Hà Thanh Phù dứt lời, cả hai đều chẳng nói thêm gì nữa.
Khương Xích Khê cầm tay nải rời khỏi hoàng cung, bước lên xe ngựa đợi sẵn bên ngoài [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vì đã chuẩn bị kỹ càng, nên cả đoạn đường không gặp trở ngại gì Muốn đi đến biên cương thì phải mất hai ngày Trên đường đi, trong chiếc xe ngựa được che kín, bé Khương Yếm đã hoá hình hai lần, hầu hết đều ngay khi Hà Thanh Phù đang ăn cơm Ra để làm gì thì không cần nói cũng biết Hà Thanh Phù thấy buồn cười, đẩy hộp đồ ăn qua: “Ăn từ từ thôi.”
Cô bé ngồi rất nghiêm chỉnh, tất nhiên là còn có cả vẻ ngại ngùng “Con không đói.”
“Ăn ngon lắm đó.” Hà Thanh Phù miêu tả mùi vị: “Ăn vào sẽ tan ngay trong miệng, hậu vị rất thơm, đã vậy còn xốp mềm, cắn một cái là muốn cắn thêm cái nữa.”
Cô bé không kìm được mà hơi vươn người về phía trước, lấy ngay một cái Cắn một miếng, tốc độ nhai đã nhanh hơn Ngay sau đó lại vươn tay lấy thêm cái nữa Đã ăn rồi thì không ngừng lại được, hì hục ăn hết phân nửa, cô bé ợ một tiếng rồi đẩy phần còn lại về chỗ cũ “Sao người không ăn?”
Hà Thanh Phù lắc đầu: “Ta không thích cho lắm, còn lại chừa cho con nha?”
Cô bé từ chối Cô bé chỉ vào rau mùi dính trên phần bánh, lộ vẻ ghét bỏ Hà Thanh Phù cảm thấy buồn cười Hộp bánh này vừa được một cửa hàng trong kinh thành sáng chế ra, có bánh phủ thêm rau mùi để tăng mùi vị, nếu thích rau mùi thì sẽ cảm thấy rất ngon, ví dụ như Khương Xích Khê, bà thường bảo cung nữ đi mua một hộp về Nhưng bé Khương Yếm thì hoàn toàn không chịu nổi Cô bé vén một góc bức màn lên, tỏ vẻ lạnh lùng mà “hừ” một tiếng, sau đó biến trở thành sợi chỉ đỏ nhỏ chui vào cổ áo của Hà Thanh Phù Hà Thanh Phù có ăn một ít rồi, bà ấy cầm miếng bánh bị cô bé ghét bỏ lên, từ tốn thưởng thức.
Một lát sau, giọng bé Khương Yếm truyền vào tai bà ấy “Nếu đồ ăn không ngon thì vẫn phải ăn sao?”
Hà Thanh Phù ngạc nhiên Bà ấy chợt nhớ ra trước đây bản thân từng nói thấy rau mùi bình thường, ăn cũng được mà không ăn cũng chẳng sao.
Vậy nên bà ấy nghiêm túc trả lời: “Nếu không ăn được thì tại sao phải ăn?”
“Con quên rồi à?” Bà ấy nhẹ nhàng bảo: “Có một lần con ép mình phải ăn rau mùi, rồi tối đó nôn rất lâu đấy, còn phải nghỉ ngơi vài ngày mới khoẻ lại, sau này không được như vậy nữa có biết không.”
“Chỉ cần con không thích thì không cần phải ăn, vứt đi cũng chẳng sao cả.”
“Do mẫu thân cảm thấy rau mùi cũng không đến nỗi nên mới ăn, nếu không thì ta đã vứt nó giống con rồi.”
Bé Khương Yếm tiếp lời: “Vậy là cũng giống con thích ăn khổ qua, nhưng phụ phi thì không.”
Hà Thanh Phù ngạc nhiên “?”
Bà ấy cảm thấy mình đã nghe nhầm: “.. Ăn khổ qua sống hả?”
Bé Khương Yếm gật đầu: “Dạ, có lần người mang đồ ăn đến, ở giữa có một món nhìn lạ lắm, phụ phi nói đó là khổ qua, rồi muốn bỏ, nhưng con ăn một miếng thì cảm thấy cũng ngon.”
Hà Thanh Phù: “...”
Bà ấy chần chờ bảo: “Rất ít người thích ăn khổ qua, ăn sống lại còn hiếm hơn...”
Giọng cô bé khẽ cất lên: “Con thật đặc biệt.”
“Đúng vậy, con rất đặc biệt.” Hà Thanh Phù mỉm cười Sau khi nói xong câu đó, Hà Thanh Phù hỏi cô bé: “Sao lúc trước con không nói cho ta biết, nếu biết thì ta đã mang cho con rồi.”
“Bởi vì người rất bận.”
“Khi ấy cách một tuần người mới đến một lần, con cũng quên nói cho người biết.”
Hà Thanh Phù im lặng vài giây Cô bé tự nói tiếp: “Sau này người nhớ chuẩn bị cho con là được rồi, bây giờ con cũng không muốn ăn cho lắm.”
Nhưng mới vừa nói xong, dường như cô bé chợt nhớ ra chuyện gì đó, bỗng không nói nữa Không khí im ắng hẳn.
Vài phút sau, Hà Thanh Phù cất hộp đồ ăn vào, nâng tay lên, ý muốn sợi chỉ đỏ nhỏ nhảy lên tay bà, rồi kéo bức màn ra, vươn tay ra ngoài.
Bầu trời đêm bên ngoài xe ngựa trông rất rực rỡ Do đang là mùa đông, gió đêm rất lạnh, trên đường có nơi đã xuất hiện tuyết đọng lại, nhưng ngay lúc này đây trời không có tuyết rơi, cũng chẳng có mây đen, những ngôi sao sáng rực cả một bầu trời, trông đẹp vô cùng Sợi chỉ đỏ cuộn tròn trên ngón tay út của Hà Thanh Phù, ngước đầu xem.
Qua một hồi lâu, Hà Thanh Phù sợ cô bé lạnh, tranh thủ lúc không ai chú ý lập tức thu tay lại Cô bé hoá thành hình người trước mặt bà ấy Cô bé ngồi trên ghế lắc chân: “Không biết ngày mà phụ phi rời đi, người có nhìn thấy những ngôi sao đó không nữa.”
“Nhưng con biết ngày mà Đào Đào chết không có.”
“Ngày cậu ấy chết, bầu trời trông rất tối tăm.”
*
Hai ngày đi đường, nói chậm thì cũng không chậm, mà nói nhanh thì cũng không nhanh Khương Xích Khê cảm thấy chậm, bởi vì bà lo cho biên cương, lo cho bạn thân của mình, nhưng Hà Thanh Phù thì cảm thấy quá nhanh, cơ hội ở cùng bé Khương Yếm rất quý giá, cứ như chỉ mới lướt qua vài giây thôi Địa hình ngoài biên cương hơi cao, gió lạnh cũng thổi rất mạnh Nhưng khoảng cách giữa trời với đất thì lại rất gần, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không mở mắt được Dưới sự trợ giúp của Cố Sở Quân, sau khi Khương Xích Khê đến nơi, dưới màn đêm tĩnh lặng bà đã lặng lẽ bước vào doanh trại của Diêu Sử An, gần đây người dẫn binh chính là phó tướng, hơn nữa Diêu Sử An thông báo với bên ngoài là muốn nghỉ ngơi hai ngày, thế nên tình trạng của bà ấy vẫn chưa ai biết đến Lúc Khương Xích Khê bước vào, vị quân y già hơn bảy mươi tuổi đang bắt mạch cho Diêu Sử An Cố Sở Quân bước nhanh về phía trước, nhỏ giọng dò hỏi tình hình Vị quân y già lắc đầu Cố Sở Quân nhắm mắt lại: “Còn có thể cầm cự được mấy ngày?”
“Không còn ngày nào nữa, lâu nhất chỉ đến được sáng mai, tướng quân đã không nghe rõ mọi người nói gì rồi.”
Vừa dứt lời, ông ấy nhìn về phía sau Cố Sở Quân, lúc này Khương Xích Khê đã cởi áo choàng, để lộ gương mặt thật của mình Người thân của vị quân y này đều ở trong kinh thành, mấy đời trung lương, Khương Xích Khê biết ông ấy sẽ không nói cho bên ngoài biết, hơn nữa việc bà muốn thay Diêu Sử An ra chiến trường không thể giấu được ông ấy Dù sao ông ấy cũng là người biết rõ bệnh tình của Diêu Sử An nhất Vị quân y già giật mình, không thể tin mà dụi mắt, sau khi xác nhận bản thân không bị hoa mắt, ông ấy lập tức muốn hành lễ, nhưng Khương Xích Khê đã ngăn lại: “Không cần.”
“Bây giờ Sử An mới là quan trọng nhất.”
“Hãy cố gắng giúp bà ấy ra đi một cách thanh thản.”
Vị quân y già vội gật đầu, xoay người tiếp tục xem xét tình trạng của Diêu Sử An, rồi rút ngân châm trên cánh tay của bà ấy Cơ thể Diêu Sử An châm chít những vết ngân châm, bà ấy đã ốm đi rất nhiều, khuôn mặt gầy guộc, chẳng giống với người trong trí nhớ của Khương Xích Khê nữa Khương Xích Khê bước lên phía trước, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Cố Sở Quân đứng sau bà “Mấy ngày trước Trần đại phu có bảo rằng tướng quân khó cầm cự được lâu, nhưng khi thần nói rằng bệ hạ sẽ đến thăm người, tướng quân đã cố gắng ngồi dậy, muốn đại phu châm cứu cho, cố gắng cầm cự đến lúc bệ hạ đến.”
Khương Xích Khê gật đầu: “Bây giờ bà ấy không dễ chịu đúng không.”
Vị quân y đáp lời Khương Xích Khê: “Đừng cố kéo dài thời gian nữa, để bà ấy đi đi.”
Vị quân y già từ từ rút những cây châm níu kéo sinh mệnh ấy ra, ngay khi trên tay chỉ còn sót lại vài cây châm, lông mi của Diêu Sử An đột nhiên run nhẹ, một lát sau, bà ấy từ từ mở mắt, khuôn mặt lộ ra vài phần tỉnh táo Cố Sở Quân cảm thấy khó chịu, nàng che miệng lại, giọng nghẹn ngào một tiếng, vội xoay người che giấu cảm xúc.
Ai cũng đều biết điều này có nghĩa là gì Hồi quang phản chiếu Đôi mắt của Diêu Sử An chớp nhẹ, tròng mắt bà ấy di chuyển từ từ, thấy Khương Xích Khê đang ngồi bên cạnh Không đợi đối phương mở lời, Khương Xích Khê nói ngay: “Ta đã đến rồi.”
Sau khi dứt câu, bà nắm chặt bàn tay phải mà Diêu Sử An đang cố nâng lên Miệng Diêu Sử An mở ra mấy lần, rốt cuộc cũng nói ra nửa câu hoàn chỉnh: “Một vị hoàng đế như người…”
Khương Xích Khê cười bảo: “Ngươi còn nhớ ta là hoàng đế à.”
“Năm đó trong lúc đánh nhau, cũng chẳng biết ai nắm lấy chân ta, còn đá ta một cái rõ đau.”
Diêu Sử An lộ vẻ hoài niệm: “Khi ấy bệ hạ cũng đánh thần, phụ thân thần… ông ấy còn la thần không biết tốt xấu, muốn thần xin lỗi bệ hạ.”
“Đúng vậy, lúc ấy ngươi ngẩng cao đầu, một mực không muốn xin lỗi.”
Khương Xích Khê bảo: “Chính vào lúc đó ta bỗng cảm thấy ngươi khá tốt.”
“Vậy mà giờ đã qua ba mươi năm.”
Hơi thở Diêu Sử An trở nên dồn dập hơn, bà ấy hơi cong khóe miệng, dùng sức gật đầu: “Đã ba mươi năm rồi.”
Y thuật của vị quân y già thật vi diệu, toàn bộ chẩn đoán đều đã trở thành sự thật Diêu Sử An thực sự không thể sống đến sáng ngày hôm sau Ngoài biên cương có loài chim bói cá chịu được giá rét, tiếng kêu của nó thánh thót dễ nghe, nhiều vị tướng sĩ đùa rằng muốn bắt nó về cho con cái họ, nuôi nó để nghe ca hót hằng ngày Trong tiếng hót chào ánh bình minh của chim bói cá, bàn tay trắng bệch của Diêu Sử An rơi khỏi tay Khương Xích Khê Câu nói cuối cùng dành cho Cố Sở Quân là “Xin hãy dẫn dắt phó tướng.”
“Sau khi ta chết, người cô ấy cần nhất là ngươi.”
Tướng quân trấn thủ biên cương của nước Khương sắp đổi người, nhưng vị quân sư lại còn rất trẻ, còn rất nhiều năm để thực hiện hoài bão của mình, dưới sự bình yên nơi biên cương nước Khương đã từng có hai cái tên đứng kề nhau Có lẽ phải đổi người rồi Sáng sớm hôm nay, Sở Hán Chi gửi tin về, bà ấy báo rằng nước Tiêu đang dự trữ vật tư, cũng hỏi nên làm gì mới tốt, Cố Sở Quân xem xong thì lập tức hủy bức thư, rồi hồi âm Sau đó nàng gọi người đến, sai người lôi tên nội gián nước Tiêu ra xử chém tại chỗ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nàng trở lại doanh trướng, nói suy luận của mình cho Khương Xích Khê nghe:
“Quả nhiên đối phương cố tình để lộ, hắn biết chúng ta muốn truyền tin giả cho hắn, nhưng hắn không truyền lại tin gì, muốn nhân lúc rối loạn mà hợp tác với nước Tiêu nội ứng ngoại hợp.”
“Chi bằng giết chết, cũng xem như đề cao sĩ khí.”
Khương Xích Khê gật đầu, bà vừa mặc áo giáp vào vừa đáp lời: “Nếu đã giao toàn bộ quyền lực cho ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm, không cần báo lại cho ta biết.”
“Về mảng tấn công ta không hiểu rõ bằng ngươi.”
Cố Sở Quân nói tiếp: “Thần nghi ngờ Sở Hán Chi đã bị khống chế, bà ấy chưa từng hỏi về kế hoạch tác chiến của nước Khương, theo lời căn dặn của bệ hạ, thần cũng chưa hồi âm lại.”
“Nhưng vừa rồi thần có gửi hồi âm cho bà ấy.”
“Trong đầu thần đã có kế hoạch tác chiến, chỉ là cần phải hy sinh vài người, giờ đây nước Khương đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có bước vào cửa tử thì mới tìm được đường sống.”
Trước đây Cố Sở Quân có nói chuyện này qua thư rồi Mà lần này Khương Xích Khê đến, chính là đi vào cửa tử Bà hỏi Cố Sở Quân: “Binh lính đi cùng ta đã được tuyển chọn chưa?”
Cố Sở Quân im lặng một lát Nàng nhìn vị hoàng đế cao quý của nước Khương, nàng vẫn muốn xác định lại một lần nữa: “Bệ hạ thật sự muốn lấy thân mạo hiểm Hơn nữa lại còn lấy thân phận của Sử An?”
Khương Xích Khê bình tĩnh nhìn nàng “Đúng vậy.”
“Binh sĩ nơi đây đều có con nhỏ ở nhà, cần phải có người đi đầu làm gương, nhưng người này không thể là ngươi, không thể là phó tướng, cũng không thể là ta.”
“Chỉ có thể là Sử An.”
“Ta muốn bà ấy làm người này.”
Sau khi đã xác nhận kĩ ý của Khương Xích Khê, Cố Sở Quân cũng không hỏi thêm gì, nàng bắt đầu nói kế hoạch tác chiến, chỉ vào bản đồ hành quân chia ra làm hai đội nhỏ, một đội đi thẳng vào khe núi, nơi đó cách đây khoảng hai canh giờ hành quân, phía sau khe núi có hai đội quân của nước Khương trấn thủ, canh giữ nghiêm ngặt đường tuyến biên giới, có thể đêm nay quân địch sẽ đánh bất ngờ vào vị trí này Nếu muốn cứu hai đội nhân mã này, nước Khương cần phải đi thẳng vào khe núi, chiến đấu với quân địch đang ẩn nấp bên trong, quân địch cũng sẽ chuẩn bị cung tên từ trên cao Đây là cửa tử Mà còn đường khác trông như cửa tử, nhưng đó chỉ là lớp vỏ bên ngoài mà thôi, Cố Sở Quân đã giành nửa năm khai thông đoạn đường này, đá lớn chắn giữa đường nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra bên dưới đã bị đào rỗng rồi, đến lúc đó nàng chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong thời gian ngắn vài viên đá lớn chặn đường sẽ được di dời ngay lập tức Khi đó binh lính nước Khương có thể đi đường này vòng lên đỉnh núi trước, tấn công quân địch từ phía sau, hoàn thành kế hoạch bắt ba ba trong hũ Khương Xích Khê tin vào phán đoán của Cố Sở Quân Vào lúc giữa trưa, sau khi ăn trưa ở trong doanh trại, bà cắt tóc của mình, cắt đến độ dài bằng với Diêu Sử An, sau đó mặc giáp ra khỏi quân doanh Bộ giáp nặng che đi diện mạo của bà, chỉ để lộ đôi mắt đầy sắc bén, Cố Sở Quân gọi vài thủ lĩnh, sắp xếp kế hoạch đêm nay Nghe xong kế hoạch của Cố Sở Quân, mọi người đều trầm ngâm.
Lao đầu vào chỗ chết cũng không phải là chuyện dễ, dù đã chuẩn bị tinh thần quyết tâm chịu chết để giết địch cũng vậy Nhưng khi Cố Sở Quân nói Diêu Sử An sẽ dẫn đầu đội quân này, biểu cảm của mọi người lập tức thay đổi Ai nấy đều đứng ra khuyên can, nhưng khuyên cách nào cũng không thể lay chuyển được Khoảng lặng trôi qua, một vị tướng có thân hình cao to đột nhiên vươn tay đập mạnh lên bàn:
“Ta đi theo tướng quân!”
Vị nữ tướng cao gầy cũng đứng dậy: “Ai sợ thì là kẻ hèn nhát!”
“Ta sẽ về lo liệu hậu sự, ta cũng đi theo tướng quân!”
Khương Xích Khê chẳng nói gì, bà nhìn Cố Sở Quân Cố Sở Quân giúp bà giải thích: “Tướng quân còn chưa khỏi bệnh, khó mà lên tiếng, tấm lòng của mọi người tướng quân đã cảm nhận được, không nên hành động theo cảm tính.”
Bởi vì rất tin tưởng Cố Sở Quân, nên chẳng ai nghi ngờ Diêu Sử An đã bị tráo đổi Mọi người tụ lại cùng nhau, muốn dùng thời gian ngắn ngủi ấy bàn giao nhiệm vụ cho từng người, rồi ai nấy trở về doanh trại, ai muốn vào khe núi tối nay thì tự báo danh.
Chẳng mấy chốc đã đủ người.
Trong ánh mắt mọi người đều có ánh sáng, đây là tương lai của nước Khương Chạng vạng đã đến, giống như dự đoán của Cố Sở Quân, phía sau khe núi truyền đến tin lính nước Khương bị tập kích, đây là trận hành quân mà ai cũng biết sẽ rất nguy hiểm, quân địch biết mà họ cũng biết Nhưng những đồng đội bị nhốt ở bên trong khe núi ấy, bọn họ nhất định phải được cứu ra, quân địch cũng biết bọ sẽ được cứu Khương Xích Khê vung cờ, xoay người lên ngựa, dẫn quân đi vào khe núi Đội quân ba ngàn người được chia làm hai đội, hai ngàn người đi vào khe núi, vừa tiến vào phải lập tức chạy về phía trước, mà Khương Xích Khê dẫn một ngàn người còn lại đi phía sau, mỗi con ngựa đều kéo theo đá và rơm rạ, cả đoạn đường khí thế ngất trời, tuyết rơi phủ trắng xóa, khó mà nhìn rõ đội hình, nếu nhìn từ xa thì sẽ tưởng đội quân rất hùng hậu Đây cũng là kế hoạch của Cố Sở Quân Mấy ngày trước nàng đã xem thiên tượng, biết đêm nay sẽ có trận tuyết lớn, mà trong tình hình tuyết rơi dày đặc như vậy, quân địch trên núi chắc chắn không thể thấy rõ tình hình bên dưới, chỉ có thể nhìn vào khí thế đội quân mà đưa ra phán đoán Một khi đội quân tiên phong vào khe núi thì chúng sẽ phóng tên, nhóm thứ hai sẽ không vào được nữa Tướng quân phe địch vì để ngăn tình huống này xảy ra, vì muốn có thể gây tổn hại nặng nề nhất cho nước Khương chắc chắn sẽ cho nhóm đầu tiên vào, rồi dùng cung tên bắn chết đội quân thứ hai Nhưng thật ra nhóm quân đầu tiên mới là nhóm đến cứu người Mà tất cả đều đi theo dự đoán của Cố Sở Quân, lúc đội đầu tiên tiến vào trong khe núi thì nhóm lính còn lại sẽ kéo dài thời gian, lừa gạt quân địch, đồng thời nắm chặt dây cương, chạy về phía khe núi Cũng chính vào lúc này, Khương Xích Khê cảm thấy ngực mình trở nên ấm áp [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bé Khương Yếm hóa thành hình người xuất hiện trước mặt bà Cô bé ngồi trên lưng ngựa, đối mặt với bà, ôm chặt lấy eo bà Khuôn mặt nhỏ kề sát bên lớp giáp lạnh lẽo Hà Thanh Phù ngay lập tức chiếm quyền kiểm soát cơ thể.
Lúc này bà ấy cũng không sợ mọi người phát hiện sự tồn tại của cô bé.
Bởi vì đêm nay toàn bộ đám người này đều sẽ chết Dù biết sự tồn tại của cô bé, họ cũng chẳng còn cơ hội để nói ra, mà chuyện này cũng không làm loạn vòng luân hồi của họ, cũng không ảnh hưởng đến kiếp sau của họ Nghĩ đến đây, Hà Thanh Phù cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chào mọi người đi.”
Cô bé ngồi trước ngực bà ấy hơi quay đầu lại, nhìn về phía nhóm người kia Gió tuyết quá lớn, cô bé không thấy rõ những người đó Những người đó cũng chẳng thấy rõ cô bé.
Nhưng đây là lần đầu cô bé thật sự xuất hiện trên thế gian này “Được thôi.” Cô bé nhỏ giọng nói “Xin chào mọi người.”
“Hành vi này thật sự quá ngu ngốc, nhưng con cảm thấy các người cũng rất thông minh, vừa ngu ngốc lại vừa thông minh, thật kì lạ.”
Hà Thanh Phù nghe thế, khóe mắt hơi cay, bà ấy sờ vào nơi giấu dao găm ở trước ngực, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy ra Bà ném nó xuống nền tuyết Rồi sau đó hôn lên đỉnh đầu cô bé: “Hai ta đánh cược đi.”
“Con biến thành sợi chỉ, bay vào trong gió, giúp ta nhặt nó về.”
Mười phút nữa Khương Xích Khê sẽ chết, ý thức của bà ấy cũng sẽ biến mất theo Vậy nên.. “Nếu trong mười phút con có thể tìm được ta thì xem như con thắng.”