Trong khi đang suy nghĩ, giọng nói càng lúc càng xa Thẩm Hoan Hoan nhảy lên mấy cái, cố gắng cử động cổ tay của mình Lúc này tay chân cô nàng lạnh ngắt, tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp, nhưng thời gian không chờ đợi ai, cử động cơ thể được một chốc, cô nàng cảm thấy mấy ngón tay đã linh hoạt trở lại, Thẩm Hoan Hoan lập tức nhón chân chạy về nơi ba người vừa rời đi May mà chưa quá muộn Ba phút sau, Thẩm Hoan Hoan đã nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của người đàn ông, cô nàng giảm tốc độ, cẩn thận duy trì khoảng cách hai mươi mét Do họ đang đi trên đường nên rất dễ gặp phải những người khác, mấy kẻ này khá cảnh giác, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn Lúc này xe gỗ phủ đầy rơm, túi vải đen chứa Lữ Thiêu Xuân được vùi dưới lớp rơm dày, chiếc túi nằm im không động đậy, chẳng biết Lữ Thiêu Xuân thế nào rồi Có thể cô ấy đã chết, cũng có thể chỉ đang hôn mê mà thôi Nếu đã có hy vọng sống sót thì Thẩm Hoan Hoan sẽ không từ bỏ, nhưng giờ đây chuyện cô nàng có thể làm chỉ là đi theo sau họ.
Mấy tên đàn ông này rất khỏe Đặc biệt là đội trưởng đội tuần tra, không chỉ thân hình cao lớn, chân to, mà cánh tay còn có bắp thịt săn chắc, Thẩm Hoan Hoan từng tận mắt nhìn thấy anh ta túm cổ một đứa trẻ ném ra ngoài cổng thôn Cô nàng chỉ giết được những dân tị nạn gầy yếu không có sức chống trả, mức độ chênh lệch quá lớn, vậy nên cô nàng chỉ đành đợi thời cơ.
Nhà họ Phương cách sau núi không xa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Mười phút sau, đám đàn ông đi vào sau núi, xe đẩy kêu cót két, bánh xe gỗ lăn qua đống sỏi, tiếng đế cao su cọ vào đá rất lớn, âm thanh cót ca cót két không ngừng vang lên, hệt như con vật nào đó đang nghiến răng nghiến lợi Thẩm Hoan Hoan thở chậm lại, rón rén cởi giày ra [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đám đàn ông có thể phát ra tiếng động, nhưng cô nàng thì không Mang đôi tất mà Lữ Thiêu Xuân đã may cho, Thẩm Hoan Hoan giẫm lên đống sỏi đá, chịu đựng cơn đau dưới chân mà trốn vào bụi cỏ, từng bước đi dọc theo con đường tiến về phía trước, ngọn núi đang chìm trong màn đêm, thỉnh thoảng sẽ có cơn gió thổi qua, những ngọn cây khô phát ra âm thanh xào xạc Cảm thấy sẽ không gặp người nữa, sự cảnh giác của đám đàn ông đã giảm đi đáng kể Thẩm Hoan Hoan luôn chú ý đến ba người họ, hy vọng đối phương hành động riêng lẻ Nhưng hiện tại rõ là họ không định đi vệ sinh, tiếng cười kèm theo cả tiếng nói chuyện réo rắc mãi, mỗi âm thanh đều tràn đầy năng lượng "Cô gái Lữ Thiêu Xuân này xui xẻo thật, tiểu thiếu gia ép tới vậy, còn bắt Phương lão gia thề không được giết người trong rạp hát, vốn dĩ lão gia đã đồng ý rồi, ai ngờ lúc giết người lại bị cô ta nhìn thấy, hahaha "Thế nên nó là số trời rồi, người đã xui thì vẫn gặp xui, chậc chậc Dựa vào cuộc nói chuyện của ba người, Thẩm Hoan Hoan đã hiểu được đầu đuôi sự việc.
Xét theo tốc độ xâm lược của lính ngoại quốc, chậm nhất là một tuần nữa chúng sẽ đến thôn Linh Nhân, cho nên Phương lão gia định đợi hai ba ngày nữa mới đi, trước khi đi còn lấy phấn hoa anh linh, tới lúc đó chế thành thuốc gây nghiện, ra ngoài rồi kiếm thật nhiều tiền Nhưng sau núi có rất nhiều hoa anh linh chỉ mới kết nụ, Phương lão gia không muốn lãng phí số hoa này, định đợi chúng nở hết, để ngăn chặn tin tức lan truyền ông ta quyết định đóng cửa thôn, không còn dân tị nạn thử hoa nữa, ông ta mới dùng nô bộc trong nhà.
Khi kết thúc tiệc mừng thọ tuổi năm mươi, ông ta gọi vài nô bộc ra sân sau, để đội tuần tra giết từng người một Đúng lúc này Lữ Thiêu Xuân lại quay lại tìm khăn tay, vô tình nhìn thấy cảnh tượng bi thảm ấy, cô ấy nhặt cây gậy lên muốn cứu người, nhưng một mình cô ấy khó lòng đánh bại được cả đám, chưa đến mấy phút, cô ấy đã bị thanh sắt đánh thẳng vào đầu Không rõ sống chết Kết thúc chủ đề về Lữ Thiêu Xuân, người của đội tuần tra cười một lúc rồi bắt đầu nói sang chuyện khác Họ bắt đầu nói về phụ nữ, chủ tiệm may xinh đẹp thế nào, tiểu nhị ở quán trà đã cưới một người vợ xinh đẹp ra sao, nhưng người vợ đó lại lọt vào mắt xanh của Vương lão gia, rồi bị cướp đi ngay trên đường Tiểu nhị quán trà kêu trời trách đất, còn định quỳ xuống xin ông ta tha cho người vợ, kết quả thái độ của anh đã chọc tức Vương lão gia, mấy gậy đánh xuống, vợ chồng hai người thành đôi uyên ương đoản mệnh "Tại sao họ lại ngang ngược thế kia Thẩm Hoan Hoan nghe thấy đội trưởng đội tuần tra cười bảo: "Mạng què thì mãi là mạng què, giá trị của chúng là làm đá lót đường cho tụi mình "Suốt ngày nói cái gì mà nhân quyền tự do Hừ Bọn chúng cũng được gọi là con người à "Súc sinh còn kiếm được nhiều tiền hơn chúng Thẩm Hoan Hoan siết chặt nắm tay, đứng ở đằng xa nhìn chằm chằm vào nóc chiếc xe đẩy, hóa ra trên đó không chỉ có Lữ Thiêu Xuân, hóa ra thân thể của mấy người xếp chồng lên nhau cũng không cao lắm Bọn họ đều yếu ớt, bởi vì có lương tâm nên cực kỳ yếu ớt Mấy phút sau, một người trong số họ dừng lại, anh ta nhìn đồng bọn của mình: "Tối nay uống hơi nhiều, các anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm các anh Hai người còn lại thờ ơ gật đầu: "Được, mày nhanh lên chút đó Nghe vậy, ngón tay Thẩm Hoan Hoan siết chặt, cô nàng hít một hơi thật sâu, mò mẫm đi theo người đàn ông đơn độc, đối phương đi về phía cách đó không xa, anh ta ngáp dài, lười biếng tìm một gốc cây rồi bắt đầu cởi cúc quần, sau đó nghiêng đầu huýt sáo Tiếng ve sầu kêu hoà lẫn với tiếng huýt sáo, nghe rất chói tai Thẩm Hoan Hoan cầm con dao chặt xương lặng lẽ đi tới, người đàn ông vẫn đang vui vẻ huýt sáo, hoàn toàn không biết sau lưng mình đã xuất hiện bóng người, chỉ còn cách người đàn ông khoảng hai ba mét, Thẩm Hoan Hoan chống tay xuống đất bò ra khỏi bụi cỏ, cô nàng nhảy lên cao, tia sáng chợt lóe, cô nàng đã cưỡi trên lưng người đàn ông, tay trái bịt chặt miệng đối phương, tay phải giơ con dao chặt xương sắc bén lên Mọi chuyện diễn ra rất nhanh Người đàn ông mất khoảng hai giây mới kịp phản ứng, ý thức được chuyện gì đang diễn ra, anh ta giận dữ trừng mắt, vừa cố gắng phát ra tiếng động, vừa thử dùng hết sức hất người trên lưng xuống, nhưng Thẩm Hoan Hoan không cho anh ta cơ hội này, dứt khoát đâm con dao vào cổ đối phương Phập một tiếng Con dao sắc bén đâm vào da thịt, máu tươi tuôn trào, bắn tung tóe lên gốc cây Để tránh gây ra tiếng động, Thẩm Hoan Hoan giữ chặt lấy thân thể đang dần ngã xuống, sau đó âm thầm kéo anh ta vào bụi cỏ Còn hai người nữa Thẩm Hoan Hoan ngồi xổm trong bụi cỏ, thở hổn hển vài tiếng rồi cụp mắt nhìn tay trái của mình, lúc này tay cô nàng đang run Để tránh người đàn ông hét lớn, cô nàng đã lấy tay bịt kín miệng đối phương, nhưng sức anh ta rất lớn, khiến tay cô nàng tê cả đi, suýt nữa đã không bịt nổi Nhưng cũng chỉ suýt nữa mà thôi Thẩm Hoan Hoan nhắm mắt lại, từ từ đứng dậy, tiến về phía hai người còn lại Đám cỏ khô cao bằng nửa người là nơi ẩn náu của cô nàng, cô nàng cúi xuống bước từng bước nhỏ trong bụi cỏ, lúc này hai người còn lại vẫn chưa nhận ra có gì đó không ổn, họ vẫn đang nói những lời tục tĩu, cười không ngớt.
Năm phút sau, một người đàn ông ngoái đầu lại nhìn ra phía sau, bảo: "Sao vẫn chưa quay lại vậy, chẳng lẽ tối quá nên lạc đường rồi "Kệ cái tên chỉ biết gây cản trở đó đi, nhanh vứt đống này mau, để tao còn về ngủ nữa Đội trưởng đã lên tiếng, người đàn ông không dám không nghe Anh ta quay đầu lại, đẩy xe về phía trước, một lúc lâu sau, hai người chẳng ai nói gì, chỉ chăm chú tăng tốc, xe đẩy lắc lư, Thẩm Hoan Hoan mơ hồ nhìn thấy cọng rơm đang động đậy Giống như có người ngẩng đầu ra khỏi túi.
Nhưng khi Thẩm Hoan Hoan nhìn lại lần nữa thì cọng rơm đã dừng chuyển động, chẳng còn động tĩnh gì, ranh giới giữa đống rơm và màn đêm giống như một vũng nước đọng, bên ngoài nước đọng là bầu trời đêm chết chóc, bên dưới làn nước đọng là đống xác chết lặng thinh Mười phút sau, xe đẩy rẽ vào một con đường nhỏ Con đường rất hẹp, hai bên là một vách đá cắt thẳng xuống, dưới vách đá là mảnh đen xì chẳng nhìn thấy đáy Người đàn ông đẩy xe đẩy đi về phía trước, đội trưởng đội tuần tra đi ở phía sau, con đường này không có bất kỳ chỗ ẩn náu nào, Thẩm Hoan Hoan chỉ đành giữ khoảng cách thật xa, mãi đến khi tới khúc cua, tầm nhìn mới rộng hơn chút Thẩm Hoan Hoan nhìn xung quanh, hai mắt không kìm nổi mà trừng to, vô thức bước lên một bước, nhưng sau đó lại vội lùi lại.
Đập vào mắt là một khung cảnh cực kỳ tàn khốc, nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.
Vô số bộ xương trắng bị chôn vùi dưới đất, hai chân của họ cắm sâu vào lòng đất, phần thân trên lộ ra ngoài không khí, có vài hố xương trắng nằm rải rác, có vài hố bộ xương đan xen lẫn nhau, ôm lấy nhau như những cành cây, những cành cây kỳ dị mọc xoắn lại tựa như những cây cổ thụ đã chết Hoa anh linh lấy xương trắng làm chất dinh dưỡng Nước đen chảy ra từ hốc mắt sâu hoắm của bộ xương, hoa đen mọc ra từ hốc mắt, lớn lên từ miệng, từ tai, chúng lung lay trong gió, nhẹ nhàng thoi đưa Hoa anh linh mọc ở khắp nơi.
Thẩm Hoan Hoan dừng bước, núp sau tảng đá, không dám lại gần Tuy những bông hoa kia chỉ mới là nụ, nhưng phía xa xa đã có vài bông nở rộ, đen kịt một khoảng rộng, vừa nhìn là biết chúng đã trưởng thành, nếu cô nàng bước vào phạm vi năm mét của đám hoa đen ngòm đó, chắc chắn cô nàng sẽ đắm chìm trong ảo ảnh, khó mà tỉnh lại được Quan trọng hơn, ở đây còn có người.
Ngoài hai người mà cô nàng đi theo, còn có năm người mặc đồng phục của đội tuần tra đang xử lý thi thể của dân tị nạn, họ đứng bên ngoài làn sương đen, ném hàng chục xác chết vào trong màn sương, sau khi ném mười mấy thi thể vào, bọn họ lùi lại vài mét, rồi ném thi thể về phía những bông hoa đang chớm nở Dưới ánh nhìn đầy vẻ tò mò của Thẩm Hoan Hoan, trên mấy cánh hoa đằng kia xuất hiện vài cặp mắt, hai bông hoa anh linh đã nở, cánh hoa từ từ bung ra Nhìn thấy cảnh tượng ấy, người của đội tuần tra lập tức lùi lại, họ đã quen với cảnh này rồi, mọi hành động đều rất trật tự Thẩm Hoan Hoan không nhìn nữa Cô nàng ngồi xổm sau tảng đá, vô thức ôm đầu gối, cố gắng thuyết phục bản thân Hiện tại nơi này có bảy người đàn ông cao lớn khỏe khoắn, cô nàng đánh không lại, không thể đánh được Vì một NPC trong trường năng lượng mà làm tới mức này, cô nàng thực sự đã rất nhân nghĩa rồi Lữ Thiêu Xuân cực kỳ tốt, nhưng cô nàng cũng muốn sống Bây giờ mà đi cứu Lữ Thiêu Xuân thì chẳng khác gì châu chấu đá xe, vả lại có lẽ Lữ Thiêu Xuân đã chết rồi, bị gậy sắt đập vào đầu, tỉ lệ sống sót rất thấp Hơn nữa Tiếu Tiếu vẫn đang chờ cô nàng về.
Tiếu Tiếu là em gái ruột của cô nàng, còn Lữ Thiêu Xuân chỉ là sư phụ mới quen ba ngày thôi, chẳng có ai liều mạng vì một người mới quen ba ngày cả, dù đối phương đã bỏ tám mươi lượng để chuộc mình, dù đối phương đã mua quần áo mới và may tất cho mình.
Thẩm Hoan Hoan cảm thấy rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn quỳ một chân trên đất, đặt lòng bàn tay lên đám cỏ dại rồi bò ra ngoài, có tảng đá che chắn, cô nàng nhanh chóng rời khỏi biển hoa anh linh, Thẩm Hoan Hoan lau mắt, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây Nhưng đúng lúc này, phía sau cô nàng bỗng vang lên tiếng xe đẩy ma sát với hòn đá Âm thanh này cô nàng đã nghe cả đoạn đường rồi, có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó ra sao… đội trưởng đội tuần tra đang đẩy xe về phía trước, gạt đám rơm sang một bên để lộ túi đựng thi thể bên dưới.
Thẩm Hoan Hoan do dự vài giây, sau đó xoay người trốn sau vách núi, cẩn thận nghiêng đầu để quan sát Chẳng bao lâu, cô nàng đã nghe thấy tiếng dao cắt lớp vải, sau đó là tiếng chửi rủa giận dữ Cô nàng nhìn thấy Lữ Thiêu Xuân Cô ấy tóc tai bù xù đứng trước mặt mọi người, sau ót sưng tấy, mặt đầy máu, loạng choạng bước ra khỏi xe với con dao trong tay, miệng phun ra một ngụm máu "Tên chó má nào dám đánh tao Cô ấy đá văng những mảnh xương trắng dưới chân, bông hoa anh linh vừa mới nở đã lập tức khô héo Cô ấy liếc nhìn những bông hoa màu đen, trừng mắt nhìn mọi người: "Đây là thứ quái gì?”
Không đợi đối phương trả lời, cô ấy đã ý thức được chuyện gì, giọng điệu phẫn nộ của cô ấy vang khắp núi rừng: "Tụi mày giết nhiều người vậy là vì đám hoa vô dụng này à "Tụi mày sẽ bị báo ứng Tụi mày chắc chắn gặp báo ứng Đội trưởng đội tuần tra cầm cây gậy sắt tiến đến gần Lữ Thiêu Xuân, Lữ Thiêu Xuân không đợi anh ta lại gần đã chủ động nhặt một khúc xương ném qua, tiếp đó là xương đầu, xương tay, dưới đất có cái gì thì cô ấy ném cái đó, những bông hoa anh linh chưa nở đã héo đầy đất Nghĩ đến vẻ giận dữ của Phương lão gia, đội tuần tra dừng lại một lúc, hai bên bỗng rơi vào trạng thái giằng co Nhưng sự giằng co này chỉ là tạm thời, ngay sau đó người đàn ông cười khẩy một tiếng, anh ta nhìn mấy người xung quanh: "Mau giết cô ta đi, hoa chết cũng không sao, ngày mai lại giết thêm mấy người nữa là được, cũ không đi cái mới sẽ không đến Lữ Thiêu Xuân dừng động tác Cô ấy ngẩng mặt lên, dữ tợn lau máu trên mặt Cô ấy cầm dao lao về phía họ, chắc chắn Lữ Thiêu Xuân không về được rồi, vậy nên mọi hành động đều mang tính bất cần đời, nửa phút sau, cô ấy thực sự đã giết chết một người trong số họ, cô ấy lấy con dao từ người đàn ông đang ra sức vùng vẫy, nhặt gậy sắt dưới đất lên vung về phía những người khác Cô ấy thực sự rất lợi hại Nếu không làm sao có thể chịu đựng được nhiều vết thương như vậy, còn giết chết người cao lớn hơn cô ấy nữa Sau khi đập gậy sắt vào đầu ba người kia, gậy sắt trượt khỏi tay cô ấy, Lữ Thiêu Xuân loạng choạng lùi lại vài bước, ngồi bệt xuống đất Đội trưởng đội tuần tra bước về phía cô ấy "Bịch Anh ta đập mạnh gậy sắt vào ngực Lữ Thiêu Xuân, anh ta không muốn đánh trí mạng, anh ta chỉ muốn tra tấn cô ấy đến chết Thẩm Hoan Hoan chứng kiến hết thảy, ôm miệng suy sụp, cô nàng cố gắng kìm nén tiếng nức nở, ngón tay cào mạnh lên vách đá Cô nàng vô thức bước về phía trước Đúng lúc này, bên tai cô nàng bỗng vang lên một tiếng "keng" Đầu Thẩm Hoan Hoan ong ong, thậm chí cô nàng còn không thấy thứ âm ấy, mãi đến khi dòng chữ đen ngòm hiện ra trước mắt, cô nàng mới ngẩng đầu lên [Đời này bạn chưa từng được ai tặng quà, bạn cũng chưa từng có được thứ mình muốn, dù là sự quan tâm của ba mẹ, hay là cơ hội đến trường, thậm chí là một câu khích lệ bình thường Bạn không có thiên phú, không có gia thế, không có tình yêu, cái gì cũng không, bạn cảm thấy có thể dựa vào chính mình để thành công, nhưng sự thật lại phũ phàng, kết quả luôn tồi tệ.
Cuối cùng bạn cũng được người ta tặng quà cho, quần áo trên người bạn rất đẹp mà?]
Thẩm Hoan Hoan nhìn chiếc áo khoác và cái váy màu xanh trên người, chúng được Lữ Thiêu Xuân mua tặng cô nàng Khi đó Tiêu Tùng Dã đã mua quần áo cho Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu, Hề Quyết Vân cũng mua quần áo cho Ngu Nhân Vãn, lúc ấy cô nàng cảm thấy rất ghen tị.
Sau đó Lữ Thiêu Xuân đưa cho cô nàng bộ quần áo mới "Người khác có thì em cũng có Thẩm Hoan Hoan nhớ rất rõ câu nói ấy Nghĩ đến đây, cô nàng hít sâu một hơi, nhìn xuống bên dưới [Chứng kiến Lữ Thiêu Xuân bị đánh đập tàn nhẫn, bạn trốn sau vách đá cực kỳ đau khổ, cô ấy sắp chết rồi Lúc này bạn sẽ chọn…
1 Cứu cô ấy, vì cô ấy là người tốt 2 Cứu cô ấy, vì bạn rất thích cô ấy 3 Cứu cô ấy, vì cô ấy đã từng cứu bạn.]
Dù đang đau buồn, nhưng khi thấy ba sự lựa chọn này, Thẩm Hoan Hoan bỗng sững sờ Cô nàng dụi dụi đôi mắt đang nhòe của mình, rồi đọc lại lần nữa, nhưng dù nhìn thế nào thì ba lựa chọn vẫn vậy, chẳng sai chữ nào cả.
Nhìn thì ba lựa chọn, nhưng thực chất chỉ là một mà thôi.
Dù biết không thể nhưng vẫn làm Cũng chính là tìm đường chết Thẩm Hoan Hoan hoảng sợ nhìn xung quanh, cô nàng muốn nói sự lựa chọn kỳ lạ này cho người bên cạnh, hỏi xem có phải trường năng lượng bị gì phải không, cô nàng muốn được Khương Yếm cho lời khuyên, nhưng khi nhìn xung quanh, bốn bề chỉ có sự tĩnh lặng, gió ngừng, ngay cả cỏ cây cũng im.
Cô nàng chỉ có một mình Bởi vì không còn biện pháp nào khác nên Thẩm Hoan Hoan không động đậy Cô nàng ngẩng đầu nghiêm túc đọc kỹ ba lựa chọn, hai phút sau, khóe mắt cô nàng giật nhẹ, cô nàng hạnh phúc nhớ lại rất nhiều chuyện, hồi tưởng lại khoảng không gian ban đầu, nhớ lại những lựa chọn sai lầm cũng sẽ không chết, nhớ lại rất nhiều rất nhiều kỷ niệm Dường như cô nàng đã biết lý do tại sao chẳng có nhà ngoại cảm nào sống sót bước ra khỏi nhà tang lễ Nam Tạng rồi.
Bởi vì họ là nhà ngoại cảm, bởi vì họ cần phải tiến vào đây.
Bởi vì họ đã chọn "lựa chọn số 2" Nước mắt Thẩm Hoan Hoan vô thức rơi, cô nàng nhớ tới bạn bè của mình, cô nàng thực sự rất thích họ, cô nàng chưa từng có được người bạn nào tốt đến vậy, có người để dựa vào là cảm giác rất tuyệt, nhưng cô nàng sắp phải chia tay họ tại đây, hơn nữa còn chẳng thể nói lời tạm biệt Cuối cùng cô nàng nhớ đến Tiếu Tiếu Cô nàng thực sự yêu em ấy Lựa chọn lần này không có đếm ngược, nhưng nếu cô nàng không đưa ra lựa chọn thì thời gian sẽ dừng mãi, cô nàng nên để thời gian tiếp tục trôi, chẳng biết qua bao lâu, Thẩm Hoan Hoan nhìn lên bầu trời đầy sao lần cuối, sau đó lại nhìn xung quanh, vươn tay nhấn vào "lựa chọn số ba" Đã hoàn thành lựa chọn Quyền kiểm soát cơ thể đã thuộc về linh hồn phía sau Cô nàng nhìn mình cúi người lao về phía trước, thấy mình thọc con dao chặt xương vào mắt đội trưởng đội tuần tra, cô nàng thấy mình đập vỡ sọ người đàn ông đó, cô nàng thấy mình đang ôm lấy Lữ Thiêu Xuân khóc lóc thảm thiết, cô nàng nghe thấy Lữ Thiêu Xuân tức giận hỏi tại sao cô nàng lại đến đây Thẩm Hoan Hoan đặt chiếc khăn đã gấp gọn vào ngực Lữ Thiêu Xuân "Vì để mẹ chị ở bên chị Trong dòng ký ức cuối cùng, cô nàng thấy mình bị người khác túm lấy cổ áo, ép quỳ xuống đất.
Mũi dao chặt xương chĩa thẳng vào người, mũi dao đâm vào cổ họng cô nàng, máu phun như mưa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô nàng nghiêng người ngã vào đống xương trắng …
Đêm khuya, rạp hát Khương Yếm đang ngồi ở đại sảnh với Tiêu Tùng Dã, Ngu Nhân Vãn lo lắng bước tới bước lui, Thẩm Tiếu Tiếu đứng ở ngoài cửa, thấp thỏm nhìn về phía nhà họ Phương Chẳng ai còn tâm trạng nói chuyện Trong không gian tĩnh lặng, một tiếng "ding dong" đồng thời vang lên trong đầu ba người "Ding dong Mắt của Khương Yếm chợt giật mạnh, cô vô thức đưa tay vào túi, bùa diễn sinh do Chúc Long biến thành bỗng rơi xuống bàn.
Cô lập tức cúi xuống nhặt nó lên Cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên giọng nữ vô cảm…
[Thẩm Hoan Hoan đã chết Chúc mừng bạn đã hoàn thành kết cục của nhân vật Đới Tước Nhi Tiếp tục diễn xuất.]
………. Lời tác giả:
Vẫn còn sống vẫn còn sống Đau lòng chết mất đau lòng chết mất, sao tui lại thiết lập cách thức vận hành thế này chứ, hối hận quá.