Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 152: PHÁ VỠ





Khương Yếm biết Thẩm Tiếu Tiếu đã chết, nhưng những người khác vẫn chưa biết
 
Khi cô ngồi lại ghế thì mọi người vẫn ngồi quanh bàn ăn hoa quả và quả hạch, thời gian của họ không còn nhiều nữa, giờ là lúc để thưởng thức những món ngon hiếm có ở thôn Linh Nhân
 
Những thứ này không bảo quản được lâu, không tiện để ăn dọc đường nên người trong thôn đã mang chúng đến rạp hát, trong đó có cả những loại bánh mắc tiền được tìm thấy ở nhà họ Phương và nhà họ Vương
 
Tám giờ tối, cửa rạp hát bị đẩy ra
 
Khương Yếm lập tức nhìn sang, là Hề Quyết Vân và Tiêu Tùng Dã
 
Hai người vội vã quay lại, họ đặt bốn chiếc balo, cả mấy túi hoa anh linh xuống đất, dặn mọi người không được đến gần, rồi nhanh chóng rời đi
 
Nửa tiếng sau, hai người cõng Triệu Chí Hy cùng một cô gái khác quay lại
 
Hai cô gái toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mắt nhắm chặt, môi cắn đến chảy máu, rõ là vừa trải qua cơn nghiện
 
Hề Quyết Vân nhẹ giọng giải thích: "Nơi đó rất đáng sợ, dưới đất toàn xương trắng với những đóa hoa màu đen đang nở rộ
 
“Hoa anh linh nở rộ sẽ tạo ra màn sương đen, liều lượng phấn hoa trong màn sương rất cao, ngay cả khi đã dùng khăn tay ngâm trong nước vôi để bịt mũi, họ vẫn hít phải một ít… Vừa rồi ở sau núi, bọn họ bị kích thích, trước khi mất đi lý trí đã dặn chúng tôi phải mang những bông hoa đó về trước.”
 
"Hiểu rồi, hiểu rồi, ôi, không cần giải thích, chúng tôi đều hiểu
 
Vài người dân vội bước tới, cẩn thận quan sát trạng thái của hai cô gái
 
May mắn thay, ngoại trừ suy yếu và mệt mỏi ra thì hai cô gái không nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ các cô phải được nghỉ ngơi thật tốt
 
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cõng hai cô gái về phòng, lúc xuống tầng, họ đề nghị: “Còn hai người nữa, các cô ấy ở đâu vậy
Lần này để chúng tôi cõng họ về, Hề trưởng đoàn, chị đi nghỉ ngơi đi
 
Hề Quyết Vân không trả lời
 
Cô ấy im lặng quá lâu, đủ để mọi người đoán được tất cả, vậy nên người vừa xắn tay áo lên giờ đây chỉ biết cười khổ
 
Một lúc sau, Tiêu Tùng Dã tiếp lời. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
 
Chị ta nói điều mà mọi người đã dự tính được: “Họ chết rồi.”
 
"Để tiện cho việc hái hoa, Ngạn Thanh dùng sợi dây buộc khăn tay trước mũi và miệng, kết quả là sợi dây bị lỏng, khăn tay đột nhiên rơi xuống, phấn hoa ở đấy rất nhiều..
 
“Đợi đến lúc tôi lờ mờ thấy cô ấy ngất xỉu, lập tức kéo người ra thì cô ấy đã tắt thở rồi.”
 
"Ngạn Thanh chết rất nhanh, có lẽ không quá đau đớn
 
“Về phần Tiểu Khuyết, cô ấy…” Tiêu Tùng Dã dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Sau khi cô ấy nhìn thấy thi thể của Tước Nhi, cô ấy có vẻ không ổn lắm.”
 
“Tôi vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô ấy, nhưng cô ấy rất nhanh tay, vừa hái hoa xong thì đã buộc dây bên hông vào balo, sau đó vứt khăn tay ra khỏi màn sương.”
 
“Cô ấy đi tìm chị gái mình.”
 
Khi nghe được nguyên nhân cái chết của Thẩm Tiếu Tiếu, Khương Yếm cúi đầu nhìn tách trà trong tay, những vòng nước đang lan rộng rồi dần dần biến mất
 
Cô nghĩ lúc ấy câu hỏi không hề xuất hiện, em là người có tâm lý giống với nhân vật nhất, khi còn ở trường nữ sinh Vụ Hải, Thẩm Tiếu Tiếu đã từng đùa rằng muốn chết cùng chị gái, muốn được chôn cùng huyệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Bây giờ em đã hoàn thành ước nguyện của mình. 
  
Im lặng một lúc, Hề Quyết Vân lại lên tiếng
 
Cô ấy nói: “Người đã mất rồi, chúng ta vẫn nên mưu tính vì người còn sống.”
 
"Bây giờ chúng ta còn lại mười bốn người, sức khỏe của đám Triệu Chí Hy không tốt lắm, có lẽ sẽ lên cơn nghiện bất kỳ lúc nào, vậy nên tối mai chỉ có mười hai người có thể hành động
 
Mọi người nhìn Hề Quyết Vân
 
Hề Quyết Vân đứng dậy, đi đến giữa đại sảnh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mọi người
 
Giọng cô ấy không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Dù ban đầu không bị ảnh hưởng bởi làn khói dày đặc, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, chúng ta đều sẽ chết, chúng ta phải hành động trước khi hoàn toàn đánh mất năng lực hành vi, giết một cứu mười
 
“Người thân chúng ta, những người từng sống chung với chúng ta đang chạy nạn cách đây mấy dặm, đồng bào ruột thịt của chúng ta vẫn đang chiến đấu cách đó hàng chục, hàng trăm dặm.”
 
“Gian khổ luôn gắn liền với đấu tranh, đất nước chúng ta sẽ giàu mạnh, dân tộc sẽ phồn thịnh, sẽ có vô số dũng sĩ hy sinh mạng sống, đổ máu vì đất nước, sẽ đến ngày chúng ta bước tới đỉnh vinh quang, cái chết của chúng ta sẽ có ý nghĩa
 
"Chúng ta làm tất cả những điều này không phải để ai nhớ đến mình, mà là đang báo đáp mảnh đất dưới chân
 
"Cuối cùng…"
 
Hề Quyết Vân nhìn mọi người: "Bây giờ vẫn còn kịp, mọi người thật sự không định rời đi sao
 
Im lặng trong giây lát
 

 
"Không đi
 
*
  
Chẳng mấy chốc ngày hôm sau đã đến, sáng sớm đã có người cầm ống nhòm đến cổng thôn để xem xét tình hình, tuy tin tức bảo trời tối lính ngoại quốc mới đến, nhưng mấy chuyện như tốc độ hành quân không thể nói chính xác được, có thể sớm hơn cũng có thể muộn hơn. 
 
Triệu Chí Hy đã tỉnh rồi
 
Tố chất cơ thể của cô ấy vượt qua dự đoán của Hề Quyết Vân, vừa tỉnh lại cô ấy đã ra sân sau tập Thái Cực Quyền trong nửa tiếng, sau đó lau mồ hôi rồi đến nhà bếp phụ giúp
 
Lúc này mọi người đang đổ nước vào phấn hoa anh linh
 
Mọi người muốn tận dụng tối đa loài hoa này, cánh hoa đốt lên tạo khói gây ảo giác, một phần phấn hoa được giã cho vào túi nhỏ, sau đó dùng máy sấy thổi vào không khí, phần còn lại sẽ hòa với nước..
khi kiệt sức có thể vẫy vào mặt kẻ địch
 
Đến trưa mọi người đã chuẩn bị đầy đủ
 
Có người vì chuyện của Ngạn Thanh mà tích cực cải tạo khăn tay, gấp  khăn tay lại, khâu dây qua mép khăn tay, tạo thành một vòng tròn quấn vào trong từ nhiều hướng, cuối cùng khâu nút lại, đảm bảo nó được giữ chặt trên mặt, chắc chắn không bị rơi xuống
 
Một giờ chiều
 
Mọi người tụ tập lại, cùng nhau dùng bữa cơm nóng hổi
 
Hai giờ chiều
 
Mọi người lên tầng nghỉ trưa, nghỉ ngơi lấy sức
 
Ba giờ chiều
 
Hề Quyết Vân lên sân khấu hát vở kịch cuối cùng
 
Bốn giờ chiều
 
Mọi người xem lại kế hoạch một lần nữa
 
Năm giờ chiều
 
Sắp xếp lại kế hoạch
 
Sáu giờ chiều
 
Sắp xếp lại kế hoạch lần cuối cùng
 
Sau sáu giờ, khi ánh nắng dần tắt, mặt trăng vắt trên cao, mọi người cầm theo trang bị cùng vũ khí sẵn sàng đi đến cổng thôn, Hề Quyết Vân rút kiếm uyên ương của mình ra, dẫn đầu bước ra khỏi cửa rạp hát
 
Lúc này, phía sau cổng thôn cách khoảng hai mươi mét đã trải đầy hoa anh linh, bên cạnh tảng đá lớn ngoài cổng thôn cũng đặt không ít, những thùng xăng lấy từ nhà họ Phương được đặt ở các hướng khác nhau, mỗi hướng đều có người đứng đợi lính ngoại quốc xuất hiện
 
Khương Yếm đứng cạnh Tiêu Tùng Dã, im lặng chờ đợi sự kết thúc của cốt truyện, cũng như đợi chờ cái chết của bản thân
 
Đợi được một lúc, chưa đợi được sự xuất hiện của lính ngoại quốc, ngược lại đã đợi được Tiêu Tùng Dã chủ động bắt chuyện
 
"Tôi thật sự rất giống chị gái của cô à
 
Ngoài những lần nhắc nhở ra, đây là lần đầu tiên Tiêu Tùng Dã chủ động nói chuyện với Khương Yếm
 
Khương Yếm sửng sốt, gật đầu: "Rất giống
 
"Cực kỳ giống
 
“Vậy chị em gái các cô chung sống thế nào?” Tiêu Tùng Dã hỏi cô: “Chị cô có ôm cô không?”
 
Khương Yếm cười bảo: "Tất nhiên rồi
 
Nghe thế, Tiêu Tùng Dã dang rộng vòng tay: “Cô có thể đến ôm tôi.”
 
Khương Yếm chớp chớp mắt
 
Nói thật thì, cô không thích tiếp xúc cơ thể với con người lắm, nhưng mấy tháng nay Ngu Nhân Vãn với Thẩm Tiếu Tiếu đã giúp cho cô miễn dịch với điều đó rồi, hai người họ cứ dính chặt vào cô khi ngủ, chân thì gác lên đùi cô
 
Nhưng Tiêu Tùng Dã chỉ là một NPC mà cô mới quen được mấy ngày
 
Sau khi suy nghĩ vài giây, Khương Yếm ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào Tiêu Tùng Dã, mỉm cười bước về phía chị ta
 
Cô vẫn đang nghĩ nên ôm chị ta thế nào, ai ngờ cô vừa đến gần Tiêu Tùng Dã thì đối phương đã bước tới, ôm cô thật chặt
 
Một cái ôm đầy sự an ủi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Khương Yếm hơi ngẩn người, sau đó cô chợt phát hiện mũi mình bắt đầu cay, xúc động thế này không phù hợp với tính cách của cô, đây là phản ứng vô thức do nhân vật mang đến
 
“Cô” đang buồn
 
Giây tiếp theo, một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Khương Yếm, rơi trên vai của Tiêu Tùng Dã
 
Cô gái đó khóc không thành tiếng
 
Vậy nên Khương Yếm cũng bật khóc
 
Nếu là mấy ngày trước, có lẽ Khương Yếm sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng giờ đây cảm giác xấu hổ ấy rất nhẹ, cũng không ghét bỏ mà lau nước mắt trên mặt, thay vào đó, cô vỗ nhẹ lưng của Tiêu Tùng Dã
 
"Tư thế này không hợp lắm
Khương Yếm nói: "Tôi cao hơn cô đấy
 
Tiêu Tùng Dã nhanh chóng buông tay ra, chị ta nghiêng đầu đánh giá Khương Yếm, xùy một tiếng rồi xoay người đi tìm Hề Quyết Vân
 
Khương Yếm mỉm cười
 
Cô đi theo sau, một lần nữa đứng sau lưng Tiêu Tùng Dã
 
Tám giờ tối, người phụ trách canh chừng chạy về thôn, anh ta thở hổn hển chỉ về hướng ngoài thôn, mọi người lập tức dừng động tác, nhúng từng tấm vải che mặt vào trong nước vôi, nhúng đến khi ướt sũng rồi nhanh chóng đeo lên mặt
 
Xa xa truyền tới tiếng hành quân của lính ngoại quốc. 
 
Bước chân của họ rất nặng, hoàn toàn không sợ bị người ta phát hiện, còn lớn giọng thảo luận những chiến tích gần đây, tên cầm đầu nói tiếng Trung bập bẹ, nói xằng nói bậy với đám thủ hạ của anh ta:
 
"Cũng không khó mấy… Hahaha, tiếng Trung đơn giản mà
 
Có người nịnh bợ hỏi anh ta làm sao học được, tên cầm đầu bỗng cười sảng khoái: "Ở đây lâu rồi, các cậu không cần biết, sau này ở đây
Anh ta giẫm mạnh chân xuống đất: “Đừng nói tiếng Trung!”
 
Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của mình
 
Mặc dù Khương Yếm chẳng hiểu gì cả, nhưng linh hồn phía sau đã sắp đặt sẵn, hàng loạt âm thanh vang lên trong đầu cô… 
 
"Gia đình hôm nọ đúng là giỏi gây chuyện, tao chỉ hầm cháu trai của ông ta thôi mà, tao có lòng từ bi, sau đó đã giết nốt con dâu với con rể ông ta, thế chẳng phải một nhà ba người đã được đoàn tụ rồi à
 
"Ngạn ngữ Hoa Quốc có nói, là công đức đó
 
"Đúng rồi, mấy con chuột mà mày bắt được thế nào
Mang theo ống tiêm chứ, đợi lát nữa sẽ thử nghiệm với mấy người trong thôn này
 
"Thực tế chứng minh thí nghiệm của chúng ta rất hiệu quả
Như người phụ nữ tóc ngắn kia kìa, nếu không nhúng cánh tay cô ta qua nước sôi rồi tới nước đá, chúng ta làm sao biết da người lại dễ lột thế chứ?”
 
"Rất dễ là đằng khác
 
Nghe những lời này, Khương Yếm nhìn ra ngoài thôn, dục vọng của đám người đó đang bốc lên, giương nanh múa vuốt, xấu xí cao lớn, chiếm một nửa bầu trời
 
Khương Yếm chưa từng nhìn thấy dục vọng nào mà độc ác và vặn vẹo thế này
 
Cô quay đầu nhìn những người xung quanh, họ đều nín thở chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có Hề Quyết Vân thở dốc, ánh mắt đầy sự căm phẫn
 
Khương Yếm lập tức hiểu ra
 
Cô ấy cũng nghe hiểu
 
Hề Quyết Vân đã tự học ngôn ngữ của đất nước này, cô ấy hiểu chúng nói gì
 
Nhưng không còn thời gian để cô hỏi nữa, lính ngoại quốc chỉ cách cổng thôn mười mét, tất cả mọi người nhanh chóng lui về trốn vào bóng tối
 
Nửa phút sau, cổng thôn bị đẩy ra, một đội quân hơn trăm người tay cầm súng bước vào
 
“Nơi này có vẻ khá giàu có…"
 
Không đợi người nọ nói xong, dưới ánh trăng, Hề Quyết Vân giơ tay ra lệnh, tất cả mọi người lập tức đá đổ những thùng dầu trước mặt, quăng que diêm đang cháy xuống đất, cùng lúc đó, mấy người đang ẩn náu sau các tảng đá ở ngoài thôn cũng đốt những đóa hoa anh linh dưới chân
 
Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt
 
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, ngọn lửa lan rộng, khói đen bốc lên bốn phía, lính ngoại quốc nhận ra điều bất thường nên lập tức rút lui, nhưng lúc này đường lui của chúng đã bị chặn
 
Khói đen bao phủ cả trong lẫn ngoài thôn. 
 
Dưới làn khói dày đặc, Khương Yếm mở máy sấy nhắm vào hướng cổng thôn
 
Mọi người nhanh chóng đổ hết phấn hoa màu đen từ trong túi ra, để chúng theo sức gió hòa với khói đen dày đặc bao phủ tứ phía
 
Làm xong những việc này, mọi người vội vã rút lui, đóng chặt cửa lại, trốn vào ngôi nhà gần cổng thôn nhất
 
Lúc này, lính ngoại quốc đang luống cuống dập lửa, bọn chúng nghĩ lửa là vũ khí, nhưng đâu ngờ rằng thứ vũ khí thực sự chính là làn khói đen dày đặc trong không khí, hai phút sau, có vài người đã nhận ra điểm bất thường, nhưng chưa kịp nói gì, chúng đã lảo đảo rồi ngã xuống đất
 
Đối phương ngẩng đầu nhìn trời, cười ngây ngô. 
 
Theo thời gian trôi, ngày càng có nhiều người với vẻ mặt ngây ngất, cuối cùng tên cầm đầu cũng nhận ra làn khói có vấn đề, anh ta gầm lên đầy giận dữ, bịt chặt mũi lại, dẫn theo những người còn tỉnh táo tìm những ngôi nhà có thể lẩn trốn. 
 
Nhưng Hề Quyết Vân đã khóa chặt những ngôi nhà đó lại rồi. 
 
Cửa phòng nơi mấy người đang ẩn náo vang lên tiếng "bịch bịch", bên ngoài phát tiết lửa giận bằng ngôn ngữ nghe không hiểu, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay
 
Ba phút trôi qua, tiếng ồn bên ngoài dần biến mất
 
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, toàn bộ con đường chìm trong biển lửa, khói đen dày đặc thông qua những khe hở tràn vào bên trong
 
"Đến lúc rồi
 
Hề Quyết Vân nói nhỏ
 
Vừa dứt lời, cô ấy cầm cặp kiếm uyên ương bước ra khỏi phòng, xoay tay đâm mạnh vào ngực tên cầm đầu ở ngoài phòng, sau đó đâm vào bụng, eo của anh ta, rồi cô ấy lặp lại những động tác ấy với người tiếp theo
 
Những người này đã mất đi khả năng chiến đấu cơ bản, nhưng vẫn có vài người nín thở giỏi, vẫn giữ được chút tỉnh táo
 
Bọn chúng chật vật đứng dậy, muốn bắn Hề Quyết Vân, nhưng Hề Quyết Vân không cho chúng cơ hội chạm vào súng, cô ấy cầm kiếm lao tới, những người khác cũng lao theo, Khương Yếm lao ra cổng thôn với chiếc khăn ướt sũng, tìm thấy tám tên lính ngoại quốc đang vượt qua đám cháy chạy ra khỏi thôn
 
Nhưng chạy ra ngoài thì có ích gì
 
Chỉ cần hít phải làn khói đó sẽ xuất hiện ảo giác, Khương Yếm giơ tay chém xuống, mỗi nhát dao đều đâm chuẩn xác vào cổ đối phương
 
Khi chém tới người thứ sáu, cô cảm thấy tầm mắt mờ đi, nhưng cô lập tức lắc lắc đầu, nhanh chóng chém chết hai người còn lại, sau đó đeo chiếc khăn bị cháy dở một nửa trở về thôn
 
Làn khói dày đặc khiến cô chẳng nhìn rõ người trước mắt. 
 
Đưa tay ra thử tìm kiếm, nhưng chỉ cảm nhận được khoảng không trống rỗng
 
Khương Yếm đi theo hướng có âm thanh trong hai phút, ở dưới mái hiên phát hiện ra Tiêu Tùng Dã đang nằm trên mặt đất, mặt chị ta cũng mơ màng, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, Khương Yếm ngồi xuống bên cạnh chị ta
 
Cô nhìn quanh bốn phía, nửa phút sau, bóng dáng của Hề Quyết Vân xuất hiện trước mắt cô
 
Cô ấy bước loạng choạng, phía sau có một người đàn ông cường tráng đang giữ chặt bả vai cô ấy, dù đối phương không biết mình đang làm gì, đang nhìn thấy gì, nhưng vẫn không buông tay
 
Hề Quyết Vân giãy giụa một hồi nhưng không có kết quả, cô ấy đã giơ thanh kiếm uyên ương lên, ngắm chuẩn vào ngực mình
 
Khương Yếm chưa từng nghĩ thời gian có thể trôi chậm như vậy
 
Sau vài hơi thở, ngay lúc Khương Yếm sắp mất đi lý trí, cuối cùng cô cũng nghe thấy âm thanh ấy
 
"Keng
 
Tâm trí cô bỗng tỉnh táo, nhanh chóng nhìn lên không trung
 
Trên không trung là kết cục của nhân vật mà Khương Yếm đang thủ vai
 
[Có mười bốn người ở thôn Linh Nhân tham gia trận chiến này, giết chết 132 người, bạn đã trải qua những ngày tháng khó quên tại thôn Linh Nhân, có niềm vui cũng có nỗi buồn, nhưng tất cả nỗi buồn đều vì một khởi đầu tốt đẹp, vài năm sau, mười năm, mười mấy năm nữa, đất nước chúng ta sẽ thịnh vượng, ý chí dân tộc sẽ bùng lên mạnh mẽ. 
 
Giờ đây bạn đã hít phải quá nhiều khói đặc, bạn thật sự rất mệt. 
 
Bạn sẽ…
 
1
Nhắm mắt lại, tưởng tượng về tương lai sắp tới
 
2
Nhắm mắt lại, hồi tưởng về cuộc đời này.]
 
Không đếm ngược, không thúc giục
 
Khương Yếm nhìn những người bất động bên cạnh mình, lúc này Tiêu Tùng Dã đã không còn thở nữa, Hề Quyết Vân ngã trong vũng máu, Khương Yếm nhìn lên bầu trời, lúc này màu sắc của bầu trời đã biến thành màu hồng nhạt
 
Câu chuyện đã thực sự đi đến hồi kết
 
Khương Yếm không lựa chọn, mà từ từ đứng dậy, cô vỗ vỗ vạt áo bị bẩn của mình, bước về phía cuối con đường, xuyên qua làn khói dày đặc
 
Hai tay cô buông thõng bên hông, mọi thứ trông rất bình thường, chỉ có hàng ngàn sợi chỉ đỏ chui ra từ đầu ngón tay cô, hệt như dòng sông đỏ rực đang uốn lượn
 
Ba phút sau, những sợi chỉ màu đỏ lan rộng khắp thế giới, chúng như kén tằm bao bọc mọi căn nhà, bao bọc tất cả mọi người, cũng như bao bọc cả bầu trời
 
Thời cơ đã đến
 
Khương Yếm nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống mái hiên rạp hát, sau đó nhón chân lên chút, phía sau xuất hiện hình bóng của chiếc váy cưới cao mấy mét, hoa văn rồng phượng trên vạt áo biến hóa nhiều lần, cuối cùng phượng hoàng kêu vang cả bầu trời, dọc theo hướng đuôi rồng bắt đầu nuốt chửng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đã nuốt chửng con rồng đỏ vào bụng, cũng chính vào giờ khắc này, khí tức toàn thân Khương Yếm đột ngột tăng cao
 
Cô xoay người nhảy lên với vận tốc cực nhanh, một tay nắm chặt sợi chỉ đỏ trên bầu trời, đầu ngón chân tích đủ lực, sau đó chớp nhoáng xoay người đá vào một điểm trên không
 
"Rầm…
 
Bầu trời lập tức xuất hiện vết nứt, tốc độ thời gian trong và ngoài đã bằng nhau, bắt đầu đếm ngược ba giây
 
Thời gian quá gấp gáp, Khương Yếm nghiến răng nghiến lợi, năm ngón tay nắm chặt, nhanh chóng kéo sợi chỉ đỏ trong tay xuống, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như toàn bộ yêu lực của cô đã tiêu tán, bầu trời như thủy tinh vỡ vụn từng mảnh nhỏ, lũ lượt rơi xuống, sợi dây đỏ đứt hóa thành những mảnh vụn bay đầy trời
 
Khương Yếm đã hoàn toàn kiệt sức
 
Nhưng cô không dám thả lỏng chút nào, giây tiếp theo, cơ thể cô ngã về phía sau, cố gắng bắt lấy khoảng không đang nứt vỡ của bầu trời
 
Khương Yếm có thể làm khí bẩn tổn thương, khí bẩn cũng có thể tổn thương cô, những mảnh vụn sắc nhọn ngay lập tức đâm thủng lòng bàn tay Khương Yếm, máu đỏ tràn ra không ngớt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Song vẻ mặt của Khương Yếm vẫn không thay đổi, cô cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể của mình, đưa bàn tay còn lại về hướng vết nứt trên bầu trời, mở lòng bàn tay còn nguyên vẹn, để lộ lá bùa bên trong
 
Chỉ còn một lát nữa là qua giây thứ ba
 
Trong lúc nguy cấp, tay trái của Khương Yếm cuối cùng cũng chạm vào vết nứt trên bầu trời, lá bùa màu vàng bị đốt cháy được cô ném ra khỏi trường năng lượng
 
Lá bùa rơi xuống thế giới thực
 
Thế giới thực quay ngược lại ba giây
 
Khương Yếm và năm người khác đang đứng trước nhà tang lễ Nam Tạng
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.