Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 144: NHAN TẠI TẠI (1929 - 1937)





Đã từ lâu, phố Hoa là nơi thấp kém nhất
Hầu như những người đáng thương bị đưa đến đây không phải do họ tự tới, dù có chủ động ký khế ước bán thân thì cũng vì gia đình gặp nạn, họ chỉ bị ép mà thôi. 
Ai cũng nói phố Hoa rất bẩn, rất trụy lạc, người ở phố Hoa cũng hư hỏng, cũng dơ bẩn
Lúc nhỏ họ đã phải uống các loại thuốc làm hại cơ thể, gây đau đớn, mất ngủ, chỉ vì khiến họ không thể mang thai
Hễ có người không may mang thai, họ sẽ phải phá thai bằng gậy gộc
Sống rất khổ sở
Đã khổ thế này, họ còn có thể làm gì? 
Sẽ đập đầu chết vì danh tiết trong miệng lưỡi người đời ư
 
Đây chẳng phải thật sự thừa nhận những lời nhục mạ nói họ bẩn hay sao, các cô rất ngay thẳng, người trong phố Hoa chẳng bao giờ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, các cô sống ở góc phố, không hề ép buộc bất kỳ ai, tiền kiếm được đều bằng máu và nước mắt. 
Nghe những tiếng quát lớn loáng thoáng truyền ra từ trong phố Hoa, Kim Nguyệt Bạch chậm rãi siết chặt lòng bàn tay
Bình Bình nắm lấy tay Kim Nguyệt Bạch, cố gắng mở các ngón tay ra, xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng vì dùng lực quá mạnh: "Chúng ta chạy thôi
Kim Nguyệt Bạch nhắm mắt lại, nhìn Bình Bình
"Chị không thể trốn được, em à
Kim Nguyệt Bạch chẳng biết tại sao Phương lão gia lại đối xử với người ở phố Hoa như thế, cô ấy chỉ nghĩ phố Hoa đã đắc tội ông ta, ông ta muốn giết hết những người ở đây, vậy nên cô ấy không thể trốn nổi, cũng chẳng có nơi nào để trốn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nhưng Bình Bình biết, không phải vậy
Kim Nguyệt Bạch không biết đến sự tồn tại của hoa anh linh, nhưng cô bé biết
Phố Hoa chỉ như một phòng thí nghiệm
Trong mắt lão gia, phố Hoa là nơi thấp kém ti tiện nhất, dù cả thôn có bị phong tỏa thì phố Hoa vẫn là những con chuột bạch được chọn đầu tiên, bởi vì nếu mạng người có trọng lượng thì mạng người ở phố Hoa là nhẹ nhất. 
Đám người bên trong cũng đủ để Phương lão gia thí nghiệm liều lượng phấn hoa, thêm một Kim Nguyệt Bạch thật không nhiều, nhưng thiếu cô ấy cũng chẳng sao, Phương lão gia có nhiều đối tượng thí nghiệm như thế, chắc ông ta sẽ không đặc biệt tìm đến Kim Nguyệt Bạch đâu. 
Nghĩ đến đây, Bình Bình muốn kéo Kim Nguyệt Bạch bỏ chạy, nhưng trước khi tay cô bé chạm vào Kim Nguyệt Bạch thì câu hỏi bỗng được kích hoạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một tiếng “keng” vang lên, Bình Bình nhìn lên không trung
[Trên đường về nhà, bạn và Kim Nguyệt Bạch đã gặp Phương lão gia - kẻ đang đuổi cùng giết tận phố Hoa
Người ở phố Hoa ngây ngô vô tri đến mức khiến bạn nhớ tới cảnh tượng mà Lữ Thiêu Xuân đã từng mô tả… chồng của Lữ Thiêu Xuân hút thuốc phiện, rồi chẳng biết mình là ai, xung quanh trống rỗng mơ hồ, đôi khi sẽ nôn mửa và co giật. 
Nhìn thấy cảnh tượng ấy tái diễn ở phố Hoa, bạn quyết định…
1
Kể chuyện này với Kim Nguyệt Bạch, tiếp xúc với thuốc phiện sẽ hủy hoại cả cuộc đời, bạn muốn lấy câu chuyện ấy để dọa Kim Nguyệt Bạch
2
Chẳng nói gì cả mà rời đi cùng Kim Nguyệt Bạch, nơi đây đáng sợ đến mức khiến bạn không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.]
Bình Bình vốn muốn làm cả hai, nhưng bây giờ cô bé chỉ có thể chọn một
Sau vài giây, Bình Bình đã bị khống chế rồi kể lại câu chuyện cho Kim Nguyệt Bạch nghe
“Trông họ rất giống đã hút phải thuốc phiện.” Bình Bình nghe mình nói thế
"Chị Thiêu Xuân từng nói với em, hít thứ này con người sẽ trở thành cái xác không hồn, không nhận ra người thân của mình, cứ cách vài ngày họ phải hít một lần, nếu không sẽ phát điên tấn công người khác…" Bình Bình năn nỉ Kim Nguyệt Bạch: "Chị ơi chúng ta mau đi thôi, ở đây đáng sợ quá
Kim Nguyệt Bạch im lặng
Nửa phút sau, cô ấy kéo Bình Bình vào góc tường bên cạnh, ngồi xổm xuống ôm cô bé thật chặt
Bình Bình hỏi cô ấy: "Chị muốn đưa em trốn đi phải không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kim Nguyệt Bạch không đáp, chỉ bảo: "Chị biết
"Nếu muốn giết người thì không cần phải làm thế, thuốc phiện cực kỳ đắt, nếu Phương lão gia muốn giết người thì có rất nhiều cách, nhưng chắc chắn sẽ không dùng cách này
"Có lẽ Phương lão gia đã lấy được thứ gì đó, thứ này có công dụng tương tự thuốc phiện, có thể bán lấy tiền
Ông ta muốn xem phản ứng của các cô ấy, nếu hôm nay chưa đủ thì sẽ quan sát thêm ngày mai, có điều Phương lão gia sẽ không thương tiếc người ở phố Hoa, ông ta chỉ muốn thấy kết quả trong thời gian ngắn nhất
Vậy nên liều lượng sẽ tăng lên, tăng từng chút một, tăng đến khi tất cả mọi người không chịu đựng được nữa..
"Liều lượng khi ấy sẽ mang lại giá trị cao nhất
Bình Bình thật không ngờ, tuy Kim Nguyệt Bạch chẳng biết gì cả, nhưng lại có thể phân tích mọi chuyện. 
Bình Bình vẫn đang bị khống chế, cô bé buột miệng nói: "Nhưng chị cũng chẳng thể làm gì cả, cái đó gây nghiện đấy, dù bây giờ chị có cứu họ ra thì cũng vô ích
Chị đang rất tốt, cứ thế này không được ư?”
"Chị ơi, mình mau rời khỏi đây đi mà
Kim Nguyệt Bạch ôm Bình Bình chặt hơn, lúc này Bình Bình cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể
"Em có nhớ chị Sở Sở không
Kim Nguyệt Bạch nhỏ giọng hỏi cô bé
Bình Bình gật đầu
Tất nhiên là cô bé nhớ, chị Sở Sở chính là cô gái đã chết trên bậc thang kia
Chị ấy bị bạn trai đánh bất tỉnh rồi bán đến phố Hoa, trong lúc hôn mê có người đã cầm tay chị ấy lăn vân tay vào khế ước bán thân, chị ấy đã cố tự tử vô số lần, nhịn ăn hay đập đầu vào tường, cuối cùng Kim Nguyệt Bạch đã thuyết phục được chị ấy, sau đó hai người trở thành bạn tốt
Mấy ngày nay Bình Bình ở nhà học đến chán, Sở Sở thường mang trái cây đến, còn tặng cô bé con cún nhồi bông do chị ấy tự đan vào buổi tối. 
“Chị A Yên thì sao?” Kim Nguyệt Bạch hỏi cô bé
Bình Bình lại gật đầu
Chị A Yên giỏi tính sổ sách, có thể gảy bàn tính cạch cạch, người nào ở phố Hoa tính không ra sẽ đến tìm cô ấy, lần nào A Yên cũng giúp miễn phí. 
Từ ngày hôm qua Kim Nguyệt Bạch đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho Bình Bình nên nhờ A Yên đến ghi giúp, A Yên thấy Bình Bình dễ thương, còn bảo nếu chết, cô ấy sẽ cho Bình bình toàn bộ số tiền mình tiết kiệm được. 
“Mình cũng không biết cho ai, vậy cho em gái cậu đi.”
“Lúc rảnh cậu nhớ bảo em ấy đến tìm mình đấy, mình muốn trò chuyện với em ấy.”
"Tiểu Trầm chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi, cô bé cũng ở trong đó
Kim Nguyệt Bạch nói khẽ
Tiểu Trầm là cô gái bị điếc, tính cách hơi lầm lì, năm nay mới mười ba tuổi, cô bé tự tìm đến đây, nhà đông con nên đứa con gái khuyết tật ấy đã bị vứt bỏ
Lúc cô bé đến thôn Linh Nhân, suýt nữa đã chết đói. 
Ba năm trước có một đợt hạn hán nghiêm trọng, các chị em ở phố Hoa thấy một người sắp chết đói thì chỉ thấy đáng thương, vậy nên đã cho cô bé ăn miễn phí, còn nói sẽ nuôi vài tháng, bảo cô bé không cần ký khế ước bán thân, nhưng tiểu Trầm ngại ngùng, cuối cùng vẫn ký
“Em muốn dựa vào chính mình để kiếm tiền, em không muốn ăn cơm miễn phí.”
Bình Bình đã sống ở phố Hoa một khoảng thời gian rồi, đã hiểu những người ở đây kiên cường ra sao
Vì thế cô bé đoán được Kim Nguyệt Bạch sẽ nói gì tiếp theo
“Chị không thể trơ mắt nhìn họ chết được.”
Bình Bình nghe Kim Nguyệt Bạch nói
"Có thể sống thì phải sống, sống mới tìm được lối thoát, người đã chết thì chẳng còn gì cả, hơn nữa…” Cô ấy nhìn Bình Bình, mỉm cười: “Nói không chừng sẽ không nghiện đâu.”
Dứt lời, Kim Nguyệt Bạch cụp mắt nghĩ ngợi chốc lát, phát hiện mình chẳng còn gì muốn nói nữa. 
Cô ấy buông Bình Bình ra, đẩy cô bé đến trước mặt: “Em dọc theo chân tường này, đến rạp hát tìm bạn bè của em đi.”
"Hôm nay chúng ta tạm biệt ở đây nhé
Bình Bình ngơ ngác nhìn Kim Nguyệt Bạch, cô bé cảm thấy Kim Nguyệt Bạch là người rất can đảm, nhưng cũng thật kiêu ngạo, một mình cô ấy làm sao có thể cứu được cả phố
Kim Nguyệt Bạch có vẻ thích thú với vẻ mặt của cô bé, cô ấy giơ tay lên đặt trên khóe môi: "Không chỉ có chị
"Vừa rồi Thi Tình giả làm cái cây, lúc ngã xuống cô ấy đã nhìn về phía này, chỗ chúng ta đang đứng là một điểm mù, đó là nơi duy nhất có thể thấy chúng ta, cô ấy đoán chúng ta sẽ về ngay thôi nên mới ngã ở đó
"Cô ấy từng thích trộm vặt, luôn trộm đồ ăn, sửa rất lâu mới bỏ được, nhưng kỹ năng vẫn còn đó, quan hệ giữa cô ấy với tiểu Trầm rất tốt, lúc rảnh sẽ học ngôn ngữ ký hiệu, khi nãy cô ấy khoa tay múa chân với chị, đội tuần tra có bốn người, tổng cộng có ba khẩu súng, nhân lúc mọi người đánh nhau, cô ấy đã lén trộm một khẩu súng giấu dưới gầm giường
"Cô ấy không biết dùng súng, nhưng chị biết
"Được rồi…"
Kim Nguyệt Bạch bắt đầu đuổi Bình Bình đi, cô ấy đẩy Bình Bình rồi xoay người, không ngoảnh đầu lại mà đi vòng qua bức tường, bước về phía cửa sau của phố Hoa
Trong phòng chứa đồ của Thi Tình có một cánh cửa cao nửa mét, cánh cửa này thông với cửa sau của phố Hoa, nó thường bị khóa, nhưng Kim Nguyệt Bạch biết Thi Tình đã mở nó ra rồi
Vài phút sau, Kim Nguyệt Bạch mở cánh cửa cùng màu với bức tường rồi khom lưng chui vào trong
Hầu hết hàng hóa chất đống trước cánh cửa đều đã bị đẩy ra, dường như có người định chạy trốn từ cánh cửa này, nhưng sau đó lại đổi ý. 
Kim Nguyệt Bạch chú ý tới âm thanh bên ngoài, sau khi xác nhận không có động tĩnh nào mới đẩy nhẹ cửa phòng chứa đồ
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô ấy chính là thi thể của tiểu Trầm
Cô bé điếc mở to mắt nằm giữa sân, tay cầm một thanh gỗ, trên thanh gỗ có vết máu, đôi mắt trong veo đang nhìn thẳng lên trời
Cô bé không hít phải phấn độc, mà là bị đánh chết
Kim Nguyệt Bạch hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đang dâng trào, xoay người đi vào phòng ngủ của Thi Tình
Để thuận tiện cho việc quan sát, lúc này tất cả mọi người đang tập trung trong ngôi nhà ở trung tâm phố Hoa, nên chẳng ai phát hiện hành động của Kim Nguyệt Bạch cả
Sau khi cầm súng, Kim Nguyệt Bạch thận trọng bước đến cửa, nhìn ra ngoài
Súng có bốn viên đạn, đủ để giết chết tất cả thành viên đội tuần tra đang có mặt, nhưng lúc dùng sẽ phát ra âm thanh rất lớn, một khi đã bắn thì sẽ bị phát hiện, còn xác định được vị trí
Kim Nguyệt Bạch nghe giọng nói, xác định nơi mấy người kia ở, cô ấy giẫm lên củi rồi nằm trên bức tường giữa hai ngôi nhà
Nhìn sang đó, cô ấy thấy chân dung thu nhỏ của rất nhiều người, đến rồi lại đi, xoay tròn rồi lại xoay tròn
Lúc này Thi Tình đã mất trí, nằm trên đống củi chảy nước miếng, vô thức gõ gõ ngón tay như đang chơi điệu nhạc nào đó
Một thành viên của đội tuần tra đi qua, chán ghét đá chị một cước, Thi Tình cũng chỉ cười, xoay người tiếp tục đánh đàn
A Yên mặc chiếc váy màu vàng đang lắc lư quanh phòng, đi được vài bước cô ấy lại quay đầu nhìn xuống đất, như thể có con vật nào đó đang theo sau cô ấy
"Đừng đi theo chị, vịt con
Cô ấy lẩm bẩm: "Về với mẹ đi
Kim Nguyệt Bạch chưa từng thấy A Yên ấu trĩ như thế bao giờ, đối phương không chỉ thông minh mà còn học gì cũng nhanh, mấy chuyện khó khăn như tính toán sổ sách cũng không làm khó được cô ấy, nhưng giờ đây cô ấy giống như một đứa trẻ, đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo
Đi được vài bước, cô ấy sẽ lao về phía trước, đôi khi còn bổ nhào vào người của đội tuần tra, cười khanh khách
Bốn người trong đội tuần tra đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại pha trò cười
“Mày quên súng thật à?” Người đàn ông hỏi đồng bọn của mình
Tên đồng bọn sốt ruột gật đầu: "Tao không tìm thấy, chắc quên rồi
Chó chết, trước khi đi tao đã kiểm tra, vậy mà lại để rơi ở nhà
Người đàn ông cười: “Hay là rơi trên đường đi?”
Tên đồng bọn nhún vai: “Rơi cũng chẳng ai dám nhặt, bị tao tra được, chắc chắn tao sẽ đánh chết chúng.”
Không ai nghĩ người ở phố Hoa có khả năng trộm súng trên người họ. 
Bốn người lại trò chuyện một lúc, rốt cuộc Kim Nguyệt Bạch cũng xác định được hai người nào không có súng, một người không mang, còn súng của một người đang trong tay cô ấy, hiện tại hai người này đang nói chuyện với nhau. 
Hai người đàn ông có súng kia không kìm nổi, đang đánh một cậu bé
Càng đánh họ càng nghiện, mũi miệng cậu bé chảy đầy máu, hai phút sau, một người trong số họ cũng dừng lại
Một đợt thí nghiệm kết thúc. 
Mấy người trong phố Hoa vẫn còn sống, có thể tăng thêm liều lượng. 
Người đàn ông nhét thứ gì đó trông giống như rễ cỏ vào miệng, quay vào nhà lấy vài túi bột màu đen ra, mở túi định đổ lên mặt vài người thì Kim Nguyệt Bạch lập tức giơ súng lên, kỹ thuật bắn súng của cô ấy do Trần Ân Vinh dạy, Kim Nguyệt Bạch có thiên phú trời cho, thị lực tốt, tỷ lệ bắn trúng rất cao
Dù không thể giết chết nhưng vẫn có thể khiến đối phương không thể đứng dậy được. 
Cô ấy chĩa súng nhắm vào người đàn ông đang lấy thuốc, nhưng vài giây sau, cô ấy lại chĩa súng vào người đàn ông đang đá cậu bé
Cả hai bên đều cần cô ấy cứu, nhưng sức giật của súng rất mạnh, cô ấy đã lâu không cầm súng, không thể bắn cả hai người
Bắn xong cô ấy phải chạy, liều mạng mà chạy, chờ đợi thời cơ. 
Nhưng chỉ giết một người thì có ích gì
Giết một người, người có súng sẽ đánh cậu bé tiếp, rồi cho mọi người ăn bột phấn. 
Lúc này A Yên lại bắt đầu bước theo con vịt ảo ảnh, cô ấy lúc lắc đi như cô bé vừa mới chào đời, được vài bước thì quay một vòng, khi đến gần cửa phòng, cô ấy đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn Kim Nguyệt Bạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tim Kim Nguyệt Bạch thắt lại
Cô ấy có dự cảm chẳng lành
Quả nhiên, giây tiếp theo A Yên đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài
Cô ấy đã học được vài mánh khóe, khi bị ép ăn phấn hoa, cô ấy đã nhanh tay giấu gần hết vào trong tay áo, hiện tại cô ấy vẫn còn tỉnh táo, nhưng hơi chóng mặt, không thể chạy nhanh, nhưng cô ấy đã dùng tốc độ nhanh nhất đời này để chạy. 
Người đàn ông gần cửa sửng sốt, vài giây sau, anh ta lập tức dừng đánh cậu bé, xoay người đuổi theo
A Yên chạy về phía con đường ngoài cửa, mái tóc dài tung bay quanh thái dương
Trông cô ấy rất tự do
Kim Nguyệt Bạch biết đối phương muốn làm gì
Cô ấy kìm nén tiếng nghẹn ngào, giơ súng lên
Cùng lúc đó, người đàn ông kia cũng giơ súng về phía A Yên…
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, cơ thể A Yên khẽ run, thân trên chậm rãi nghiêng về phía trước, bịch một tiếng ngã xuống đất
Người đàn ông vẫn chưa hết giận, bắn thêm phát nữa vào đầu cô ấy, sau đó kéo chân cô ấy ném ra ngoài phố Hoa
Sau khi giết chết cô ấy, người đàn ông kia vừa đi vừa ngân nga một bài hát, lúc này Kim Nguyệt Bạch đang cố gắng giãn đôi tay tê cứng của mình
Vào ngay lúc tiếng súng vang lên, cô ấy đã giết chết người đàn ông trong nhà
Hiện tại, hai người đàn ông trong nhà đi ra, muốn lấy dây lưng của thi thể
Nhưng cậu bé vừa bị đánh dã man đã lao tới, ôm chặt khẩu súng vào ngực, khạc ngụm máu bảo: “Đau đớn là liều thuốc giải độc, tôi không phải chim trên trời, nhưng có thể thấy rõ các người.”
Cậu bé không biết dùng súng, nhưng cậu có thể tháo đạn ra
Cậu bé vừa chịu đựng cơn đánh đập điên cuồng, vừa cố gắng kéo vật kia xuống, hơn mười giây sau, ba viên đạn cùng rơi xuống đất
Hai người lập tức cúi người nhặt nó lên
Nhưng cậu bé đã nhanh chóng nhét mấy viên đạn vào miệng, ngửa mặt lên nuốt xuống
"Tôi thắng rồi
Cậu bé mỉm cười ngã xuống bụi cỏ, trước khi ngất đi, Kim Nguyệt Bạch đã bắn phát súng thứ hai
“Đoàng!”
Người đàn ông vừa giết A Yên ngã xuống đất
Toàn bộ cánh tay Kim Nguyệt Bạch tê rần vì súng giật, nhưng cô ấy không dám dừng lại, người đàn ông chết ngoài cửa vẫn còn cầm súng trên tay, cô ấy bèn nhảy khỏi tường rồi chạy thật nhanh, cố gắng nghĩ cách cướp lại thanh súng từ hai người kia. 
Nhưng hai người đàn ông đứng gần hơn cô ấy rất nhiều. 
Khi cô ấy lao ra thì họ đã đứng ở cửa. 
Một người đàn ông xoay thanh súng trong tay với vẻ nham hiểm, người còn lại chặn trước mặt Kim Nguyệt Bạch, hai người đứng song song như bức tường sừng sững. 
Miệng Kim Nguyệt Bạch bắt đầu đắng chát, cô ấy liếc nhìn những người còn sống trong nhà
Có bảy người còn sống. 
Họ bị ép phải đắm mình trong một thế giới ảo tưởng, như hoa như chim, như hết thảy, trừ con người
Kim Nguyệt Bạch không cam tâm nhắm mắt lại
Nhưng tiếng súng trong dự đoán lại không xuất hiện, cô ấy chỉ nghe thấy hai tiếng hét vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, chúng thật kinh khủng, như thể gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng, tựa như tiếng hét cuối cùng của sự sống
Kim Nguyệt Bạch từ từ mở mắt ra
Giờ khắc này, ngay tại đây
Bình Bình - người được cho là đã rời đi, cả người đầy vết dơ đang đứng sau lưng hai người đàn ông. 
Phố Hoa có một con mương hôi hám chạy từ bắc xuống nam, thường ngày nhà nào có rác sẽ vứt vào đó, nhưng vừa rồi Bình Bình lại lặng lẽ bò từ trong đó ra, trên người còn dính nước bẩn, thứ mùi tanh tưởi khó ngửi đang tỏa ra từ người Bình Bình. 
Vừa bò ra cô bé đã gọi hai người đàn ông một tiếng, trong khoảnh khắc họ quay đầu, cô bé đã ném phấn hoa màu đen vào mặt họ. 
“Là xác chết giết các người đây.”
Bình Bình bị khống chế, đang nói rằng
"Chị Sở Sở vật lộn hồi lâu, cổ áo và ngực dính đầy loại phấn này, chị A Yên cũng có rất nhiều trong tay áo, tôi sẽ trả lại tất cả cho các người.”
"Nhiều thế này chắc các người không sống nổi đâu.”
Gió thổi những bụi phấn màu đen về phía hai người đàn ông không kịp đề phòng, rồi lại thổi ngược về phía Bình Bình
Bình Bình đã nín thở quá lâu, phố Hoa rất dài, trên đường đến đây cô bé đã hít phải phấn hoa, bây giờ còn bị gió thổi đến, tầm mắt cô bé lập tức xuất hiện rất nhiều màu sắc. 
Thật nhiều đồ vật đang bay, cả người cô bé cũng bắt đầu bay lên, nhưng tầm mắt lại vô thức nhìn về phía Kim Nguyệt Bạch
Nửa phút sau, cô bé loạng choạng lùi lại, ngồi bệt xuống đất
Cô bé cố gắng chà xát gương mặt, nghiêm túc nói lời tạm biệt với Kim Nguyệt Bạch: “Chị dọc theo chân tường, đến rạp hát tìm bạn của chị đi
"Hôm nay chúng ta tạm biệt ở đây nhé
..
“Ding dong!”
Dưới cái nắng hè oi bức, những từ ngữ xa lạ vang lên trong đầu mỗi người
[Bình Bình đã chết
Chúc mừng bạn đã hoàn thành kết cục của nhân vật Nhan Tại Tại
Tiếp tục diễn xuất.]     

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.