Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi Kim Nguyệt Bạch lao vào cửa thì vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho mất lý trí
Ghế đổ ngổn ngang đầy trên đất
Mảnh gỗ vụn cộng với đất đá vương vãi tứ tung
Các cô gái tự buộc chân mình vào ghế, vì liên tục vùng vẫy nên mấy chiếc ghế gỗ ngã khắp nơi Họ cào lên sàn và tường trắng, lớp sơn trắng bị cào tróc, trên tường toàn là vết cào.
Họ ngã xuống đất trong tư thế rất không thoải mái, mắt đỏ hoe, khóe mắt vô thức chảy nước mắt, Thi Tình vì cắn trúng đầu lưỡi mà miệng đang rỉ máu, đầu ngón tay của Tiểu Xuyên đầy bụi bẩn, có ngón đã bị gãy, phần thịt mềm đỏ ở bên trong lộ ra ngoài
Kim Nguyệt Bạch đứng sững vài giây, sau đó mới lấy khăn tay ra chạy về phía Tiểu Xuyên
Cô ấy ngồi xổm xuống, buộc chặt tay đối phương bằng khăn tay
Nhưng người lên cơn nghiện thì đã đánh mất lý trí, cổ họng Tiểu Xuyên phát ra những âm thanh kỳ lạ, vừa giống tiếng gầm rú của xe ô tô, lại vừa giống tiếng chim uống nước, lúc thì kêu vo ve, lúc lại khò khè, chị ấy gỡ khăn tay ra, đẩy mạnh vai Kim Nguyệt Bạch
Kim Nguyệt Bạch đang ngồi xổm, cộng thêm sức của Tiểu Xuyên rất lớn, vậy nên cô ấy đã bị Tiểu Xuyên đẩy ngã, eo ngửa ra phía sau, toàn thân ngã xuống sàn nhà lạnh buốt
Nhưng Kim Nguyệt Bạch chẳng bận tâm
Cô ấy chứng kiến mọi thứ, hiểu rõ sự bất lực và đáng thương của mọi người, giờ đây Kim Nguyệt Bạch chỉ cảm thấy đau đớn xót xa.
Cô ấy lập tức ngồi dậy, trói tay Tiểu Xuyên lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Để ngăn Tiểu Xuyên làm tay mình bị thương lần nữa, Kim Nguyệt Bạch nhìn xung quanh, thấy mấy sợi dây ở dưới gầm giường, chúng bị lôi ra vội vã, như một quả cầu sợi bông khổng lồ kéo lê trên sàn Kim Nguyệt Bạch nhanh chóng lấy kéo, cắt một đoạn rồi chạy về phía Tiểu Xuyên
Không để tâm đến sự phản kháng của Tiểu Xuyên, Kim Nguyệt Bạch buộc chặt tay chị ấy ra sau lưng ghế
“Như vậy sẽ không làm các ngón tay bị thương nữa.”
Kim Nguyệt Bạch thì thầm: “Cô thích chơi đàn nhất mà, sau này còn phải chơi đàn nữa.”
Nói rồi cô ấy chạy về phía Thi Tình
Lúc này khóe miệng Thi Tình chảy đầy máu, vết thương trông rất sâu, Kim Nguyệt Bạch cầm thuốc mỡ tới, một tay giữ cằm đối phương, tay còn lại lấy bông chấm thuốc bôi cho cô ấy
Không chỉ đầu lưỡi, cả lớp da trong khoang miệng cũng bị Thi Tình cắn đến nỗi hằn rõ dấu răng
Vì không có dụng cụ thích hợp nên Kim Nguyệt Bạch đành phải khử trùng tay, cầm bông đã thấm cồn đưa vào miệng đối phương, nhưng Thi Tình giãy giụa dữ dội, nhìn cô ấy với ánh mắt căm ghép, hình như không nhận ra Kim Nguyệt Bạch
Kim Nguyệt Bạch cố gắng mỉm cười, ra sức an ủi cảm xúc đối phương
“Thả lỏng nào…”
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Nhưng Thi Tình chỉ yên tĩnh được vài giây, sau đó khuôn mặt lại nhăn nhó, chị cắn mạnh vào tay Kim Nguyệt Bạch
Kim Nguyệt Bạch không né tránh, nhân lúc Thi Tình hành động, Kim Nguyệt Bạch nhét miếng bông vào sâu trong khoang miệng chị
“Tôi muốn...”
Thi Tình phát âm không rõ: “Tôi khó chịu...”
Chị giống như con thú ngậm chặt miếng mồi, liên tục vùng vẫy hòng muốn xé rách thịt Kim Nguyệt Bạch, Kim Nguyệt Bạch đau đến vô thức nhíu mày, nhưng cô ấy lại để bản thân nhanh chóng thả lỏng
“.. Tôi biết em khó chịu.”
Kim Nguyệt Bạch không dám thô bạo rút tay ra, cô ấy ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại liên tục vuốt ve lưng Thi Tình, cảm nhận ngón tay mình đang dần tê dại
Cô ấy chưa từng thấy ai lên cơn nghiện bao giờ
Kim Nguyệt Bạch chỉ biết người nghiện sẽ phát điên, biết họ sẽ làm những việc trái với ý muốn của bản thân, sẽ ngày càng không giúp con người nữa, còn biết cứ cách một khoảng thời gian họ sẽ phát bệnh
Nhưng cô ấy không biết cơn nghiện sẽ đến nhanh thế này.
Chất gây nghiện trong phấn hoa anh linh mạnh thật, chỉ mới qua nửa ngày mà các cô gái bị ép hít phấn hoa đã lên cơn rồi.
Hoặc có thể nói, thực ra tác dụng của hoa anh linh không mạnh đến vậy
Chỉ là họ bị ép hít quá nhiều lần mà thôi
Kim Nguyệt Bạch chưa từng trải nghiệm thử, vậy nên không thể tưởng tượng được thế giới trong mắt các cô ấy ra sao, không biết họ đau đến mức nào, mạch máu ngứa ngáy đến đâu, ánh mắt họ vừa trống rỗng vừa mơ màng, giống như đang nhìn cô ấy nhưng lại giống đang nhìn một thứ khác
Năm phút trôi qua
Răng của Thi Tình bỗng nới lỏng, Kim Nguyệt Bạch lập tức nhìn chị, thêm hai phút nữa, Thi Tình từ từ há miệng
Chị nhìn chằm chằm Kim Nguyệt Bạch, nhưng chẳng nói gì
“Em tỉnh rồi à?” Kim Nguyệt Bạch cẩn thận hỏi chị
Thi Tình không động đậy
Thế là Kim Nguyệt Bạch mỉm cười trấn an
Kim Nguyệt Bạch không thể chờ chị trả lời, còn mấy người nữa vẫn đang nằm trên mặt đất giãy giụa, cô ấy vẫn còn phải lo cho họ
Kim Nguyệt Bạch duỗi ngón tay đang tê rần ra, chẳng để ý máu chảy trên tay, cô ấy nhanh chóng chạy đến bên những người khác, lần lượt đỡ họ dậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ đây hành vi của họ đã đỡ hơn một chút.
Không còn gào thét điên cuồng nữa, không cào cấu góc tường, cũng chẳng đập phá mọi thứ xung quanh
Họ đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cúi đầu ngồi yên lặng
Kim Nguyệt Bạch không trói họ nữa, cô ấy cởi sợi dây trên cổ tay Tiểu Xuyên ra, sau đó dọn dẹp mặt đất, giúp căn phòng ngăn nắp trở lại, cuối cùng ngồi yên trên chiếc ghế bên cạnh, âm thầm chờ mọi người tỉnh lại
Lúc này trên trán cô ấy đã thấm đẫm mồ hôi
Nhưng sự khô nóng do bận rộn tạo ra không thể sánh với nỗi đau khổ trong lòng cô ấy
Tần suất phát tác thường xuyên như thế, phản ứng cơ thể dữ dội như vậy
Từ thôn Linh Nhân đến thôn tiếp theo phải đi bộ mấy ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải lính ngoại quốc trên đường, khi ấy chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chẳng ai muốn đưa họ đi cùng
Các cô cũng không muốn gây rắc rối cho ai
Vì trên con đường chạy trốn họ chính là những quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, chẳng biết khi nào sẽ lấy mạng người bên cạnh
Kim Nguyệt Bạch nhắm mắt lại
Không biết trôi qua bao lâu, cô ấy cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo đang chạm vào má mình, Kim Nguyệt Bạch bỗng mở mắt ra
Là Thi Tình
Thi Tình không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa vết thương trên tay Kim Nguyệt Bạch, sau đó lặng lẽ nhặt hộp thuốc mỡ dưới đất lên thoa cho cô ấy
Thuốc thoa rất chậm
Có lẽ chị đã rất mệt rồi, mỗi động tác đều vô cùng uể oải Đôi khi thuốc mỡ sẽ rơi xuống vì tay chị đang run rẩy, chị phải mất một lúc mới phản ứng kịp
Kim Nguyệt Bạch nhắm mắt lại
Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, cô ấy bình tĩnh nói rõ cho mọi người những thông tin mà cô ấy biết, cố gắng nói để các cô ấy hiểu bản thân đang ở trong tình cảnh thế nào
Sau khi nói xong, cô ấy lại lặp lại một lần nữa
Vừa lặp lại lần hai, Thi Tình đã ngừng thoa thuốc
Chị không bày tỏ ý kiến gì về cuộc xâm lược của lính ngoại quốc mà Kim Nguyệt Bạch vừa đề cập, chị chỉ tay về phía mấy sợi dây rải rác dưới chân mình, rồi lại chỉ vào những người khác đã được cởi dây.
Chị tự hào nói: “Tôi là người cảm thấy không thoải mái đầu tiên, sau đó bảo mọi người tự trói mình lại.”
“Chị xem, mặt đất rất sạch sẽ đúng không, chúng tôi cũng không phá lắm.”
“Chỉ là chúng tôi không tìm được thứ gì phù hợp để nhét vào miệng mình, vừa rồi tiếng kêu rất lớn nhỉ Giọng tôi khàn mất rồi.”
Kim Nguyệt Bạch nói tiếp: “Không sao, không lớn tiếng lắm đâu.”
Thi Tình “ừ” một tiếng, chị quay trở lại chủ đề trước đó, nhẹ giọng nói: “Tuy không lớn tiếng nhưng chúng tôi cũng chẳng ra ngoài được.”
“Dù có bịt miệng từ đầu đến cuối thì chúng tôi cũng phải ăn cơm, uống nước, hơn nữa không thể trói chặt tay chân chúng tôi được, như thế thì sao chạy trốn chứ?”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Kim Nguyệt Bạch [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu mọi người mang phấn hoa anh linh đi cùng, cố gắng chống chịu qua đợt này để giữ mạng, sau đó sẽ cai nghiện..
Nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã xóa tan suy nghĩ này.
Đằng sau mỗi đóa hoa anh linh là vô số xác chết, có những xác chết bị vứt lên núi khi đã chết, nhưng cũng có người vẫn đang sống mà đã bị ném vào trong, không thể lợi dụng hoa anh linh như thế được, dù có sống sót đến nơi khác thì họ cũng chẳng thể cai nghiện do đã hít phải quá nhiều phấn hoa
Tiểu Xuyên đã nghĩ tới những điều mà Kim Nguyệt Bạch đã nghĩ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người đã quen nhau rất nhiều năm, ít nhiều gì cũng có sự ăn ý.
Chị ấy phất tay với Kim Nguyệt Bạch: “Không thể làm thế, nếu không cai nghiện được, vậy tôi khác gì rác đâu?”
“Bây giờ nhà họ Phương đã chết hết, cơn giận của tôi đã được giải tỏa phần nào rồi, phần còn lại sẽ cùng tôi ở lại thôn Linh Nhân.”
Nhưng Kim Nguyệt Bạch vẫn lắc đầu
“Tôi sẽ đưa mọi người đi.”
“Tôi không ở lại nơi này đâu, tôi sẽ đưa các cô đi.”
Lúc này các cô gái đã hoảng loạn
“Cái dáng vẻ lên cơn nghiện của chúng tôi chị đã thấy rồi đấy!”
“Đúng vậy, đúng vậy chị Nguyệt Bạch, nếu chị làm vậy thật, tụi em sẽ không thèm để ý đến chị nữa.”
“Em không đi với chị đâu, dù sao chị cũng chẳng thể đánh ngất em rồi dẫn đi được.”
“Nghĩ đến việc sau này còn phải cai nghiện, tôi không muốn đi đâu, tôi yếu đuối lắm hahaha, nghe nói cai nghiện rất đau khổ.”
“Tôi thật sự không muốn đi, đặt bẫy để đánh lính ngoại quốc rất tuyệt mà?”
“Đúng vậy, em cũng muốn làm thế, em không còn gia đình nữa, nghe nói Thi Tình còn một chị gái, Thi Tình, chị đi đi!”
Thái độ của Kim Nguyệt Bạch rất kiên quyết: “Tôi sẽ đưa các cô đi.”
Tiểu Xuyên dùng hiện thực từ chối Kim Nguyệt Bạch: “Chúng tôi có sáu người, nếu lên cơn nghiện cùng lúc, chị tuyệt đối không thể khống chế chúng tôi được.”
“Nếu…”
Giọng Tiểu Xuyên khựng lại, nhẹ nhàng bảo: “Nếu chị nhất quyết muốn đưa người đi.”
“Thì đưa hai người đi thôi.”
Nói xong chị ấy giơ tay lên: “Loại tôi ra trước nhé, sức khỏe tôi không tốt, vốn chẳng chịu được đường sá xa xôi.”
Cô gái vừa nói muốn làm người hùng cũng giơ tay lên: “Loại em nữa!”
Mọi người sôi nổi giơ tay lên
Cuối cùng tất cả đều giơ tay
“Người không biết còn tưởng các cô muốn gia nhập tổ chức nào đấy.”
Tiểu Xuyên thở dài một hơi, chị ấy nhìn quanh một vòng, chỉ vào Thi Tình nói: “Em còn có một chị gái song sinh đúng không?”
“Tụi chị đều bị bán đến đây, chỉ có em tự nguyện đến vì muốn có tiền chữa bệnh cho chị gái, bây giờ em có tiền rồi, nên đi đi.”
Nói rồi Tiểu Xuyên xoay người lại, chỉ vào người phụ nữ gần ba mươi tuổi
Đây là người lớn tuổi nhất trong nhóm
“Chị có con gái, con gái chị bị chồng bán, chị cũng bị bán.”
Tiểu Xuyên nói: “Đôi lúc ngủ mơ nói mớ chị sẽ nhắc đến con bé, chị nên đi tìm con gái của chị đi.”
Nghe đến đây, mấy cô gái khác nhảy cẫng lên, kéo tay hai người đang giơ cao xuống, cười rạng rỡ: “Là hai người đấy, đi với chị Nguyệt Bạch đi!”
Cảnh tượng này thật sự rất xúc động
Kim Nguyệt Bạch liên tục hít thở sâu, cuối cùng từ từ nói: “Còn có thể thêm một người.”
“Tôi vẫn có thể.”
“Tôi vẫn có thể đưa ba người đi.”
Lúc này các cô gái đưa mắt nhìn nhau mấy lần, đồng loạt chỉ vào Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên đi, cô ấy khỏe lắm, một bữa có thể ăn hai cân thịt bò!”
Tiểu Xuyên vội phủ nhận: “Tôi đâu có!”
Các cô gái không để chị ấy nói thêm gì nữa, đẩy chị ấy đi thu dọn hành lý
“Chị cứ ghen tị với chúng em đi, cơn giận của tụi em sẽ hóa thành nòng súng chĩa thẳng vào bọn cặn bã ngoại quốc, hoặc là giết sạch chúng không còn manh giáp, hoặc là một địch năm sáu bảy tám.”
“Nói không chừng trên sách vở tương lai sẽ có tên tụi em, hoặc là danh xưng chung?”
“Ờm.. Ba vị anh hùng của phố Hoa?”
Tiểu Xuyên nghẹn ngào đẩy mấy người ra: “Cái tên quê mùa quá.”
Hành lý thu dọn rất nhanh, không quá nửa tiếng đã xong, Kim Nguyệt Bạch lấy mấy tờ giấy bán thân giấu trong ngực ra chia cho mọi người, rồi nhìn họ đốt chúng, tro bụi thổi bay theo gió
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, mọi người xuất phát đến rạp hát.
Đi được nửa đường, Kim Nguyệt Bạch khẽ hỏi ba người không đi: “Hãy thử đi, tôi có thể đưa các cô đi.”
Một trong ba người, cô gái tên Việt Chí Hy mỉm cười lắc đầu
“Có chỗ cần dùng đến tụi em mà.”
“Chẳng phải Hề trưởng đoàn muốn đốt hoa anh linh ở cổng thôn, thả khói để mấy kẻ xấu kia choáng váng đầu óc, quên mất mình tên gì, quên mất mình là ai sao?”
Cô gái nghiêm túc nói: “Chuyện này phải cần đến tụi em.”
“Hái hoa nguy hiểm, người hái có thể bị nghiện bất cứ lúc nào, thậm chí chết trong đó.”
“Tụi em đã nghiện rồi, nặng thêm chút cũng chẳng sao, ba người tụi em sẽ vào núi hái hoa.”