Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 147: HỨA THANH TUỆ (1920-1937)





Cất cẩn thận khế ước bán thân đi, Kim Nguyệt Bạch lau giọt nước mắt trên khóe mi, sau đó cô ấy lấy khăn tay ra, cẩn thận giúp Phương Tự Ngữ lau sạch vết bẩn trên mặt
 
Cậu bé thật xinh đẹp. 
 
Là một vẻ đẹp rất dịu dàng, hoàn toàn chẳng có chút tính hung dữ gì, ai cũng có thể bắt nạt. 
 
Thực tế khi còn nhỏ, cậu ta thường xuyên bị những đứa trẻ khó ưa khác ức hiếp
 
Chúng tung váy của cậu ta, kéo tóc của cậu ta, cố gắng nhìn giới tính của cậu ta. 
 
Kim Nguyệt Bạch đã ở phố Hoa nhiều năm, lại lớn hơn Phương Tự Ngữ vài tuổi, dù không chuẩn xác lắm, nhưng cô ấy cũng được xem là đã chứng kiến Phương Tự Ngữ trưởng thành. 
 
Tuy tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng cô ấy đã sớm nhìn thấu sự đời, dù thường bị bắt nạt vì vẻ ngoài và cách ăn mặc, nhưng Phương Tự Ngữ vẫn luôn được mọi người bảo vệ nên rất ngây thơ, vừa ngây ngô vừa khoan dung, thế nên cô ấy đã xem cậu ta như một đứa trẻ. 
 
Đã nhiều năm trôi qua, song Phương Tự Ngữ vẫn chẳng trưởng thành chút nào cả. 
 
Kim Nguyệt Bạch lau sạch sẽ rồi, khẽ thở dài. 
 
Cô ấy nhìn vào tách cà phê mới chỉ nhấp một ngụm trước mặt Phương Tự Ngữ. 
 
Nếu ban đầu Phương Tự Ngữ thật sự muốn đồng quy vu tận thì cậu ta đã không uống ngụm nhỏ như thế, cậu ta vẫn muốn sống, dẫu biết rằng sau này có thể nghiện, có thể rất đau đớn, nhưng trong khoảnh khắc uống tách cà phê đó, cậu ta vẫn muốn sống. 
 
Có điều cậu ta lại rơi vào ngõ cụt, ngõ cụt mà bao năm nay cậu ta vẫn chưa thể thoát ra được. 
 
Vì không thể thoát ra, không thể hiểu rõ nên cậu ta đã giao mạng sống cho ba mình, để ông ta quyết định xem cậu ta có nên chết hay không. 
 
Phương Tự Ngữ không nên có kết cục này, kết cục này chẳng đẹp chút nào. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
 
Giết hết vài người, Tiêu Tùng Dã đi đến, chị ta im lặng đặt cây rìu trong tay xuống, giúp Phương Tự Ngữ chỉnh lại cổ áo
 
“Cậu ấy thường không vui.” 
 
Một lát sau, chị ta nói: “Sau này sẽ không buồn nữa.” 
Trong lúc hai người nói chuyện, Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu chỉ ở cách đó hai mét. 
 
Lúc này thi thể của Phương lão gia đã bị Thẩm Tiếu Tiếu hành hạ đến mức chẳng còn hình dạng con người
 
Em không ngừng giơ cao con dao trong tay lên, liên tục chém xuống như một cái máy, Khương Yếm cũng không ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh nhìn, hành động đau đớn lẫn tức giận này, vừa giống Thẩm Tiếu Tiếu nhưng lại vừa không giống
 
Có lẽ em đã kích hoạt câu hỏi, đó là điều mà nhân vật của em phải làm
 
Hoặc có lẽ em không hề kích hoạt câu hỏi, đây là điều mà Thẩm Tiếu Tiếu muốn làm
 
Vào khoảnh khắc này, Thẩm Tiếu Tiếu và nhân vật của em đã có sự đồng điệu
 
Không biết đã trôi qua bao lâu, sau cơn cuồng loạn lặng lẽ, Thẩm Tiếu Tiếu cuối cùng cũng dừng lại, con dao sắc bén trượt khỏi tay em rơi xuống, em lảo đảo ngồi xuống mặt đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Vài giây sau, em từ từ nhắm mắt lại, cơ thể yếu ớt ngả ra sau, “bịch” một tiếng, em ngất xỉu trên nền gạch
 
Khương Yếm lập tức bước tới đỡ em dậy
 
Nhưng lúc này Thẩm Tiếu Tiếu đã rơi vào trạng thái hôn mê, tâm trí mơ hồ, hơi thở gấp gáp, Khương Yếm đặt tay lên ngực em, phát hiện tim em đập rất nhanh, đã vượt qua mức bình thường. 
 
Tiêu Tùng Dã chú ý đến động tĩnh bên này, nhanh chóng chạy về phía Khương Yếm: 
 
“Chuyện gì vậy?”
 
Khương Yếm đứng dậy: “Có lẽ do cảm xúc thay đổi đột ngột nên tim đập nhanh, rất là nhanh, tôi đưa em ấy đến hiệu thuốc xem sao.” 
 
Tiêu Tùng Dã gật đầu
 
Chị ta đưa cho Khương Yếm một khẩu súng vừa lấy được trên thi thể của đội tuần tra: “Cô biết dùng không?” 
 
Khương Yếm trả lời: “Không biết.” 
 
Thế là Tiêu Tùng Dã nói ngắn gọn cách dùng, sau đó nghiêm túc bảo: “Khẩu súng này có độ giật rất mạnh, cô chưa được huấn luyện, có lẽ cũng chẳng bắn chính xác được, nhưng cô có thể dùng nó để hù người khác, nếu gặp phải nguy hiểm thì giơ súng lên.” 
 
“Phương lão gia đã chết, thôn Linh Nhân chỉ còn lại Vương lão gia, nhưng có lẽ bây giờ ông ta vẫn chưa biết chuyện của nhà họ Phương, vì vẫn còn người lợi hại hơn nên ông ta sẽ khá kiềm chế
Có điều nếu đối phương biết Phương lão gia đã chết thì chắc chắn ông ta còn kiêu căng hơn cả Phương lão gia.” 
 
“Thế nên khi các cô về đừng đi đường lớn, phải tránh đi, đừng để người ta biết các cô từ nhà họ Phương về.” 
 
Khương Yếm đáp lại một tiếng. 
 
Tiêu Tùng Dã nghĩ ngợi, rồi bổ sung:
 
“Chúng tôi phải ở nhà họ Phương tìm đồ, cố gắng tìm được càng nhiều súng đạn càng tốt, được như thế thì sau khi về rạp hát, tôi với trưởng đoàn, còn có Nguyệt Bạch sẽ đến nhà họ Vương.” 
 
“Bây giờ đã có súng trong tay, chúng ta không cần sợ bọn họ nữa.” Tiêu Tùng Dã nói: “Chỉ cần giết được Vương lão gia, thôn Linh Nhân sẽ yên bình, mọi người sẽ có cơ hội chạy trốn.” 
 
Nói xong, Tiêu Tùng Dã gọi Hề Quyết Vân vào nhà tìm kiếm
 
Đi được vài bước, chị ta đột nhiên quay đầu lại: “Thôi, tôi vẫn nên về cùng cô.”
 
Nhưng lúc này, Thẩm Tiếu Tiếu trên lưng Khương Yếm cố gắng mở mắt, em từ chối Tiêu Tùng Dã. 
 
“Không sao đâu, em biết rõ cơ thể mình..
em về ngủ một giấc là được.”
 
Nghe Thẩm Tiếu Tiếu nói vậy, Tiêu Tùng Dã cũng không kiên trì nữa. 
 
Khương Yếm cõng Thẩm Tiếu Tiếu ra ngoài, lúc đến cổng chính, cô cẩn thận lắng nghe âm thanh ngoài cửa một lát, sau khi đảm bảo ngoài cửa không có tiếng động nào, cô mới ló đầu ra
 
Phương lão gia thích yên tĩnh, bình thường chẳng ai dám tùy tiện đi qua cổng nhà ông ta
 
Lúc này cả con đường chẳng có bóng người, Khương Yếm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cõng Thẩm Tiếu Tiếu ra ngoài. 
 
Từ nhà họ Phương về rạp hát chỉ mất khoảng mười mấy phút, nhưng vì phải cõng thêm một người, hơn nữa nhân vật của Khương Yếm không phải người khỏe mạnh lắm, thế nên mười mấy phút đã trôi qua mà cô chỉ mới đi được một nửa quãng đường
 
Dưới ánh mặt trời chói chang, Khương Yếm khó chịu lau mồ hôi trên trán
 
Đây là lần đầu cô cảm nhận rõ cơ thể con người, yếu ớt lại nhạy cảm. 
 
Nhiệt độ chỉ hơi cao mà đã khiến cô bực bội, chút trọng lượng này đã làm cô mệt bở hơi tai, lúc làm yêu quái không giống thế này, cô ghét ánh mặt trời là vì ánh sáng quá chói, cô ghét cõng người là vì không muốn tiếp xúc gần gũi với con người. 
 
Cô thích chủ quan. 
 
Nhưng giờ đây tất cả những điều này đã trở thành khách quan, cô không có cơ hội lựa chọn, tinh thần lẫn thể xác của cô đều rất mệt mỏi. 
 
Quãng đường còn lại càng mệt hơn. 
 
Khương Yếm phải mất gần hai mươi phút mới đi đến phố mua sắm, cuối phố là rạp hát, mà cách rạp hát không xa là hiệu thuốc, Khương Yếm vô thức thở phào nhẹ nhõm
 
Nhưng vừa thở phào xong, cô lập tức nhận ra điều không ổn
 
Suốt quãng đường Thẩm Tiếu Tiếu cứ rên rỉ mãi, tại sao giờ lại đột nhiên im lặng? 
 
Khương Yếm lập tức đưa tay ra phía sau, chạm vào khuôn mặt của Thẩm Tiếu Tiếu trên lưng mình, phát hiện má em rất nóng
 
Em đang sốt
 
Bước chân của Khương Yếm nhanh chóng tăng tốc, nhưng cho dù cô có cố gắng dồn hết sức lực vào việc “mình phải nhấc chân lên”, thì ánh mắt vẫn vô thức chú ý đến những ánh nhìn khó hiểu của mọi người trong mấy cửa hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Ý nghĩa của những ánh mắt ấy rất khác nhau, có người nhìn với vẻ hả hê, có người lại hờ hững, cũng có người tỏ ra lo lắng. 
 
Sau khi nhìn thấy Khương Yếm, ánh mắt của cô gái ở tiệm may chợt né tránh, nhưng cô ấy cúi đầu suy nghĩ một lúc vẫn ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía Khương Yếm. 
 
Cô ấy nói nhỏ: “Đừng về nữa.”
 
“Khoan hãy về.” 
 
Khương Yếm sửng sốt, dừng bước. 
 
Cô định hỏi gì đó, nhưng ngay lúc này trong đầu cô bỗng vang lên tiếng “ding dong”
 
Thẩm Tiếu Tiếu rất sợ hãi cái âm thanh này
 
Dù giờ đây em đang rất khó chịu, nhưng vẫn vô thức vội lấy tay bịt tai lại, không muốn nghe âm thanh đấy nữa
 
Nhưng giọng nữ lạnh lùng vẫn vang vọng:
 
[Ngu Nhân Vãn đã chết
 
Chúc mừng bạn đã hoàn thành kết cục của nhân vật Hứa Thanh Tuệ. 
 
Tiếp tục diễn xuất.]
 

 
Ngay khoảnh khắc nghe thấy âm thanh đó, Thẩm Tiếu Tiếu sụp đổ nhắm chặt mắt, em đang rất nóng, tinh thần em đã cực kỳ yếu ớt, em chẳng nghĩ được gì cả, chỉ biết bạn mình đã chết rồi
 
Em muốn mặc kệ tất cả mà hét lên thật to, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã kích hoạt câu hỏi. 
 
Sau khi chọn xong lựa chọn, em bị khống chế, hoàn toàn mất ý thức. 
 
Tin tức đến quá đột ngột, đầu Khương Yếm cũng chợt trống rỗng
 
Miệng cô gái ở tiệm may cứ mở ra rồi khép lại, từ khẩu hình miệng của cô ấy, cô mơ hồ nhận ra ba chữ…
 
“Vương lão gia.”
 
Khương Yếm cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhắm mắt hỏi: “Vương lão gia..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
ông ta làm sao?”
 
Cô gái vội nói: “Ông ta bị một cô gái rất giống Hề trưởng đoàn làm mù một mắt, mắt còn lại cũng nhìn không rõ, ông ta điên cuồng tìm cô gái đó, nhưng mãi mà không tìm thấy.” 
 
“Cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên bốn mươi phút trước ông ta tới rạp hát, nói rõ muốn gặp Hề trưởng đoàn, nếu không thì cứ năm phút bắn chết một người, thi thể của Lâm Tiểu Đường và dì Ngô vẫn còn ở bên ngoài rạp hát…”
 
Trong đầu Khương Yếm lập tức hiện lên hình ảnh của Lâm Tiểu Đường và dì Ngô
 
Lâm Tiểu Đường thì chẳng cần phải nói, cậu ấy là một cậu bé mười lăm tuổi ríu ra ríu rít ghét cái ác, thích nhiều chuyện, cực kỳ hâm mộ Kim Nguyệt Bạch. 
 
Còn dì Ngô là dì giặt quần áo cho rạp hát, lúc đầu Khương Yếm không biết giặt quần áo sao cho sạch, dì là người đã chỉ dạy cô. 
 
Dạy cô ngâm quần áo bao lâu, dạy cô làm sao giặt quần áo, dạy cô phơi nắng thế nào để không bị nhăn. 
 
Vì thương Khương Yếm ngâm tay vào nước đến mức sưng phồng trắng bệch, có vài lần dì đã giành giặt giúp cô nửa số quần áo. 
 
Tóm lại dì là một người hiền lành, tính tình rất tốt
 
Nói đến đây, dường như cô gái nhớ đến cảnh tượng nào đó, cơ thể vô thức run lên
 
Cô ấy hạ giọng, giận dữ bảo: “Hề trưởng đoàn tốt như thế, thường xuyên cho chúng tôi đồ ăn, nếu không nhờ cô ấy… Nếu không phải cô ấy, mọi người đã chết đói rồi!” 
 
“Vương lão gia không cần mạng nữa à
Phương lão gia còn đó, Phương Tự Ngữ cũng còn đó, sao ông ta dám động vào Hề trưởng đoàn chứ?” 
 
“Chắc chắn Phương Tự Ngữ sẽ báo thù cho Hề trưởng đoàn, ngoài cửa rạp hát có nhiều máu lắm, đáng sợ cực kỳ, cô đừng về nữa.” Cô gái nói với Khương Yếm: “Đến cửa hàng của tôi đợi một lát đi.” 
 
Nhưng Khương Yếm không hề nhúc nhích. 
 
Cô khẽ cụp mắt, trong lòng đã hiểu ý đồ của Vương lão gia. 
 
Không phải Vương lão gia không cần mạng nữa, mà ông ta nghĩ bây giờ động vào Hề Quyết Vân sẽ chẳng sao. 
 
Cái chết của Phương lão gia được giấu kín, tin tức sẽ không truyền đi nhanh thế được, Vương lão gia làm vậy không phải vì biết Phương lão gia đã chết, mà vì ông ta biết Phương lão gia chuẩn bị chạy trốn rồi. 
 
Nếu đã muốn chạy trốn thì sẽ không lãng phí thời gian, sức lực và của cải, sẽ chẳng vì một trưởng đoàn nhỏ bé của rạp hát mà nhắm vào ông ta
Dù thế lực của Vương lão gia thua xa Phương lão gia, nhưng nếu đánh nhau thật, Phương lão gia cũng sẽ bị tổn thất
 
Trên đường chạy trốn, dù chỉ là một viên đạn cũng có thể dùng để giữ mạng. 
 
Vương lão gia hiểu rõ chuyện này, ông ta cũng biết bình thường Phương lão gia chiều chuộng Phương Tự Ngữ, nhưng những lúc như này, Phương lão gia sẽ không ra mặt thay bạn của con trai, thậm chí còn mong rạp hát bị phá hủy để Phương Tự Ngữ từ bỏ ý định hát kịch. 
 
Cho nên Vương lão gia mới không chút do dự đến tìm Hề Quyết Vân. 
 
Dù sao ông ta đã thèm muốn Hề Quyết Vân từ lâu, bây giờ lại bị một cô gái giống hệt Hề Quyết Vân móc mắt, thù mới hận cũ cộng lại, ông ta nhất định phải hủy hoại Hề Quyết Vân. 
 
Nhưng vấn đề là, Hề Quyết Vân không có ở rạp hát. 
 
Liên tưởng đến âm thanh vừa rồi, Khương Yếm đã đoán được đầu đuôi sự việc. 
 
Cô vô thức nhỏ giọng. 
 
“Vương lão gia đi rồi sao?”
 
Cô gái buồn bã gật đầu: “Đi rồi.” 
 
“Đi vội đến mức Hề trưởng đoàn còn không kịp tẩy sạch lớp phấn trên mặt, thậm chí còn mặc bộ hí phục trong vai diễn Ngu Cơ đi theo Vương lão gia, có điều cô ấy không cầm theo thanh kiếm uyên ương.” 
 
Cô gái đoán: “Có thể là do thanh kiếm sắc bén quá, Vương lão gia không cho mang cùng.” 
 
Khương Yếm không phủ nhận suy đoán của cô gái
 
Câu chuyện đầy biến động, sự thật thì phức tạp
 
Không phải là không cho mang. 
 
Mà thanh kiếm đó đang nằm trong tay Hề Quyết Vân thật. 
 
Người thay Hề Quyết Vân đi chết là Ngu Nhân Vãn. 
 
Cũng chính là Hứa Thanh Tuệ trăm năm trước. 
 
Để không bị Vương lão gia nhận ra, cô gái cực kỳ tài năng ấy đã ở trên tầng vội bôi lên mặt mình lớp phấn dày cộm, để lớp phấn không quá nổi bật, cùng với tiếng súng thứ hai, em ấy đã kìm lại hết mọi cảm xúc, bình thản mặc bộ đồ hí phục của Hề Quyết Vân vào
 
May mắn thay, dáng người em ấy trông hệt như bản sao của Hề Quyết Vân. 
 
May mắn thay, dù có chết thì Lâm Tiểu Đường và dì Ngô cũng không nói Hề Quyết Vân thật đang ở đâu. 
 
Chỉ cần có người trong rạp hát nói sự thật thì hôm nay đã có một câu chuyện hoàn toàn khác, Vương lão gia sẽ lao đến nhà họ Phương, nhốt hết mọi người ở đó cho đến chết, thôn Linh Nhân sẽ chẳng còn tương lai nữa. 
 
Vậy nên nếu ai tình cờ đọc được câu chuyện này thì phải biết rằng, vở kịch nào cũng phải có vai chính vai phụ, nhưng suy cho cùng tất cả đều là vai chính. 
 
Bọn họ được phân công rõ ràng, gắn kết với nhau. 
 
Bọn họ đều có lý tưởng của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.