Khương Yếm đã đọc hơn một nửa quyển nhật ký của Hà Thanh Phù Hồi ức giữa hai người không nhiều lắm Khi ý thức của Hà Thanh Phù du hành về quá khứ, Khương Xích Khê đã bốn mươi tuổi, không còn là một cô bé nữa, tính cách của bà đã được định hình, vừa quyết đoán lại vừa dũng cảm, đủ sức gánh cả đất nước trên vai Điều quan trọng nhất là bà có lòng tin lẫn sự kiên định, biết bản thân nên làm gì, hoàn toàn không bị Hà Thanh Phù đang ở trong cơ thể ảnh hưởng.
Kể từ khi du hành về quá khứ, Hà Thanh Phù đã dành hơn hai năm để phục chế bộ váy cưới, ngay lúc sắp hoàn thành thì Khương Yếm lại đột nhiên hóa hình, xuất hiện trước mặt bà ấy, phá hỏng hết mọi kế hoạch của Hà Thanh Phù Khi ấy Khương Xích Khê đã bốn mươi ba tuổi Chỉ còn một năm nữa nước Khương sẽ xảy ra chiến tranh, đồng nghĩa với việc bà ấy chỉ còn lại hai năm để sống.
Trong những năm tháng cuối đời, Hà Thanh Phù đã tìm hạc yêu, để ông ta đến làm phụ phi của Khương Yếm, lại tìm hoa đào nhỏ làm bạn chơi cùng với cô bé, ba người sống dưới địa cung trong một khoảng thời gian dài, Hà Thanh Phù thường xuyên đi đi lại lại giữa địa cung và hoàng cung, chỉ cần chắc chắn đêm đó không có chuyện khẩn cấp gì thì bà ấy sẽ tới địa cung ôm bé Khương Yếm ngủ [Một đứa bé thơm tho mềm mại, lại còn thích ôm ta ngủ.]
Khương Yếm lật trang tiếp theo, bất chợt dừng lại.
Một ngày nọ, Hà Thanh Phù viết vào nhật ký: [Để tay lên ngực tự hỏi, ta thực sự không biết Yếm Yếm muốn ngủ với ta ư?]
[Không, ta biết đấy.]
[Ta không suy nghĩ thấu đáo như Trần Hi Hạc, không phát hiện Yếm Yếm muốn đọc sách, nhưng ta có thể nhìn ra con bé muốn ngủ cùng ta, bởi vì những lúc ta chuẩn bị rời đi, con bé cứ đủng đà đủng đỉnh, như thể đang đợi ta nói gì đó.]
[Nhưng ta lại sợ cái cảm giác tiếp xúc thân mật ấy, những lúc con bé áp mặt lên ngực ta, ta biết mình không thể làm tổn thương con bé được.]
[Ta không thể tổn thương con bé được.]
[Nhưng nếu không tổn thương con bé, cứ để con bé xuất hiện ở thế gian ngay lúc này thì thế giới sẽ biến thành như nào Ta không dám nghĩ tới.]
Hà Thanh Phù nghiêm túc phân tích:
[Dù con bé chỉ nói một câu đơn giản với cung nữ bình thường, nhưng nếu bị ai nhìn thấy thì chuyện này có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm kéo dài hàng ngàn năm Những người lẽ ra không thể sống sót sẽ có thể sống sót, những người không đáng chết lại vô cớ mất mạng Quá trình khủng bố hồi sinh có thể diễn ra sớm hơn, ba mẹ ta có thể sẽ không tồn tại, ông bà ta cũng có thể biến mất, ta cũng vậy, ta không tồn tại thì sẽ chẳng có chuyện xuyên qua ngàn năm này, thế giới sẽ xuất hiện những biến đổi khôn lường…]
[Nếu chúng xảy ra thật thì sẽ dẫn đến hai hậu quả: hoặc thế giới nhân quả sụp đổ, thế giới này không còn tồn tại nữa; hoặc thế giới này sẽ phát triển thành một thế giới song song, thế giới ban đầu sẽ bị nhấn chìm bởi quá trình khủng bố hồi sinh.]
[Đây không còn là chuyện sinh tồn của con người, mà nó đã trở thành vấn đề lớn hơn, khó giải quyết hơn.]
[Vậy nên ta phải làm gì đây?]
Hà Thanh Phù không ngừng chất vấn chính mình: [Rốt cuộc ta nên làm gì đây?]
Ngòi bút của bà ấy càng lúc càng có lực:
[Tất cả đều tại ta, Yếm Yếm hóa hình không phải lỗi của con bé, con bé không biết gì cả, đều tại ta, là ta đã không nghĩ đến trường hợp Yếm Yếm sẽ hóa hình, vì thế tất cả nhân quả nên để ta gánh chịu.]
[Nhưng ta phải gánh thế nào Ta đã không còn tồn tại nữa, ta gánh nhân quả thế nào đây?]
Hà Thanh Phù hiện rõ vẻ bối rối.
Bà ấy có một ý thức đạo đức cực kỳ mạnh mẽ Bà ấy không thể quyết định sự sống hay cái chết của bất kỳ ai, việc bà ấy hao hết tuổi thọ để xuyên cả ngàn năm đã chứng minh bà ấy là một người rất tốt bụng, mạnh mẽ và tài giỏi Đọc đến đây, Khương Yếm bèn thở dài Cô đặt ngón tay bên cạnh dòng chữ, khẽ vuốt ve trang giấy một lát Năm đó cô không hề nhận ra sự khác biệt giữa Hà Thanh Phù với Khương Xích Khê, chẳng nhìn ra bên trong cơ thể ấy đang chứa đựng hai nhân cách khác nhau.
Nguyên nhân đầu tiên là do cô còn quá nhỏ, thần thức chỉ mới tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không thể nhận thức được nhiều chuyện phức tạp như thế Vậy nên dù đôi lúc Hà Thanh Phù sẽ vô tình bộc lộ vài điều khác biệt, nhưng sự nghiêm khắc của bà ấy không khác Khương Xích Khê bao nhiêu cả, nên Khương Yếm chẳng thể nghĩ ra nguyên nhân sâu xa là gì Khi ấy cô chỉ cảm thấy bà ấy giả vờ nghiêm khắc thôi, đây mới là con người thật của mẫu thân Nguyên nhân thứ hai là dù Hà Thanh Phù có bộc lộ cảm xúc tiêu cực thì bà ấy cũng sẽ nhanh chóng mỉm cười Khương Yếm từng hỏi bà ấy, tại sao trông bà ấy lại buồn thế Hà Thanh Phù luôn trả lời rằng các nước láng giềng thật đáng ghét, lúc nào cũng nhăm nhe nước Khương, nhưng mỗi khi gặp Yếm Yếm, bà lại chỉ muốn mỉm cười Bà ấy sẽ trấn an cô, rằng mọi thứ đều ổn cả, bà ấy cũng vậy Nhưng chỉ có cô là người duy nhất biết Hà Thanh Phù phải chịu rất nhiều áp lực Trong những năm dài đằng đẵng đó, bà ấy đã tự giải quyết tất thảy những cảm xúc đau khổ, bà ấy chỉ mang nụ cười đến địa cung và ôm Khương Yếm vào lòng.
Khương Yếm im lặng hồi lâu, khi cô lật sang trang kế thì có hai dòng chữ xuất hiện [Chuyện gì nên đến thì sẽ đến.]
[Ta còn có thể vui vẻ được bao lâu?]
*
Khương Xích Khê là nữ đế đời thứ hai của nước Khương, bà lên ngôi trong thời điểm đất nước thịnh vượng nhất Mẫu thân bà đăng cơ không chính thống, lúc ấy hoàng thất thưa thớt, nam tử duy nhất của hoàng thất chỉ mới ba tuổi, để phòng ngừa hoàng vị rơi vào tay người ngoài, hoàng đế khi đó đã bất chấp sự phản đối của chúng thần, lập chiếu thư, phong mẫu thân của Khương Xích Khê làm Nhiếp Chính Vương, phò trợ ấu đế đăng cơ Nhưng lão hoàng đế vừa chết, nữ nhân tài giỏi kia lập tức giam lỏng ấu đệ, tự mình bước lên ngôi vị hoàng đế Lúc ấy lòng dân hỗn loạn, thần tử dâng tấu không ngớt, quan văn lớn tiếng mắng chửi bà ta, nói bà là kẻ trộm, nói bà không có nhân tính, chỉ biết cướp ngôi của đệ đệ ruột thịt, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi Mẫu thân của Khương Xích Khê đã trực tiếp cầm kiếm xông vào tẩm cung của ấu đệ, xách cổ áo ấu đế lôi đến đại điện, nói rằng nếu hôm nay ấu đế chết là do chư vị thần tử giết Chỉ cần “hó hé” một câu là đại điện sẽ có người đổ máu Khi đó đại điện bỗng yên tĩnh lạ thường, mẫu thân Khương Xích Khê ngồi xuống ngai vàng, bắt đầu điềm tĩnh trình bày kế hoạch giúp dân thoát khỏi nạn thiên tai, tài năng của bà ta có nơi tỏa sáng, kế hoạch được thực thi, chỉ trong nửa năm đã chinh phục lòng dân Lòng dân đã có, nhưng vẫn còn rất nhiều thần tử không đồng thuận, trong đó có không ít người tài Để ổn định tình hình, mẫu thân Khương Xích Khê không mạnh tay cải cách, cũng chẳng giết những thần tử ngăn cản bà ta ngồi lên ngôi vị, thay vào đó bà ta đã thực hiện các chính sách dụ dỗ, dùng nhiều thủ đoạn nhằm tranh thủ sự ủng hộ Đây không phải cách hay, nhưng vì đã thỏa hiệp nhiều lần, mẫu thân Khương Xích Khê đã mang niềm tiếc nuối cả đời.
“Ta vẫn không thể giúp nữ tử làm quan.”
Trước khi qua đời bà ta đã nói với Khương Xích Khê: “Ban đầu ta định sẽ tiến hành từng bước, từng bước giúp nữ nhân tỏa sáng trong triều, để mọi người nhận ra rằng nữ tử vẫn có thể làm quan, nhưng cũng vì thế mà ta đã sống trong lo âu cả đời, tuy đứng rất cao, nhưng ta vẫn không thể thấu hiểu hoàn cảnh của họ.”
“Nếu cho họ cơ hội ở vút trên cao, họ sẽ không thể vươn tới chỗ con được, họ chẳng có đường nào để đi, vậy nên cần phải cải cách triệt để.”
Sau khi lên ngôi, Khương Xích Khê đã không làm theo tác phong của tiên đế, bà hành động dứt khoát, giữ quyền lực tối cao, nắm trong tay sinh mệnh của mọi người Bà đã mất vài năm để thiết lập một mạng lưới tin tức trải khắp dân gian, bồi dưỡng nhiều thân tín, mật thám trung thành ở mọi nơi.
Để “nắm thóp” hết tất cả quan viên, bà đã tạo nhiều cơ hội để họ phạm sai lầm Khương Xích Khê và trưởng công chúa của nước láng giềng thiết lập quan hệ lợi ích, để bà ấy dụ dỗ quan viên, sau đó Khương Xích Khê sẽ nắm lấy điểm yếu của họ, rồi dùng thái độ rộng lượng để chỉ điểm đối phương Tại vị mấy năm, bà đã nắm trong tay rất nhiều chứng cứ liên lụy cửu tộc của không ít quan viên Những vị quan này đã trở thành tay sai đắc lực, tuân theo mọi sự sắp xếp của bà Làm nữ đế không dễ, nhưng Khương Xích Khê đã tìm thấy nhiều điều thú vị trong những trận đấu gió tanh mưa máu đầy khốc liệt ấy Sở Hán Chi - trưởng công chúa của nước láng giềng là một người rất lợi hại, địa vị của bà ấy ở nước Sở cũng tương tự mẫu thân Khương Xích Khê Nhưng sau khi phò trợ ấu đế vài năm, Sở Hán Chi đã buông bỏ quyền lực, không tham gia vào chính sự nữa, an phận trở về phủ công chúa Tuy nhiên khi trưởng thành, hoàng đế nước Sở chẳng muốn bà ấy sống yên Theo kiến nghị của đại thần, hắn không tổ chức kén phò mã cho bà ấy mà chỉ hạ chiếu thư gả bà cho một vị tướng quân trấn giữ biên cương Lúc đó Sở Hán Chi đã hối hận, vị tướng quân kia không phải người tốt, bà ấy cũng vậy, sau khi hạ độc giết chết trượng phu, bà ấy lại bị hoàng đế gả cho phu quân thứ hai.
Vị trưởng công chúa này đã xuất giá ba lần, ba vị phò mã lần lượt mất mạng, hiện tại bà ấy đang ở kinh thành Ở tuổi bốn mươi bốn, Khương Xích Khê bắt đầu đối mặt với những thủ đoạn của nước Sở Dù không xuất hiện những trận chiến lớn, nhưng những cuộc đụng độ nhỏ rất hay xảy ra Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Khương Xích Khê chỉ ngủ ba canh giờ, luôn có người túc trực hầu hạ, Hà Thanh Phù cũng chẳng còn cơ hội đến địa cung nữa, ban đầu thì hai ngày đến một lần, dần dần biến thành ba bốn ngày đến một lần Có lần Hà Thanh Phù đến địa cung lúc đêm hôm khuya khoắt, vốn chỉ muốn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô bé, nhưng lại phát hiện ba yêu quái vẫn chưa ngủ “Phù du là loài sinh vật rất thần kỳ.” Trần Hi Hạc nheo mắt, thong dong kể lại câu chuyện xưa: “Chúng nó chỉ có mấy tháng tuổi thọ, lại là loài yêu trời sinh, không cần tu luyện.”
“Nhưng vì thọ mệnh ngắn ngủi nên chúng luôn chết trên mặt hồ, dù là yêu nhưng lại cực kỳ nhỏ bé.”
Bé Khương Yếm rất tỉnh táo, đẩy bả vai Trần Hi Hạc, hỏi: “Chúng chỉ có thể chết như thế ư?”
“Cũng không hẳn.”
Trần Hi Hạc nói: “Chỉ cần chúng đạt đủ công đức, luân hồi chín kiếp là có thể trở thành đại yêu mạnh mẽ nhất, thậm chí có thể sánh ngang với đại yêu trong Sơn Hải Kinh.”
Bé Khương Yếm gật gật đầu Một lát sau, cô bé lại muốn nghe chuyện về con người: “Không nghe chuyện của yêu nữa, con người có gì vui không?”
Trần Hi Hạc không biết nhiều chuyện của con người, chỉ đành nhìn hoa đào nhỏ.
Đào Đào ho khan vài tiếng, đắc ý lắc lắc cánh hoa, ý bảo hai người nhìn sang đây “Lúc ở chùa Trấn Quốc ta đã từng được nghe rất nhiều câu chuyện thú vị, nghe nói ông chú bán giày với dì bán son phấn ở cổng thôn có một đứa con trai, cậu con trai này có một chiếc cằm rất dài.”
Hoa đào nhỏ khoa tay múa chân: “Còn dài hơn cả râu của ông lão trong miếu.”
Trần Hi Hạc nhíu mày: “Tại sao lại thế?”
Hoa đào nhỏ xòe cánh hoa ra: “Nghe nói hai người họ là huynh muội ruột, lúc nhỏ dì bán son đã bị ba mẹ vứt đi, bà ấy được người bán son phấn nhặt về nuôi, bà ấy không hề biết chuyện này, ai mà ngờ sau này mình lại gả cho ca ca ruột chứ.”
Bé Khương Yếm: “Chuyện cái cằm dài thì liên quan gì đến chuyện huynh muội ruột?”
Hoa đào nhỏ giải thích: “Nghe nói quan hệ cận huyết rất dễ sinh ra những đứa trẻ có hình thù kỳ lạ!”
Bé Khương Yếm lại gật đầu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hà Thanh Phù mỉm cười, bà ấy ngồi xuống mép giường, yên tĩnh nghe họ trò chuyện Bé Khương Yếm đặt tay lên đùi bà ấy, vỗ nhẹ mấy cái, cô bé không hề thể hiện vẻ vui mừng khi thấy bà ấy đến, như thể dù bà ấy có tới hay không cũng vậy, tới được thì tốt, không tới được thì chẳng miễn cưỡng.
Hà Thanh Phù cảm thấy bản thân đã được an ủi rồi “Sao lại chưa ngủ thế?” Bà ấy hỏi Bé Khương Yếm “Không thể ngủ được.” Cô bé trả lời Đào Đào thẳng thắn hơn nhiều: “Bởi vì cậu ấy biết buổi tối người sẽ tới nên đã ngủ vào ban ngày.”
Trần Hi Hạc bên cạnh gật đầu phụ họa “Đúng vậy, chúng ta đều ngủ vào ban ngày rồi.”
Hà Thanh Phù xoay sang nơi khác cười rộ lên, một lát sau bà ấy quay người lại, rút một xấp giấy viết đầy những con số từ trong ngăn bàn ra “Hôm nay phải làm toán ạ?”
“Phải làm phải làm.” Hoa đào nhỏ tranh lời, đáp: “Hơn nữa ta sẽ làm nhanh hơn ngươi!”
Cô bé lập tức nhăn mày: “Lúc ngươi làm thì không gọi ta, lúc ta bắt đầu làm thì ngươi đã làm được một nửa rồi.”
Hoa đào nhỏ ôm cánh hoa ngồi trên bàn: “Ngươi chỉ cần nói có làm nhanh hơn được không thôi.”
Cô bé hừ một tiếng Trần Hi Hạc cầm lấy bài toán, bảo: “Muốn làm tiếp à, vậy ta cũng làm, chúng ta cùng làm đi.”
Lúc phát giấy, Hà Thanh Phù cũng giữ lại một tờ Ba yêu quái một con người cùng ngồi xuống bàn đá có bốn chỗ, bắt đầu làm bài, Trần Hi Hạc không định nhường ai, vừa đặt bút xuống là làm rất nhanh Hà Thanh Phù vốn định nhường hai đứa nhỏ, nhưng khi quay lại bà ấy phát hiện cô bé còn làm nhanh hơn cả mình.
Hoa đào nhỏ chỉ chậm hơn chút thôi, cánh hoa liên tục chấm vào mực viết thoăn thoắt.
Hà Thanh Phù: “…”
Bà ấy khó khăn chấp nhận thực tế này, vừa đọc đề vừa viết nhanh đáp án Đề bài do Trần Hi Hạc ra, cái gì cũng có, không chỉ những bài toán đơn giản mà còn có những bài tìm quy luật, vẽ đồ thị Mười lăm phút sau, bé Khương Yếm là người đầu tiên dừng bút Cô bé giơ tờ giấy của mình đến trước mặt hoa đào nhỏ, hoa đào nhỏ đá tờ giấy ra, nằm xuống bàn viết nốt hai câu cuối Lúc hoa đào nhỏ viết xong thì Hà Thanh Phù với Trần Hi Hạc cũng đồng thời dừng bút Cô bé khẽ hừ một tiếng Mặc dù giọng điệu không quá cao, nhưng Hà Thanh Phù vẫn biết cô bé đang rất đắc ý “Càng nhường thì càng thua thôi.” Trần Hi Hạc nói với Hà Thanh Phù bài học xương máu của ông ta: “Phải dốc hết sức mà làm.”
Hạc yêu nói xong câu đó thì gom hết bài làm của mọi người lại, đối chiếu đáp án May mà mọi người đều trả lời đúng, không lo mất mặt.
Hà Thanh Phù vô thức thở phào một hơi Lúc này bé Khương Yếm quay đầu nhìn về phía hoa đào nhỏ: “Buổi sáng đã nói, nếu ngươi thua thì phải tặng quà cho ta.”
“Ta thua rồi.”
Hoa đào nhỏ khảy khảy cánh hoa của mình, động tác trông hơi tự luyến: “Mỗi khi người dân nước Khương cầu nguyện với ta, tuy ta không thể giúp nhiều nhưng để khiến họ an tâm, thỉnh thoảng ta sẽ thả vài cánh hoa xuống.”
“Có người nghĩ chỉ cần bắt được cánh hoa thì nguyện vọng của họ sẽ thành hiện thực.”
“Nhưng hoa của ta cũng có hạn, ta không thể tùy tiện cho đi thế được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thế nên trong hàng vạn người ấy, ta sẽ chọn người đáng thương nhất để tặng hoa.”
Bé Khương Yếm nói thẳng: “Ngươi nói nhiều thật.”
Hoa đào nhỏ nghẹn lời [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nó ấp úng vài giây rồi bảo: “Đến cuối xuân thì toàn bộ cánh hoa của ta sẽ rụng, lúc đó ngươi có thể tới xem.”
“Ta có một cơn mưa hoa đào rất đẹp.”
“Tặng cho ngươi!”