Hà Thanh Phù vẫn rất cẩn thận.
Để tránh cô bé nghi ngờ tại sao bà ấy lại biết cây đào Trấn Quốc chính là hóa thân của bông hoa nhỏ kia, bà ấy miễn cưỡng bịa ra một loạt lý do để từ chối giải thích “Ta là hoàng đế của nước Khương, tất nhiên nó phải đến gặp ta để trò chuyện rồi.” Bà ấy giải thích “Giống như con vậy, tự nhiên lại có thể nói chuyện với nhau.”
“Nó còn kể cho ta nghe những chuyện nó đã trải qua trong mơ, khi nó nhắc đến chiếc ô làm từ sợi chỉ đỏ, ta đoán rằng nó chính là hóa thân của bông hoa nhỏ ấy Bé Khương Yếm rất tin tưởng lời nói dối này Bảo sao đối phương chấp nhận cô bé nhanh vậy, thậm chí khi thấy cô bé hóa hình cũng không hề hoảng sợ, thì ra đào yêu đã kể với bà ấy rồi Nghĩ đến đây, cô bé nhìn hạc yêu rồi khẽ gật đầu bày tỏ sự chắc chắn Khương Xích Khê là một nữ đế rất thân thiện với yêu quái Bé Khương Yếm chẳng nhận ra điều khác thường gì, nhưng Trần Hi Hạc ngồi bên cạnh đã phát giác chuyện bất ổn Thường thì yêu quái không thể biết được tiền kiếp của mình, hơn nữa yêu quái cũng hiếm khi tự tìm đến con người để trò chuyện… Hành vi này vô cùng mạo hiểm, đặc biệt là với yêu quái có thần thức nhưng chưa thể hóa hình, bản thể của nó vẫn chỉ là một cây đào yêu Trần Hi Hạc suy nghĩ một lúc rồi quyết định không hỏi gì cả Dù sao ông ta chỉ đến giúp vị hoàng đế này nuôi dạy cô bé kia, nuôi dạy cô bé cẩn thận là trách nhiệm của ông ta, ông ta chỉ cần tập trung vào chuyện này thôi.
Trời đã rất khuya, Hà Thanh Phù chào tạm biệt rồi vội đến chùa Trấn Quốc của nước Khương Cây đào bốn trăm năm tuổi mọc giữa sân, trên cành treo đầy câu đối cầu phúc màu đỏ Hoa đào đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng tỏa khắp ngôi chùa Hà Thanh Phù lén lẻn vào trong chùa, đứng dưới gốc cây Bà ấy đặt lòng bàn tay lên thân cây, nghiêm túc nói:
“Ta có việc cần ngươi giúp đỡ, nhưng trước đó, ta muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”
“Không lâu trước đây ta đã trải qua vài chuyện, đột nhiên nhớ lại tiền kiếp của mình, trong đó có một bông hoa nhỏ.”
Cành đào khẽ đung đưa, như thể chẳng hiểu tại sao bà ấy lại nhắc đến chuyện này Hà Thanh Phù khẽ nói tiếp:
“Mấy kiếp trước, khi ta dẫn quân ra trận thì bị quân địch phục kích, phải trốn vào một sơn động.”
“Ta trốn ở đó ba ngày, trước khi rời đi, ta nhặt một ít hạt hoa và rải chúng quanh cửa động, hy vọng chúng sẽ sống cùng ta.”
“Khi ấy ta rải rất nhiều hạt, nhưng đất ở cửa động rất ít, toàn là sỏi đá, khó mà sinh trưởng được Tuy nhiên có một bông hoa nhỏ vẫn kiên cường vượt qua khó khăn để nở rộ, thiên đạo luôn có phần thưởng ban cho những sinh linh dũng cảm, vì thế đã cho nó thần thức.”
Giọng Hà Thanh Phù rất dịu dàng, đầy vẻ yêu thương:
“Sau khi có được thần thức, nó luôn muốn tìm ta để trả ơn, nhưng chỉ có thần thức thì không thể hóa hình, cũng chẳng có yêu lực, bất kỳ ngọn gió hay cơn mưa nào đều có thể hủy hoại nó.”
“Có lần mưa gió quá lớn, bông hoa nhỏ cứ khóc mãi ở cửa động, khi ấy có một yêu quái váy cưới vô tình nhìn thấy nên đã dùng sợi chỉ đỏ trên bản thể để đan thành chiếc ô nhỏ, che mưa cho bông hoa suốt đêm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Yêu quái váy cưới ấy đã từng được rất nhiều người đến từ các nước khác nhau sở hữu, nhưng các chủ nhân của nó đều không thích nó, nó rất cô độc Bông hoa nhỏ cũng vậy, thế là chúng đã trò chuyện với nhau cả đêm, dù tiếng gió lớn khiến cả hai không nghe rõ lời nhau.”
“Nhưng chúng vẫn cứ trò chuyện.”
“Bông hoa nhỏ còn cất tiếng hát, giọng hát hòa với cơn mưa nghe rất êm tai.”
“Khi trời sáng, bông hoa nhỏ đã chết, nó được chuyển thế đến nước Khương, trở thành một cây đại thụ Cây không ngừng sinh trưởng, nó luôn cảm thấy cần phải báo đáp đất nước này, báo đáp một ai đó Mãi đến bốn trăm năm sau, nó gặp nữ đế của nước Khương, cảm thấy rất thân thiết Nữ đế cũng nhận thấy cái cây này rất đẹp, cành cây nở đầy những bông hoa xinh xắn, vậy nên nữ đế đã chuyển nó đến chùa Trấn Quốc, phong làm cây thần Trấn Quốc.”
Hà Thanh Phù vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của cây đào [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bà ấy vốn không định nói những chuyện này cho cây đào nghe, càng không định có bất cứ quan hệ gì với nó Dẫu sao kiếp trước cũng chỉ là kiếp trước, không cần thiết phải nhớ lại hay đuổi theo Tuy nhiên những lời bé Khương Yếm vừa nói đã khiến bà ấy ý thức được, cô bé không chỉ cần một gia đình mà còn cần bạn bè Vậy nên Hà Thanh Phù quyết định đến nói chuyện với cây cổ thụ, hỏi nó có đồng ý rụng một bông hoa có thần thức để chơi cùng với váy cưới nhỏ hay không Vả lại, quyết định này cũng không hẳn là tùy tiện Năm sau cây đào này sẽ bị thiên lôi đánh chết, thần hồn tiêu tán, cả hoa trên cây cũng biến thành tro Nếu đã được Khương Xích Khê phong làm cây thần Trấn Quốc thì nó cũng phần nào gánh vác số mệnh của nước Khương, cái chết của nó biểu thị việc nước Khương sắp phải đối mặt với vô vàn tai họa…
Tướng quân trấn thủ biên cương mà Khương Xích Khê tin tưởng nhất đang mắc bệnh nặng, hai nước láng giềng thì có mưu đồ khai chiến với nước Khương Nước Khương đang trên đà tụt dốc, buộc phải tìm lối thoát trong tình thế hết sức khó khăn Tất cả những chuyện đó là sự phát triển tất yếu của lịch sử, một đất nước phải có khi thịnh khi suy, Hà Thanh Phù cũng không lo lắng quá nhiều về vấn đề này Sự lựa chọn của bà ấy chỉ dừng lại ở việc “Cây cổ thụ này sẽ hồn siêu phách lạc” Bé Khương Yếm chỉ có thể chơi cùng những sinh linh không có tương lai, cô bé không thể can thiệp vào nhân quả thế gian, người và yêu quái chơi đùa cùng cô bé cũng không thể tồn tại trong vòng nhân quả, ít nhất là không được để lộ sự tồn tại của cô bé Giống như hạc yêu, hay là yêu quái không lâu nữa sẽ chết giống như đào yêu Nghĩ đến đây, Hà Thanh Phù thở dài một hơi Bà ấy nói với cây đào trước mặt: “Giờ đây, váy cưới nhỏ ở trong sơn động với ngươi, trú mưa cùng ngươi đã xuất hiện rồi Để tránh bị thầy trừ yêu phát hiện, ta đã giấu cô bé ở một nơi.”
“Ta sợ cô bé sẽ sợ ta, hơn nữa ta cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện mình nhớ lại được kiếp trước Vì thế ta đã nói với cô bé rằng, chính ngươi đã chủ động tìm đến ta, chính ngươi đã nhắc đến câu chuyện bông hoa dại.”
“Nếu ngươi muốn gặp con bé thì hãy giúp ta giữ bí mật này Ngươi không được để lộ sự tồn tại của cô bé, không được nói về cô bé với bất kỳ ai, và cũng không được tự ý đi tìm cô bé.”
“Nếu ngươi đồng ý, hãy rụng một bông hoa xuống.”
Chưa đầy nửa phút sau, một bông hoa đào đã từ từ rơi xuống lòng bàn tay Hà Thanh Phù “Ta đã tự hỏi tại sao lại cảm thấy thân thuộc với ngươi đến vậy, thì ra là thế.”
“Đây cũng là lần đầu ta nói chuyện, trước đây ta không dám vì sợ sẽ làm mọi người sợ hãi.”
Giọng của bông hoa đào du dương trầm bổng, nghe thật thanh thoát Đóa hoa đào bay một vòng quanh Hà Thanh Phù, đắc ý nói:
“Dù sao người dân cũng rất yêu mến ta, họ thường đến thăm ta, nếu ta mở miệng nói chuyện thì chắc chắn sẽ làm mọi người hoảng sợ.”
Hà Thanh Phù nghiêm túc dặn dò: “Sau này cũng không được nói, người dân sẽ sợ ngươi đấy.”
Hoa đào nhỏ tự ngắt một cánh hoa của mình rồi bảo: “Tất nhiên ta biết.”
“Ta thông minh lắm.”
Hà Thanh Phù xác nhận lại một lần nữa: “Những gì ta nói với ngươi, ngươi có làm được không?”
“Có gì mà không được, sinh linh cây cỏ như chúng ta không bao giờ gạt người.” Hoa đào nhỏ vừa trả lời vừa bay đến những cây xung quanh xé mấy sợi tua rua đắp quanh người mình Khi bay lên, trông nó như đang được quấn quanh bởi một sợi chỉ đỏ: “Đẹp không?”
“Lần đầu gặp mặt, cần phải trông thật nhã nhặn.”
Hà Thanh Phù im lặng hồi lâu Sau khi suy nghĩ, bà ấy nói: “Cũng không nhã nhặn lắm đâu, có lẽ con bé sẽ giật xuống…”
Hoa đào nhỏ lập tức lùi lại phía sau Hà Thanh Phù vội nói: “Cũng chưa chắc, ta chỉ nói bừa thôi.”
Hoa đào nhỏ cẩn thận ôm lấy tua rua trên người, ngẫm nghĩ một lát, nó miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
“Nếu cậu ấy không thích ta, ngươi phải đưa ta về đấy.”
Hà Thanh Phù đảm bảo: “Chắc chắn rồi.”
Nửa tiếng sau, Hà Thanh Phù trở lại hoàng cung Cả tối nay bà ấy cứ đi đi lại lại mãi, cuối cùng cũng sắp được nghỉ ngơi Bà ấy đưa hoa đào nhỏ đến địa cung Lúc này cô bé đã ngủ say, đang nằm sấp trên giường, nửa gương mặt vùi trong gối, hàng lông mày cong vút khẽ động đậy, nhịp thở đều đặn, trông rất ngon giấc.
Hoa đào nhỏ tò mò tiến đến gần, đứng trên má cô bé, cúi xuống nhìn cô Cô bé cảm thấy má hơi ngứa nên gãi nhẹ vài cái, lúc sau chợt mở mắt ra Cô bé đối mắt với hoa đào nhỏ Trong lúc còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô bé bất ngờ nắm lấy hoa đào nhỏ, làm rụng hết sợi tua rua trên người nó “Thứ gớm ghiếc gì đây.” Cô bé lẩm bẩm Hoa đào nhỏ: “!!”
Bé Khương Yếm nắm chặt nó trong tay, cánh hoa dần héo đi, rõ là nó đã bị tổn thương sâu sắc Nhưng bé Khương Yếm không hề nhận ra Cô bé im lặng nhìn bông hoa nhỏ, đôi mắt lim dim cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút Cô bé tiến lại gần, hít một hơi thật sâu, rồi lại vùi đầu vào trong gối “Thơm thơm.”
Một cánh hoa bắt đầu hé ra.
“Mềm mềm.”
“Một bông hoa biết hát.”
Tất cả cánh hoa trên hoa đào nhỏ đã bắt đầu nở rộ Bé Khương Yếm lại ngủ thiếp đi Hoa đào nhỏ bay khỏi tay cô bé, bay đến trước mặt Hà Thanh Phù, nghiêm túc phân tích: “Không phải cậu ấy cố tình nói ta xấu đâu, chủ yếu là do cậu ấy buồn ngủ quá nên nói mớ thôi.”
Hà Thanh Phù gật đầu: “Ra là vậy à.”
“Cậu ấy cũng không hề công kích ngoại hình của ta.”
Hà Thanh Phù: “Ra là vậy à.”
Hoa đào nhỏ nói tiếp: “Cậu ấy khen ta, cậu ấy thích ta.”
Hà Thanh Phù đáp: “Chắc là vậy.”
Hoa đào nhỏ mãn nguyện, bay đến gối cô bé, kéo một góc chăn đắp lên người mình: “Được rồi, các ngươi đi đi.”
“Đêm đã khuya, ta ghét nhất bị ai làm phiền khi đang ngủ!”
Ở góc xa xa, Trần Hi Hạc ngồi dậy: “Chỉ có cô ấy là người, còn ta là yêu mà.”
Hoa đào nhỏ khựng lại: “.. Ồ.”
“Nhưng không giống lắm.”
Trần Hi Hạc cúi đầu nhìn mái tóc bạc của mình, tuy buồn ngủ nhưng ông ta vẫn chấp nhận lời nhắc nhở đó rồi lại nằm xuống Hà Thanh Phù cố nhịn cười, một mình rời khỏi địa cung.
Bà ấy viết trong nhật ký:
[Giờ Yếm Yếm đã có người thân và bạn bè rồi.]
[Hoa đào nhỏ rất đáng yêu, dù sao cũng là sinh linh cây cỏ Tuy thích làm đẹp nhưng rất lương thiện, chỉ là không biết Yếm Yếm có thể chịu được sự ồn ào của nó không.]
Viết đến đây, bà ấy dừng lại, nụ cười trên môi cũng nhạt dần:
[Nhưng hoa đào nhỏ sẽ chết.]
[Thật ra ta cũng không chắc… không có bạn bè thì tốt hơn, hay có bạn nhưng người bạn đó sẽ chết thì tốt hơn?]
[Cả hai đều không tốt, rất không tốt.]
[Ta không muốn Khương Yếm phải buồn, vậy nên tốt nhất là ta nên nghĩ cách cứu sống hoa đào nhỏ, sau đó giấu nó đi Nhưng có cách chữa lành linh thể bị thiên lôi đánh ư Ta không biết, cũng chẳng có ai nói cho ta biết.]
*
Thời gian trôi qua rất nhanh Vì hoa đào nhỏ chỉ cần để bản thể ở lại trong chùa, còn thần thức thì có thể đi đến bất cứ đâu nên từ khi đến địa cung, nó bắt đầu sống cùng bé Khương Yếm Nửa năm đã trôi qua, đồ trang trí trong địa cung càng ngày càng nhiều Hà Thanh Phù còn mang đến một lô dạ minh châu để gắn lên tường Quang cảnh trong địa cung trở nên ấm áp hơn hẳn Trần Hi Hạc chăm sóc hai bạn nhỏ rất cẩn thận, có lúc Hà Thanh Phù vừa đến, bà ấy đã bị cuốn hút bởi tình cảm phụ tử hiện rõ trên khuôn mặt ông ta Tình cảm của hạc yêu rất thuần khiết, ông ta càng nuôi càng chân thành, cuối cùng ông ta còn thảo luận với Hà Thanh Phù về chuyện giáo dục hai bạn nhỏ.
“Bọn chúng cần được đọc sách.”
Có lần, sau bữa tối, Trần Hi Hạc ngồi đối diện với Hà Thanh Phù, biểu cảm nghiêm trọng như thể đang thảo luận vấn đề sinh tử Hà Thanh Phù cũng đã từng nghĩ về chuyện này, nhưng bà ấy cho rằng hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, có thể sống vui vẻ thêm một khoảng thời gian nữa Nghe Hà Thanh Phù nói thế, Trần Hi Hạc bèn lắc đầu: “Yếm Yếm muốn đọc sách.”
“Cô bé đã muốn đọc sách từ lâu rồi.”
Hà Thanh Phù nhìn đứa trẻ ở đằng xa Lúc này cô bé đang nằm sấp vẽ tranh, trông rất vô tư, hoa đào nhỏ cũng nằm sấp bên cạnh cô bé, hai cánh hoa vểnh lên, trông như đang vắt chéo chân “Con bé chưa từng nói chuyện này với ta.” Hà Thanh Phù thì thầm “Con bé cũng chưa từng nói với ta, nhưng nếu tên của cô bé chỉ được đọc lên chứ không được viết trên sách, viết vào trang giấy thì con bé sẽ không cảm thấy cái tên Khương Yếm khó viết nữa.”
Trần Hi Hạc nói thêm: “Con bé muốn ghi lại tên mình ở một nơi nào đó.”
Hà Thanh Phù trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn Trần Hi Hạc, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Ngươi rất tốt, cảm ơn ngươi.”
“Đây là việc ta nên làm.” Trần Hi Hạc quay đầu nhìn bé Khương Yếm, nói tiếp: “Thời gian ngươi ở cùng con bé ít quá.”
“Hôm nay Yếm Yếm hỏi Đào Đào về hoàng thái nữ, hỏi hồi nhỏ cô gái ấy ở đâu, Đào Đào nói lúc nhỏ hoàng thái nữ thường ngủ cùng ngươi Yếm Yếm buồn bực cả buổi chiều, nhất quyết không muốn nói chuyện với Đào Đào nữa, nói cậu ấy lừa mình.”
“Đào Đào lừa Yếm Yếm ư?”
Hà Thanh Phù đặt tay lên trán, khẽ lắc đầu Bà ấy muốn giải thích, nhưng chẳng biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tối nay ta sẽ ở lại.”
Trần Hi Hạc khẽ gật đầu rồi đứng dậy cầm lấy quyển truyện cổ tích, bắt đầu đọc cho người bạn nhỏ nghe Hà Thanh Phù hành động rất dứt khoát, đêm nay bà ấy đã mang đến một chồng sách học vỡ lòng, ôm lấy Yếm Yếm rồi dạy cô bé học Nhưng có lẽ do khác nhau về chủng tộc nên câu chuyện tưởng chừng rất ấm áp lại bị bé Khương Yếm nhận thấy có những âm mưu quỷ kế cất giấu bên trong Cô bé học rồi học, bỗng tức giận Cô bé đẩy sách sang một bên: “Lộn xộn lung tung.”
Hoa đào nhỏ vẫy cờ trợ uy: “Diễn đạt chẳng lưu loát tí nào!”
Trần Hi Hạc đặt sách sang một bên: “Vậy hôm nay đọc đến đây thôi Đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ nào.”
Bé Khương Yếm nhảy xuống đất, đủng đỉnh đi đến chum nước để múc nước Hà Thanh Phù cũng đi theo, ngâm khăn vào nước, sau đó vắt khô và lau mặt cho cô bé Bé Khương Yếm hỏi: “Tại sao người vẫn chưa đi?”
“Người nên đi rồi mới đúng.”
Hà Thanh Phù nghiêm túc nói: “Hôm nay ta muốn ngủ với con, đợi con ngủ say ta sẽ đi.”
Mắt bé Khương Yếm sáng lên Động tác đủng đỉnh của cô bé bỗng biến mất, thay vào đó là sự nhanh nhẹn, nhanh đến mức khiến Hà Thanh Phù phải hoa mắt Chưa đầy ba phút, cô bé đã chuẩn bị xong, cởi giày ra rồi chạy lên giường nằm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hà Thanh Phù nằm sang một bên, quay lại ôm cô bé vào lòng: “Ngủ đi nào.”
Sau vài hơi thở, Hà Thanh Phù cảm thấy vai mình nặng trĩu, cảm giác mềm mại và ấm áp từ vai lan ra khắp cơ thể Hà Thanh Phù cúi xuống, phát hiện bé Khương Yếm đang dí mặt lên vai bà Hà Thanh Phù cố gắng nhắm mắt lại.
Đột nhiên bà ấy thấy khó chịu Cảm giác khó chịu ấy không hẳn là hốt hoảng mà còn có vẻ khổ sở, như thể thứ mà bản thân cố gắng trốn tránh đang trở lại người mình.
Bà ấy vỗ nhẹ vào lưng cô bé Hoa đào chầm chậm bay lên, cố gắng ôm lấy một góc chăn đắp cho cô bé Sau đó nó thở dốc ngồi sang bên cạnh, nghỉ ngơi hồi lâu, nó mở nắm tay đang nắm chặt của cô bé ra rồi nằm vào lòng bàn tay của cô bé Hai tiếng sau, Hà Thanh Phù cẩn thận đứng dậy Bà ấy không thể qua đêm tại địa cung, Khương Xích Khê dậy rất sớm, bốn giờ đã có cung nữ đến hầu hạ rửa mặt, sau đó xem một ít tấu sớ rồi chuẩn bị lên triều lúc sáu giờ Sau khi Hà Thanh Phù rời đi, bé Khương Yếm mới mở mắt Cô bé chọc vào cánh hoa của hoa đào nhỏ, nói khẽ: “Ngươi không lừa ta.”
“Mẫu thân thực sự muốn ngủ cùng ta.”
“Ngươi hát cho ta nghe một bài đi, xem như phần thưởng.”
Hoa đào nhỏ không bao giờ từ chối những cơ hội tốt để khoe giọng hát của mình Nhưng thử ngâm nga vài câu, nó lập tức ngậm miệng lại:
“Tối nay ăn mặn quá, mất giọng rồi.”
“Vậy ngươi kể chuyện đi.” Bé Khương Yếm hạ thấp điều kiện Hoa đào nhỏ suy nghĩ một lúc rồi kể lại câu chuyện mà mình nghe được khi ở trong chùa: “Cách đây không lâu có một đất nước ở phương Bắc gặp phải thiên tai, mặt đất rung chuyển không ngừng, lăng mộ của vị hoàng đế nọ nứt ra, bùn đất bị cuốn hết vào trong, vật bồi táng vỡ nát.”
“Đáng thương thật đấy.”
Bé Khương Yếm nghĩ một lúc, vốn định nói có gì đáng thương đâu, nhưng bỗng nghĩ đến Hà Thanh Phù, cô bé không muốn vật bồi táng sau này của bà ấy bị mất nên đã trả lời: “Ừm, cũng hơi đáng thương.”
Hoa đào nhỏ kể tiếp: “Nghe nói lăng mộ của vị hoàng đế nọ và hoàng hậu chôn cùng đều bị khai quật lên, bùn đất phủ lấy xương cốt họ.”
Bé Khương Yếm lại nghĩ đến Hà Thanh Phù, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc: “Đúng là đáng thương thật.”
Hoa đào nhỏ cảm thán: “Nghe nói tình cảm của họ rất tốt, mấy người kể chuyện trong dân gian rất thích kể về họ, các bức họa cũng hay vẽ họ.”
Bé Khương Yếm “Ồ” một tiếng Hoa đào nhỏ kiễng chân, tùy ý hỏi: “Ngươi nói xem, tình cảm thế nào mới gọi là tốt?”
Bé Khương Yếm sững người Cô bé nhăn mặt nghĩ ngợi rồi đáp: “Ở bên ta lâu nhất.”
Lần này đến lượt hoa đào nhỏ không hiểu Bé Khương Yếm nói lại lần nữa: “Ở cạnh ta lâu nhất và tốt với ta nhất.”
Hoa đào nhỏ hỏi: “Không phải thích nhất ư?”
“Thích nhất là tốt nhất.”
Biểu cảm bé Khương Yếm hiện vẻ không còn gì để nói “Ngươi nói thừa.”
“Chỉ có người ta thích mới có tư cách ở cạnh ta.”
“Nên người ở bên ta lâu nhất sẽ là người ta thích nhất.”