Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 165: CÁI CHẾT





 
 
Cô bé rất mong chờ trận mưa hoa đào ấy
Từ sau khi hóa hình, cô bé chưa từng rời khỏi địa cung, mọi thứ ngoài kia đều khiến cô bé tò mò, bất cứ điều gì cũng có thể hấp dẫn cô bé, đặc biệt là những thứ vừa nghe tên đã thấy đẹp
“Để ta hỏi thử đã.”
Cô bé đẩy hoa đào nhỏ sang một bên, quay sang hỏi Hà Thanh Phù phải làm sao, nhưng chưa kịp nói gì, cô bé đã nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt của Hà Thanh Phù. 
“Trên triều có chuyện khiến người không vui ạ?” Bé Khương Yếm hỏi
Hà Thanh Phù lắc đầu
Bé Khương Yếm “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa
Cô bé tự phân tích: “Con cũng sợ bị thầy trừ yêu phát hiện
Hơn nữa người là hoàng đế, sao có thể ở chung với yêu quái được, chuyện này không thể để ai biết đúng không?”
“Dân chúng sẽ sợ người, thậm chí còn đồn đoán rằng con đã nhập vào thân xác người.”
Mấy ngày gần đây Trần Hi Hạc đã kể cho bé Khương Yếm nghe rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện nói về một bức tranh vẽ hồ yêu khuấy đảo triều chính
Tuy nhiên, theo lập trường của cô bé thì việc một đất nước bị diệt vong chẳng liên quan gì đến hồ yêu cả, tất cả là do sự ngu dốt bất tài của hoàng đế, nhưng không phải ai cũng đồng tình với suy nghĩ này của cô bé
Hơn nữa tình trạng hiện tại của nước Khương cũng không tốt lắm
Là hoàng đế của nước Khương, giờ đây Khương Xích Khê không thể gây ra bất kỳ hỗn loạn nào, nhất định phải ổn định lòng dân
Có điều cô bé cực kỳ muốn xem mưa hoa đào, vậy nên sau một hồi suy nghĩ, cô bé bèn hỏi thử: “Con có thể biến thành sợi chỉ đỏ ra ngoài cùng người không?”
“Giống như trước đây, dính vào quần áo của người.”
“Khí tức rất yếu, sẽ không bị thầy trừ yêu phát hiện đâu.”
Hà Thanh Phù im lặng lúc lâu rồi từ chối thỉnh cầu này
“Vẫn có thể bị phát hiện.”
“Trong hoàng cung không có thầy trừ yêu, cộng với việc ta giấu con dưới địa cung nên mới không bị phát hiện.” 
Bà ấy cúi đầu, dịu giọng nói với cô bé: “Bên ngoài có nhiều thầy trừ yêu lắm, họ cực kỳ giỏi
Nếu con bị phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.”
Cô bé gật đầu
Khương Yếm rầu rĩ, xoay người nói với hoa đào nhỏ: “Không thể xem được rồi.”
“Ta không thể rời khỏi đây.”
Hoa đào nhỏ rất tiếc: “Khoảnh khắc ấy là lúc ta đẹp nhất.”
Bé Khương Yếm liếc hoa đào nhỏ: “Ngươi tự luyến quá đi mất.”
Hoa đào nhỏ tung nhẹ cánh hoa: “Ta chỉ tự luyến chút xíu thôi!”
“Hoa rơi hết ta sẽ trụi lủi, lá cũng dần rụng sạch
Thần thức của ta chỉ có thể bám vào bông hoa, vì thế khi mùa xuân kết thúc, ta không thể đến chơi với ngươi nữa.”
Bé Khương Yếm: “Ồ.”
Hoa đào nhỏ bay đến gần cô bé: “Nhưng sang năm ta sẽ trở lại.”
“Đợi thêm vài năm nữa, khi có đủ năng lực hóa hình thì ta có thể nở hoa mọi lúc mọi nơi, ta sẽ tới tìm ngươi, bông hoa của ta cũng có thể tới chơi với ngươi bất kỳ lúc nào.”
“Dù sao…” 
Hoa đào nhỏ kiêu hãnh nói: “Sau khi mùa xuân kết thúc, ngươi đừng nhớ ta quá đấy.”
Cô bé tỏ vẻ ghét bỏ, đẩy hoa đào nhỏ sang một bên: 
“Còn hóa hình.” 
“Bản thể của ngươi lớn thế, nếu hóa hình thật thì toàn bộ nước Khương sẽ biết, tới lúc đó các thầy trừ yêu sẽ đến tìm ngươi, ngươi còn dám hóa hình à.”
Hoa đào nhỏ: “...”
“Ừm, cũng đúng.”
Sau một hồi trò chuyện, mong muốn rời khỏi địa cung đi ngắm hoa đào của cô bé đã rơi vào dĩ vãng
Hà Thanh Phù im lặng ngồi đấy, một lát sau bà ấy mới ngẩng đầu nhìn Trần Hi Hạc
Lúc này Trần Hi Hạc đang nhìn bà ấy với ánh mắt nghiền ngẫm, khẽ nhíu mày
“Hình như ngươi không nghĩ về quốc sự.” Ông ta thăm dò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Hi Hạc rất tinh tế, Hà Thanh Phù cố gắng tập trung tinh thần, mỉm cười lắc đầu: “Gần đây ta mệt quá.”
“Như thể chuyện gì cũng có thể khiến ta lo lắng được.”
Nói xong, bà ấy hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy chào mọi người: “Gần đây biên cương liên tục xảy ra xung đột, ta vẫn chưa xem xong tấu chương
Ta đi trước đây.”
Cô bé vẫy vẫy tay chào
Hà Thanh Phù bước tới, xoa nhẹ đầu cô bé, sau đó xoay người rời khỏi địa cung
Trở lại tẩm điện, bà ấy ngồi xuống giường, ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ, Hà Thanh Phù cô đơn dựa vào giường, không động đậy
Chốc lát sau, bà ấy nở nụ cười cay đắng
[Hóa hình gì chứ?]
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bà ấy tựa vào bàn, sắp xếp những dòng suy nghĩ lên trang giấy
[Chạng vạng ngày mai, nước Khương mưa như trút nước liên tục ba ngày, thiên lôi đánh xuống chùa Trấn Quốc, cây cỏ đột nhiên héo úa chỉ trong một đêm, những mầm non vừa nhú trên bậc thang lập tức khô héo, hoa đào trên cây cũng lụi tàn.]
[Không có cuối xuân, không thể đợi đến cuối xuân được rồi.]
*
Khương Yếm đặt quyển nhật ký trong tay xuống
Vì ở trong lăng mộ khoảng thời gian dài nên ký ức của cô đã trở nên nhạt nhòa, có điều đoạn ký ức này lại là một trong số ít những đoạn mà cô nhớ rất rõ
Bây giờ khi đọc lại nhật ký của Hà Thanh Phù, đoạn ký ức ấy lại hiện lên lần nữa, thậm chí còn rõ hơn trước
Cuối cùng cô cũng hiểu vẻ mặt kỳ lạ kia biểu thị cho điều gì, cũng như những lời chưa từng được nói ra
Trầm ngâm hồi lâu, Khương Yếm lại đọc tiếp
Đêm đó Hà Thanh Phù đã rất hối hận
[Không nên đưa Đào Đào đến gặp Yếm Yếm.]
Bà ấy viết trong nhật ký: [Một năm trước ta đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này
Lúc đó ta không biết liệu Yếm Yếm không có bạn là tốt, hay có bạn nhưng người bạn ấy sẽ mất là tốt.]
[Khi ấy con bé rất muốn có bạn, vậy nên ta đã nghĩ khả năng thứ hai đúng hơn.]
[Nhưng Yếm Yếm chỉ có một người bạn này, con bé chỉ có một người bạn này thôi.]
Hà Thanh Phù nghiêm túc ghi lại những suy nghĩ của mình:
[Nếu còn cuối xuân...]
[Nếu vẫn còn cuối xuân thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn
Chỉ cần mang sợi chỉ đỏ bên người, những lá bùa mà ta chuẩn bị cũng có thể che giấu khí tức
Trước đây thậm chí ta còn cảm thấy mình đã chuẩn bị rất kỹ rồi, nhưng bây giờ dù có muốn cũng chẳng thể dùng được nữa.]
[Hôm nay khi nghe chúng nói chuyện, câu nào cũng nói về viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai, nhưng chẳng có câu nào thành sự thật cả.]
[Ta thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.]
Tình hình hiện tại của nước Khương rất phức tạp, thư từ biên giới liên tục truyền về, thời gian của Hà Thanh Phù ngày càng eo hẹp
Sau khi dừng bút, bà ấy đóng quyển nhật ký lại, nằm trở lại giường rồi chuyển quyền kiểm soát cơ thể cho Khương Xích Khê
May mắn thay khi Hà Thanh Phù kiểm soát ý thức của cơ thể, Khương Xích Khê có thể chọn cùng nhìn với bà ấy, hoặc chọn giấc ngủ
Khương Xích Khê luôn chọn cách nghỉ ngơi, tách biệt với mọi thứ xung quanh, nhờ vậy cơ thể không bị mệt mỏi sau một đêm thức trắng của Hà Thanh Phù
Khoảng mười phút sau, cung nữ đến cắt nến, hầu hạ Khương Xích Khê rửa mặt
Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, Khương Xích Khê mặc quần áo rồi ngồi trước cửa sổ xem tấu chương
Qua đôi mắt của Khương Xích Khê, Hà Thanh Phù có thể nhìn thấy tất cả nội dung trên đó
Hiện tại không chỉ mình nước Sở thường xuyên gây hấn mà còn có cả nước Tiêu
Nước Khương nằm giữa hai nước này, đường biên giới giáp ranh với cả hai
Hai nước đó bắt đầu hợp tác với nhau, dự định thuyết phục nước Ngụy hùng mạnh để chia cắt nước Khương
Có vài tin do Sở Hán Chi gửi tới. 
“Trước mắt nước Ngụy vẫn chưa có thái độ rõ ràng, nhưng có lẽ sẽ từ chối vì khoảng cách quá xa
Ngụy Vương không phải kẻ ngốc, ván cờ hợp tác bắt ba ba trong rọ này ông ta chẳng nhận được lợi ích gì cả.”
“Tình trạng hiện tại của nước Sở cũng rất thú vị
Đệ đệ ta là tên vô dụng, chỉ biết nổi giận trên điện, mấy ngày trước còn giết cả đại thần khuyên can, chậc chậc.”
“Muộn nhất là năm sau sẽ tuyên chiến
Bà ấy viết trong thư: "Tại đây, ta xin kính chúc nữ đế đại thắng
Nước Sở vốn sẽ loạn, ta mong nó loạn nhanh hơn nữa, như vậy ta mới có thể tận dụng được thời cơ…”
“Phải không?”
Khương Xích Khê đốt cháy lá thư
Bà với Sở Hán Chi có mối quan hệ bí mật, họ hiểu rõ tình cảnh của đối phương, vì có nhiều điểm chung nên họ thấu hiểu lẫn nhau, hơn nữa cả hai đều có chung lợi ích trước mắt, vì vậy đã quyết định liên minh
Sở Hán Chi mong nước Sở đại loạn, không phải vì bà ấy không thấy nỗi thống khổ của dân chúng, mà vì nước Sở đã hỗn loạn từ lâu, hỗn loạn dưới sự cai trị của một hoàng đế ngu ngốc vô năng, bà ấy muốn phá hủy nước Sở rồi xây dựng lại từ đầu. 
Đọc xong thư của Sở Hán Chi, Khương Xích Khê cầm lấy mật thư từ biên cương gửi đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bức thư này do Diêu Sử An gửi
“Mọi thứ đều ổn, không cần lo lắng.”
Diêu Sử An là vị tướng quân đã trưởng thành cùng Khương Xích Khê
Năm mười bốn tuổi bà ấy đã đến biên cương, từ một người lính tầm thường, bà ấy chỉ mất mười năm để trở thành thống lĩnh một phương
Nay, bà ấy vừa qua sinh nhật lần thứ bốn mươi hai
Sau khi trình bày chi tiết về tình hình ở biên cương, Diêu Sử An đã đề cập đến vài điều về bản thân trong phần cuối thư
“Quà sinh nhật đã nhận được, thần rất thích
Vương phó tướng cùng đám lính dưới trướng ngắm nghía nó với ánh mắt thèm thuồng, nhưng thần đã đuổi họ đi hết rồi.”
“Gần đây mọc thêm vài sợi tóc bạc, hình như thần đã già thêm chút.”
“Dạo này thần hay buồn ngủ lắm, tuổi này rồi mà còn mắc chứng thèm ngủ vào mùa xuân.”
“Nhìn chung mọi thứ đều ổn.”
Tiếp theo là thư của Cố Sở Quân, quân sư của Diêu Sử An
Nàng chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng rất có tài trong việc bày binh bố trận
Trong thư, nàng trình bày chi tiết vài phương án đối phó với tình huống bị hai nước đánh từ hai phía
“Nước Khương không thích hợp để trồng lương thực, việc dự trữ nhu yếu phẩm cho mùa đông là vấn đề nan giải
Do đó khả năng cao hai nước này sẽ tấn công vào mùa đông, tức là cuối năm sau
Gần đây thần phát hiện một con đường buôn bán nhỏ trên bản đồ, nhưng nó đã bị bùn đất và cây cối vùi lấp, chẳng biết có thể sử dụng được nữa hay không.”
Khi đọc thư Khương Xích Khê vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt dừng lại ở lời kết của Cố Sở Quân
“Thần đã nói với Diêu tướng quân rằng mình có thể chinh chiến cho nước Khương thêm hai mươi năm nữa, đây chỉ mới là khởi đầu thôi.”
“Bệ hạ không cần lo lắng, con dân nước Khương không bao giờ sợ hãi kẻ tiểu nhân.”
Khương Xích Khê mỉm cười
Bà gấp tờ thư lại, dùng ngón tay ấn nhẹ rồi khéo léo xé phần liên quan đến chuyện nhà ra cất vào một hộp gỗ, phần còn lại bị bà đốt cháy
Dù chỉ là người ngoài cuộc nhưng Hà Thanh Phù cũng có thể nhận ra hàm ý trong đó. 
Khương Xích Khê không chỉ có thuộc hạ trung thành, mà còn có những người bạn chí cốt
Bà không phải là vị hoàng đế cô đơn
Do bận rộn với chính sự, Khương Xích Khê đã hủy bỏ buổi chầu sớm vào buổi sáng, dành cả ngày để đọc thư từ khắp nơi gửi về, mãi đến tối muộn bà mới có thời gian nghỉ ngơi một lát
Sau khi đặt bút xuống, bà nhận lấy bát thuốc từ tay cung nữ hầu cận, mệt mỏi xoa huyệt thái dương
“Bệ hạ có muốn…”
Cung nữ chưa nói hết câu thì bên ngoài cửa sổ bỗng lóe lên tia chớp màu bạc, chiếu sáng nửa bầu trời đêm
Ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm vang dội
“Rầm rầm…!”
Cung nữ vội đóng cửa sổ, nhưng Khương Xích Khê đã ngăn lại
Bà cầm bát thuốc bước về phía cửa sổ, mày nhíu lại nhìn về phương xa
Tia chớp chói mắt xé toạc bầu trời, lan ra như những cành cây đan xen trong màn đêm, khiến cả bầu trời như muốn vỡ tung. 
Lòng Khương Xích Khê bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, bà vô thức nhìn về chùa Trấn Quốc
Đúng lúc ấy, một tia chớp sáng chói bất ngờ giáng thẳng xuống vị trí của ngôi chùa
Khương Xích Khê lập tức đặt bát thuốc xuống, sai người đến chùa Trấn Quốc kiểm tra tình hình
Người chưa đi được bao lâu thì đã vội vã quay lại, còn dẫn theo cả trụ trì chùa Trấn Quốc
Vị trụ trì đã lớn tuổi, thần sắc hoảng hốt, áo quần vốn chỉnh tề nay đã ướt đẫm nước mưa, rõ là đã chạy đến trong cơn vội vã
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Bệ hạ…”
Khương Xích Khê bình tĩnh lên tiếng: “Nói.”
Vẻ bình tĩnh của Khương Xích Khê khiến sư trụ trì cảm thấy được trấn an, ông cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Thiên lôi đã đánh gãy cây hoa đào, nhiều dân chúng ở ngoài chùa đã trông thấy.”
Khương Xích Khê gật đầu, giọng bình thản: “Sét đánh chết cây là chuyện thường, không cần phải hoang mang hay nghi ngờ gì nhiều.”
Bà ra hiệu cho trụ trì quay về trước, dặn dò: “Sắp xếp vài người hô gọi điềm lành xuất hiện.”
“Chỉ cần nói rằng trước đây khi nước Khương lập quốc đã từng có một cây liễu trăm năm tuổi bị sét đánh gãy
Cây khô nước lập, măng mọc sau mưa, cỏ xanh um tùm, báo hiệu sẽ có nhiều bậc nhân tài chào đời ở nước Khương.”
Hiểu ý, trụ trì khom lưng cúi đầu rồi vội quay trở lại chùa Trấn Quốc
Khương Xích Khê cùng cung nữ trở về tẩm cung để thay quần áo
Bà dang rộng cánh tay để cung nữ buộc thắt lưng cho mình
Trong lúc đó, một sợi chỉ đỏ bất ngờ ngọ nguậy ở góc khuất căn phòng
Ngay lập tức ý thức của Hà Thanh Phù chiếm lấy quyền làm chủ. 
Bà ấy khéo léo di chuyển tay áo theo động tác của cung nữ, che đi quỹ đạo nhảy múa của sợi chỉ nhỏ màu đỏ, khiến nó dính vào vạt áo của mình
Hà Thanh Phù bước ra ngoài. 
Chỉ sau khoảng hai mươi phút, sợi chỉ đỏ luồn vào cổ áo bà ấy, khe khẽ truyền lời mà chỉ có hai người nghe được
“Cậu ấy đột nhiên biến mất.”
“Giống như tan biến vậy, thần thức đột nhiên biến mất, cánh hoa cũng héo úa.”
"Phụ phi nói cậu ấy đã chết, có thật vậy không
Hà Thanh Phù khẽ gật đầu
Sau đó cô bé không nói thêm lời nào nữa
Khi đến chùa Trấn Quốc, Hà Thanh Phù nhìn thấy cảnh tượng mà bà ấy đã từng thấy lúc liên kết, nhưng sự tàn khốc của cảnh tượng này còn kinh hoàng hơn nhiều những gì khắc sâu trong ký ức của người khác, cây đào cao gần mười mét đã hoàn toàn biến thành màu đen, tất cả mọi thứ đều cháy rụi, cành gãy rơi đầy đất. 
Vẫn còn nơi bốc lên khói trắng, nhưng lại bị cơn mưa to dập tắt. 
Hà Thanh Phù làm những chuyện Khương Xích Khê nên làm, xoa dịu tâm trạng hoảng loạn của dân chúng
Nhưng từ nãy đến giờ cô bé vẫn im lặng. 
Đêm đã rất khuya, dưới cơn mưa tầm tã, mọi người dần tản đi, cung nữ tiến lên khoác cho Hà Thanh Phù chiếc áo choàng dày. 
Hà Thanh Phù siết chặt cổ áo, bà ấy muốn ở đây thêm chút nữa
Nhưng bà ấy không thể nán lại
Đã đến lúc bà ấy phải trở về cung, theo dòng lịch sử, bà ấy phải trở về cung. 
Ngay khi Hà Thanh Phù xoay người, sợi chỉ nhỏ màu đỏ ẩn trong cổ áo đột nhiên lên tiếng
“Dưới đất có rất nhiều hoa đào.” 
Cô bé thì thầm
“Trời thì mưa to.”
“Mưa hoa đào thật xấu xí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.