Sau khi đặt cơ thể Ngu Nhân Vãn xuống, Hề Quyết Vân lấy chăn bọc em ấy lại Dù vết roi hằn trên da rất đáng sợ, nhưng không đến mức trí mạng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có vài vết rạch do dao nhọn tạo thành ẩn trong các vết hằn Vậy nên em ấy chết vì mất máu quá nhiều Hề Quyết Vân không hề yếu, tự cô ấy có thể bế em ấy lên Sau khi lau sơ qua cho Ngu Nhân Vãn, cô ấy đã bế em ấy ra ngoài Mọi người đều im lặng đi theo Hề Quyết Vân, rời khỏi đây “Hình như em ấy rất nhẹ?”
Đi được vài bước, Hề Quyết Vân đột nhiên dừng chân, cô ấy quay đầu hỏi Tiêu Tùng Dã đang ở bên cạnh “Em bế thử xem, sao em ấy lại nhẹ thế chứ?”
Em ấy thực sự rất nhẹ, nhẹ đến mức Hề Quyết Vân không biết bản thân đang gặp ảo giác, hay em ấy nhẹ thật Tiêu Tùng Dã ngẩn người, chị ta siết chặt lòng bàn tay rồi từ từ thả lỏng Vài giây sau, mặt chị ta hiện vẻ dè dặt hiếm thấy Chị ta đưa hai tay ra đón lấy Ngu Nhân Vãn, nhắm mắt rồi cảm nhận một lúc “Đúng là hơi nhẹ thật.”
Chị ta giả vờ chế giễu: “Sao rạp hát lại không nuôi nổi em ấy thế này Người chẳng có tí thịt nào, đúng là mất mặt mà.”
Nhưng tất cả mọi người đều biết không phải vậy Em ấy nhẹ là vì trong cơ thể em ấy chẳng còn lại bao nhiêu máu cả.
Tất cả mọi người đều biết, dù chưa từng thấy trên báo nhưng họ đã được nghe kể về một loại hình tra tấn được lính ngoại quốc dùng để hành hạ dân thường Chúng sẽ đâm vài nhát vào cơ thể người rồi dùng chậu sắt để hứng lấy máu, từng chậu được lấp đầy, hứng đến khi người đó không thể chảy một giọt máu nào nữa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chúng sẽ đem cân những chậu máu lấy được, rồi lại đi cân thi thể người Từ đó chúng có thể xác định cân nặng của cơ thể người sau khi bị lấy hết máu, xem thử có bằng trọng lượng cơ thể ban đầu trừ đi lượng máu đã mất hay không Dù vậy thì đây vẫn được xem là một cách chết khá nhẹ nhàng Bởi vì khi mất máu con người cũng sẽ mất dần ý thức, chết rất nhanh, thế nên thời gian cảm nhận cơn đau sẽ được rút ngắn một chút [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vô số thí nghiệm ghê rợn khác đang được thực hiện Chẳng hạn như là bỏ người vào lò hấp để xem nước trong cơ thể người có bốc hơi hết hay không, hoặc là nhốt người trong tủ đông rồi cắt rời tứ chi của họ ra, quan sát xem máu sẽ chảy thế nào Đám súc sinh này sắp đến rồi, thôn Linh Nhân cần phải lập tức sơ tán Trước khi rời khỏi nhà họ Vương, Hề Quyết Vân đi đến biệt viện Đây là nơi ở của mấy người vợ lẽ, ai ai cũng có đầy vết thương Đa số họ là dân tị nạn bị bắt đến, vì để sống sót mà chấp nhận ở lại đây, họ không dám phản kháng, cũng chẳng dám không cười Hề Quyết Vân vừa đẩy cửa ra, “két” một tiếng, mấy cô gái ngồi trong sân hoảng hốt đứng dậy Theo phản xạ tự nhiên, họ nở những nụ cười rạng rỡ Sau khi nhìn rõ người đến là Hề Quyết Vân, các cô gái chợt sững người, họ hơi bối rối nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ Nụ cười trên mặt họ vẫn không tắt Nhưng nụ cười ấy vừa cứng ngắc vừa mất tự nhiên.
Hề Quyết Vân biết tại sao lại vậy, bởi vì họ tưởng rằng Vương lão gia đang ở phía sau cô ấy, nếu họ không cười thì sẽ bị đánh, không vui cũng sẽ bị đánh “Mọi người được tự do rồi.”
Hề Quyết Vân không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Mau thu dọn đồ đạc đi, Vương lão gia đã chết, chúng tôi sẽ không động vào số tài sản của ông ta, mấy người tự chia nhau mà lấy đi, chiều hôm nay phải rời khỏi thôn Linh Nhân.”
“Bây giờ ở bên ngoài cũng không an toàn lắm, lúc đi thì nhớ mang theo dao.”
Dứt lời, Hề Quyết Vân chẳng quan tâm đến phản ứng của những cô gái đó, chỉ ôm thi thể trong lòng rồi rời khỏi nhà họ Vương Nhưng cô ấy không về rạp hát, mà đi về phía cổng thôn Ở đó còn có đội tuần tra của Vương lão gia, cũng là đám người cuối cùng cần xử lý Chúng đã nối giáo cho giặc nhiều năm, chúng đã đánh chết không biết bao nhiêu dân tị nạn, giúp Vương lão gia bắt cóc vô số cô gái đang trong độ xuân thì Theo lý thì chúng phải chết từ lâu rồi mới phải Muốn đến cổng thôn thì phải đi qua phố mua sắm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trông thấy Hề Quyết Vân trước mắt mình, người dân ở phố mua sắm đều rất kinh ngạc, như thể đang gặp quỷ vậy Nhưng khi bộ hí phục nhuốm máu đập vào mắt, vài người trong số họ mới dần phản ứng lại, vẻ mặt phức tạp Tiêu Tùng Dã tiến lên phía trước một bước Chỗ này cách cổng thôn một đoạn nữa, âm thanh sẽ không truyền tới đó được, chị ta cao giọng, lớn tiếng nói: “Nhanh nhất là tối mai, muộn nhất là ngày kia, lính ngoại quốc sẽ tấn công vào thôn ta!”
“Các lão gia trong thôn Linh Nhân đã chết hết rồi, có người bị chúng tôi giết chết, có người bị chó cắn chết, nhưng mấy kẻ đó đều rất đáng chết, chết đúng tội!”
“Ngoài kia chẳng có bệnh dịch gì hết…”
Trong tiếng xôn xao xầm xì của người dân, Tiêu Tùng Dã càng cao giọng hơn: “Tất cả chỉ là trò lừa bịp của các lão gia, bản thân chúng muốn đi nơi khác để hưởng thụ cuộc sống tốt hơn, nhưng lại muốn chúng ta chết ở thôn Linh Nhân, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, mọi chuyện đang thay đổi theo hướng tích cực, sau này sẽ tốt hơn!”
“Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây mau!”
Vì đội tuần tra của mấy nhà khác đã bị Phương lão gia bí mật giết chết, đội tuần tra dưới trướng ông ta cũng đã được gọi về để chuẩn bị rút lui, thế nên giờ đây sau núi chẳng còn đội tuần tra nào nữa, chỉ cần muốn đi là có thể đi Tiêu Tùng Dã nói xong, phố mua sắm yên tĩnh trong phút chốc, sau đó lập tức nhốn nháo.
Có người không tin, nhưng người tin vẫn nhiều hơn người không tin Các lão gia là người thế nào, mỗi người dân ở thôn Linh Nhân đều biết rất rõ Những câu Tiêu Tùng Dã đã nói đều là những chuyện mà các lão gia có thể làm được Hơn nữa rạp hát là nơi rất đặc biệt.
Rất nhiều người coi thường đào kép, cảm thấy lớp trang điểm trên mặt họ thật buồn cười, chỉ để mua vui, là tầng lớp thấp kém đáng khinh; nhưng lại không thể phủ nhận rằng Hề Quyết Vân và người ở rạp hát đều là người tốt Nhưng không phải ai trong thôn Linh Nhân cũng tốt cả Có người cúi đầu với ánh mắt khó hiểu, nhân lúc hỗn loạn tức tốc chạy về hướng cổng thôn Có người thì cố ý hét lớn “tôi đã được tự do”, nhưng họ nhanh chóng bị những người xung quanh chặn lại Vì đã sống ở đây lâu rồi, ai là tai mắt của các lão gia, ai là kẻ tiếp tay cho giặc, mọi người đều biết cả Cô gái ở tiệm may cầm chổi đập thẳng vào miệng gã đàn ông đang hét lớn, bụi bẩn trên chổi lập tức rơi hết vào miệng gã Vẫn chưa hả giận, cô ấy giơ tay lên, tát mạnh gã đàn ông mấy cái Tiếng bốp bốp vang lên giòn giã Có người tốt bụng còn đưa chiếc khăn vừa mới lau sàn cho cô gái, cô gái hiểu ý bèn nhét chiếc khăn vào miệng gã đàn ông Mặt gã đàn ông lập tức tím tái, kinh tởm liên tục nôn khan Người đàn ông định chạy đến cổng thôn để báo tin cũng bị chặn lại Dì nấu ăn cho quán rượu trong thôn cầm con dao đập mạnh vào vai gã, bà tức đến mức run hết cả tay: “Loại người như mày, loại người như mày Có chết cũng chẳng tiếc!”
Dứt lời bà nhìn nhóm người Hề Quyết Vân: “Mấy cô cứ yên tâm đi xử lý đám súc sinh kia đi, ở đây người đông thế mạnh, chúng tôi sẽ không để bất cứ đứa nào đến được cổng thôn đâu!”
“Không ai có thể đi báo tin hết!”
Hề Quyết Vân hơi cúi người, cô ấy đưa thi thể trong lòng cho cô gái ở tiệm may, nhờ cô ấy giúp trông coi một lúc Cô gái đau lòng thở dốc, ôm chặt lấy Nửa phút sau, mọi người đến cổng thôn.
Vì chẳng có tin gì truyền ra đây nên người của đội tuần tra vẫn đang đi tuần tra Ngoài thôn có một nhóm dân tị nạn gầy gò đang ngồi dưới đất, họ đến từ những vùng có chiến tranh loạn lạc, vì tránh chiến tranh nên đã tới thôn Linh Nhân, nhưng lại không thể vào trong Họ đã không còn sức lực đi đường vòng, chỉ có thể yên lặng ngồi dưới đất âm thầm chờ chết Kim Nguyệt Bạch nấp sau cổng thôn cẩn thận quan sát tay, túi áo của đội tuần tra, xác định sáu người có súng, trong đó có hai người đang vơ vét của cải trên thi thể, bốn người đang đi lại xung quanh, ba người còn lại cầm gậy sắt không đáng lo ngại Khi đã quan sát được vị trí của bọn họ, Kim Nguyệt Bạch bắt đầu bàn bạc thứ tự giết người [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô ấy bình tĩnh nói: “Tôi sẽ leo lên cổng thôn để giết hai người đang vơ vét của cải trước Họ đang ở khá xa nên có chết cũng khó bị phát hiện Mấy người còn lại thì khá lộ liễu, tôi sẽ bắn chết tên cao to ở phía bên trái Gã chết rồi, có lẽ chúng ta sẽ bị phát hiện.”
“Tiếp theo phải đánh nhanh thắng nhanh.”
“Nguyệt Bạch giết gã lùn nhất bên phải, Tùng Dã giết tên đứng ngay trước cổng, còn tôi sẽ giết gã gầy như que sậy bên trái.”
Bàn bạc xong là hành động ngay Vì đã có kinh nghiệm giết người nên lần này họ phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý Nhóm Khương Yếm đứng ngay sau họ, chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào Nhưng chẳng có tình huống bất ngờ nào xảy ra cả Mấy phút sau, thậm chí đội tuần tra còn chưa kịp đánh trả thì trận đánh này đã hoàn toàn kết thúc Ba người nhảy xuống từ cổng thôn Vì tốc độ quá nhanh nên mấy người đi cùng hơi bối rối “Chúng tôi lợi hại lắm đấy.” Tiêu Tùng Dã cười nói “Đúng thế, chúng tôi rất mạnh.” Kim Nguyệt Bạch tiếp lời Hai người nói xong thì mọi người mới nhận thức được chuyện đội tuần tra đã bị giết sạch Khương Yếm dẫn đầu vỗ tay, lập tức từng tiếng vỗ tay giòn giã lần lượt vang lên Tất cả mọi người đều vỗ tay, tuy là họ cũng chẳng giúp được gì, nhưng ai nấy đều không kìm được mà rơm rớm nước mắt.
Hề Quyết Vân giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng lại, nhưng đột nhiên có tiếng xe đẩy truyền đến từ xa.
Cô ấy chăm chú nhìn về phía phát ra âm thanh, nhận ra đối phương là những cô gái bị Vương lão gia bắt về Mấy cô gái đang đẩy ba chiếc xe chở đầy lương thực đến Cô gái dẫn đầu bước tới, dịu giọng nói: “Đây là những đồ lấy được từ nhà Vương lão gia, vì nhiều quá nên chúng tôi không mang theo được, đành mang đến để cô chia cho những người tị nạn.”
Cô gái suy nghĩ rất chu đáo: “Dân tị nạn đã đói lắm rồi, nếu cứ để họ vào thôn thì rất dễ đánh mất lý trí, đi cướp đồ của người khác Trước đây ba của tôi cũng như vậy, cái gì cũng muốn có, cái gì cũng muốn ăn, dù làm gì cũng chẳng ngăn được.”
“Để họ no bụng trước rồi hẵng cho vào thôn.”
Hề Quyết Vân chăm chú nhìn các cô gái, rồi xoay người sắp xếp mọi người mang đồ ăn ra ngoài Cô gái trong cặp song sinh cũng ra ngoài, cô ấy lo lắng nhìn xung quanh Cuối cùng cô ấy tìm thấy ba mẹ mình đang ngồi dưới gốc cây khô, mà lúc này ba mẹ cô ấy cũng đang nhìn cô ấy Họ rướn người về phía trước, dụi dụi mắt, như thể tưởng rằng bản thân đang hoa mắt Nhưng dụi mắt được mấy lần vẫn thấy cô gái chạy như bay về phía mình, lần này họ mới dám chắc đó là con gái họ Mẹ cô gái bắt đầu khóc nức nở, nước mắt đã rửa sạch lớp bụi lấm lem bám đầy trên mặt bà, trông có vẻ hơi buồn cười Nhưng chẳng có ai cười Mọi người chỉ cảm thấy xúc động Rất xúc động Có vẻ như ba mẹ cô ấy rất hiểu ý nhau, họ không hỏi về người anh thế nào mà chỉ ôm chặt lấy cô gái, hồi lâu sau mới buông ra “Em ấy rất kiên cường.”
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Tùng Dã bỗng quay đầu nói với Khương Yếm Khương Yếm gật đầu khẳng định: “Em ấy đã tự tay giết chết Vương lão gia, nắm đấm của em ấy rất mạnh mẽ.”
Khi khói bụi lắng xuống, Kim Nguyệt Bạch đến để từ biệt mọi người: “Tôi phải về phố Hoa rồi, bọn họ vẫn đang chờ tôi về.”
Mọi người tạm biệt cô ấy Kim Nguyệt Bạch mỉm cười, vẫy tay: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, đưa họ đi rồi, tôi sẽ đến tìm Hề trưởng đoàn.”
“Tại Tại là anh hùng, chị của Tại Tại cũng có thể là anh hùng.”
Cô ấy nói xong thì xoay người rời đi Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà phố Hoa gặp nạn, rạp hát tổn thất nghiêm trọng, chị em xa cách, nhà họ Phương và nhà họ Vương chết hết, nhưng rốt cuộc thôn Linh Nhân có thể quay lại cuộc sống bình thường rồi, cũng xem như đã có được tương lai mà họ muốn.
Khi sắp đến gần phố Hoa, Kim Nguyệt Bạch bắt đầu nghĩ xem nên giải thích với các chị em thế nào, nên đưa họ an toàn rời khỏi nơi đây ra sao Nhưng lúc phố Hoa ở ngay trước mắt thì tim cô ấy bỗng thắt lại.
Kim Nguyệt Bạch loáng thoáng nghe thấy những tiếng rên đau đớn Tiếng kêu rất yếu ớt, như đang khóc lại như đang cười Họ xé rách quần áo, đập phá tất cả những gì trong tầm tay, liên tục cào tường và gào thét chói tai Kim Nguyệt Bạch tái mặt, cô ấy lập tức chạy về phố Hoa Trong tiếng rên rỉ kêu la, tương lai tươi đẹp mà cô ấy vừa tưởng tượng cho các chị em bỗng chốc sụp đổ Kim Nguyệt Bạch cảm thấy lòng mình như đang bị thứ gì rút cạn.
Nghiện Trên con đường trốn chạy này, cô ấy không cần đến nó