải bàn về việc nên đưa cho Phương lão gia bao nhiêu tiền
Vì không tham gia vào cuộc thảo luận suốt cả buổi nên Khương Yếm ăn nhanh nhất
Ăn xong cô đứng dậy đi vệ sinh, trước khi đi còn liếc nhìn Thẩm Hoan Hoan
Thẩm Hoan Hoan lập tức hiểu ý, đứng dậy giả vờ đi vệ sinh
Hai người gặp nhau ở góc tầng hai
Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy chị Khương Yếm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chị có manh mối gì sao
“Cũng chẳng biết có phải manh mối không.” Khương Yếm hỏi cô nàng: “Em biết loài hoa này không?” 
Nói rồi Khương Yếm vẽ bông hoa màu đen mà cô nhìn thấy lên lòng bàn tay của Thẩm Hoan Hoan
Thẩm Hoan Hoan là người đọc sách nhiều nhất trong nhóm, cũng biết nhiều về các loại bảo vật hiếm thấy
Lúc này cô nàng nhíu mày, xác nhận với Khương Yếm: "Cánh hoa có nhiều mắt ạ
Khương Yếm gật đầu: "Đúng vậy, hoa màu đen tuyền, mỗi cánh hoa có nhiều mắt, biết chớp, trông rất đáng sợ
Thẩm Hoan Hoan cúi đầu suy nghĩ hồi lâu
Vài phút sau, cô nàng ngẩng mặt lên: "Theo như mô tả thì có vẻ là hoa anh linh, một loài hoa tượng trưng cho tai ương, ngàn năm mới gặp một lần
"Tượng trưng cho tai ương
Khương Yếm nhíu mày
"Đúng vậy
Thẩm Hoan Hoan nghiêm túc nói: "Tương truyền nó chỉ nở ở nơi có nhiều oán khí, ghét ánh sáng, sinh trưởng trong điều kiện cực tối cực âm u
Dưới mỗi bông hoa có vô số xương cốt, số lượng mắt hoa biểu thị cho việc nó đã hấp thụ dưỡng chất từ bao nhiêu cái xác
Theo đó, mắt càng nhiều, hiệu quả sẽ càng mạnh
"Con người có thể nuôi cấy loài hoa này không?” Khương Yếm hỏi
Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm: "Chưa từng nghe qua, nhưng nếu có người biết điều kiện sinh trưởng và liên tục cung cấp xác chết cho nó thì rất có thể hoa anh linh sẽ sống sót, thậm chí hình thành biển hoa anh linh
“Tuy nhiên điều kiện sinh trưởng của hoa anh linh vô cùng khắc nghiệt
Em chỉ nghe sư phụ nhắc đến một lần, lần đó hoa anh linh mọc lên từ một hố chôn tập thể, chuyện xảy ra cách đây hơn hai nghìn năm
Hố chôn tập thể đó nở ra hàng chục bông hoa anh linh, một vị thông linh sư nọ đã phải tốn rất nhiều công sức mới tiêu diệt được chúng.”
Khương Yếm gật đầu
Cuối cùng, cô hỏi đến điều quan trọng nhất:
“Loài hoa này có tác dụng gì?”
Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng thốt ra mấy từ: "Gây nghiện, tạo ảo giác
“Từ tên của nó có thể đoán được, là chất có hại.”
“Một khi hít phải phấn hoa anh linh thì sẽ bị nghiện, mỗi tuần đều phải hít, nếu không toàn thân sẽ đau nhức khó chịu, tính tình cáu gắt, vô cớ tấn công người khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể nói một khi đã ngửi qua mùi hương của loài hoa này thì cuộc đời của họ coi như xong.”
“Còn về ảo giác...”
Thẩm Hoan Hoan nói: "Thứ nhất, người hít phải sẽ nhìn thấy những cảnh tượng ảo diệu, trước mắt sặc sỡ, ảo ảnh phù phiếm, tấn công mình cũng như tấn công người khác
Thứ hai, chỉ cần bước vào phạm vi năm mét quanh hoa anh linh sẽ thấy ảo giác, do đó việc hái hoa vô cùng khó khăn, rất nguy hiểm đến tính mạng
Khương Yếm đã hiểu
Thẩm Hoan Hoan hỏi cô: "Chị Khương Yếm đã nhìn thấy hoa anh linh ư
Ngay trong thôn này à
Khương Yếm ừ một tiếng
Cô nói: "Các lão gia đang dùng mạng của dân tị nạn để nuôi dưỡng hoa anh linh
“Có thể là để...”
Thẩm Hoan Hoan vội hỏi: "Để làm gì ạ
Khương Yếm thản nhiên trả lời: "Để kiếm tiền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.