Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 168: KHÔNG THỂ NHÌN THẤY ÁNH SÁNG





Hà Thanh Phù khó lòng từ chối đề nghị này
Bởi vì Trần Hi Hạc nói đúng, dù ông ta có quyết tâm đến đâu, bảo đảm không làm ảnh hưởng đến nhân quả thế gian ra sao, sẽ không để mọi chuyện vượt tầm kiểm soát thế nào thì việc có dính phải nhân quả hay không không thể do mình ông ta làm chủ. 
Kể cả thêm vào kế hoạch của bà ấy vẫn khó mà làm được
Dù gì Trần Hi Hạc cũng là một sinh vật sống, ông ta phải ăn uống, dù hạc yêu chỉ cần uống nước suối tinh khiết là đã có thể duy trì sự sống, nhưng chắc gì khi đi tìm nguồn nước, ông ta không gặp sinh vật sống nào khác
Như là một con cá, một con chim, một con nai… một người dân đi lạc
Thử lấy ví dụ, một ngày nọ có chú nai đang uống nước bên bờ sông thì bất ngờ bị thiên địch của mình ăn mất, nhưng nếu trong lúc uống nước nó tình cờ gặp phải Trần Hi Hạc, rồi nó hoảng sợ mà bỏ chạy, vậy nó không phải chết, chỉ một việc nhỏ như thế cũng đủ để làm loạn nhân quả, thậm chí dẫn đến hàng loạt thay đổi khác. 
Nếu chuyện này xảy ra thật thì toàn bộ cố gắng của Hà Thanh Phù đều trở nên vô nghĩa
Nhưng bà ấy không muốn hạc yêu chết
Ở chung lâu vậy rồi, không chỉ hạc yêu xem bà ấy với bé Khương Yếm là người thân, mà bà ấy cũng có cùng cảm xúc đó, Trần Hi Hạc là người thân của bà ấy
“Thật ra ta đã nghĩ đến trường hợp này, cũng đã tìm ra biện pháp giải quyết.”
Hà Thanh Phù nói ra cách giải quyết khác: “Ta tìm được một hang núi rất kín đáo, trong vòng ngàn năm chắc chắn sẽ không có bất cứ sinh vật nào xuất hiện, có điều ở đó cực kỳ hẻo lánh, rất yên tĩnh, ngoại trừ ngươi ra thì chẳng có bất cứ thứ gì, dù chỉ là một ngọn cỏ.”
“Ta sẽ dạy ngươi cách tịch cốc, hút nguyên khí của trời đất, như vậy ngươi không cần phải ăn uống, chỉ cần trong vòng ngàn năm không bước ra khỏi hang núi thì mọi chuyện sẽ ổn.”
Trần Hi Hạc hỏi bà ấy: “Cái hang đó rộng bao nhiêu?”
Hà Thanh Phù nhìn cung điện: “Rộng bằng một nửa nơi này.”
Trần Hi Hạc cười: “Thôi bỏ đi.”
“Giày vò quá.”
“Nơi ta từng sống rộng hơn nơi này gấp ngàn lần, cả một dãy núi là nhà của ta, nếu bắt ta phải sống ở một nơi nhỏ như vậy, còn không thể cảm nhận được hoa cỏ cây cối, không nghe không thấy được gì, tinh thần ta không chịu nổi đâu, vậy nên hãy đưa linh hồn ta rời khỏi thân xác.”
“Hãy phong ấn bản thể của ta xuống lòng đất, đưa linh hồn ta được tự do.”
“Thật ra chuyện này cũng không tốt lắm, trông như ta chết rồi vậy, nhưng tốt hơn nhiều so với việc sống mà bị giam cầm.”
Hà Thanh Phù im lặng hồi lâu
Một lát sau, bà ấy gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Ta sẽ cho ngươi hai lá bùa, một lá là để bảo vệ linh hồn ngươi khỏi sự ảnh hưởng của khí bẩn, một lá là sẽ khiến nhà ngoại cảm không phát hiện ra ngươi, trong vòng ngàn năm sẽ không có nhà ngoại cảm nào có thể phá giải hai lá bùa này.”
“Nhà ngoại cảm?” Trần Hi Hạc nhíu mày: “Đó là gì?”
“Là thầy trừ yêu, có điều sau này không còn được gọi như vậy nữa.” Hà Thanh Phù nói
Trần Hi Hạc đã hiểu
Ông ta cũng đoán được kha khá bí mật về thân phận của Hà Thanh Phù, nhưng ông ta sẽ không hỏi, rình mò bí mật của người khác chẳng phải chuyện tốt lành gì, ông ta sẽ không làm vậy đâu. 
Hà Thanh Phù mím môi: “Vậy tối mai ta đến tìm ngươi.”
“Được.”
Đứng nhìn Hà Thanh Phù một lúc, Trần Hi Hạc ngẫm nghĩ, đột nhiên mở miệng:
“Hình như ngươi đang cảm thấy áy náy, thật ra không cần phải thế.”
“Nếu không có ngươi, hai năm trước thần hồn ta đã tiêu tan rồi, nên dù ngươi có làm gì cũng chẳng sao cả.”
Hà Thanh Phù dừng bước, ngoái đầu nhìn lại:
“Cảm ơn ngươi.”
“Không cần cảm ơn.”
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày hôm sau, bức thư truyền tin dữ của Diêu Sử An được đưa vào hoàng cung, đưa đến tay Khương Xích Khê
Sau khi Khương Xích Khê nhận được bức thư, lập tức đi sắp xếp toàn bộ công việc
Truyền thái y vào cung, thông báo bản thân nhiễm bệnh nặng, hạ chiếu thư cho Khương Vinh Ca chủ trì triều chính, sau khi mặt trời lặn, Khương Xích Khê và con gái của bà, cũng chính là nữ đế đời tiếp theo nói chuyện với nhau hết hai canh giờ, bàn giao toàn bộ công việc
“Vì ổn định lòng quân, tình trạng của Sử An không được phép bại lộ, dù bây giờ có gặp nguy nan đến mức nào, trong quân doanh nhất định chỉ được biết rằng gần đây Sử An bận rộn quá, sức khoẻ không ổn định, cần nghỉ ngơi hai ngày.”
Biểu cảm Khương Xích Khê càng thêm nghiêm túc:
“Ta muốn gặp Sử An.”
“Sử An đã không về kinh sáu năm, ta cũng quên mất hình dạng đối phương, may mà con đã trưởng thành, ta có thể làm việc mình muốn làm rồi.”
Khương Vinh Ca cũng không níu kéo mẫu thân: “Hãy làm việc mà người muốn làm, mẫu thân.”
“Trong kinh đã có con rồi.”
Khương Xích Khê mỉm cười, bà nói đến chuyện chính: “Ta không có hứng thú với việc duy trì tuổi thọ, đời này của ta chỉ thích quyền lực, thích tranh đấu, thích cảm giác được sở hữu mọi thứ, sau khi thoái vị, nếu phải ở lại trong hoàng cung, đối với ta mà nói đó là sự giày vò.”
“Cho nên ta muốn thay Sử An ra chiến trường, ta cũng chỉ lớn hơn bà ấy hai tuổi, bà ấy có thể đi, vậy tại sao ta lại không thể?”
Khương Vinh Ca ngạc nhiên ngước mặt lên
Đến nước này thì Khương Vinh Ca không thể ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy, muốn khuyên Khương Xích Khê
Khương Xích Khê nâng tay, ngắt lời đối phương, hỏi: 
“Con không tin ta sao?”
“Tin, tất nhiên con tin người… Nhưng mà…”
Trong lòng Khương Vinh Ca tràn ngập nỗi lo
Khương Xích Khê bảo: “Ta với Sử An có cùng một sư phụ, hai người bọn ta thắng có thua có, năm đó ta đã từng nghĩ đến cảnh bản thân phải ra chiến trường, mẫu thân nhìn thấu suy nghĩ của ta, nói rằng ta còn nhiều thứ cần gánh vác, không có tư cách đi.”
“Bao nhiêu năm trôi qua ta vẫn không ngừng luyện võ, có lẽ vì khoảnh khắc này đây.”
“Điều duy nhất ta không thể lường trước được là cái chết của Sử An.”
Khương Vinh Ca không nói được lời nào nữa
Cô ấy nhỏ giọng hỏi Khương Xích Khê: “Mẫu thân muốn con làm gì?”
Khương Xích Khê trả lời: “Ngoại hình của ta khá giống Sử An, chiều cao cũng tương đương, có điều bà ấy gầy hơn chút, nhưng nếu mặc thêm áo giáp, cộng với sự trợ giúp của Cố Sở Quân, chắc hẳn sẽ chẳng ai nghi ngờ.”
“Thành hay bại đều phụ thuộc vào mấy ngày này.”
Trước ánh mắt không thể tin được của Khương Vinh Ca, Khương Xích Khê nói ra lời kinh thiên động địa: “Ta sẽ lấy thân phận của bà ấy để ra chiến trường.”
“Cho nên nếu ta chết, hãy tìm người nào có thể tin tưởng được, đưa thi thể của ta về hoàng lăng, mọi công lao đều để tên Sử An.”
Giọng bà rất bình tĩnh:
“Diêu Sử An là tướng quân, bà ấy đã nói với ta rất nhiều điều, chắc chắn nơi bà ấy sẽ ngã xuống phải ở ngoài sa trường, phải tử trận.”
“Bây giờ bà ấy không thể làm được, ta sẽ làm thay bà ấy.”
Khương Xích Khê là người mạnh mẽ, sau khi nói xong thì lệnh cho Khương Vinh Ca lui xuống, bà nằm trên giường nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lập tức giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, đến khi chiều tà, Hà Thanh Phù đoạt quyền làm chủ cơ thể, đi địa cung tìm hạc yêu
Bà ấy hướng dẫn chi tiết lộ trình cho Trần Hi Hạc, chi tiết đến từng ngã quẹo, thậm chí đến việc bay đến đâu phải trốn một lát rồi mới được bay tiếp. 
“Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, đó là lúc ngươi đến hang núi kia.”
Hà Thanh Phù đưa cho ông ta bốn lá bùa, giải thích: “Lá này giúp linh hồn tách khỏi cơ thể, lá này dùng để phong ấn, lá này là ngăn ngừa khí bẩn, lá này giúp che giấu hơi thở với linh thể.”
“Ta đã mở các cấm chế, chỉ cần dùng yêu lực đánh nát nó là được.”
Trần Hi Hạc hoang mang nhìn Hà Thanh Phù: “Ngươi muốn ta tự mình làm những việc này?”
Hà Thanh Phù gật đầu: “Ta không còn thời gian nữa rồi.”
“Hơn nữa ta biết ngươi sẽ làm được.”
Nói đến đây, giọng điệu bà ấy hiện vẻ trêu đùa: “Trên người ngươi có lá bùa linh hồn của ta, chỉ cần làm trái lệnh ta thì sẽ chết..
chắc ngươi không quên đâu ha?”
Trần Hi Hạc cười rộ lên: “Không quên.”
“Yên tâm đi, ta sẽ nghe lời.”
Sau khi sắp xếp xong chuyện của Trần Hi Hạc, Hà Thanh Phù nhìn cô bé đang nằm ngủ trên giường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Hi Hạc cũng nhìn theo
Một lát sau, ông ta đến bên cô bé, cúi người xuống, kề sát mặt cô bé
Ông ta không nói lời từ biệt
Tình hình hiện tại cũng không cho phép ông ta nói lời từ biệt, khẽ thở dài một hơi, ông ta xoay người rời khỏi địa cung, năng lực của Trần Hi Hạc là có thể ẩn thân trong vòng mười phút, mười phút cũng đủ để ông rời khỏi hoàng cung, đi đến hang núi kia
Trần Hi Hạc đi rồi, Hà Thanh Phù mới đến hoàng lăng cầm váy cưới đã được phục chế với quyển nhật ký tới Hạnh Sơn, vừa hay gần đây người thủ lăng gặp chút vấn đề, trở nên thất thần, thường xuyên đi tra xét một số khu mộ không cần thiết
Trong vòng ba ngày sẽ chẳng ai đi kiểm tra mộ thất chứa váy cưới ở trong cùng
Mà ba ngày sau cũng là lúc mọi chuyện ổn thỏa, nên dù Hà Thanh Phù lấy đồ đi cũng chẳng thấy áp lực, đợi đến khi trở về thì cũng khuya rồi, cô bé đã tỉnh lại
Cô bé mơ màng ngồi trên giường, vừa thấy Hà Thanh Phù đã hỏi ngay:
“Phụ phi đâu rồi ạ?”
Hà Thanh Phù nói với cô bé: “Ông ấy có chút việc nên phải về nhà.”
Nghe thế, cô bé cũng không hỏi lại
Hà Thanh Phù cũng chẳng nói tiếp
Nếu muốn thế giới ban đầu có đường sống, nếu không muốn thế giới song song xuất hiện, ngay bây giờ bà ấy chỉ cần đánh trọng thương cô bé, sau đó đưa cô bé vào hoàng lăng, lấy long mạch chữa trị vết thương trên bản thể cô bé, rồi đợi cô bé thức tỉnh
Chỉ cần không dùng vũ khí sắc bén đâm vào bản thể, chỉ cần không khiến vết thương không thể chữa trị, long mạch sẽ tự động chữa lành vết thương đó, có điều thời gian sẽ hơi lâu, có thể là một trăm năm, cũng có thể là hai trăm năm
Nhưng mọi thương tổn sẽ được chữa trị hoàn toàn
Nếu muốn chắc chắn, bà ấy cần phải dùng bùa cấm chế trong hoàng lăng, khống chế năng lực của yêu tộc, để nó vây khốn cô bé, đợi tới khi mộ của nữ đế được khai quật
Vì thấy Hà Thanh Phù im lặng một khoảng rất lâu, bé Khương Yếm tỏ vẻ khó chịu:
“Sao người không nói gì vậy?”
Cô bé nhíu mày suy nghĩ, rồi như chợt hiểu ra: “Có phải người nhớ phụ phi không?”
Hà Thanh Phù cúi đầu: “Hơi hơi.”
Cô bé gật đầu: “Con cũng khá nhớ.”
Thêm một khoảng lặng trôi qua. 
Thời gian trôi thật lâu, Hà Thanh Phù ngẩng đầu lên, bà ấy bỗng nói điều mà trước đó bà ấy không định nói cho cô bé nghe
“Bạn của mẫu thân bị bệnh nặng, mẫu thân muốn đến thăm bà ấy.”
“Vấn đề quan trọng là bà ấy không thể ra chiến trường được nữa, mẫu thân muốn thay bà ấy đi giết địch, có thể sẽ chết.”
Cô bé tự hỏi, sau đó “Dạ” một tiếng
“Nếu chết thì sẽ thế nào?”
Hà Thanh Phù nói: “Sẽ bị chôn vào hoàng lăng.”
Cô bé: “Còn con thì sao?”
Hà Thanh Phù nhỏ giọng hỏi: “Con muốn đi đâu nào?”
“Con không biết.”
Cô bé lắc đầu: “Không có chỗ nào con muốn đi, sao cũng được.”
Hà Thanh Phù lại hỏi: “Vậy con không có nguyện vọng gì à?”
Cô bé: “Không có.”
“Nếu nhất định phải có thì sao?” Hà Thanh Phù tiếp tục hỏi
Cô bé nhìn bà ấy: “Có phải người biết mình chắc chắn sẽ chết nên mới muốn hỏi nguyện vọng của con cho bằng được không.”
Hà Thanh Phù lắc đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chỉ là ta thích con, muốn giúp con thực hiện nguyện vọng.”
Nói xong câu đó, lòng Hà Thanh Phù như bị sự bi thương bao trùm, bà ấy suy nghĩ rất nhiều, bộ não đã vận dụng hết mức, tinh thần cảm thấy mệt mỏi
Bà ấy lặp lại: “Ta rất thích con.”
Cô bé ngây người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một lát sau, khóe miệng cô bé hơi cong lên
Cô bé ngồi thẳng dậy: “Vậy con muốn nhìn thấy ánh mặt trời, muốn nhìn bằng chính đôi mắt này.”
Cuộc sống dưới địa cung không thể nhìn thấy ánh sáng, yêu quái váy cưới bé nhỏ là một cô bé không thể nhìn thấy ánh mặt trời
Nhưng đáng lẽ cô bé sẽ không biến thành thế này
Cô bé là người xứng đáng có được tự do nhất, đáng yêu nhất, được mọi người thích nhất, ít nhất thì cô bé có được sự yêu thương của Hà Thanh Phù
Hà Thanh Phù suy nghĩ thật lâu, nghĩ ra được một cách
“Như vầy nhé?”
Bà ấy nói năng chậm rãi: “Yếm Yếm để bản thể trong hoàng lăng, biến thành một sợi chỉ đỏ theo mẫu thân đến biên cương.”
Sợi chỉ đỏ giống như phân thân, chỉ cần nó ở nơi nào, Khương Yếm lập tức có thể hóa hình ở nơi đó, tương tự như vậy, nếu sợi chỉ đỏ khi hoá thành hình người bị thương thì bản thể cũng sẽ bị thương giống vậy
Mắt cô bé sáng lên
Không cần Hà Thanh Phù giải thích thêm, cô bé chủ động giúp đối phương giải thích: “Như vậy thì khí tức sẽ yếu đi, sẽ không bị thầy trừ yêu phát hiện!”
“Chờ đến khi không còn ai phát hiện, con có thể hóa hình.”
“Hơn nữa nếu giấu bản thể cẩn thận thì dù sợi chỉ đỏ có bị thầy trừ yêu giết, bản thể chỉ bị trọng thương chứ sẽ không chết.”
Sau khi nghĩ kĩ mọi chuyện, cô bé lập tức thúc giục Hà Thanh Phù:
“Người mau đưa bản thể của con vào hoàng lăng đi.”
Vừa dứt lời, cô bé lập tức biến về bản thể, sau đó biến thành một sợi chỉ đỏ chui vào cổ áo của Hà Thanh Phù
Một lát sau, Hà Thanh Phù bỏ bộ váy cưới màu lựu đỏ vào hoàng lăng, đưa đến nơi cô bé nên ở, rồi trở lại tẩm cung, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát
Khoảng thời gian từ nửa đêm đến khi trời sáng, Khương Xích Khê từ từ mở mắt ra
Bây giờ là lúc bà chiếm quyền kiểm soát
Người lái xe ngựa đã chờ ở ngoài cung, đợi bà lén rời khỏi hoàng cung
Bởi vì muốn giữ bí mật nên chuyến đi này chỉ có hai ba người biết, tay nải cũng do bà tự thu xếp
Soạn xong tay nải, ở trong cung điện trống trải này, bà hỏi Hà Thanh Phù:
“Đây là lúc ngươi đưa ra quyết định.”
Hà Thanh Phù để ý thấy sợi chỉ đỏ nhỏ đã ngủ, nhỏ giọng đáp lại: “Ta biết.”
Khương Xích Khê: “Ngươi đừng quên vì sao lúc trước ta cho phép ngươi sống nhờ trong cơ thể của ta, là ngươi nói ngươi muốn cứu nhân loại ở tương lai nên ta mới đồng ý.”
“Vừa rồi khi ngươi đến địa cung, ta không che đi giác quan, mà nhìn các ngươi ở chung thế nào.”
“Ngươi quá thân thiết với con bé kia rồi, bây giờ còn ra tay được à?”
Hà Thanh Phù im lặng không nói gì
Khương Xích Khê thở dài
Bà chủ động bảo: “Nếu ngươi không ra tay được thì ta có thể giúp.”
Hà Thanh Phù ngắt lời bà
“Hôm nay đừng nói chuyện này nữa.”
“Con bé muốn đi ngắm ánh mặt trời ngoài biên cương, ta không thể mang theo ý muốn muốn làm hại con bé mà đi như vậy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.