Chỉ cần ở nhà thì vào mỗi buổi chiều, Phương Tự Ngữ sẽ uống cà phê cùng Phương lão gia
Cà phê do cậu ta tự pha, cậu ta sẽ nếm thử ngụm đầu tiên Khi điều chỉnh độ đậm và nhiệt độ tới mức vừa phải, cậu ta sẽ mang cà phê đến ngồi cạnh Phương lão gia, hai ba con cùng nhau ngồi trên xích đu, từ từ thưởng thức Cũng vì thế mà Phương Tự Ngữ sẽ là người uống số cà phê đó trước Phương lão gia, Phương lão gia rất cẩn trọng và đa nghi, nếu giả vờ uống sẽ dễ bị phát hiện, còn nếu không uống thì lại trông rất bất thường, vậy nên đây không phải là một kế hoạch mà Phương Tự Ngữ có thể rút lui an toàn Nhưng những gì Phương lão gia đã làm thật khiến người người căm phẫn
Nếu ông ta không chết thì thôn Linh Nhân sẽ có thêm rất nhiều người vô tội phải chết, lúc này cần có người đứng ra, Kim Nguyệt Bạch vốn định hy sinh, trong lúc bàn bạc Hề Quyết Vân cũng đề nghị bản thân có thể đến thăm nhà họ Phương, tạo cơ hội cho mọi người giết Phương lão gia Nhưng một khi kế hoạch này được thực hiện thì người chết không chỉ có mình hai người họ, mà còn liên lụy đến nhiều người trong rạp hát và phố Hoa, vậy nên bọn họ vẫn chưa quyết định được, việc bàn bạc cũng rơi vào bế tắc Song Phương Tự Ngữ lại xuất hiện Nói khó nghe thì cậu ta là người thích hợp giết Phương lão gia nhất [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Xác suất thành công của cậu ta cao nhất, cậu ta có nhiều đường lui nhất, cậu ta liên lụy đến ít người nhất Mọi người đều hiểu cả, nhưng vì mối quan hệ huyết thống giữa cậu ta với Phương lão gia nên không ai nghĩ sẽ cho cậu ta tham gia, cũng chẳng ai muốn lợi dụng cậu ta Hề Quyết Vân chưa từng nghĩ sẽ dùng ơn cứu mạng để ép buộc cậu ta. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Tiêu Tùng Dã cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đạo đức lẫn đạo lý để ép cậu ta
Kim Nguyệt Bạch - người quen biết cậu ta lâu nhất cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng tình cảm để thuyết phục cậu ta, để nhắc lại tuổi thơ không mấy hạnh phúc của cậu ta.
Hề Quyết Vân khẽ thở dài.
Cô ấy mở tờ giấy mà Phương Tự Ngữ vừa đưa cho mình ra, mặt trước của tờ giấy ghi cách sử dụng và nguồn gốc của hoa anh linh
Chữ viết của Phương Tự Ngữ cũng như con người cậu ta, nét bút mềm mại, từng nét từng nét không dính vào nhau, ngay ngắn đẹp đẽ.
[Hoa anh linh xuất hiện vào khoảng hai năm trước, khi ấy hạn hán mới bắt đầu, có vài người nghèo đã chết ở vùng giáp ranh giữa thôn Linh Nhân và các thôn lân cận, vì để nguyên xác chết ở đó cũng không hay nên đã có người ném mấy thi thể đấy lên ngọn núi phía sau thôn, định lúc nào có thời gian sẽ tập trung chôn cất.]
Phương Tự Ngữ viết: [Nhưng trận hạn hán này kinh khủng quá, xác chết trên núi đã xếp thành chồng, ba tôi ra mặt ngăn cản chuyện này, ông ấy nói đây là điềm xấu, cũng sợ mùi thối của xác chết sẽ lan đến trong thôn, vậy nên không cho ai ném xác lên núi nữa.]
[Khoảng nửa tháng sau khi dừng việc ném xác, ba tôi gọi vài người lên núi, định chôn cất chúng, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà số xác chết đó đã hóa thành xương trắng, còn có mấy bông hoa màu đen kỳ lạ mọc ra từ đống xương đấy nữa.]
[Có một người làm vừa đến gần số hoa ấy thì lập tức mất mạng, ba tôi đã giấu chuyện này đi, khi trở về ông ấy cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, rồi tìm một thầy phong thủy để xem thử chuyện này, cuối cùng ông ấy biết được bông hoa kỳ dị đấy có tên là hoa anh linh, nó lấy oán khí làm thức ăn, phấn hoa có độc, tan trong nước, nếu hít phải lượng lớn sẽ gây nghiện, thấy ảo giác.]
[Không chỉ phấn hoa, cánh hoa của loài hoa này cũng có độc, khi đốt lên, khói bốc ra từ nó sẽ gây ảo giác Dùng nước vôi che mũi có thể giảm bớt tình trạng này, nhưng nó không kéo dài lâu, cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi có khói.]
[Thầy phong thủy dặn ba tôi phải hủy số hoa ấy đi, bảo ông ấy tìm mấy người đã từng phạm tội vào trong, đầu tiên là nhổ tận gốc chúng lên, sau đó chôn vào vùng đất sạch chưa có người chết, cuối cùng phủ lên nhiều lớp đá cẩm thạch dày, vài tháng sau hoa sẽ chết.]
[Đây là những gì tôi nghe được từ cuộc trò chuyện của đội tuần tra vào tối qua.]
Chữ viết của Phương Tự Ngữ rất mềm mại: [Có lẽ khi đọc đến đây mọi người đã đoán được rồi, ba tôi bị tiền bạc mê muội, không những không hủy số hoa anh linh đi, ngược lại còn giết mấy người làm đã từng thấy loài hoa này, ông ấy bắt đầu mua chuộc đội tuần tra, dùng lợi ích để dụ dỗ họ mang thi thể ra sau núi.]
[Hoa anh linh được nuôi dưỡng như thế.]
Phương Tự Ngữ viết: [Từ đó trở đi, ghềnh đá cao sau núi trở thành đất cấm, mỗi ngày ba tôi đều cử đội tuần tra ra đó, do nơi này hẻo lánh, cách xa đường ra khỏi thôn, chẳng có ai đến, vậy nên chưa bị phát hiện.]
[Hoặc có thể nói, dù có người vô tình tới đấy cũng sẽ bị đội tuần tra giết chết rồi ném vào trong biển hoa.]
Đọc đến đây, dường như Hề Quyết Vân nhận ra điều gì đó, ánh mắt lập tức lướt xuống phía dưới Quả nhiên, Phương Tự Ngữ đã đề cập đến mức độ bảo mật của chuyện này [Lý lão gia, Lưu lão gia, còn có Hà lão gia, vì ba người này chỉ mới đến đây nửa năm để tránh chiến tranh, sau khi đến thôn Linh Nhân đội tuần tra dưới trướng họ mới được thành lập, trong đó đều là người của ba tôi, vậy nên họ không biết chuyện này.]
[Vương lão gia biết ba tôi có bí mật ở sau núi, nhưng ông ta nhát gan, rất quý mạng sống, vì thế cũng không dám tìm hiểu, ba tôi đã thử thăm dò ông ta vài lần, ông ta sợ đến mức quỳ xuống thề trời thề đất, chắc cũng chẳng biết gì.]
Địa vị của Phương lão gia cao hơn tất cả mọi người trong thôn Linh Nhân Ông ta đã sống ở thôn Linh Nhân hơn hai mươi năm, nói đơn giản chút, ông ta chính là ông trùm ở đây, ai cũng phải xem thái độ của ông ta
Thấy chuyện này vẫn chưa bị phát hiện, Hề Quyết Vân vô thức thở phào nhẹ nhõm Hoa anh linh nên bị tiêu hủy trong thầm lặng, sự tồn tại của nó không nên để ai biết Cô ấy đọc tiếp
Phía sau là vài lời tâm sự của Phương Tự Ngữ, cậu ta nghĩ gì viết nấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ví dụ như: [Hôm ấy nước lạnh thật.]
[Vì mất khả năng sinh con nên anh trai đã đẩy tôi xuống con sông sau thôn, nếu không nhờ trưởng đoàn đi ngang qua cứu giúp thì có lẽ tôi đã chết rồi.]
[Thật ra với tính tình của ba tôi, dù tôi sống hay chết, anh trai cũng đã không còn giá trị gì.]
[Ông ấy thà nhận nuôi một đứa con trai khỏe mạnh mang họ Phương.]
Ví dụ: [Tôi biết chị Tiêu rất tốt với tôi.]
[Có đứa trẻ nào dám cười nhạo tôi để tóc dài mặc váy, chị ấy sẽ mắng chúng giúp tôi.]
[Đôi lúc trông chị ấy dữ quá, mấy đứa trẻ đều sợ chết khiếp.]
Lại ví dụ: [Thật ra tôi với chị Nguyệt Bạch đã biết nhau từ lâu rồi.]
[Hồi nhỏ ba không cần mẹ con tôi, mẹ tôi sống ở phố Hoa, tôi chạy lung tung khắp nơi, các chị trong phố Hoa không biết cách nuôi trẻ con, nhưng lại nuôi tôi rất tốt.]
[Tôi học theo các chị ấy mặc váy, chải tóc, mỗi lần đều bị mấy chị đánh vào tay, các chị ấy bảo tôi là con trai, làm vậy rất dễ bị kẻ xấu cười nhạo.]
[Nhưng tôi vẫn thích, các chị ấy rất tốt, rất rất tốt.]
[Sau khi anh trai gặp chuyện, tôi được ba đón về nhà, khi đó mẹ tôi đã qua đời vì bệnh, ba bắt đầu quan tâm đến tôi, tôi từng ăn những món đắt tiền đến mức người bình thường phải mất vài năm mới kiếm được, nhưng tôi không thích chúng, đồ ăn không ngon thì vẫn không ngon, dù đắt đến mấy cũng không ngon.]
[Kể từ khi được đón về nhà, tóc của tôi càng lúc càng dài, có lúc tôi đã quên mất đây là sở thích hay chỉ đơn thuần là sự cố chấp.]
[Liệu ba có yêu thương một người như tôi hay không?]
Sau cùng, Phương Tự Ngữ viết:
[Tôi biết đêm qua Thiêu Xuân và Tước Nhi đã chết ở sau núi, có chuyện này có lẽ sẽ an ủi được linh hồn của họ nơi thiên đàng.]
Phương Tự Ngữ nghiêm túc viết: [Kẻ thù sắp vào thôn Linh Nhân rồi, vì muốn tránh chiến tranh mà sáng nay Lý lão gia và Lưu lão gia đã lái xe ra sau núi, cố gắng rời khỏi thôn Linh Nhân, nhưng họ đã bị ba tôi sai thân tín giết chết, ngay cả đội tuần tra của họ cũng bị thân tín của ba tôi giết sạch Bây giờ thi thể họ đang được dùng để nuôi dưỡng hoa anh linh.]
[Có rất nhiều hoa anh linh đã nở rộ.]
[Một tiếng trước, Hà lão gia cũng gặp kết cục tương tự.]
[Còn bây giờ đến lượt đầu sỏ gây chuyện, chính là ba tôi.]
[Tôi lớn lên ở phố Hoa, đã từng mặc những bộ quần áo của phố Hoa, đã từng ăn những món ăn của phố Hoa, mẹ tôi cũng từng nhận được sự chăm sóc tận tình của người ở phố Hoa, ngay cả tiền chôn cất cho bà ấy cũng do mọi người quyên góp, tôi có một người mẹ tốt nhất trên đời, tôi cũng sẽ trở thành người tốt nhất trên đời.]
[Cuối cùng, xin mọi người nửa tiếng nữa cầm theo đao kiếm đến nhà họ Phương.]
*
Nửa tiếng sau, mọi người xuất phát đúng giờ
Vì trong rạp hát có vài người tuổi đã cao, còn có mấy đứa trẻ chỉ chừng mười mấy tuổi, để đảm bảo an toàn, họ đều ở lại rạp hát, Ngu Nhân Vãn cũng ở lại
Tuy Thẩm Tiếu Tiếu đang đau đớn trên giường bệnh, nhưng khi nghĩ đến việc Thẩm Hoan Hoan đã bị người của Phương lão gia giết chết, em vẫn cố gắng lết mình ngồi dậy, gói con dao ở phòng bếp bằng vải rồi giấu trong người
Đợi khi họ đến nhà họ Phương thì những người gác cổng đứng canh bên ngoài đã không thấy đâu.
Hề Quyết Vân đi lên trước, “két” một tiếng, cổng chính xa hoa tinh xảo từ từ bị đẩy ra.
Trong khu vườn nhà họ Phương có xây một cây cầu nhỏ, dưới cầu có dòng nước chảy qua, dù bên ngoài đang hạn hán, nhưng Phương lão gia vẫn có nguồn nước sạch để nuôi mấy con cá cảnh đắt tiền của ông ta.
Khương Yếm theo sau Hề Quyết Vân
Hiện giờ sân nhà họ Phương không một bóng người, tĩnh lặng như chốn địa ngục, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng chẳng có.
Đi sâu vào trong, cuối cùng Khương Yếm cũng nghe thấy vài tiếng kêu đau đớn, Hề Quyết Vân đẩy nhẹ cánh cửa tạo ra khe nhỏ, nhìn thấy mấy người đàn ông đang lăn lộn dưới đất
Có người đang nôn mửa, thứ nôn ra là cà phê đã được thêm phấn hoa anh linh “Phương Tự Ngữ từng nói.”
Tiêu Tùng Dã thì thầm: “Ngày nào cậu ta cũng pha nhiều cà phê chia cho người trong đội tuần tra của nhà họ Phương, cà phê ở đây rất quý, Phương lão gia nghĩ đây là một cách hay để mua chuộc lòng người, vậy nên ông ta không cản cậu ta.”
Khương Yếm đếm số thành viên của đội tuần tra đang nằm trên đất, phát hiện chỉ có tám người
Nhưng ngẫm lại cũng đúng
Đội tuần tra của bốn lão gia kia đều là người của Phương lão gia, sau khi họ đi, theo lý thì bốn đội tuần tra này sẽ thuộc về Phương lão gia.
Nhưng ông ta quá tham lam.
Trước khi rời đi vào ngày mai, ông ta muốn nuôi dưỡng thật nhiều hoa anh linh, do đó bốn lão gia và đội tuần tra của họ đều bị ông ta giết sạch, trong trận mưa đạn ở sau núi, vì tấn công bất ngờ nên gần như Phương lão gia chẳng tổn thất gì, nhưng đối phương lại bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hiện tại bốn người đến phố Hoa đã chết, đội tuần tra dưới trướng Phương lão gia chỉ còn tám người
Nhưng ông ta không quan tâm.
Bởi vì ông ta rất tự tin, tự tin mình có thể an toàn rời khỏi đây.
Dù sao Vương lão gia cũng chẳng uy hiếp được ông ta, dân chúng thì không có vũ khí, còn ông ta vừa có xe vừa có súng, chẳng ai trong thôn Linh Nhân có đủ khả năng cản trở ông rời đi Nhưng bây giờ, ông ta không thể đi được nữa Khương Yếm nhìn qua khe cửa, thấy Phương Tự Ngữ và Phương lão gia đang ngồi trước bàn ăn Trên bàn bày rất nhiều món, toàn là sơn hào hải vị.
Phương Tự Ngữ một tay chống đầu ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn, trông rất mệt mỏi, trạng thái của Phương lão gia còn tệ hơn cậu ta, toàn thân ngã khuỵu trên ghế, máu mũi phun như mưa.
Ông ta hỏi Phương Tự Ngữ tại sao.
Nhưng Phương Tự Ngữ không trả lời, chỉ hỏi ông ta: “Ba còn nhớ năm năm trước không?”
Trong mắt Phương lão gia lóe lên vẻ nghi ngờ
Phương Tự Ngữ tự lẩm bẩm: “Giao thừa năm đó con phát sốt, sốt đến mơ hồ, ba sợ thầy thuốc không đến kịp nên đã cõng con chạy tới hiệu thuốc, lo tới nỗi nói năng lộn xộn, chỉ bóp chặt tay con.”
“Hôm ấy, hình như ba đã khóc.”
Phương lão gia cười thành tiếng, ông ta không quan tâm đến cảm xúc của Phương Tự Ngữ, biết bản thân khó mà sống sót, ông ta cố tình nói những lời mà Phương Tự Ngự chán ghét: “Mày còn sống là tốt rồi.”
“Mày chỉ uống một ngụm, mày sẽ không chết đâu, chỉ cần mày còn sống, mày sẽ có con, đứa trẻ đó sẽ mang dòng máu của tao, nhà họ Phương sẽ không tuyệt hậu!”
Phương Tự Ngữ chẳng nói gì.
Cậu ta bình tĩnh nhìn ba mình, ánh mắt đầy vẻ đau khổ Một lát sau, cậu ta bỗng cười chế giễu
“Nhưng ba năm trước con đã triệt sản rồi.”
Phương lão gia lập tức trừng to mắt Vì đã uống hết tách cà phê nên tác dụng phụ đến rất nhanh, máu tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng ông ta, cơ thể run lẩy bẩy, ông ta tức giận chỉ tay vào mặt Phương Tự Ngữ, nhưng chẳng nói được lời nào Nửa phút sau, ông ta lảo đảo đứng dậy, cầm lấy bình cà phê bên cạnh, hắt số cà phê còn lại vào mặt Phương Tự Ngữ “Xoảng!”
Bình cà phê rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh Phấn hoa có thể hít vào, có thể tan trong nước; giờ đây số cà phê ấy đã dính đầy mặt Phương Tự Ngữ, nó chảy vào mũi miệng cậu ta Phương Tự Ngữ nhắm mắt lại
Tiêu Tùng Dã định bước lên, nhưng Hề Quyết Vân kéo cánh tay chị ta lại
“Cậu ấy không tránh.”
Hề Quyết Vân nhẹ giọng nói.
Động tác vừa rồi rõ là rất chậm, nhưng Phương Tự Ngữ không tránh.
Tiêu Tùng Dã dừng lại.
Trực tiếp uống vào có hiệu quả mạnh hơn hít phải, vài phút sau, Phương lão gia trượt từ ghế xuống đất, Phương Tự Ngữ cũng nằm rạp trên bàn với ánh mắt mờ mịt, còn mấy thành viên của đội tuần tra uống không nhiều, họ vẫn đang lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này Hề Quyết Vân mới đẩy cửa ra Sau khi bước vào, cô ấy cầm thanh kiếm uyên ương trong tay đâm thẳng vào cổ một người đàn ông, Tiêu Tùng Dã dùng rìu chặt đứt tay chân của hai người, Thẩm Tiếu Tiếu được Khương Yếm dìu quỳ gối dưới đất, em cầm con dao trong tay đâm vào ngực Phương lão gia.
Kim Nguyệt Bạch đi về phía Phương Tự Ngữ Lúc này cậu ta đã tắt thở, chỉ là tư thế có chút kỳ lạ, tay cậu ta đặt vào trong vạt áo ở ngực, như thể đang bảo vệ thứ gì đó, tránh bị cà phê vấy bẩn.
Kim Nguyệt Bạch đưa tay vào trong.
Vài giây sau, cô ấy lấy một xấp giấy đã ố vàng ra khỏi ngực Phương Tự Ngữ.
Kim Nguyệt Bạch mở những tờ giấy đã ố vàng ấy, trang đầu tiên là khế ước bán thân mà cô ấy đã ký với Phương lão gia.
Sau đó là của Sở Sở.
Của Tiểu Yên.
Của tiểu Trầm.
Khế ước bán thân của mọi người ở phố Hoa đều ở đây
Hai mắt Kim Nguyệt Bạch ửng đỏ.
Cô ấy cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng, ngón tay nắm chặt những tờ giấy mỏng manh đó.
Khi còn sống họ chẳng có ngày nào được tự do, nhưng khi chết đi, cuối cùng họ cũng được tự do rồi. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]