Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 143: PHỐ HOA





Đêm nay chẳng ai ngủ được. 
Thẩm Tiếu Tiếu trằn trọc cả đêm, Ngu Nhân Vãn ngồi ở bên mép giường cùng em, do đã kích hoạt câu hỏi nên Khương Yếm xuống tầng ngồi với Tiêu Tùng Dã, nhưng lại bị chị ta đuổi lên
Đang ở phố Hoa, Bình Bình không thể liên lạc được với mọi người, cô bé chỉ có thể nhớ lại lúc tin Thẩm Hoan Hoan chết xuất hiện, suy nghĩ miên man
Đến khi mặt trời mọc, ai nấy cũng có chút quầng thâm mắt
“Em nghỉ ngơi đi, quần áo để chị giặt.”
Công việc của Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu khác nhau, giặt quần áo cho hai nhóm người khác nhau
Khương Yếm nói xong thì bước ra cửa, lấy sọt đựng quần áo dơ trước mỗi phòng
Đến khi cô ôm đống quần áo dơ đến đại sảnh thì cũng là lúc ánh mặt trời chiếu rọi cửa rạp hát
Dưới ánh bình minh, cô thấy sống lưng thẳng tắp của Tiêu Tùng Dã
Chị ta cứ ngồi im trên ghế, chiếc quần dài màu tím rũ xuống mắt cá chân, ánh sáng ấm áp phủ lấy gò má, cái bóng nương theo ánh nắng mà ngày càng kéo dài
Cảnh tượng ấy khiến người ta liên tưởng đến sức sống mãnh liệt lúc bình minh, nhưng ở Tiêu Tùng Dã, Khương Yếm chỉ thấy sự hiu quạnh
“Cô ở đây cả đêm sao?” Khương Yếm hỏi
Tiêu Tùng Dã không đáp
Khương Yếm biết, không phải Tiêu Tùng Dã không muốn trả lời, chỉ là chị ta không nghe thấy
Trạng thái hiện tại của Tiêu Tùng Dã rất không ổn, tần suất chớp mắt rất chậm, cả cơ thể như đang chìm vào giấc mộng, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng mọi khi giờ chỉ còn lại mông lung và mệt mỏi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Khoảng nửa phút sau, Tiêu Tùng Dã chầm chậm quay đầu lại
“Cô dậy rồi à.” Chị ta hỏi
Khương Yếm “Ừ” một tiếng, chỉ ánh mặt trời ngoài sân, nói: “Trời đã sáng, tôi chuẩn bị đi giặt quần áo.”
Tiêu Tùng Dã nhìn ánh nắng bên ngoài, đôi mắt hơi mê mang, nhưng  chẳng mấy chốc sự tỉnh táo đã lấn át vẻ mông lung ấy. 
Chị ta chậm rãi đứng lên
“Tôi đi nghỉ ngơi.”
Dứt lời, chị ta lướt qua Khương Yếm bước lên tầng, nhưng lúc này, Khương Yếm bỗng lên tiếng gọi đối phương: “Đợi chút đã.”
Tiêu Tùng Dã dừng chân, chờ Khương Yếm lên tiếng
Khương Yếm nói: “Nếu như trưởng đoàn hỏi, tôi phải nói gì?”
Tiêu Tùng Dã đứng đó suy nghĩ chốc lát, rồi chậm rãi bảo: “Nói thật.”
“Nói họ đã chết.”
Giọng điệu Tiêu Tùng Dã rất bình tĩnh: “Nếu hôm nay trong đội tuần tra có người biến mất thì là do họ giết
Tôi chắc chắn sẽ có hơn hai người biến mất, tôi rất tự hào về họ.”
Nhìn Tiêu Tùng Dã đi xa, Khương Yếm cũng ôm quần áo bước về phía phòng giặt đồ
Sau khi ngâm và giặt hết quần áo, lúc này đã tám giờ
Phòng bếp gọi mọi người xuống ăn sáng, Lâm Tiểu Đường vui vẻ bưng cháo bát thập cẩm lên ăn, sau đó ngóng nhìn cầu thang, chờ trưởng đoàn, phó đoàn xuống
Vài phút sau, Hề Quyết Vân đi xuống
Hôm qua cô ấy đã uống quá nhiều rượu nên giờ đây chưa muốn ăn
Sau khi ngồi xuống, cô ấy nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Phó đoàn đâu?” 
Khương Yếm bảo: “Cô ấy nói mọi người ăn trước đi, không cần chờ cô ấy.”
Hề Quyết Vân gật đầu, nhìn chỗ ngồi của Lữ Thiêu Xuân: “Thiêu Xuân đâu?”
Mọi người đều ngơ ngác, trố mắt nhìn nhau, Khương Yếm lại mở miệng trả lời: “Chưa về.”
Đối với những người khác, câu trả lời này có nghĩa là sáng sớm Lữ Thiêu Xuân đã ra ngoài và chưa về
Nhưng đối với Hề Quyết Vân thì không phải vậy, tay cầm thìa của Hề Quyết Vân khựng lại giữa không trung, một lúc sau, cô ấy tiếp tục múc cháo ăn: "Tôi biết rồi
“Ăn xong cô đến phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Khương Yếm đáp lại
Dùng bữa xong, Hề Quyết Vân về phòng trước
Khương Yếm ra sân phơi quần áo ướt lên rồi mới đến phòng Hề Quyết Vân ở tầng hai
Vừa mở cửa cô đã nhìn thấy những bộ hí phục tuyệt đẹp treo đầy phòng
Chúng được treo ngay ngắn trên giá gỗ, thẳng thớm, không có một tí nếp nhăn; trên mũ như ý gắn đầy những bông hoa hình lục giác, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, Hề Quyết Vân đang cầm nhíp gắn lại những viên đá bị rơi mất. 
Thấy Khương Yếm đến, Hề Quyết Vân bỏ nhíp xuống
Cô ấy đẩy mũ như ý sang một bên, chỉ tay về cái ghế ở đối diện: “Cô ngồi đi.”
“Gọi cô đến cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua…”
Cô ấy ngập ngừng giây lát, rồi nhẹ giọng nói tiếp
“Tôi có thể đoán đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn cần cô kể lại lần nữa.”
Vậy nên Khương Yếm thuật lại lời của Tiêu Tùng Dã
Nghe xong mấy lời này, Hề Quyết Vân im lặng thật lâu
Cuối cùng, cô ấy thở dài một hơi
Hề Quyết Vân xoay người mở cửa sổ sau lưng, kêu Khương Yếm cùng nhìn xuống
Lúc này ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, đội tuần tra bắt đầu đi tuần trên đường, Hề Quyết Vân nhìn đám người, nói khẽ: “Tối qua Phương lão gia không mời những lão gia khác đến dự tiệc sinh nhật, cũng chỉ có hướng nhà họ Phương có đội tuần tra
Cho nên, Thiêu Xuân đi tìm khăn tay bị đội tuần tra của nhà họ Phương giết chết, Tước Nhi cũng vậy.” 
“Bây giờ chúng ta xem thử họ đã giết ai.”
Bên dưới cửa sổ, đội tuần tra như đàn kiến đen đang gặm nhấm con phố, xếp thành hàng đi hết nhà này sang nhà khác
Hề Quyết Vân đọc thầm tên từng người, mười mấy phút sau, cô ấy chỉ vào một đội tuần tra chỉ có bốn người
“Không thấy đội trưởng của đội tuần tra, ngoài ra còn có năm người đã biến mất.”
Khương Yếm nhìn theo hướng mắt Hề Quyết Vân, cô ấy nói tiếp: “Trong đội đó còn hai người bị thương, Phương lão gia sẽ không dùng họ nữa, vậy nên hai người đó cũng sẽ chết.”
“Thiêu Xuân còn tạm được, nhưng dáng người Tước Nhi lại nhỏ gầy, không ngờ họ có thể giết bảy người.” Hề Quyết Vân hỏi Khương Yếm: “Cô biết chuyện này có nghĩa là gì không?”
Khương Yếm suy nghĩ một lúc, hỏi thử: “Chúng ta có thể đánh bại đội tuần tra?”
“Nhưng họ có súng, cái này…”
Hề Quyết Vân mím môi: “Súng ống không nhiều như cô tưởng đâu, vả lại không phải ai cũng có súng, không phải lúc nào họ cũng mang theo súng, nhưng chúng ta có thể mang đao mọi lúc mọi nơi.”
“Bọn họ sợ chết, chúng ta không sợ, vậy nên chung quy lại, là họ sợ chúng ta.”
*
Khương Yếm vốn tưởng nhà họ Phương sẽ báo thù rạp hát
Dù sao thi thể Lữ Thiêu Xuân và Thẩm Hoan Hoan vẫn còn đó, họ đã giết rất nhiều người trong đội tuần tra của nhà họ Phương, nhưng mãi đến buổi trưa, Phương lão gia chẳng phái ai tới cả
Số lượng đội tuần tra trên đường giảm đi đáng kể, có mấy đội đã biến mất
Kết quả lại do Lâm Tiểu Đường thuận miệng nói ra nguyên nhân
Buổi sáng cậu ấy đến quán trà lấy trà, thấy cửa nhà họ Lý bên kia đường vẫn đóng chặt, Lý lão gia là người thích khoe khoang, thường mở cửa để khoe những chiếc xe hơi đắt tiền của ông ta, sau đó sẽ nhìn người qua đường với ánh mắt khinh thường.  
Nhưng hôm nay không chỉ nhà họ Lý không mở cửa, mà bên trong cũng chẳng có lấy chút âm thanh nào. 
Lúc đem lá trà lên phòng, Lâm Tiểu Đường đã nói chuyện này với Khương Yếm: “Khá là lạ, không giống cái thói hay khoe khoang của Lý lão gia.”
“A..
hay là ông ta chuyển nhà?”
Lâm Tiểu Đường trừng mắt ngạc nhiên
Nhưng cậu ấy lập tức xua tay bác bỏ: “Không đâu, bây giờ đang có dịch bệnh, ông ta có thể chuyển đi đâu chứ, chắc chắn là sợ bị lây bệnh nên mới đóng cửa miễn tiếp khách.”
Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý
Khương Yếm nghe cậu ấy nói xong, lại hỏi thăm chuyện nhà của mấy lão gia khác, cuối cùng cô đã có tin tức chính xác từ chỗ Lâm Tiểu Đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay nhà họ Lý với nhà họ Lưu đều yên tĩnh một cách kỳ lạ, trong sân nhà họ Hà lại phơi một đống quần áo, còn nhà họ Phương và nhà họ Vương thì khá bình thường, có điều hôm nay bác gái phụ trách mua lương thực của nhà họ Phương lại không ra ngoài. 
Lâm Tiểu Đường đi rồi, Khương Yếm kể lại chuyện này với Ngu Nhân Vãn
“Đêm qua Lý lão gia với Lưu lão gia đã chạy trốn, Hà lão gia đang thu dọn hành lý, chắc tối nay sẽ đi.”
“Đội tuần tra do họ quản lý cũng rút theo.”
“Qua ngày mai.” Khương Yếm dừng một chút: “Trong thôn chỉ còn lại Phương lão gia với Vương lão gia.”
Mặt Ngu Nhân Vãn tỏ vẻ lo lắng: “Hai người này đều có xích mích với rạp hát, bọn họ…”
Khương Yếm lắc lắc đầu: “Tới đâu hay tới đó.”
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi theo cốt truyện, không thay đổi được gì đâu, phải đợi thôi.”
Ngu Nhân Vãn không nói nữa, nhìn về phía giường ngủ
Hôm nay Thẩm Tiếu Tiếu chẳng đỡ hơn chút nào, tim co thắt làm em mệt lả cả người, mồ hôi nhễ nhại, Hề Quyết Vân tìm thầy khám cho em, nhưng thầy thuốc không chữa được
Bệnh này trị không hết, chỉ có thể tự mình vượt qua
Đành phải chịu đựng
Khương Yếm rót ly nước, đỡ Thẩm Tiếu Tiếu dậy đút nước cho em
Thẩm Tiếu Tiếu yếu ớt mở mí mắt lên, lại nhanh chóng khép lại, em nhắm mắt nói khẽ: "Cảm ơn chị Khương Yếm
Ngu Nhân Vãn cầm ly không đặt qua một bên, cùng Khương Yếm dìu Thẩm Tiếu Tiếu nằm xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn em nằm trên giường, tấm ga trải giường bên dưới ướt đẫm mồ hôi, thấm ướt thành hình người
Xế chiều Bình Bình đến
Kim Nguyệt Bạch mua đồ ở cửa hàng kế bên, bảo Bình Bình đến rạp hát chờ cô ấy, Bình Bình bèn lên tầng hai tìm Khương Yếm
“Âm thanh hôm qua là sao thế?” 
Bình Bình đẩy cửa đi một mạch vào trong, Khương Yếm nói với cô bé những thông tin mà cô biết, Bình Bình nghe xong thì gật gù
“Thảo nào.”
Khương Yếm hỏi: “Thảo nào cái gì?”
Bình Bình nói: “Đêm qua sau khi nghe tin Thẩm Hoan Hoan chết, em đã thử vận dụng toàn bộ linh lực nhằm giúp bản thân không chết trong trường năng lượng này, nhưng năng lực lại mất tác dụng.”
“Năng lực của em không thay đổi được những chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, cũng không thể thay đổi được tương lai chắc chắn sẽ đến.”
“Vậy nên chắc chắn em sẽ chết ở đây.”
Bình Bình ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi buồn bã, nhưng lại rất bình tĩnh: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ đành chấp nhận số mệnh thôi, hơn nữa vốn dĩ mạng của em là do nhặt được.”
“Chị cũng không cần quá áp lực.” Bình Bình nhìn Khương Yếm: “Chị không có trách nhiệm phải cứu chúng em, vậy nên không thể phá trường năng lượng trong ba giây cũng chẳng sao cả, đây là lỗi của linh hồn phía sau và Cục Quản lý siêu nhiên…”
“Cục Quản lý siêu nhiên.” Bình Bình cắn răng gằn từng chữ: “Đúng là một nơi nhảm nhí, còn dám dùng lao động trẻ em.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, Kim Nguyệt Bạch tới tìm Bình Bình, cô ấy nắm tay dắt Bình Bình về
Trước khi rời khỏi rạp hát, Bình Bình ngẩng đầu nhìn tầng hai, vẫy tay với Khương Yếm đang đứng ở lan can, Kim Nguyệt Bạch nhìn Bình Bình, cũng quay đầu vẫy vẫy tay tạm biệt
“Bữa khác chúng tôi lại đến.”
“À, đúng rồi.” Kim Nguyệt Bạch hỏi Khương Yếm: “Cô biết chữ không, có từng đi học chưa, ít hôm nữa tôi sẽ mời thầy giáo cho em gái, các cô có muốn đến học chung không
Miễn phí đấy!”
Khương Yếm sửng sốt
Cô dựa theo tính cách nhân vật mà trả lời: “Nhưng tôi còn phải giặt quần áo.”
Kim Nguyệt Bạch cười rộ lên: “Không sao, tôi sẽ nói với Tiêu Tùng Dã, cô ấy sẽ cho phép, khi nào học tôi sẽ gọi các cô.”
Khương Yếm mỉm cười đồng ý
Sau khi Kim Nguyệt Bạch xoay người lại, nụ cười càng tươi hơn, cô ấy nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bình Bình, bảo: “Thế nào, thấy chị thương em không?”
“Chị biết em thích họ nên mới gọi tới học chung với em, có bạn chơi cùng em sẽ không cảm thấy cô đơn, em sẽ có nhiều bạn tốt.”
Bình Bình bị Kim Nguyệt Bạch kéo đi, chỉ đành mỉm cười
Kim Nguyệt Bạch không biết thôn Linh Nhân đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết thôn Linh Nhân sắp xảy ra chuyện gì, bây giờ cô ấy chỉ muốn trở thành một người chị tốt
Tối hôm qua Bình Bình lại học thuộc một trăm chữ, cho nên Kim Nguyệt Bạch nói sẽ hầm thịt cho cô bé ăn
Ở thôn Linh Nhân thịt rất đắt, dù Kim Nguyệt Bạch có tiền cũng ít khi ăn
“Nếu ngày mai còn học giỏi như vậy.” Kim Nguyệt Bạch khích lệ Bình Bình: “Thì chúng ta sẽ làm gà.”
“Hôm nay ăn thịt heo, ngày mai ăn thịt gà, lớn lên sẽ cao ráo khỏe mạnh.”
Bình Bình mỉm cười thật lòng. 
Cô bé cười lên lộ ra hàm răng trắng đều và hai lúm đồng tiền xinh xắn: “Em thích cơ bắp săn chắc, vừa đẹp vừa khỏe mạnh, có thể dễ dàng đánh ngã người xấu, nhưng em không muốn quá to con đâu.”
Kim Nguyệt Bạch xoa đầu cô bé: “Chả trách chúng ta là chị em, chị cũng thích vậy đấy.”
“Thế chúng ta dựa theo mục tiêu đó mà tập luyện.” 
Bình Bình xoa xoa mái tóc rối bù, ậm ừ gật đầu
Phố Hoa là một con đường riêng biệt, cách xa phố thương mại và nhà ở, đi bộ đến đó phải mất hai mươi phút, khi đến gần phố Hoa, giọng cười nói của hai người dần nhỏ lại, càng đến gần Kim Nguyệt Bạch càng im lặng
Cô ấy ngơ ngác nhìn về phía trước
Phố Hoa hiện tại khác hẳn hoàn toàn so với khi hai người rời đi. 
Trên đường đứng đầy người của đội tuần tra, hoa gắn trước cửa mỗi nhà bị xé nát, mặt đường đầy gạch vụn, rõ là dấu hiệu đánh nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bậc thang trên cùng của phố Hoa có vết máu, rất nhiều máu, một cô gái nằm trên vũng máu, đạn bắn xuyên ngực, vẻ mặt kinh hoàng xen lẫn nỗi tuyệt vọng. 
Cái chân đẫm máu của cô gái buông thõng xuống bậc thang, đung đưa theo gió, Bình Bình vô thức nắm chặt tay áo Kim Nguyệt Bạch
Kim Nguyệt Bạch đứng im không nhúc nhích, tiếng kêu thảm thiết theo gió truyền ra, có một cậu bé quần áo xốc xếch đang chạy ra từ cuối con phố, con ngươi cậu bé giãn rộng, nước dãi chảy xuống từ khóe miệng, hai tay dang ngang, xoay vòng như con chim đang bay lượn trên bầu trời
Chẳng mấy chốc, cậu bé đã bị mấy người tuần tra bắt về
Sau đó một cô gái khác lại chạy ra, giơ hai tay lên trời như thân cây thẳng tắp, vừa chạy vừa hét: “Lá của tôi đâu
Có ai thấy lá của tôi không?”
Chạy được nửa đường, cơ thể cô gái bỗng cứng đơ ngã xuống, nằm trên mặt đất ói mửa, mấy người trong đội tuần tra hiện vẻ ghét bỏ, đánh bất tỉnh rồi đá cô vào nhà
Mặt Kim Nguyệt Bạch cắt không còn giọt máu
Cô ấy siết chặt tay Bình Bình, Bình Bình thấy đau nhưng chẳng nói câu nào
Bình Bình biết đang xảy ra chuyện gì
Khương Yếm đã từng nói, đây là phấn hoa anh linh
Phương lão gia dùng người ở phố Hoa để thử nghiệm tác dụng của phấn hoa anh linh, ông ta muốn làm giàu từ loại phấn hoa này nên phải tìm ra liều lượng thích hợp nhất. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.