Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 158: MẠNH TẤT THẮNG YẾU TẤT DIỆT





Tám giờ sáng hôm sau, Khương Yếm đến ga tàu đường sắt cao tốc, bốn người còn lại cũng đã đến
Thẩm Tiếu Tiếu rất hào hứng, bởi em chưa từng đến Cẩm Xuyên, cả người cứ phơi phới trông như sắp được nhận món quà đặc biệt nào đó
“Em sẵn sàng rồi!” Em xoa xoa tay
“Lẩu xiên que ở Cẩm Xuyên siêu nổi tiếng, buổi trưa chúng ta sẽ ăn món này
Nhưng có nhiều loại lắm, em đăng hai bài viết hỏi bạn bè trên mạng thì mỗi người lại thích một kiểu, khó chọn quá đi mất.”
“Sao khẩu vị của mọi người lại khác nhau đến thế nhỉ…”
“Em biết rồi.” Bình Bình dụi đôi mắt buồn ngủ, ỉu xìu bảo: “Ngày nào chị cũng nói mấy câu vô nghĩa, chuyện bình thường vậy mà còn thắc mắc nữa.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “?”
Em đau lòng cau mày: “Sao em cứ xỏ xiên chị vậy, con nhóc đáng ghét.”
Bình Bình chán chẳng muốn nói, cô bé đeo tai nghe lên bắt đầu nghe tin tức nước ngoài
Thẩm Tiếu Tiếu tò mò thò đầu qua nhìn những dòng chữ tiếng anh trên màn hình điện thoại, hoang mang chớp chớp mắt: “Em đã học đến lớp mấy rồi?”
“Lớp 11.” Bình Bình đáp qua loa
Thẩm Tiếu Tiếu: “Hết kỳ nghỉ này chị cũng lớp 11.”
Bình Bình: “Em sắp lên lớp 12 rồi.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “Ò…”
Thẩm Hoan Hoan bất lực đỡ trán: “Em so với em ấy làm gì.”
Ngu Nhân Vãn chen vào cuộc trò chuyện: “Giống như không thể so tốc độ làm nhiệm vụ với Khương Khương vậy đấy.”
“Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng mà.”
Thẩm Tiếu Tiếu gượng cười: “Ừm.”
“Đừng nói nữa, chúng ta đi soát vé đi.”
Do Cẩm Xuyên rất gần với Giang Thành nên chưa đầy hai mươi phút cả nhóm đã xuống tàu
Đúng chín giờ, năm người rời khỏi nhà ga cao tốc
Thẩm Hoan Hoan bắt một chiếc taxi, cô nàng vừa định hỏi tài xế có đến núi hoang kia không, ngờ đâu đối phương đã lập tức hạ cửa kính xuống:
“Đi núi hoang đúng không?”
Thẩm Hoan Hoan lập tức gật đầu
Bác tài ra hiệu cho họ lên xe, sau khi trao đổi xong, Khương Yếm ngồi vào ghế lái phụ, bốn người còn lại chen chúc ở phía sau
Thẩm Hoan Hoan hỏi Bình Bình: “Hơi chật, chị ôm em ngồi lên đùi chị nhé?”
Bình Bình: “Không được, nhưng chị có thể ngồi lên đùi em.”
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: “Vậy cũng được.”
Nói rồi hai người ngồi với tư thế trông như ngược đãi trẻ em
Bình Bình thầm niệm chú một hồi, sau khi trọng lượng trên đùi biến mất, cô bé bèn nhìn ra ngoài cửa sổ
Có điều trông bác tài xế rất lo lắng, cứ nhìn vào gương chiếu hậu mãi, vẻ mặt càng lúc càng kì lạ
Cuối cùng Khương Yếm phải lên tiếng: “Em ấy là quán quân quyền anh bảng thiếu nhi, chân nhiều cơ lắm, không sao đâu, lái xe đi.”
Lúc này bác tài mới lấy lại tinh thần, vội vã “ờ ừm” rồi đạp chân ga lái thẳng đến núi hoang
Thẩm Hoan Hoan hơi ngại ngùng xoa mũi, nhưng nhớ lại lời vừa nãy của tài xế, cô nàng vẫn cố giấu đi vẻ ngại ngùng mà hỏi lại: “Sao bác biết chúng cháu muốn đến núi hoang thế?”
“Hôm nay nhiều người đến đó lắm ạ?”
Tài xế trả lời: “Chắc là bắt đầu từ chiều hôm qua, phân nửa số người tôi đón đều muốn đến núi hoang, mọi người thích hóng chuyện quá nhỉ.”
“Dù sao các chuyên gia khảo cổ đã tới rồi, có lẽ đã khai quật được bảo bối gì đó, bây giờ chẳng ai được phép tiến vào núi hoang trong phạm vi hai trăm mét nữa, nhưng ngoài dây cảnh báo có rất nhiều người cầm ống nhòm quan sát vào.”
Ngu Nhân Vãn hỏi: “Vậy mọi người nhìn thấy gì rồi ạ?”
Tài xế lắc đầu: “Họ phong tỏa chặt lắm, không thấy được gì đâu, có điều chuyện này cũng tốt, hai ngày nay lẩu xiên que của chúng tôi nổi tiếng lắm haha.”
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức ngồi thẳng người:
“Vậy có thể đặt chỗ nữa không ạ?”
Tài xế nói chắc nịch: “Chắc chắn là không rồi!”
Thẩm Tiếu Tiếu bĩu môi
Mười lăm phút sau, cả nhóm cũng đã đến núi hoang, đúng như lời bác tài nói, phía bên ngoài dây cảnh báo chật kín người, nhưng vì có rất nhiều cảnh sát đứng canh nên chẳng ai dám vào
Thẩm Tiếu Tiếu vốn chỉ định đứng ngoài hưởng long khí cả ngày, nhưng đứng được một lúc, Khương Yếm bỗng nhìn vào điện thoại, đi về phía mấy người:
“Hà Thanh Nguyên đã gửi thông tin xác thực rồi, các chuyên gia khảo cổ sẽ giải tán trong vòng nửa tiếng nữa, chị muốn vào lăng mộ.”
“Long khí bên trong dày lắm, mấy đứa có muốn vào không?”
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức cười toe toét: “Muốn muốn muốn, kẻ ngốc mới không vào.”
Thẩm Hoan Hoan vẫn hơi lo lắng: “Tụi em có làm phiền chị không?”
Khương Yếm: “Không đâu.”
“Nhưng biết đâu bên trong sẽ có nguy hiểm, nhiễm long khí ở nồng độ cao như vậy, có lẽ vật bồi táng đã có thần thức rồi, nếu gặp phải ngọn giáo dài mang đầy sát khí…” Khương Yếm nghiêm túc nói: “Có thể nó sẽ tấn công người vào lăng mộ.”
“Tụi em biết!” Thẩm Tiếu Tiếu tiếp lời: “Có nhiều nhà ngoại cảm của Cục Quản lý siêu nhiên đã từng theo các chuyên gia khảo cổ vào lăng mộ, có mấy bài viết trên trang chính thức đã nhắc đến chuyện này.”
“Không sao đâu, vật bồi táng đã bị long khí gột rửa, có xấu thì cũng không thể xấu hơn được nữa!”
Khương Yếm mỉm cười, chẳng nói thêm gì mà bước về phía trước
Đi ngang qua đội trưởng đội cảnh sát, cô đưa thông tin mà Hà Thanh Nguyên gửi tới cho đối phương xem
Sau khi xem xong, đối phương nhanh chóng cho qua
Năm người hiên ngang bước vào trong núi, những người phía sau bắt đầu tò mò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ế, sao năm người đó được vào rồi?”
“Chắc là học trò của chuyên gia khảo cổ nào đó.”
“Cũng có thể, nhưng sao trong nhóm lại có bé gái cỡ tám chín tuổi vậy?”
“Ermm… thiên tài lớp thiếu niên?”
*
Lúc Khương Yếm tìm được địa điểm theo định vị mà Hà Thanh Nguyên gửi cho thì lối vào lăng mộ đã không còn một bóng người
Cô kéo chiếc khóa áo khoác thể thao lại, rồi trèo xuống lối vào lăng mộ rộng khoảng một mét bằng sợi dây thừng do các chuyên gia để lại, phải mất ba phút sau chân cô mới chạm tới mặt đất bằng phẳng
Mười phút sau, tất cả mọi người đã xuống lăng mộ
Nhiệt độ ở đây khác hoàn toàn so với bên ngoài, ngay cả đã mặc áo khoác nhưng Khương Yếm vẫn cảm thấy hơi lạnh
Cô xoay người, dùng yêu lực bao bọc cơ thể mọi người:
“Như thế này có thể giữ ấm.”
Thẩm Tiếu Tiếu hiếu kỳ xoa cánh tay đang ấm dần, một lúc sau, em nhỏ tiếng hỏi: “Có thể không cần cái này không?”
Khương Yếm nhướng mày: “Em không lạnh hử?”
Thẩm Tiếu Tiếu vội xua tay: “Không phải không phải.”
“Thì lạnh một chút sẽ có cảm giác đắm chìm, mà đắm chìm là trải nghiệm xuống lăng mộ…”
Khương Yếm hít sâu một hơi, lập tức thu lại yêu lực trên cơ thể Thẩm Tiếu Tiếu, sau đó nhìn những người khác: “Mấy đứa cũng vậy à?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, thế là Khương Yếm bèn thu lại tất cả yêu lực
Lúc này Thẩm Tiếu Tiếu rất hài lòng, em hà hơi xoa lòng bàn tay rồi lại xoa cánh tay
Khương Yếm lạnh lùng nhìn em, chẳng nói câu nào, chỉ im lặng đi về phía cánh cửa bằng đồng
Do địa hình không bằng phẳng nên phải mất gần mười lăm phút mọi người mới đến được cánh cửa đó
Cánh cửa đồng đồ sộ có hoa văn phức tạp, cao tầm bốn mét, trên đấy có một phần rất bằng phẳng, bên trên khắc dòng chữ trong bức ảnh
Phía dưới hoa văn là cơ quan, trên cơ quan có nhiều ký tự khác nhau, nó có thể chuyển động, hiển nhiên là để người ta xoay đáp án đúng cho câu đố phía trên
Khương Yếm cũng không có thì giờ để chậm trễ, cô nhanh chóng xoay thành cái tên “Khương Xích Khê”
Sau khi xoay xong ký tự cuối cùng, cánh cửa bằng đồng lập tức phát ra tiếng ầm lớn, bụi đất bao phủ hàng ngàn năm lũ lượt rớt xuống, chẳng bao lâu, hai phiến đá bằng đồng chầm chậm mở ra hai bên, một trận gió lạnh ào ra từ sau cánh cửa, xuyên qua cơ thể, thổi bay vạt áo của mọi người, sau đó lao thẳng ra ngoài
Mọi người đều cảm nhận rõ cảm giác khoan khoái dễ chịu. 
Cảm giác ấy xuất phát từ trong tâm hồn, giống như vừa được ăn một bữa no nê
“Làn gió ban nãy là long khí ư…” Thẩm Tiếu Tiếu nghi ngờ
Khương Yếm: “Ừm.”
“Nhưng nồng độ không cao như chị tưởng, có lẽ đã bị vật bồi táng trong lăng mộ hấp thụ gần hết rồi.”
“Chị vào trước nhé, nếu không có vấn đề gì chị sẽ gọi mấy đứa.”
Dứt lời, Khương Yếm đẩy khe hở của cánh cửa đồng rộng ra rồi đi thẳng vào trong
Nhưng bên trong lại không đầy ắp những vật bồi táng quý hiếm như cô tưởng, bởi vì theo suy đoán của Khương Yếm, đây hẳn là lăng mộ của con gái Khương Xích Khê, cũng chính là nữ đế đời thứ ba của nước Khương, dẫu sao thi thể của Khương Xích Khê cũng do cô đưa về từ núi tuyết
Có lẽ Khương Xích Khê đã nói cho con gái biết về sự tồn tại của cô, nên cô ấy mới để vài thứ lại cho cô bên trong lăng mộ của mình. 
Nhưng Khương Yếm nhận ra mình sai rồi
Bởi vì trong lăng mộ chẳng có bất kỳ bảo vật nào cả, cùng lắm chỉ có những màn trướng khổng lồ mờ ảo trôi nổi trên không trung
Những màn trướng khổng lồ này tựa như những bọt bong bóng dưới ánh mặt trời, dù biết chúng ở trên không trung, nhưng ngoài đẹp ra thì chẳng có nội dung gì
Chúng rực rỡ, nhưng cũng trống rỗng
Khương Yếm không hiểu mấy thứ này là gì và tại sao lại ở trong lăng mộ, vì chúng giống như màn hình chiếu hiện đại, chắc chắn không thể nào xuất hiện tại nước Khương hàng ngàn năm trước được
Vài giây sau, cô thử giải phóng yêu lực của mình rồi cố gắng chạm vào những màn trướng đó
Nhưng cũng vào lúc yêu lực của Khương Yếm được giải phóng, cánh cửa đồng sau lưng cô đột nhiên đóng sầm lại
“Rầm!”
Bốn người vẫn chưa vào trong bị chặn ngoài cửa
Bình Bình ở bên ngoài lớn tiếng hỏi xảy ra chuyện gì, cần họ vào trong không, nhưng Khương Yếm lại ngăn Bình Bình sử dụng năng lực
“Mấy đứa đừng vội vào, bên trong có vấn đề, chị muốn tự mình kiểm tra.”
“Vậy tụi em ở ngoài này đợi chị.” Thẩm Hoan Hoan trả lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Yếm đáp: “Ừm.”
Cô trầm ngâm ngẩng đầu nhìn những màn trướng khổng lồ trên đỉnh đầu
Khi cánh cửa đồng đóng lại, điểm sáng điểm tối trên màn trướng có sự chuyển động, cuối cùng dần dần ngưng đọng lại thành một ảo ảnh
Một cô gái trông rất giống cô, hoặc có thể nói là cô giống đối phương
Khương Yếm từng thấy chân dung của cô gái này ở chỗ Hà Thanh Nguyên, tầm mười bảy mười tám tuổi, tên là Hà Thanh Phù, là cục trưởng của Cục Quản lý siêu nhiên, cũng chính là kiếp sau của Khương Xích Khê, đã chết từ bốn mươi năm trước
Màn ảnh hiện lên ký ức của Hà Thanh Phù
Bà ấy lên núi học nghệ vào năm sáu tuổi, màn ảnh bắt đầu chuyển động, thiếu nữ bộc lộ tư chất thiên phú trời cho khiến cả sư môn bất ngờ
Sư tổ yêu thương chiều chuộng bà ấy như cháu gái ruột, còn sư phụ dốc lòng chỉ dạy, nhận bà ấy làm đệ tử khai sơn
Nhưng năng lực thiên phú không hề khiến bà ấy trở nên cao ngạo đáng ghét, bởi năng lực liên kết đã giúp bà ấy có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của mỗi người một cách chân thực nhất
Rõ là con cưng của trời, song bà ấy lại thường cảm nhận cuộc đời của những con người cô đơn nhất, bần cùng nhất
Vì năng lực liên kết quá mạnh nên bà ấy thường âm thầm lau nước mắt, nhưng đêm hôm sau bà ấy vẫn chọn một người nào đó trong lịch sử để liên kết
Trong những người này, có người đau khổ uất ức, cũng có người tận trung báo quốc nhưng lại bị kẻ gian giết hại
Từ nhỏ Hà Thanh Phù đã xác định được lý tưởng cho riêng mình, dù bà ấy không thể khiến tất cả mọi người hạnh phúc thì cũng phải khiến những người bên cạnh mình sống vui vẻ
Bà ấy công chính liêm minh, chưa từng thiên vị ai, chẳng mấy chốc bà ấy đã bước sang tuổi mười bốn, trở thành đại sư tỷ mà các sư đệ sư muội kính yêu nhất
Sau này, đến năm Hà Thanh Phù mười tám tuổi, sư phụ qua đời, bà ấy tiếp quản Cục Quản lý siêu nhiên, vừa mới nhậm chức bà ấy đã loại bỏ những điều bất cập, thiết lập chế độ xếp hạng nghiêm ngặt, chỉ có những nhà ngoại cảm làm việc chân chính mới có thể nhận thưởng
Bà ấy đích thân đến nhiều nơi, lấp đầy nhà kho, lập nên Phòng Khảo vấn để trừng phạt những linh hồn mang tội ác tày trời
Cũng vào năm đó, Bạch Trạch tìm đến tận cửa để hỏi về tuổi thọ của vợ ông ấy
Bạch Trạch hỏi Cục Quản lý siêu nhiên liệu có đan dược nào có thể ngăn vợ ông ấy hồn phi phách tán hay không, để có được nó Bạch Trạch bằng lòng trả giá. 
Đây là lời hứa của đại yêu đến từ Sơn Hải Kinh
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, sư tổ của Hà Thanh Phù hỏi Hà Thanh Phù có đồng ý liên kết đến tương lai không
Năng lực của Hà Thanh Phù cho phép bà ấy liên kết trong khoảng hai nghìn năm, có thể nhìn thấy lịch sử, cũng có thể nhìn thấy tương lai
Tuy nhiên, bà ấy có thể tùy ý nhìn thấy lịch sử nhưng lại không thể tùy ý nhìn thấy tương lai
Suy cho cùng nhìn trộm thiên cơ hay mỗi lần nhìn trước tương lai, bà ấy đều phải hao tổn năm năm tuổi thọ của mình, nhưng suy nghĩ kỹ rồi, Hà Thanh Phù vẫn vui vẻ đồng ý
Thứ nhất vì đây là lần đầu sư tổ nhờ bà ấy, thứ hai bà ấy sẵn lòng cứu giúp vợ Bạch Trạch
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa, Hà Thanh Phù thực hiện việc liên kết tương lai lần đầu trong đời
Nhờ sự dẫn dắt của năng lực, bà ấy đã lập tức định vị được tương lai sau hai nghìn năm
Vào lúc đó, “nhân loại mới” đã tìm được một phương thuốc dân gian, phương thuốc ấy có thể đưa những linh hồn sắp hồn phi phách tán bước vào vòng luân hồi
Mặc dù thảo dược trong phương thuốc rất khó tìm nhưng điều đó cũng không thể làm khó Bạch Trạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ấy cảm ơn rồi rời đi, đến tìm Chúc Long đưa ông ấy đi xuyên thời gian để tìm thảo dược
Nhưng sau khi tiễn Bạch Trạch, Hà Thanh Phù lại cảm thấy không vui
Bởi vì “nhân loại mới”
Con người của hai nghìn năm sau sẽ không còn giống như hiện tại, vì linh khí khôi phục nên linh hồn của họ đã trở nên biến dị, ai ai cũng đều có thể điều khiển quỷ quái
Để chắc chắn rằng bản thân không nhìn sai, khuya hôm ấy Hà Thanh Phù lại sử dụng năng lực lần nữa
Đêm đó, bà ấy nhìn về thế giới của một trăm năm sau, nhìn thấy khủng bố hồi sinh
Bốn mươi năm sau, lượng khí bẩn do con người tạo ra đã vượt mức tưởng tượng, rất nhiều linh hồn không được xử lý kịp thời sẽ hình thành trường năng lượng
Một trăm năm sau, hàng trăm trường năng lượng đã phân bố khắp toàn cầu, dân số thế giới nhanh chóng giảm xuống chỉ còn một phần mười, một phần một trăm
Cuối cùng chỉ còn lại mấy triệu người sống sót
Những người này sẽ sống trong khe nứt, họ thành lập căn cứ giữa các trường năng lượng, điều động người trong căn cứ đi giải quyết các trường năng lượng mới xuất hiện ở đó theo định kỳ, mở rộng quy mô căn cứ
Đến khoảng hai ba trăm năm sau, dân số vẫn đang giảm
Vì lợi ích và sinh tồn, nhiều căn cứ còn gây chiến với nhau, khiến dân số lại giảm mạnh
Bốn trăm năm sau, dân số chỉ còn lại bảy trăm nghìn người
Vào thời khắc tiếng chuông thế kỷ vang lên, linh khí trên toàn cầu được khôi phục, linh hồn con người xảy ra biến dị, nhân loại mới ra đời
Bởi mỗi người trong số họ đều là nhà ngoại cảm, lại có thể điều khiển quỷ nên tỷ lệ phá bỏ trường năng lượng đã tăng lên đáng kể, phải mất năm mươi năm mới có thể giải quyết hoàn toàn trường năng lượng còn lại
Sau đó con người xây dựng trường học tâm linh, bởi mỗi đứa trẻ từ khi sinh ra đã ký khế ước với quỷ nên chúng phải học cách điều khiển quỷ
Con người từng bước bước ra khỏi sương mù và tồn tại thêm hàng nghìn năm nữa
Sau khi kết thúc liên kết, Hà Thanh Phù phải mất một lúc lâu mới hiểu được bản thân vừa nhìn thấy gì
Do liên kết nên bà ấy đã cảm nhận rõ nỗi đau đớn của những người chết trong trường năng lượng
Trước khi chết, họ nhớ về ba mẹ, nhớ về người nhà, nhớ về những đứa con chưa trưởng thành
Họ không cam lòng mà vùng vẫy, không biết bản thân đã làm sai điều gì
Nỗi đau đã kéo dài quá lâu, dù sau bốn trăm năm dài đằng đẵng, cuối cùng con người cũng có thể đón nhận ánh bình minh, nhưng trái tim họ đã chết lặng từ lâu rồi
Dường như tất cả họ đều đơn độc. 
Bọn họ đã không còn người thân nữa
Hà Thanh Phù bị những nỗi đau hành hạ đến mức hô hấp khó khăn
Bà ấy ngồi ở biệt viện sau núi, dựa vào năng lực bắt đầu tìm kiếm con đường giải cứu thế giới
Tìm kiếm một hồi, rốt cuộc bà ấy cũng đã tìm ra
Hà Thanh Phù nhìn thấy hơn bốn mươi năm sau có một bộ váy cưới màu đỏ lựu bay ra khỏi tủ kính trưng bày của viện bảo tàng quốc gia
Khi ấy khủng bố hồi sinh trên thế giới đã bắt đầu, con người không thể tự lo cho mình nữa, rất nhiều yêu quái xuất hiện, thỉnh thoảng còn gặp những con chồn hiên ngang đi trên đường
Bộ váy cưới đó buồn chán bay lượn trên không trung, cuối cùng bay sâu vào trong ngọn núi
Cũng chính vào lúc này, Hà Thanh Phù thấy nó tiện tay khoét một cái lỗ trên trường năng lượng đang ngáng đường, bay vào rồi lại bay ra, ung dung như ra vào nhà mình
Khi đã xác định váy cưới ấy có thể khắc chế trường năng lượng, Hà Thanh Phù bắt đầu liên kết với nó
Do đã liên kết nhiều lần nên chỉ trong một đêm ngắn ngủi, bà ấy đã hao tổn mười lăm năm tuổi thọ, nhưng Hà Thanh Phù quyết không dừng lại
Cũng bởi lần liên kết này, bà ấy nhận ra chủ nhân của váy cưới là Khương Xích Khê
Hà Thanh Phù đã từng liên kết với Khương Xích Khê, nhưng thời gian không lâu nên chỉ nhớ kiếp trước của bà ấy có năng lực phi thường, vô số lần cứu đất nước thoát khỏi nguy vong
Hầu như vị nữ đế này chẳng yêu thích thứ gì, ngoại trừ việc sưu tầm cổ vật
Bà từng dùng những vật liệu quý hiếm để sửa lại một bộ váy cưới cổ
Nhưng sau khi sửa xong, bà lại vứt nó vào hoàng lăng, cũng chẳng lấy nó ra lần nào nữa
Trong ký ức của váy cưới, Hà Thanh Phù nhận ra bộ váy cưới này rất lười biếng…
Khi bản thể được sửa xong, nó lập tức có được thần thức, nhưng lại chẳng chịu rời đi, chỉ ngoan ngoãn nằm trong hoàng lăng
Sau này lúc lăng mộ của nữ đế bị niêm phong, nó ở lại đó như một vật bồi táng
Nó có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng vì muốn hấp thụ long khí của long mạch nên lúc hoàng lăng bị niêm phong, nó đã chủ động bay lên đầu rồng, bắt đầu tăng tuổi thọ cho bản thể, cũng nhờ đó mà năng lực của nó được tiến hóa, có thể nhìn thấy và tấn công dục vọng
Một nghìn năm sau, nó cảm nhận được quy luật của thiên đạo thay đổi, nhưng vì không thích cơ thể con người nên nó cũng chẳng buồn hóa hình, cuối cùng bị các chuyên gia khảo cổ mang đến viện bảo tàng, song nó cũng không rời đi
Nói chung, về tính cách của váy cưới này, nói dễ nghe thì là có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, còn nói khó nghe thì là thờ ơ với mọi thứ xung quanh
Sau cuộc khủng bố hồi sinh, nó chẳng có cảm giác gì với tình cảnh khốn khổ của con người, nó không hại người cũng chẳng cứu người
Sau khi bay lượn khắp nơi và nhận ra chẳng có ý nghĩa gì, nó bèn bay đến vùng núi sâu hoang vu tìm long mạch để tiếp tục tăng tuổi thọ
Liên kết dừng tại đây, màn trướng đầu tiên trên đỉnh đầu Khương Yếm cũng biến mất theo
Khương Yếm sững người đứng im tại chỗ
Bởi vì đây không phải ký ức của cô
Cô được Khương Xích Khê nuôi lớn, đã từng hóa hình, còn nuôi sống Mục Vọng trong hoàng lăng nữa
Khi khủng bố hồi sinh xuất hiện, cô cũng tham gia rất nhiều nhiệm vụ ngoại cảm, không hề có chuyện bay đến vùng núi sâu hoang vui để dưỡng già
Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại cẩn thận nghiền ngẫm. 
Nếu lúc đó cô không hóa hình mà chỉ ở trong hoàng lăng, có thể cô sẽ làm thế thật
Tức là quá khứ của cô đã bị thay đổi
Có ai đó đã từng dùng năng lực thời gian để trở về một nghìn năm trước rồi thay đổi quá khứ của cô, giống như việc cô sử dụng lá bùa thời gian để cứu nhóm Thẩm Hoan Hoan vậy
Nhưng Khương Yếm vẫn không thể hiểu nổi
Thế là cô ngẩng đầu nhìn màn trướng thứ hai, lúc này nó cũng bắt đầu chiếu hình
Một lúc sau, ánh sáng lấp lánh trên màn trướng tụ lại thành hình dáng của hai người, là Hà Thanh Phù năm mười tám tuổi và một cụ già hơn tám mươi tuổi
Sau quá trình liên kết cả đêm, Hà Thanh Phù đã đi tìm sư tổ, nói về tương lai mà bản thân nhìn thấy
“Những điều con thấy chỉ là một tương lai có khả năng xảy ra nhất theo mốc thời gian hiện tại, tương lai có thể thay đổi.”
Hà Thanh Phù nghiêm túc nói: “Sư tổ, chúng ta cần phải tìm được chiếc váy cưới đó, tiến hành hợp tác trao đổi với nó.”
“Chúng ta có thể hỏi nó, chúng ta cần phải làm gì thì nó mới đồng ý giúp chúng ta đối phó với trường năng lượng.”
Nhưng sư tổ lại phủ nhận ý kiến của bà ấy:
“Không thể hợp tác, nó sẽ không đồng ý đâu.”
“Theo lời con kể, con yêu quái này hoàn toàn không bị trường năng lượng ảnh hưởng, vì thế nó sẽ không phí thời gian để giúp con người, hơn nữa dựa vào năng lực của nó, chúng ta không thể đưa ra bất kỳ lợi ích nào có khả năng lôi kéo được nó cả.”
Hà Thanh Phù vẫn kiên trì: “Chúng ta cứ thử xem, con sẽ liên kết với nghìn năm sau một lần nữa, tìm kiếm thứ mà nó có thể cần.”
“Chỉ cần tồn tại thì sẽ luôn có thứ mà bản thân muốn có, yêu quái cũng không ngoại lệ.”
Sư tổ lắc đầu: “Con còn nhỏ, không hiểu những chuyện này đâu.”
“Đừng phí phạm sinh mạng của mình nữa, tương lai của Cục Quản lý siêu nhiên vẫn phải dựa vào con đấy
Ta đã có cách rồi.”
Hà Thanh Phù nhíu mày, vội hỏi: “Cách gì vậy ạ?”
Dường như lão không muốn nói
Hà Thanh Phù cứng rắn hơn: “Sư tổ, người biết mà, dù người không nói cho con biết, con cũng sẽ tìm cách khác để biết.”
Sư tổ bất lực thở dài
Lão nói: “Không phải con đã giúp Bạch Trạch rồi à
Nó nói có thể giúp chúng ta bất cứ chuyện gì, vậy nên ta muốn dùng sức mạnh của nó
Sức mạnh của nó là hóa yêu thành bùa.”
“Đợi đến khi con yêu quái đó ra đời, ta sẽ tìm người khống chế nó, cưỡng ép nó biến thành phù văn cho chúng ta sử dụng.”
“Hy vọng phù văn do nó biến thành sẽ có tác dụng với cuộc khủng bố hồi sinh.”
Có lẽ Hà Thanh Phù không nghe rõ lão đang nói gì, bà ấy hỏi lại lần nữa
Thế là lão nói lại lần nữa
Ánh mắt Hà Thanh Phù toát lên vẻ không dám tin, âm lượng cũng lớn hơn chút: “Sư tổ, người có biết mình đang nói gì không?”
Lão gật đầu: “Tất nhiên ta biết.”
“Không cùng tộc loài với nhau thì tâm ắt sẽ khác.” Lão từ tốn nói: “Thanh Phù, đây là đạo lý bất biến từ xưa đến nay.”
Hà Thanh Phù hít sâu một hơi, bà ấy thử thuyết phục vị trưởng bối mà mình kính trọng nhất: “Thiên đạo đang thử thách con người chúng ta mà, bất kỳ giống loài nào cũng phải trải qua điều này, giống như hai mươi năm trước thiên đạo thay đổi vậy, tất cả yêu quái đều không thể hóa hình được nữa, đây là thiên đạo đang từ từ sàng lọc yêu tộc.”
“Còn bây giờ đến lượt con người, việc chúng ta cần làm là phải cho thiên đạo thấy loài người không nên bị loại bỏ, cho thiên đạo thấy rằng loài người sẽ tiến lên thế nào, có thể đoàn kết chiến đấu ra sao chứ không phải cho thấy chúng ta cưỡng ép giết chết một con yêu như thế, hay biến nó thành đồ tế cho sự phát triển của loài người!”
Lão thờ ơ: “Là con không hiểu.”
“Yêu tộc đã bị đào thải, nhưng loài người sẽ không
Chúng ta sẽ hoàn thành những chuyện mà chúng nó không thể làm được, mạnh tất thắng yếu tất diệt là quy luật sinh tồn
Nếu chúng ta thật sự có thể khống chế con yêu quái đó, vậy tức nó là kẻ yếu, nó vốn nên bị đào thải.”
Hà Thanh Phù im lặng nhìn chằm chằm đối phương
Lúc sau, bà ấy lùi lại, chậm rãi bảo:
“Theo quan điểm của con thì, chủng tộc nào mà phải giết chủng tộc khác để giúp tộc mình phát triển thì chủng tộc đó không được phép tồn tại.”
“Loài người không phải chủng tộc như thế.”
“Ít nhất chúng ta không phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.