Đột nhiên Thẩm Hoan Hoan cảm thấy mệt mỏi Rất mệt mỏi Có lẽ loài hoa này đang nở ở góc nào đó phía sau thôn, xung quanh có đội tuần tra canh gác Mấy người bọn họ lại bị hạn chế bởi thiết lập nhân vật, hoàn toàn không thể ra ngoài quá lâu Mỗi ngày Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu đều có việc phải làm, còn cô nàng và Ngu Nhân Vãn cũng cần luyện tập Bình Bình thì còn nhỏ, Kim Nguyệt Bạch rất thích cô bé nên trông chừng rất cẩn thận, hoàn toàn không cho cô bé chạy lung tung, sợ cô bé sẽ bị người ta ức hiếp Vậy nên chuyện liên quan đến hoa anh linh chỉ có thể dừng tại đây thôi Khương Yếm cũng thở dài Nếu đây là trường năng lượng bình thường thì đêm nay cô sẽ đi tìm xem hoa anh linh mọc ở đâu, sau đó lại đến nhà mấy lão gia để tìm chứng cứ phạm pháp của họ, cuối cùng là ép đội tuần tra phải phá hết đám hoa đó, nếu không thì để cô làm cũng được Nhưng thiết lập của cô không hề biết hoa anh linh là hoa gì, càng không ra ngoài vào ban đêm để tìm nó Chỉ có thể đợi thôi “Tạm thời cứ vậy đi.” Khương Yếm nói: “Ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nữa sẽ bận lắm đấy.”
Thẩm Hoan Hoan gật đầu, cô nàng quay vào phòng giúp người làm dọn dẹp bát đũa trên bàn Khương Yếm lau sạch bàn, còn Lâm Tiểu Đường nhanh nhẹn xách cái thùng gỗ tới, cậu ấy bỏ bánh bao, bánh mì hấp mà mọi người không ăn hết vào rồi cầm ra ngoài, sau đó chia cho mấy người đang đứng ngoài rạp hát. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Họ là những người ăn không no mặc không ấm trong thôn Linh Nhân Mặc dù họ được vài cửa hàng giữ lại làm hầu bàn, thậm chí còn có người được nhận vào nhà các lão gia để làm nô bộc, nhưng họ cũng không được ăn no, phần lớn bữa ăn của họ là từ đồ ăn thừa trên bàn của chủ, nô bộc tự lấy tự chia, ai không giành được thì phải nhịn đói [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Vẫn như cũ, trưởng đoàn cho mọi người số thức ăn này, mong mọi người đừng chê Bên trong có đồ chưa ăn, cũng có đồ ăn thừa, nhưng dù là thừa lại thì mọi người vẫn có thể ăn được.” Lâm Tiểu Đường đặt thùng gỗ xuống đất, chống nạnh bảo: “Mọi người qua lấy đi.”
“Tất nhiên chúng tôi biết.” Một thiếu nữ cúi người cầm lấy chiếc bánh bao bị cắn dở, nhỏ giọng nói: “Các người là người tốt, dù trong thôn có rất nhiều người tiếp tay cho giặc, nhưng người ở rạp hát vẫn là người tốt.”
Lâm Tiểu Đường nhìn thiếu nữ: “Hình như tôi chưa từng gặp cô?”
“Tôi mới đến đây mấy ngày trước Trước đây tôi tự làm phấn son ở nhà, còn bây giờ thì làm việc ở một cửa hàng bán đồ trang điểm.” Cô gái chỉ về hướng mình ở: “Bác gái nấu ăn nói mấy người tốt bụng, tôi có thể đến chỗ này kiếm chút đồ ăn cho đỡ đói, vì thế tôi mới đến xem thử.”
Lâm Tiểu Đường suy nghĩ chút, xua tay: “Vì bệnh dịch mà thôn bắt đầu phong tỏa rồi, rạp hát phải tự lo cho mình, chắc sắp tới sẽ không phát bánh bao nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vậy nên mọi người tuyệt đối đừng dựa dẫm vào chúng tôi.”
Cô gái vội gật đầu: “Tôi biết, mọi người giúp chúng tôi đến mức này đã là rất tốt rồi Nếu mấy người không đủ no thì đừng nên chia nữa, mấy người phải cố gắng sống cho thật tốt.”
Mọi người bên cạnh cũng hùa theo không ngớt Lâm Tiểu Đường hài lòng nhìn mọi người chia đồ ăn trong thùng gỗ, xong xuôi cậu ấy lại cầm chiếc thùng trống rỗng trở vào rạp hát Chín giờ tối, nhân viên của cửa tiệm may đến gửi mấy bộ quần áo Tiêu Tùng Dã đưa hai bộ quần áo để làm việc cho Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu, còn Ngu Nhân Vãn thì đến để lấy bộ quần áo mà Hề Quyết Vân đã đặt cho em ấy Một chiếc váy màu xanh biếc, một bộ hí phục màu đỏ thẫm “Ở đây chưa có tiền lệ người học việc có trang phục riêng đâu.” Tiêu Tùng Dã nhìn Ngu Nhân Vãn cẩn thận cầm lấy trang phục, thờ ơ lên tiếng Biểu cảm Ngu Nhân Vãn lập tức hiện vẻ lo sợ khi nhận được đãi ngộ tốt Tiêu Tùng Dã cầm bộ hí phục lên, mở nó ra rồi ngắm tới ngắm lui: “Năm đó tôi còn không có.”
Ngắm được mấy phút, Tiêu Tùng Dã mới trả nó lại cho Ngu Nhân Vãn, chị ta hừ một tiếng rồi xoay người lên tầng Lữ Thiêu Xuân chứng kiến hết thảy, mỉm cười bảo: “Nhìn thế thôi chứ chị ấy đang ngưỡng mộ đấy.”
“Chắc chị ấy đi cãi nhau với Hề trưởng đoàn rồi!”
Cô ấy bắt đầu mô phỏng lại cảnh Tiêu Tùng Dã cãi nhau với Hề Quyết Vân, mày nhướng cao, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Chị quên mất ai ở cạnh chị lâu nhất rồi đúng không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Những thứ trước đây em không có… tại sao người khác lại có?”
Ngu Nhân Vãn cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang Em ấy đưa tay ra sau lưng, ngón tay vô thức đan vào nhau Lữ Thiêu Xuân nhận thấy vẻ quẫn bách của em ấy, lập tức không trêu nữa Cô ấy vỗ vai Ngu Nhân Vãn, nghiêm túc nói: “Chị nói nhảm đấy, em luyện tập cho tốt vào, đừng phụ kỳ vọng của Hề trưởng đoàn nha.”
Ngu Nhân Vãn ôm chặt lấy bộ hí phục: “Em biết, hôm nay trưởng đoàn còn khen em nữa cơ.”
Lữ Thiêu Xuân ây da một tiếng, vỗ mạnh lưng em ấy: “Giỏi quá đi, Hề trưởng đoàn hiếm khi khen ai lắm Dẫu sao với trình độ của chị ấy thì nhìn ai cũng giống như nhìn cọng cỏ ven đường thôi, em càng phải cố gắng lên!”
Ngu Nhân Vãn bị vỗ đến mức loạng choạng lùi ra đằng sau Nhưng đứng vững được rồi, má em ấy lập tức đỏ bừng, được khích lệ đến mức muốn đi luyện tập thêm hai tiếng nữa “Đi đi.” Lữ Thiêu Xuân vẫy tay với em ấy: “Đừng gắng sức quá nhé, nhớ nghỉ ngơi sớm đấy.”
Ngu Nhân Vãn rời đi, Lữ Thiêu Xuân cầm lấy bộ trang phục màu tím cuối cùng mà nhân viên mang tới, đưa cho Thẩm Hoan Hoan: “Người khác có quần áo mới thì em cũng phải có.”
Thẩm Hoan Hoan ngạc nhiên nhận lấy bộ trang phục “Cỡ của em…”
Lữ Thiêu Xuân cười nói: “Chị có mắt nhìn mà, nhìn một cái là biết được kích cỡ rồi.”
“Đợi thêm khoảng thời gian nữa chị sẽ may cho em bộ hí phục mới, chị có thể tự may Hai ngày nay lúc tập luyện chị đánh em không ít, cứ coi đây là lời xin lỗi của chị đi.”
Đột nhiên Thẩm Hoan Hoan chẳng biết nói gì Cô nàng vội hít một hơi, cố gắng kìm lại những cảm xúc kì lạ khó tả, khẽ cụp mắt gật đầu Thời gian trôi qua rất nhanh Mười giờ, Thẩm Hoan Hoan và Ngu Nhân Vãn luyện tập xong thì lặng lẽ trở về phòng Thẩm Tiếu Tiếu gác cánh tay lên người Khương Yếm, dáng ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, còn Khương Yếm như thể đang bị chiếc giường nuốt lấy, ngủ rất say Một đêm ngon giấc *
Sáu giờ sáng, ánh mặt trời tinh mơ chiếu lên người Khương Yếm Hôm nay không cần phải dậy sớm giặt quần áo nên Khương Yếm vốn định ngủ thêm nửa tiếng nữa, kết quả cố gắng nhẫn nại vài phút, cô vẫn từ từ mở mắt ra Cô bị tiếng pháo đinh tai nhức óc đánh thức Lúc Khương Yếm tỉnh dậy, Thẩm Tiếu Tiếu vẫn đang bực bội lăn qua lộn lại, ngay sau đó cả hai người đều ngồi dậy “Đang làm gì vậy trời Đau đầu quá đi mất.”
Thẩm Tiếu Tiếu dứt lời, trong đầu đột nhiên nhớ lại những chuyện mà em nghe được tối qua, khó hiểu bảo: “Không lẽ là đang tổ chức mừng thọ cho Phương lão gia?”
“Phô trương ầm ĩ đến thế à?”
Em nhảy xuống giường rồi mở cửa sổ ra, nhìn xuống tầng Lúc này nhà nào trong thôn Linh Nhân cũng đang đốt pháo, giấy pháo đỏ rơi đầy đất, phủ khắp các lối đi, trông còn vui hơn cả Tết Đội múa lân và múa ương ca đi từ Nam đến Bắc, có điều nhìn mấy động tác phối hợp thì trông không chuyên nghiệp lắm, họ lập đội múa chỉ đơn giản là muốn lấy lòng Phương lão gia thôi Tú cầu đỏ được tung lên giữa không trung, người múa đầu sư tử nhảy lên cao, nhưng người múa đuôi sư vì sợ mà bị chậm mất hai nhịp, lực kéo quá mạnh, hai người ngã nhào xuống từ cây cọc cao vút “Bịch” một tiếng, những người vây xem còn đang mỉm cười vui vẻ chợt im bặt Một khoảng không tĩnh mịch đến đáng sợ “...”
Thẩm Tiếu Tiếu muốn chửi lắm rồi: “Lão già điên khùng gì vậy, bộ không biết ép người không biết múa đi múa là đang giết người à?”
Nhưng vừa nói xong em lại nghiến răng Mạng người ở đây quả thật không đáng giá “Em phải giết hết cái đám lão gia đó, đi giết hết, ở đâu cũng giết, đâm dao bạc đâm cả dao đỏ.” Thẩm Tiếu Tiếu vừa cằn nhằn vừa đi vệ sinh cá nhân Tiếng pháo nổ rền vang khắp cả thôn Linh Nhân, mãi cho đến trưa mà bên ngoài rạp hát vẫn còn tiếng nổ lách tách Trước giờ ăn trưa, Lữ Thiêu Xuân cầm theo hai quả pháo chạy ra ngoài Đến khi mặt đất bên ngoài rạp hát phủ đầy giấy đỏ thì cô ấy mới trở vào “Được rồi.”
“Mọi người đừng ra ngoài hóng chuyện vui nữa.” Cô ấy dặn dò: “Ngày mai là ổn rồi, hôm nay sẽ qua nhanh thôi.”
Đến hai giờ chiều, người được Phương lão gia cử đến bước vào rạp hát Ông ta vừa đến đã ngồi xuống ghế chủ tọa như ông chủ, còn chỉ tay hất cằm, ý bảo gọi chủ nhà ra đây Lữ Thiêu Xuân tiến lên phía trước: “Trưởng đoàn vẫn đang chuẩn bị quà mừng, đây là số tiền kính biếu Phương lão gia.”
Nói rồi cô ấy đưa một xấp ngân phiếu đã được chuẩn bị qua:
“Chúc Phương lão gia cát nhân thiên tướng, thọ tỷ nam sơn.”
Ông ta đếm số ngân phiếu, nở nụ cười hài lòng: “Được rồi, tôi sẽ giúp chuyển lời đến lão gia.”
“Buổi tối đừng đến muộn đấy.”
Lữ Thiêu Xuân gật đầu đáp lại Sau khi tiễn người về, cô ấy đóng sầm cửa chửi một câu: “Chó cậy thế chủ!”
Thẩm Tiếu Tiếu khó hiểu hỏi: “Sao chúng ta đưa tiền rồi mà còn phải chuẩn bị quà mừng ạ Hai quà mừng ư?”
Lữ Thiêu Xuân đáp: “Đây là quy định của Phương lão gia.”
“Tiền tài là thể hiện lòng trung thành, quà mừng là thể hiện thành ý.”
“Quà mừng phải được chuẩn bị kỹ càng, hoặc là đồ gia truyền, hoặc là món đồ nào đó tốn công tốn sức tự tay làm ra, ví dụ như điêu khắc gỗ, ngọc bội, tranh vẽ,...”
Cô ấy nói: “Hề trưởng đoàn đang vẽ tranh, chị ấy biết làm mấy thứ này.”
Mọi người đã hiểu Có lẽ vì buổi tối phải đi đến một nơi khiến người ta chán ghét nên thỉnh thoảng Lữ Thiêu Xuân lại nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chưa gì mà đã đến giờ xuất phát rồi Nhưng có lúc cô ấy lại cảm thấy thời gian trôi thật chậm, cứ phải giả vờ giả vịt mãi, chi bằng cứ để thời gian trôi nhanh chút Chập tối bảy giờ, Hề Quyết Vân với Lữ Thiêu Xuân xuất phát Mọi người đều ở phòng khách đợi hai người Vì mấy lời hôm qua đọc được mà Tiêu Tùng Dã đã nghĩ cả đêm, nhưng dù có nghĩ thế nào chị ta cũng không nghĩ được cách giải quyết, vì thế chị ta trông rất uể oải, luôn trong tình trạng mất tập trung.
Thôn Linh Nhân sắp xong đời là sự thật Nếu muốn sống thì phải chạy trốn cũng là sự thật Song chị ta không thể nghĩ ra cách chạy trốn, dù có nói cho người khác biết thì rạp hát vẫn phải hứng chịu cơn giận của các lão gia, dưới áp lực của nòng súng chẳng ai chạy thoát được cả.
Rõ là không thể chạy trốn Lén chạy lại càng không thể Từng ngóc ngách đã bị đội tuần tra phong tỏa, con đường duy nhất ra khỏi thôn là con đường phía sau núi, chỗ đó chắc chắn đã sớm bị đội tuần tra chiếm đóng, dựng lên vô số vật cản Hiện giờ họ chỉ có thể đợi các lão gia đi rồi mới lại nghĩ cách chạy trốn Bởi vì đội tuần tra cũng cần mạng nên chắc chắn họ sẽ đi cùng các lão gia Đợi họ đi hết rồi, mọi người trong thôn có thể hợp sức dẹp hết cạm bẫy sau núi.
Nghĩ đến đây, tinh thần căng như dây đàn của Tiêu Tùng Dã cũng được thả lỏng đôi chút, chị ta gọi người dọn bữa tối lên, mọi người trong rạp hát bắt đầu ngồi lại dùng bữa cùng nhau Do đang kỳ vọng về tương lai nên Tiêu Tùng Dã lấy một hũ rượu trong phòng ra, rót cho mọi người “Vì tương lai.” Chị ta nâng ly rượu Tuy khó hiểu nhưng mọi người vẫn hùa theo nâng ly lên, Lâm Tiểu Đường rất mê rượu, uống xong ly này cậu ấy lại tự rót cho mình ly khác, lớn tiếng nói: “Vì tương lai!”
“Ồn ào quá, cậu đừng có uống say đấy.” Tiêu Tùng Dã liếc cậu ấy Vì để chứng minh bản thân, Lâm Tiểu Đường vỗ ngực uống cạn liên tiếp năm ly rượu, cuối cùng choáng váng nằm gục xuống bàn Mấy người cười ầm cả lên.
Người qua đường tò mò nhìn vào trong rạp hát, nhưng đại sảnh rạp hát tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười phát ra từ tầng hai Trông có vẻ rất vui Mười giờ tối Hề Quyết Vân mới về Cô ấy vừa bước vào đã chán chường dựa vào cửa, cúi đầu, cả người đầy mùi rượu, Tiêu Tùng Dã thấy vậy thì vội tiến lên đỡ lấy cô ấy: “Sao thế này Thiêu Xuân đâu rồi?”
“Em ấy làm rơi khăn tay.” Hề Quyết Vân nhỏ tiếng nói: “Em ấy đi dọc theo đường cũ để tìm rồi.”
Phòng bếp đã nấu xong canh giải rượu, Tiêu Tùng Dã bưng canh đến, cẩn thận thổi nguội rồi đưa cho Hề Quyết Vân uống Uống hết canh giải rượu, đôi mày đang nhăn lại của Hề Quyết Vân cuối cùng cũng dãn ra chút Cô ấy căn dặn:
“Em ở đây đợi Thiêu Xuân, chị khó chịu quá, đi nghỉ trước đây.”
Tiêu Tùng Dã nhìn trái nhìn phải rồi gọi Khương Yếm lại: “Cô dìu trưởng đoàn lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Khương Yếm tiến lên đỡ lấy Hề Quyết Vân Hề Quyết Vân dựa cả nửa người vào cô, Khương Yếm đỡ lấy cánh tay cô ấy, chầm chậm đi lên tầng Đến góc rẽ tầng hai, Khương Yếm chợt nghiêng người nhìn xuống dưới qua lan can Cách một khoảng không cao mấy mét, cô với Thẩm Hoan Hoan bất ngờ chạm mắt nhau Một lúc sau, cô không nhìn nữa, lại đưa Hề Quyết Vân về phòng …
Thẩm Hoan Hoan rất lo cho Lữ Thiêu Xuân, nhìn dáng vẻ khó chịu của Hề Quyết Vân thì cô nàng có thể đoán được Lữ Thiêu Xuân cũng bị đút không ít rượu “Chị ấy uống nhiều rượu vậy, trời tối thế này rất nguy hiểm.” Cô nàng sốt ruột nói “Đừng lo.” Tiêu Tùng Dã bảo: “Nghe trưởng đoàn nói thì có lẽ Thiêu Xuân không hề say, tửu lượng của em ấy rất tốt, hơn nữa em ấy cũng có võ, có thể tự vệ được.”
Biết Lữ Thiêu Xuân không uống say, Thẩm Hoan Hoan mới thở phào nhẹ nhõm Tiêu Tùng Dã nhìn về phía cửa: “Thiêu Xuân chưa từng gặp mẹ mình, chiếc khăn tay thêu hoa đó là thứ duy nhất mẹ em ấy để lại Cứ đợi đi, nhà Phương lão gia không xa, nhiều nhất là mười mấy phút nữa em ấy sẽ về.”
Thẩm Hoan Hoan: “Vâng.”
Ngồi được mấy phút, cô nàng đứng dậy đi đến cửa, quan sát xung quanh Trên đường có lác đác vài người vừa rời khỏi nhà Phương lão gia, Thẩm Hoan Hoan bèn hỏi vài người, nhưng mọi người đều uống rất nhiều rượu, câu sau đá câu trước, cơ bản chẳng thể trả lời được Thêm mười mấy phút nữa, mọi người đều đã về nhà, trên đường vắng tanh Sắc mặt Tiêu Tùng Dã cũng trở nên khó coi “Sao lại vậy?”
Chị ta đứng dậy định ra ngoài tìm Lữ Thiêu Xuân, nhưng Thẩm Hoan Hoan vô thức kéo chị ta lại “Để em đi.”
Cô nàng nói: “Chị không biết đánh nhau, nhưng em có thể tự vệ được.”
Nói rồi Thẩm Hoan Hoan rút con dao chặt xương từ trong túi ra: “Em dùng dao rất giỏi, em đã dùng nó giết rất nhiều người, trước khi đến đây em đã dùng nó để bảo vệ mình và em gái.”
Tiêu Tùng Dã cũng nhìn con dao chặt xương: “Được, tôi đi với cô.”
“Nhưng chị sẽ cản trở em.”
Thẩm Hoan Hoan bước nhanh đến trước mặt Tiêu Tùng Dã, xua tay với chị ta rồi đẩy chị ta vào trong, sau đó biến mất trong màn đêm Rời khỏi rạp hát, Thẩm Hoan Hoan chạy về phía nhà Phương lão gia Ban ngày Lữ Thiêu Xuân có chỉ đường cho rồi, nên cô nàng biết mình cần đi hướng nào Chạy mất mười phút, Thẩm Hoan Hoan đã thấy nhà Phương lão gia thấp thoáng đằng xa Lúc này tất cả mọi người đã rời khỏi nhà họ Phương, cánh cổng đen trắng nhà họ Phương đóng chặt, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi lên bức tường xám xịt, vô số bóng cây xiêu vẹo xuất hiện trên tường Tim Thẩm Hoan Hoan đập mạnh, cô nàng vô thức đi chậm lại.
Bỗng cổng nhà họ Phương bị đẩy ra từ bên trong, đội trưởng đội tuần tra bước ra ngoài, anh ta đang khiêng một chiếc túi vải màu đen sau lưng, miệng túi vải không được buộc kỹ nên có thể loáng thoáng thấy được mấy lọn tóc đen dài đang buông thõng xuống Thẩm Hoan Hoan vội nấp sau cái cây Do cách khá xa, cộng thêm việc cô nàng đã nhanh chân trốn đi nên người đàn ông không hề nhận ra sự hiện diện của cô nàng Anh ta ném mạnh túi vải lên xe đẩy rồi gọi thêm hai người nữa đẩy nó ra sau núi.
Mấy phút sau, Thẩm Hoan Hoan bước ra từ sau cái cây Cô nàng khẽ khàng đi đến trước cửa nhà họ Phương Vừa nãy hình như cô nàng đã thấy thứ gì đó rơi ra từ trong chiếc túi, nhưng vì cách xa quá nên không nhìn rõ được.
Màn đêm tối đen như mực, Thẩm Hoan Hoan quỳ trên mặt đất bắt đầu mò mẫm Chưa đến nửa phút cô nàng đã mò được một mảnh vải mềm, cầm chặt nó trong tay rồi chạy nhanh đến sau cái cây Khi chắc chắn bản thân đã an toàn, cô nàng mới lấy nó ra Nương theo ánh trăng, Thẩm Hoan Hoan chầm chậm mở lòng bàn tay Trong lòng bàn tay là một chiếc khăn tay thêu hoa đã nhuốm máu Khoảnh khắc thấy rõ món đồ trong tay, đầu Thẩm Hoan Hoan kêu ong ong, từng ngón tay cô nàng bắt đầu run lên, cô nàng vội hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh Một lúc sau, cô nàng khẽ thò đầu ra khỏi thân cây, hốc mắt đỏ hoe Nhà họ Phương vẫn rất yên tĩnh Chỉ là phía xa kia, đâu đó khuất tầm mắt, những tiếng nói chuyện mơ hồ nương theo cơn gió truyền tới “Còn sống không?”
“Không biết, bị gậy sắt đánh vào đầu, chắc đang sống dở chết dở.”
“Đi thôi, bông hoa đó thích ăn đồ tươi mới, đến nơi rồi đánh thêm mấy gậy là được.”
Thẩm Hoan Hoan nín thở Lữ Thiêu Xuân vẫn còn sống, nhưng không thể đợi được đến khi cô nàng quay về tìm người giúp nữa rồi Không thể nghĩ nổi, chuyện này cũng chẳng cần nghĩ Dưới ánh trăng, Thẩm Hoan Hoan gấp gọn khăn tay lại, cất vào trong ngực, sau đó rút con dao chặt xương sắc bén ra Muốn cứu Lữ Thiêu Xuân chỉ có một cách duy nhất…
Giết chết ba tên đàn ông ở trên đường đi.