Bình Bình còn nhỏ, không thể chịu đựng được những tổn thương não do phấn hoa gây ra, hơn nữa thời gian cô bé gom góp phấn hoa quá dài, hít vào rất nhiều nên khiến cô bé chết nhanh Sau khi cô bé ngã xuống, hai người đàn ông quỳ rạp dưới đất để tranh đoạt khẩu súng kia [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng mọi vật trước mắt họ đều bay tán loạn, ảo giác cứ xuất hiện mãi, rõ là vật gần trong gang tấc nhưng lại giống như đang ở rất xa, lơ lửng trên không trung, rơi xuống dưới mặt nước Bọn họ loạng choạng đứng dậy xô đẩy lẫn nhau, mò mẫm giữa không trung, càng mò lại càng cách xa khẩu súng Kim Nguyệt Bạch lặng người, ôm thi thể Bình Bình hồi lâu Cô ấy không hiểu tại sao cô bé lại phải chết như thế.
Hai người mới quen biết nhau vài ngày ngắn ngủi, cô bé còn rất nhỏ, nhỏ vậy thì sao biết cứu người là gì?
Nhỏ vậy thì sao có thể không có tương lai được Trong đầu Kim Nguyệt Bạch hiện lên rất nhiều mẩu chuyện ngắn, từ những động tác phòng bị cứng nhắc của đứa trẻ, đến cảnh cô ấy dắt tay cô bé mà không có chút khúc mắc nào, rồi lại tới dáng vẻ cô bé thắp đèn học chữ mỗi đêm Sớm biết như thế…
Kim Nguyệt Bạch ôm chặt cô bé bé nhỏ vào lòng Sớm biết như thế thì cô ấy đã không khiến cô bé mệt mỏi rồi Sẽ không ép cô bé ngủ ít, không ép cô bé đọc sách, để cô bé vui vẻ hoạt bát chơi đùa bao lâu cũng được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Vài phút sau, Kim Nguyệt Bạch ngừng suy nghĩ, cô ấy chậm rãi ngước mắt lên Giờ phút này, hai mắt cô ấy khô khốc, thân thể giống như đang bốc hơi giữa ngày hè, rất khó chịu nhưng lại chẳng thể chảy ra nước mắt Cô ấy im lặng nhìn mấy người đàn ông Giờ đây sống càng lâu thì càng đau khổ.
Xoang mũi của họ chảy máu vì đã hít phải rất nhiều phấn hoa, máu đỏ chói mắt chảy đầy vạt áo Nỗi đau khổ của họ chồng chéo lên nhau, liều lượng quá mạnh khiến họ càng đau đớn, răng họ rụng hết, nước bọt hòa cùng máu chảy xuống từ khóe miệng, tứ chi cứng ngắc co giật, họ đang quỳ dưới đất nôn mửa không ngừng.
Kim Nguyệt Bạch nhặt khẩu súng còn sót lại lên, chĩa thẳng vào thái dương của người đàn ông Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy đã hạ tay xuống.
Cô ấy quay về phòng cầm hai viên gạch rồi đập mạnh vào đầu đối phương, một cái, hai cái,.. Mãi đến khi viên gạch bể nát, mãi đến khi đầu họ chảy đầy máu cô mới dừng lại, run rẩy vuốt ve mảnh vỡ trong tay rồi xoay người nhặt thanh sắt trên mặt đất Đau đớn có thể kích thích đối phương tỉnh táo lại, nhưng tỉnh táo là tỉnh táo, giờ đây họ chẳng còn chút sức lực nào, lần này cô ấy đã dùng hết sức của mình, đập thật mạnh về thái dương của đối phương Tiếng cầu xin tha thứ vang lên ngay tức khắc, hai người đàn ông khóc lóc quỳ trước mặt cô ấy, xin cô ấy tha cho họ con đường sống, nhưng Kim Nguyệt Bạch lại chẳng nói một lời Vì quá tức giận nên cô ấy vung thanh sắt múa may trong gió, cùng với tiếng cười “khúc khích”, thái dương của hai người đàn ông bị cô ấy đập lõm Nhưng Kim Nguyệt Bạch vẫn chưa dừng lại Cô ấy nhìn thi thể của A Yên, thật sự trông rất thảm, rõ là viên đạn đã lấy mạng đối phương, nhưng họ vẫn muốn xuyên thủng đầu A Yên.
Kim Nguyệt Bạch cảm thấy xung quanh mình đang nổi gió.
Gió thổi từ người tiểu Trầm đến người Sở Sở, rồi từ người Sở Sở thổi đến người A Yên, cuối cùng đến Tại Tại, rồi sau đó thổi đến cô ấy Cô ấy chẳng biết mệt là gì, liên tục đánh vào thi thể hai người kia, mãi tới khi ngũ quan đối phương lõm xuống, đầu bẹp ra.
Cuối cùng cô ấy cũng dừng lại Thanh sắt rơi khỏi lòng bàn tay, cô ấy mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, cầm lấy khẩu súng đã mất hai viên đạn lên Cô ấy bước vào trong, cậu bé nuốt viên đạn đã tắt thở, Kim Nguyệt Bạch không quen cậu ấy, nhưng lại biết đối phương Cậu ấy đã ở phố Hoa nửa năm, chưa từng ra ngoài, mọi thứ đều nhờ người khác mua giúp Đám chị em trong phố tám chuyện cậu ấy cũng chẳng tham gia, nhưng cậu ấy lại thích tìm tiểu Trầm, hình như quan hệ giữa hai người còn rất tốt.
Hai người quái gở có thể ngồi ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ cả ngày Bởi vì tiểu Trầm không nghe được nên cậu ấy thường tâm sự với cô bé, có lần Kim Nguyệt Bạch tình cờ nghe thấy, song lại vội đi ngay, nhưng cô ấy vẫn nghe được vài câu Cậu ấy muốn rời khỏi nơi này Khi đó Kim Nguyệt Bạch nghe xong chỉ mỉm cười, ở đây chẳng có ai không muốn rời đi cả, ai cũng muốn đi, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo cũ trên người cậu bé, cô ấy bỗng im lặng.
Phố Hoa không phải là nơi để chữa lành Khi xưa cô ấy không biết quá khứ của cậu bé, và hiện tại cũng chẳng thể biết được nữa.
Sau khi lau vết máu trên mặt cậu bé, Kim Nguyệt Bạch bước vào trong sân, cô ấy lau nước miếng trên mặt từng người, họ đã không thể nhận ra cô ấy nữa, chẳng biết phải mất bao lâu họ mới tỉnh táo lại được, nhưng may thay, liều lượng họ hít phải không đến mức gây tử vong, có lẽ sẽ tỉnh táo ngay thôi.
Tỉnh lại rồi thì sẽ là cơn thống khổ.
Cơn nghiện sẽ lan ra mạch máu, tâm trí họ kêu gào nhưng cơ thể chỉ biết kéo họ đắm chìm vào.
"Tôi sẽ giúp mọi người Kim Nguyệt Bạch lau cơ thể của người cuối cùng rồi đứng dậy Bây giờ cô ấy không thể đi, mọi người ở đây đều cần cô ấy chăm sóc Cô ấy vội vàng dọn dẹp phòng, sắp xếp cho họ nằm xa nhau, vừa giúp họ không đánh nhau vì ảo giác, vừa giúp cô ấy nhìn thấy tất cả họ trong tầm mắt.
Thời gian trôi qua thật lâu Hai tiếng sau, cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại Chị ấy không còn đếm sao trên trời nữa, chỉ nhìn mặt trời đang lơ lửng trên đầu Tỉnh táo rồi, chị ấy mơ màng chớp chớp mắt rồi lại trở nên sợ hãi, chị ấy hoảng loạn nhìn xung quanh, phát hiện Kim Nguyệt Bạch đang ở bên cạnh, chị ấy không kìm được mà cất tiếng nghẹn ngào Kim Nguyệt Bạch bước tới ôm đối phương vào lòng, ôm đến khi cô gái yên lòng mà gào khóc Ba giờ sau, tất cả các cô gái đều đã tỉnh táo Kim Nguyệt Bạch ở sau lưng, bình tĩnh an ủi họ Cô ấy lên kế hoạch cho một tương lai tươi sáng, động viên tinh thần của mọi người, từ lâu Kim Nguyệt Bạch đã trở thành trụ cột của phố Hoa, ai nấy đều tin tưởng cô ấy Lần này họ vẫn tin cô ấy "Chị Nguyệt Bạch, chị đi làm việc của mình đi Thi Tình xoa xoa khuôn mặt sưng tấy của chị: "Mọi người không sợ, mọi người có thể tự lo được.”
Quả thực Kim Nguyệt Bạch có chuyện cần xử lý Cô ấy đứng dậy định rời đi, nhưng Thi Tình nhìn xung quanh, bỗng lẩm bẩm: "Tại Tại đâu "Chị đã giấu em ấy đi rồi à "Chắc đã giấu rồi Các cô gái nói tiếp: "Em ấy còn nhỏ vậy, thấy cảnh này chắc sẽ bị hù chết "Tôi hơn em ấy mười tuổi mà còn sợ chết khiếp đây này Kim Nguyệt Bạch “Ừ” rồi bảo: “Đã giấu rồi.”
"Mọi người tỉnh là tốt, giờ chị tới rạp hát hỏi thử ý kiến bọn họ Thi Tình thúc giục: "Đi nhanh đi, tiểu Trầm chết rồi, tôi đi nhặt xác cho em ấy.. Chị vừa nói vừa nghẹn ngào: "Tôi cần ôm Tại Tại để hồi sức Kim Nguyệt Bạch đáp lại, cô ấy bước ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu, khi xoay người định đóng cửa, cô ấy nhanh chóng quay mặt đi để tránh lộ biểu cảm trước mặt mọi người Thi thể của Bình Bình cách cửa không xa Xa hơn là thi thể của A Yên và Sở Sở Kim Nguyệt Bạch tựa vào tường, từ từ ngồi xổm xuống, cô ấy quỳ xuống đất, áp trán thật chặt vào vai Bình Bình Mùi tanh tưởi trên người cô bé xộc vào mũi, nhưng cô ấy chẳng quan tâm, chỉ cố gắng che miệng mình lại, đè nén tiếng khóc tại nơi này Mấy phút sau, Kim Nguyệt Bạch chống tay vào tường đứng dậy Cô ấy đặt thi thể của ba cô gái cạnh nhau, lúc này Thi Tình - người đang định ra ngoài để nhặt thi thể của tiểu Trầm bước tới, đúng lúc chị định hỏi Kim Nguyệt Bạch tại sao còn chưa đi thì nhìn thấy thi thể của mấy người Nửa phút sau, chị lặng lẽ ôm lấy Bình Bình "Sao lại có mùi hôi thế Để tôi thay quần áo cho em ấy "À, nếu tất cả chúng ta vây quanh em ấy, em ấy có ngại không Kim Nguyệt Bạch lắc đầu: "Không đâu.”
Thi Tình cố gắng mỉm cười: "Vậy để tôi gọi mọi người ra xem đứa trẻ hôi hám nhất lịch sử này nhé “Haha, trước đây tôi đã biết Sở Sở rất hung dữ, biết tôi thích ăn cắp vặt còn bày vẻ ghét bỏ, bảo không muốn ở cùng với tên trộm, bây giờ thì chắc không chê nữa đâu nhỉ.”
"A Yên… Trời, nếu không có A Yên thì chúng ta phải làm sao đây, tiền của chúng ta sẽ lộn xộn lên hết.”
Thi Tình chỉ đang phát tiết cảm xúc, chị chẳng cần bất cứ ai đáp lại.
Vậy nên Kim Nguyệt Bạch không lên tiếng "Chị đi đây Cô ấy nói Thi Tình mỉm cười, gật đầu: "Đi đi *
Kể từ khi biết tin Bình Bình chết, Khương Yếm đã ở đây chờ Kim Nguyệt Bạch đến Nếu phố Hoa không bị giáng một đòn nặng thì với tình cảm dành cho Bình Bình, chắc chắn Kim Nguyệt Bạch sẽ không để cô bé xảy ra chuyện gì Cho nên, nếu không chết thì Kim Nguyệt Bạch sẽ tới Cô ấy cần người để bàn bạc.
Giữa trưa, cuối cùng Kim Nguyệt Bạch cũng tới, người đến trước cô ấy chính là Lâm Tiểu Đường đang đi vòng quanh bên ngoài Hôm nay Tiêu Tùng Dã đã bảo Lâm Tiểu Đường có thời gian thì ra ngoài đi dạo, nghe được tin gì thì về báo cho chị ta biết.
Ai ngờ Lâm Tiểu Đường lại nghe ngóng được Vừa trở về cậu ấy đã vội vàng đóng cửa lại, xoay người bắt đầu thở dài, Tiêu Tùng Dã cau mày hỏi cậu ấy có chuyện gì, Lâm Tiểu Đường nhanh chóng đi lấy một tách trà để mình bình tĩnh lại, sau đó giải thích Cậu ấy nhỏ giọng nói: "Ông trời đúng là có mắt Vương lão gia bị mù rồi "Đáng thương cho cặp song sinh Hề Quyết Vân nhìn sang Lâm Tiểu Đường thở dài, giải thích: “Mấy ngày trước Vương lão gia có bắt về một cặp song sinh, nghe nói ông ta rất thích, nhưng lão ta lại thích chơi trò tra tấn, hào hứng muốn tra tấn hai người cùng lúc, kết quả lúc đang tra tấn anh trai thì bị cô em gái lấy ghế đập cho một phát “Trong phòng không có vũ khí sắc nhọn, em nghe nói cô gái đó đã trèo lên người Vương lão gia, sau đó định móc con mắt còn lại nhưng đội tuần tra đến, nghe thấy tiếng động cô ấy bèn kéo anh trai chạy đi từ cửa sau.”
“Hiện giờ Vương lão gia đang tìm hai người đó khắp nơi, chẳng qua cũng không biết tại sao lại thành thế này, đội tuần tra chỉ còn có vài người, nhưng tóm lại là không tìm được.”
Hề Quyết Vân khẽ gật đầu: “Hi vọng hai người đó có thể thoát được.”
Tiêu Tùng Dã mệt mỏi xoa mi tâm Vì an toàn của rạp hát, chị ta đã giấu rất nhiều chuyện, bây giờ cặp song sinh trông giống Hề Quyết Vân đã đắc tội đến Vương lão gia, lòng chị ta rối bời, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu Không thể phân rõ lợi hại được, chị ta chống cằm ngồi trên ghế.
Ngay lúc chị ta đang bối rối thì tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Yếm đi mở cửa, Kim Nguyệt Bạch bước vào Khi thấy người tới, Khương Yếm mỉm cười với cô ấy Sắc mặt Kim Nguyệt Bạch không tốt lắm, nhưng vẫn cười lại với cô Sau khi vào nhà, cô ấy không vòng vo nữa, kể lại tất cả những chuyện xảy ra lúc sáng, bao gồm cả bột phấn màu đen có thể mê hoặc tâm trí, việc cô ấy giết đội tuần tra của nhà họ Phương, và cái chết của A Yên Sở Sở, cả Nhan Tại Tại Nhan Tại Tại là Hề Quyết Vân giao phó cho Kim Nguyệt Bạch Dù có thế nào thì Kim Nguyệt Bạch vẫn phải giải thích rõ ràng sự việc, Hề Quyết Vân nghe xong cũng chẳng nói nhiều, chỉ bảo: "Em ấy rất thích cô Chỉ một câu đơn giản thế thôi cũng đủ khiến Kim Nguyệt Bạch suýt nữa làm rơi tách trà trong tay.
Hề Quyết Vân tiếp tục: "Thiêu Xuân và Tước Nhi cũng đã chết "Cũng là đội tuần tra của nhà họ Phương Giọng nói yếu ớt của Tiêu Tùng Dã truyền đến: "Rạp hát đã giết người của nhà họ Phương rồi Kim Nguyệt Bạch vươn tay giữ chặt cổ tay của mình, thì thầm: "Phố Hoa cũng vậy Dứt lời, cô ấy đặt chiếc túi lên bàn, đây là thứ cô ấy lấy được từ đội tuần tra, phải được giữ kín, chiếc túi trong suốt cỡ lòng bàn tay chứa đầy bột màu đen "Người ở phố Hoa vẫn còn sống, ông ta đã mất bốn thành viên trong đội tuần tra mà vẫn chưa thử được liều lượng mong muốn, Phương lão gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Kim Nguyệt Bạch nói: "Tôi muốn đi giết Phương lão gia, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải giết thế nào?”
"Mạng của tôi không quan trọng, các cô mau nghĩ cách giúp tôi đi, bột phấn này rất mạnh, chỉ cần đến gần thì tôi có thể giết ông ta, nếu không thì đưa ông ta tới đây, chỉ cần để tôi gặp được ông ta, trong tay tôi có súng, còn ba viên đạn.”
Kim Nguyệt Bạch đã nghĩ xong cách giết Phương lão gia, nhưng lại không biết thực hành ra sao, Phương lão gia có thể lấy mạng phố Hoa bất kỳ lúc nào, thực sự đã rất cấp bách Hề Quyết Vân muốn ngăn Kim Nguyệt Bạch, nhưng thái độ của Kim Nguyệt Bạch rất kiên quyết [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] "Tôi chỉ mới quen Tại Tại được bốn ngày, em ấy có thể liều mạng vì tôi, vậy tôi cũng có thể trả thù cho em ấy Ba người họ bắt đầu nghĩ cách [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Phương lão gia cứ ở mãi trong nhà, rất hiếm khi ra khỏi cửa, hiện tại hai bên đang có hiềm khích, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý đến đây, bây giờ chẳng biết Phương Tự Ngữ ở đâu, đã hai ngày rồi mấy người chưa gặp cậu ta, không biết cậu ta có biết ba mình đã làm những gì không Ngay lúc mấy người sứt đầu mẻ trán thì cửa rạp hát lại bị gõ.
Tiếng gõ cửa rất dè dặt và lễ phép Khương Yếm bước tới mở cửa Người bước vào là Phương Tự Ngữ đang cải trang cẩn thận Rõ là cậu ta chạy đến đây, mái tóc mượt mà rối hết cả lên, giày thì bẩn, hình như đã giẫm phải bùn, trên mặt dính đầy bụi, hoàn toàn khác hẳn vẻ tao nhã sạch sẽ thường ngày.
Hề Quyết Vân đứng dậy, vẻ mặt hơi kinh ngạc “Cậu…”
Phương Tự Ngữ giơ tay cắt ngang lời của Hề Quyết Vân: “Trưởng đoàn, thời gian có hạn, chúng ta nói ngắn gọn thôi.”
Hề Quyết Vân cụp mắt xuống, ngồi lại ghế Phương Tự Ngữ có khuôn mặt hiền lành và giọng nói dễ nghe, trước đây dù nhìn thế nào thì Bình Bình vẫn thấy cậu ta giống con gái Lúc này giọng của cậu ta vẫn mềm mại ngọt ngào: “Đêm qua tôi thấy đội tuần tra về từ sau núi, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của họ, ba tôi nhốt tôi trong phòng, tôi mới lén chạy ra "Tôi xin lỗi, tôi biết ông ấy sẽ.. nhưng lúc đó tôi không trốn được Kim Nguyệt Bạch ngắt lời cậu ta: "Cậu đến đây để nói chuyện này à Phương Tự Ngữ lắc đầu: "Tôi đến vì việc khác "Lúc tôi rơi xuống nước trưởng đoàn đã cứu tôi, mạng của tôi là do chị cứu, tôi có thể bán mạng vì chị, từ nhỏ tôi đã có suy nghĩ muốn báo nước cứu dân, giờ đây là lúc thực hiện nó "Tôi sẵn lòng vì việc nước quên tình nhà.”
Kim Nguyệt Bạch im lặng hồi lâu Một lúc sau, cô ấy mới hỏi cậu ta: "Cậu muốn làm gì Phương Tự Ngữ nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên thứ bột đen kia, cậu ta cúi đầu như đang nghĩ đến gì đó, rồi đưa tờ giấy trong túi cho Hề Quyết Vân:
"Đây là công dụng và nguồn gốc của phấn hoa anh linh, đêm qua tôi đã nghe được nên viết nó ra "Đưa nó cho tôi.” Phương Tự Ngữ nói: "Tôi có thể hòa nó vào nước, tôi sẽ cho nó vào cà phê của ba tôi, ông ấy có thói quen uống thứ này khi ăn trưa.”
“Ông ấy thích ăn cơm trưa với tôi.”
“Không cần lo.”
Như thể sợ mọi người lo lắng, cậu ta nói thêm: "Tôi sẽ bình an vô sự thôi, ba chết rồi, tôi chính là chủ nhà họ Phương, chẳng ai dám động vào tôi đâu."
Kim Nguyệt Bạch với Phương Tự Ngữ đối mặt nhau hồi lâu, sau đó nhìn đi chỗ khác, cô ấy xoay người bước đến bàn, đưa chiếc túi trong suốt cho Phương Tự Ngữ Phương Tự Ngữ siết chặt nó Cậu ta quay người định rời đi, nhưng trước khi đẩy cửa, cậu ta đột nhiên quay lại nhìn Kim Nguyệt Bạch Một lúc sau, cậu ta mỉm cười, lấy từ trong túi ra chiếc khuyên tai màu xanh biếc Cậu ta đến gần Kim Nguyệt Bạch: "Cô đánh rơi nó vào đêm hôm kia, tôi thấy nó đẹp, biết ngay là của cô, nhưng tôi lại quên trả cho cô Kim Nguyệt Bạch cụp mắt, vươn tay về phía trước Đôi khuyên tai xinh xắn lấp lánh nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay cô ấy "Tạm biệt Cô ấy nói lời tạm biệt với Phương Tự Ngữ Phương Tự Ngữ sờ mặt rồi nhanh chóng bước ra ngoài, nhìn Phương Tự Ngữ rời đi, Khương Yếm không kìm được mà hỏi: "Cô có tin lời cậu ta không "Không Kim Nguyệt Bạch nói khẽ: "Cậu ta không yêu mù quáng, nhưng cũng chẳng hận ông ta hoàn toàn Ngu Nhân Vãn lo lắng nói: "Vậy tại sao chị lại đưa cậu ta phấn hoa anh linh Nếu cậu ta không hạ độc thì phải làm sao, thứ này rất có ích…”
Tiêu Tùng Dã nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cũng không hẳn là không tin "Có điều cậu ta cũng thích uống cà phê, thích uống cùng Phương lão gia mỗi ngày.”
Tiêu Tùng Dã cầm tách trà trong tay lên, cụng nhẹ vào khoảng không rồi uống cạn “Cứ uống thế thôi.”