Sau khi đến rạp hát, Kim Nguyệt Bạch nói quyết định của mình cho Hề Quyết Vân biết
Cô ấy vốn định ở đây với Hề Quyết Vân, cùng lập kế hoạch giết chết đám lính ngoại quốc hung tàn trong làn khói dày đặc có chất gây ảo giác, nhưng giờ đây các chị em ở phố Hoa cần cô ấy
Vì chị em ở phố Hoa nên Nhan Tại Tại mới quay lại, điều cô ấy muốn làm hiện giờ là đưa số người còn lại rời khỏi đây
“Tôi cũng chẳng muốn cô ở lại đâu.” Hề Quyết Vân ngồi trên ghế, giọng nhẹ nhàng: “Với năng lực của cô, ra ngoài rồi cô có thể sống cuộc sống tốt hơn, tương lai cần phải khôi phục đất nước từ đống hoang tàn, sẽ có cơ hội dành cho cô.”
“Đi nhanh đi.”
Kim Nguyệt Bạch tạm biệt mọi người, Khương Yếm cũng mỉm cười vẫy tay chào cô ấy: “Chúc các cô lên đường bình an.”
“Cảm ơn lời chúc của cô.”
Kim Nguyệt Bạch đeo chiếc túi vải nặng trên lưng, dẫn theo ba người rời đi, họ đi về hướng sau núi
Toàn bộ người dân ở thôn Linh Nhân đều đang đi về phía đó, Tiêu Tùng Dã mặc bộ áo tím đứng ngay ngã rẽ con đường nhỏ sau núi, hướng dẫn mọi người xuống núi
Chị ta lo có người lạc đường, vô tình đi vào vùng trồng hoa anh linh, vậy nên đã đứng ở đây rất lâu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kim Nguyệt Bạch thấy Tiêu Tùng Dã, vẫy tay: “Tùng Dã, sau này sẽ gặp lại.”
Tiêu Tùng Dã mỉm cười: “Em ở lại đây với trưởng đoàn.”
“Tạm biệt.”
Kim Nguyệt Bạch nhìn Tiêu Tùng Dã thật lâu, khẽ cúi đầu, rồi xoay người rời đi
Tiêu Tùng Dã nhìn theo bọn họ, sau đó đổi ca với bạn rồi quay lại rạp hát. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Vừa trở về rạp hát, chị ta đã lên kế hoạch rút lui cho mọi người
Hiện tại Thẩm Tiếu Tiếu đã được đưa về từ hiệu thuốc, đang ngủ mê man trên tầng hai, Khương Yếm đang giúp mấy bác gái thu dọn hành lý, tay chân cô nhanh nhẹn, gấp quần áo rất nhanh, rồi cô lại quấn nhiều lớp chống thấm dầu bên ngoài đồ ăn khô, sau đó buộc chặt các túi vải lại giúp họ
Bọn họ do dự một chút, vẻ mặt bỗng trở nên rất ngượng ngùng, giải thích: “Chúng tôi vẫn còn con cái ở nơi khác, còn người thân, trưởng đoàn…”
Hề Quyết Vân đứng dậy, bước đến nhét vào ngực mỗi người vài tờ ngân phiếu mệnh giá không lớn: “Nhiều quá dễ gặp chuyện, mấy chị nhận lấy đi.”
“Chạy trốn mới đúng, hơn nữa lúc đến cổng thôn các chị cũng đã đi theo mà, không phải sao?”
“Sống tốt nhé.”
Mấy bác gái đùn đẩy nhau, bác gái đứng đầu dậm chân, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt ngọc Bồ Tát: “Đây là đồ mẹ tôi xin cho tôi, tôi cũng chẳng có gì đáng giá, trưởng đoàn đừng chê nhé, cô nhận được không?”
“Nhận thì tôi mới có thể yên tâm!”
Chẳng có lý do gì để từ chối cả, Hề Quyết Vân mỉm cười nhận dây chuyền, sau đó lập tức đeo vào cổ
“Tạm biệt.”
Mọi người đều nói lời từ biệt, nửa tiếng sau, người trong rạp hát đã đi hết một nửa, chỉ còn lại Hề Quyết Vân, Tiêu Tùng Dã, Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu, ba người Việt Chí Hy, còn có một cô gái mười lăm tuổi
Cô gái này rất thích đọc báo, hiểu rõ lính ngoại quốc man rợ thế nào, hơn nữa lại rất ngưỡng mộ Hề Quyết Vân, dù khuyên thế nào cũng không chịu đi
“Tuổi nhỏ cũng làm được việc tốt mà.”
Em ấy ngồi trên ghế đung đưa: “Vả lại em đã nghe nói rồi, trong số những anh hùng kháng chiến có người còn nhỏ tuổi hơn em, lúc nấu cơm em ấy đã hạ độc mấy tên cầm thú, mấy kẻ đó không dám ăn miếng đầu tiên, em ấy đã ăn trước, ăn rất vô tư.”
“Cuối cùng bọn chúng đều chết hết.”
“Không chỉ mình chúng ta khổ cực lầm than, rất nhiều người khác cũng vậy, để giúp đồng bào chết ít hơn chút, chúng ta có thể dựng lên một tấm khiên nhỏ.”
“Có thể chặn đứng một đội cầm thú là được rồi, chúng có thể là mười mấy người, vài chục người, nếu có gần trăm người, vậy chúng ta đã lời to!”
Theo cuộc gọi mà Vương lão gia nhận được, đội lính tối mai chỉ là một đội nhỏ, chúng vừa mới xâm chiếm xong thôn làng gần đây, chúng đến thôn Linh Nhân chỉ với mục đích do thám
Số lượng không ít, nhưng cũng chẳng quá nhiều
Như vậy đã đủ rồi
Thời tiết nóng bức thế này, nếu đốt hoa anh linh lên, một hai cơn gió nhỏ khó có thể thổi tan được làn khói độc, nó sẽ bao phủ thôn Linh Nhân mấy ngày
Chỉ cần làn khói còn ở đây thì mấy kẻ đến sau sẽ không dám bước vào thôn Linh Nhân
Những người dân chạy từ đường sau núi cũng có thêm thời gian để tìm đường sống
“Rất tốt.” Hề Quyết Vân nhìn con đường bên ngoài cửa: “Mọi người đều có con đường để đi, không phải rất tốt sao.”
Lúc này Tiêu Tùng Dã từ trên tầng đi xuống
Chị ta đã gói xong hành lý cho Khương Yếm, ném nó vào ngực cô
Khương Yếm sững sờ, giơ tay bắt lấy theo phản xạ
“Lát nữa cô cũng đi đi.” Tiêu Tùng Dã nói
Khương Yếm ôm lấy túi vải, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, cô đưa mắt nhìn lên tầng hai
Tiêu Tùng Dã chú ý đến nét mặt của cô, từ tốn bảo: “Cô ấy đã tỉnh rồi, có điều vẫn đang uống thuốc, hành lý của cô ấy tôi cũng đã thu dọn xong, lát nữa hai người cùng đi.”
“Nếu bệnh tình của cô ấy tái phát, đi quá chậm, cô cũng đừng bận tâm tình cảm mấy ngày sống chung nữa.” Tiêu Tùng Dã lạnh lùng: “Chẳng ai sẽ liều mạng vì mấy ngày sống chung đâu, ai cũng ưu tiên bản thân mình trước, nên đi thì cứ đi.”
Dù không cố gắng hiểu nhân vật, nhưng Khương Yếm cũng biết “cô” sẽ làm gì
“Tôi không đi.”
Khương Yếm nói: “Nhà tôi từng có rất nhiều của cải, vốn chẳng quen sống khổ cực, đến thôn Linh Nhân đã là sự đày đọa lớn nhất rồi, tôi không muốn chịu thêm lần nào nữa.”
“Hơn nữa lính ngoại quốc đã giết cả nhà tôi, ba tôi tự sát vì lính ngoại quốc, nhà tôi chẳng còn ai cả.” Khương Yếm nhìn Tiêu Tùng Dã: “Bây giờ cơ hội báo thù đã đến, tại sao tôi phải đi.”
“Cô ở lại với Hề trưởng đoàn, tôi ở lại với cô.”
Khi nói những lời này, Khương Yếm vẫn chờ đợi câu hỏi xuất hiện
Nhưng không có
Cô cũng không nghĩ nó sẽ xuất hiện [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù là động cơ hành động hay ngữ điệu lời nói, Khương Yếm đã có thể nắm bắt được “cô”, hơn nữa nhân vật này vốn chẳng phức tạp gì, chỉ là một cô gái trẻ sa cơ lỡ vận rất ỷ lại Tiêu Tùng Dã
Có điều vừa dứt lời, tim Khương Yếm khẽ nhói.
Cô luôn cảm thấy câu nói cùng hơi quen tai, câu cú ngữ điệu giống như học theo ai đó
Sau vài giây do dự, Khương Yếm nhận ra mình đã học theo Ngu Nhân Vãn
[“Cô ấy” yêu Hề Quyết Vân nhất, còn em yêu Khương Khương nhất.]
Khương Yếm cúi đầu nhìn mặt đất vài giây, yên lặng một lát, lại chớp mắt nhìn Tiêu Tùng Dã
Tiêu Tùng Dã lập tức nhìn sang chỗ khác, Hề Quyết Vân bỗng che miệng cười: “Em nhìn đi, nghiệp chướng do em tạo ra đấy.”
Tiêu Tùng Dã liếc lại: “Rõ ràng là nghiệp chướng của chị mà.”
“Thu nhận đám người này, cũng chẳng biết tình cảm ở đâu ra mà dư thừa thế.”
Đây là đang nói về mấy người đã chết
Hề Quyết Vân khẽ thở dài, cô ấy tự rót cho mình một tách trà, không nói thêm gì
Bầu không khí yên tĩnh giây lát
Nửa phút sau, Việt Chí Hy là người lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này
Cô ấy rút từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Hề Quyết Vân
Việt Chí Hy nói: “Đây là phản ứng sau khi lên cơn nghiện phấn hoa anh linh mà em với các chị em đã ghi lại.”
Hề Quyết Vân từ từ mở tờ giấy ra, trên đó là những lưu ý bằng mực đen do các cô gái viết, mỗi nét chữ đều khác nhau
[Ba phút đầu tiên sau khi hít phải cũng không quá khó chịu, chỉ cảm thấy mũi với cổ họng hơi đau, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, sức lực cũng chưa mất, vẫn có thể phản kháng.]
[Có điều chúng tôi phản kháng không thành công.]
[Sau ba phút sức lực sẽ nhanh chóng biến mất, khoảng năm phút sau, tay chân sẽ mềm nhũn, trước mắt xuất hiện ảo giác, có người nhìn thấy mình biến thành cây, có người nhìn thấy mình đang bay trên trời, lúc này đã chẳng còn ai có thể phản kháng nữa.]
[Tám phút sau, ảo giác trở nên nặng hơn, bước đi loạn xạ, cảm thấy rất vui vẻ, thần kinh bị tê liệt, chỉ cảm thấy hạnh phúc, miệng không ngừng tiết nước bọt.]
[Trên đây là biểu hiện hít phải liều lượng nhỏ ~]
[Khi tăng dần liều lượng lên… lúc đó chúng tôi không còn nhớ gì, chỉ nghe chị Nguyệt Bạch kể lại, có người chảy máu mũi, có người ngã xuống đất nôn mửa, thậm chí mất kiểm soát, nhưng cũng không chắc chắn lắm, phản ứng của mỗi người hơi khác nhau.]
“Nói ngắn gọn là, ba phút sau khi đốt hoa, chúng ta có thể giết người được rồi.”
Việt Chí Hy nói: “Nhưng để đảm bảo an toàn, tốt nhất vẫn nên đợi đến năm phút.”
Hề Quyết Vân nắm chặt tờ giấy, gật đầu
Năm giờ chiều, người chỉ đường ở sau núi đã về, lúc này những người muốn rời khỏi thôn Linh Nhân đều đã đi hết
Những người không muốn đi đã đến rạp hát.
Tổng cộng có mười sáu người
Trong số họ già có trẻ có, có nam có nữ, người lớn tuổi nhất đã ngoài sáu mươi, nhỏ nhất là mười lăm tuổi, họ tụ lại với nhau, bàn bạc về công việc ngày mai
Sáu giờ, hoàng hôn buông xuống
Mặt trời xa xa đang chìm xuống đường chân trời, bầu trời chuyển từ màu xám sang màu đen
Hoa anh linh chỉ nở vào ban đêm, cuối cùng thời cơ đã tới, đến lúc đi thu hoạch rồi
Việt Chí Hy với hai cô gái khác đứng dậy, trên lưng họ đều mang balo thật to, khăn tay và nước vôi đã được chuẩn bị xong, hai thứ này có thể giúp họ chống chọi với phấn hoa lâu hơn chút
Tiêu Tùng Dã với Hề Quyết Vân cũng đứng dậy
Dựa theo kế hoạch thì hai người họ sẽ đi cùng, buộc dây thừng lên người ba cô gái, nhìn họ bước vào biển hoa anh linh, khi phát hiện các cô gái xuất hiện tình trạng bất thường thì sẽ kéo họ ra khỏi làn khói đen.
Đây là một việc vô cùng nguy hiểm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì khói đen dày đặc bao phủ cả biển hoa, một khi đã bước vào rất khó nhìn rõ bóng người đang ở đâu bên trong, vậy nên chỉ với sơ suất nhỏ cũng đủ khiến các cô gái bỏ mạng
Nhưng những người ở lại đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mạng từ lâu.
Nếu không phải mọi người cần phải giữ tỉnh táo trước khi lính ngoại quốc đến, để bản thân không bị tác dụng phụ của cơn nghiện khống chế thì đã có rất nhiều người đi hái hoa rồi
Năm người chuẩn bị xuất phát
Nhưng ngay khi Hề Quyết Vân đẩy cửa ra, từ phía tầng hai đột nhiên vang lên tiếng gọi
“Trưởng đoàn, em cũng muốn đi.”
Nghe thấy tiếng động, Khương Yếm còn nhanh hơn cả Hề Quyết Vân, quay đầu lại
Là Thẩm Tiếu Tiếu
Thẩm Tiếu Tiếu bị điều khiển đi xuống tầng, em nhớ đến câu hỏi bản thân vừa mới kích hoạt được
[Cơ thể của bạn bạn tự biết rõ, bệnh tình lâu ngày khó chữa, hiện giờ chị gái đã chết, bạn kiệt sức ngất đi nhiều lần, cơ thể ngày càng suy yếu, mọi suy nghĩ mọi hành động đều dựa vào thuốc để duy trì, thuốc rất đắng, số phận cũng đã được định sẵn
Bạn chẳng sống được bao lâu nữa
Giờ đây mọi người sắp đi đến biển hoa anh linh - nơi mà chị gái bạn đã bỏ mạng, bạn nghĩ đến việc mình vẫn chưa được nhìn thấy thi thể của chị gái, vậy nên bạn quyết định…
1 Đi, bởi vì bạn có lỗi với chị
2 Đi, bởi vì bạn đã lừa dối chị
3 Đi, bởi vì bạn rất yêu chị.]
Thẩm Tiếu Tiếu chọn “Lựa chọn số 1”
Em bị linh hồn phía sau khống chế, chậm rãi bước xuống bậc thang: “Em không sống được bao lâu nữa, cũng chẳng thể ra khỏi đây, bây giờ ngay cả chuyện đơn giản như cầm dao em cũng cầm không xong.”
“Nếu không cho em theo, em sẽ chết vô ích mất.”
“Xin mấy chị đó.”
Ánh mắt Thẩm Tiếu Tiếu vừa buồn bã vừa tha thiết: “Em muốn gặp chị gái lần cuối, nếu còn chút sức thì em muốn mang chị ra bên ngoài chôn cất, chỉ cần không phải trong đó thì ở đâu cũng được.”
Hề Quyết Vân im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu
Cô ấy không có quyền cản người muốn đi làm việc phải làm
Ngay khi Hề Quyết Vân gật đầu, Thẩm Tiếu Tiếu đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, em gắng sức dựa vào chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi bước ra ngoài
Lúc đi ngang qua Khương Yếm, em đột nhiên cười một cái
Em giấu tay ra sau lưng, lén chỉ về phía phòng của em và Khương Yếm, Khương Yếm hiểu ý em, cũng khẽ động ngón tay
Cô nhìn Thẩm Tiếu Tiếu cùng năm người rời đi
Hai người biết rất rõ đây là lúc phải xa nhau.
Cơ thể của Thẩm Tiếu Tiếu không chống đỡ được nữa
Bảy giờ tối, nhân lúc không ai chú ý, Khương Yếm lén lên tầng về phòng.
Cô từng nói với Thẩm Tiếu Tiếu chuyện Ngu Nhân Vãn để lại cho cô một mảnh giấy khi thời gian dừng lại, Thẩm Tiếu Tiếu không hỏi nội dung của mảnh giấy là gì, nhưng vẫn nhớ chuyện đó
Có lẽ em đã làm theo, cũng viết gì đấy.
Quả nhiên sau một hồi tìm kiếm, Khương Yếm đã tìm thấy nó ở dưới gối Thẩm Tiếu Tiếu
Vẫn là giấy trắng mực đen
Ở đây chẳng có thứ gì có thể lưu giữ ký ức hay tình cảm của họ, họ chỉ có thể viết ra giấy
Khương Yếm ngồi bên giường, chăm chú đọc
[Chị Khương Yếm, hôm nay mệt quá đi mất, chị nói xem chỉ mới một ngày thôi mà, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?]
[Dù phần lớn thời gian em đều nằm trên giường, nhưng đôi lúc em sẽ đột nhiên tỉnh giấc.] Thẩm Tiếu Tiếu nghiêm túc viết: [Em nhớ chị em, thỉnh thoảng còn nhớ đến cô gái tên Đới Tước Nhi, khi cô ấy dùng dao chặt xương, em sẽ liên tưởng tới chị gái đang quất roi vàng, em luôn cảm thấy chị em rất ngầu, như một chiến binh dùng roi để trói kẻ xấu.]
[Chị em còn từng dùng roi để đánh những người bắt nạt em, nếu không vì em, chị em sẽ rất tự do.]
[Ồ đúng rồi, trước khi vào Nam Tạng em còn lén xem lại livestream của chúng ta, tại sao phải lén lút nhỉ Vì chị em nói không phải nhà ngoại cảm nào cũng tốt, khu bình luận toàn những lời khen, nhưng cũng có mấy người nói năng kỳ cục.]
[Nhưng em vẫn xem, có khá nhiều người nói tụi em không xứng chung đội với chị Khương Yếm, xếp hạng của tụi em rất thấp, mức độ đóng góp không ổn định, đôi khi chỉ đóng góp có xíu thôi.]
[Nhưng tụi em vẫn nhớ lời chị Khương Yếm, không phải chỉ có người mạnh mới có thể làm nhân vật chính.]
[Khi chồi non dưới gốc cây rụt rè vươn ra khỏi bóng cây to lớn, giây phút ấy nó đã trở thành nhân vật chính rồi.]
Đọc đến đây, Khương Yếm nhớ lại cảnh đối thoại lúc đó, vô thức mỉm cười
Thẩm Tiếu Tiếu lại nói đến nhân vật của mình
[Vì quá nhớ chị em, em muốn mượn Đới Tước Nhi để nhớ về chị em nên đã cố ý kích hoạt câu hỏi mấy lần, thực ra giờ nghĩ lại em thấy hơi hối hận, nhưng có lẽ đây là số phận đã được định sẵn.]
[Đới Tước Nhi bị lừa.] Thẩm Tiếu Tiếu viết từng chữ một: [Ba mẹ chị ấy không bán chị ấy cho kẻ buôn người để làm con dâu nuôi từ bé, người bị bán là em.]
[Đêm đó khi đi vệ sinh thì em tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện, phát hiện mình sẽ bị bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, họ vốn không muốn bán chị em, vì chị em rất khỏe, làm việc nhanh nhẹn, còn biết dùng dao.]
[Lúc đó em cực kỳ sợ hãi, em cũng không tin chị mình lắm, dù chị ấy rất tốt với em, nhưng em vẫn sợ chị ấy bỏ mặc em, vậy nên lúc ba mẹ thương lượng giá cả với kẻ buôn người, em đã gọi chị em dậy, nói ba mẹ muốn bán chị ấy.]
[Tụi em là chị em, tên cũng gần giống nhau, tên buôn người đó phát âm không rõ, hơn nữa còn cách khá xa nên chị em chẳng nghi ngờ chút nào.]
[Sau đó chị ấy dẫn em bỏ trốn, ba mẹ tụi em chết trong đám dân tị nạn.]
[Sau này lúc chị gái gặp lại kẻ buôn người trong hiệu thuốc, vì ngoại hình và tên giống nhau nên đối phương lại nhận nhầm chị em thành em, lời nói dối đã trở thành sự thật, chị em cũng chẳng có cơ hội biết được sự thật nữa.]
Nét chữ của Thẩm Tiếu Tiếu hiện vẻ khổ sở
Em nói: [Vậy nên em và “cô ấy” giống nhau.]
[Chúng em đều giống nhau.]
[Chưa từng nói một câu xin lỗi.]
Nội dung mảnh giấy đến đây là hết, Khương Yếm cẩn thận gấp nó lại nhét vào trong ngực, để cùng với mảnh giấy của Ngu Nhân Vãn
Sau đó cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ
Bầu trời vốn đỏ tươi lúc này đã chuyển sang màu hồng nhạt, cốt truyện đã dần đi đến hồi kết, khí bẩn trên trường năng lượng trở nên mỏng hơn rất nhiều
Hy vọng ngày mai sẽ mỏng thêm chút nữa, thế thì xác suất cô đánh vỡ được nó sẽ lớn hơn.
Khương Yếm đẩy cửa, bước từng bước xuống bậc thang, lúc này cô bỗng nghe thấy Thẩm Tiếu Tiếu đã chết
[Thẩm Tiếu Tiếu đã chết
Chúc mừng bạn đã hoàn thành kết cục của nhân vật Đới Khuyết