Mọi chuyện sắp kết thúc Nghe Hà Thanh Phù nói, Khương Yếm rất hoang mang, nhưng Hà Thanh Phù không cho Khương Yếm thời gian suy nghĩ, khi gần tiến vào khe núi, bà ấy đẩy Khương Yếm xuống Cơ thể của cô bé ngã xuống ngựa, nháy mắt đã biến thành một vệt sáng màu đỏ Theo lời Hà Thanh Phù nói, cô bé bay vào trong gió, chờ sau khi đội quân cưỡi ngựa đi qua, cô bé mới lặng lẽ hóa thành hình người, đứng giữa trời đầy tuyết Bé Khương Yếm cúi người nhặt dao găm dưới đất lên Phủi hết lớp tuyết trên dao găm, cô bé quay đầu nhìn về hướng khe núi Bên kia, Hà Thanh Phù vừa cưỡi ngựa xông vào khe núi thì đã đối mặt với trận mưa tên ập đến Hà Thanh Phù giao quyền điều khiển cơ thể cho Khương Xích Khê Trừ việc bảo vệ cô bé, mọi hành động của bà ấy đều dựa theo cuộc đời của Khương Xích Khê Khương Xích Khê vốn là nữ anh hùng trong lịch sử Cho nên khi ở trong cơ thể Khương Xích Khê, bà ấy cảm thấy như thể đây chính là cuộc đời mình Nhưng trừ linh hồn ra, bà ấy khác hẳn Khương Xích Khê Trí nhớ mới là điều quan trọng tạo nên tính cách của một con người, bà ấy hiểu rõ bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, bà ấy không tỉnh táo và gan dạ như Khương Xích Khê Bà ấy từng cho rằng mình rất dũng cảm, rất gan dạ nên đã một thân một mình xuyên qua cả nghìn năm, nhưng khi đụng phải chuyện liên quan đến sự sống còn của nhân loại, bà ấy lại không thể quyết đoán được Giọng của Khương Xích Khê vang lên: “Ngươi sẽ hối hận.”
“Do dự, mềm lòng không đúng chỗ, tại sao kiếp sau của ta lại là ngươi?”
Hà Thanh Phù nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Khương Xích Khê trả lời: “Ngươi không có lỗi với ta.”
“Lúc đó ngươi nói đến đây vì cứu tương lai của nhân loại nên ta đã cho ngươi ở tạm trong thân thể ta Nhưng bây giờ ngươi không làm được, ta cảm thấy rất thất vọng.”
“Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng đã đi hết cuộc đời mình, mặc dù ngươi chưa giúp được gì, nhưng cũng không quấy rầy lựa chọn của ta.”
Hà Thanh Phù cười nhẹ, nói: “Cuộc đời ngươi rất huy hoàng.”
Khương Xích Khê không chút khiêm tốn: “Dĩ nhiên.”
Giọng nói Khương Xích Khê tự tin, mỉm cười nhẹ nhõm.
Vừa nói Khương Xích Khê vừa giơ khiêng lên chắn, tay còn lại cầm kiếm, dũng cảm chống chọi với chằng chịt mũi tên trên đầu, dù biết rằng chẳng chống cự được lâu, tất cả mọi người đều biết không thể chống cự được, nhưng vẫn nỗ lực kiên trì Có lẽ mạng sống đang dần đếm ngược, Hà Thanh Phù như người ngoài cuộc chứng kiến toàn bộ kết cục của Khương Xích Khê Sau trận chiến này, nữ đế Xích Khê chết trận, thi thể của bà được Khương Vinh Ca lén đưa về hoàng lăng, thi thể ở khe núi tráo thành thi thể của Diêu Sử An Kế hoạch của nước Khương thành công, khiến nước Tiêu và nước Sở bị thiệt hại nặng nề Bản thân Cố Sở Quân là người lên kế hoạch, cũng là quân sư của nước Khương nên nàng nổi danh khắp thiên hạ, các nước đều đem vàng bạc đến mua chuộc, nhưng nàng chỉ nguyện trung thành với nước Khương Nàng cùng với tướng quân mới nhậm chức là Tân Lương thủ vững biên cương, qua đời ở tuổi tám mươi.
Khương Vinh Ca trở thành vị nữ đế thứ ba của nước Khương, mở ra thời kỳ thịnh thế kéo dài năm mươi năm Mãi đến hơn trăm năm sau, nước Khương mới dần thoái lui khỏi vũ đài lịch sử, nhưng nước Khương mãi mãi lưu danh trong sử sách, được vô số nhà sử học nghiên cứu tìm tòi Nhưng tất cả những điều này chỉ tồn tại ở thế giới song song.
Bé Khương Yếm chưa chết, dòng lịch sử của thế giới ban đầu đã sụp đổ, tất cả đều là do Hà Thanh Phù thiếu quyết đoán Khương Xích Khê nói không sai Hà Thanh Phù cố gắng để đầu óc trống rỗng, không muốn nghĩ về những việc bà ấy đã làm, cũng chẳng muốn nghĩ cái gì đúng, cái gì sai “Thật ra quyết định vừa rồi chỉ bỗng vụt lên thôi.” Im lặng một lúc, Hà Thanh Phù đột nhiên tự nói: “Ta mang theo dao găm, tối qua ta trằn trọc mãi, ta nghĩ đến việc làm con bé bị thương nặng, ta cũng nghĩ đến việc giết phân thân này của con bé.”
“Nhưng con bé ôm ta, con bé bỗng xuất hiện ở nơi nguy hiểm như vậy, rồi ôm lấy ta bằng tất cả sự tin tưởng.”
“Lúc đó ta không nghĩ được gì nữa.”
Hà Thanh Phù nói: “Con bé nhỏ như vậy, ấm áp như thế, ta cũng không dám nghĩ con bé đột nhiên xuất hiện để làm gì.”
“Trong khoảnh khắc đó, ta biết mình chỉ là một người bình thường.”
Hà Thanh Phù nói không ngừng, chẳng ai đáp lại cả:
“Trước đây ta đã từng rất đắc ý, cảm thấy mình thật lợi hại Sư tổ khen ta có thiên phú, ưu tú hơn người, từ khi sinh ra ta đã có tất cả, không cần phải tranh giành bất cứ thứ gì Những thứ ta muốn, dù là tiền tài, địa vị hay bùa chú đều sẽ xuất hiện trước mặt ta.”
“Thậm chí ta không cần tu luyện linh lực, linh lực giữa trời đất này sẽ tự động tràn vào cơ thể ta.”
“Mặc dù ta chưa từng thể hiện sự tự kiêu, nhưng đêm khuya thanh vắng cũng có khi ta rất đắc ý.”
“Nhưng giờ đây ta biết rằng, sức mạnh của ta không phải tự nhiên mà có, mà là do nhân quả của kiếp trước Bởi vì kiếp trước ta là thiên tài nên đã thắng từ vạch xuất phát, khi trở thành Hà Thanh Phù, tất nhiên ta sẽ vô cùng mạnh mẽ.”
“Nhưng ta vẫn là con người.”
“Một người bình thường mà thôi.”
Giọng Hà Thanh Phù hơi nghẹn ngào:
“Ta không vĩ đại, ta chỉ là một người ích kỷ.”
“Ta có tội với lịch sử, nhưng ta vẫn không có lỗi với con gái.”
Dù rối rắm như thế nào đi nữa, nhưng ý nghĩ của Hà Thanh Phù chưa bao giờ dao động Đó là bé Khương Yếm không có lỗi Nếu không có lỗi thì con bé không nên bị trừng phạt Khương Xích Khê không trả lời, chỉ khe khẽ thở dài Số lượng mũi tên quá nhiều, Khương Xích Khê đã kiệt sức Trong khe núi hiện giờ, binh lính nước Khương chỉ còn không tới trăm người, nhưng mưa tên dường như vô tận Hai phút sau, vì không né kịp, bả vai Khương Xích Khê bị trúng tên Âm thanh mũi tên sắc bén xuyên qua da thịt Khương Xích Khê lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngựa của bà đã chết từ lâu, nằm nhoài trên mặt đất, trên lưng ngựa máu tươi giàn giụa.
Bà núp sau thi thể con ngựa, chém đứt đuôi của mũi tên, rồi tiếp tục đứng lên chiến đấu Hà Thanh Phù không nói thêm nữa Rất nhanh, mũi tên thứ hai, thứ ba đã bắn trúng cánh tay và bắp chân, máu tươi trào ra, Khương Xích Khê cúi đầu ho ra máu Những binh lính còn lại đều lo lắng, mắt đỏ hoe nói:
“Diêu tướng quân, chúng ta bảo vệ người thoát ra ngoài.”
“Có chúng ta vây quanh che chở, người nhất định có thể thoát được!”
Khương Xích Khê xua tay Khương Xích Khê muốn trả lời, nhưng chưa kịp nói gì thì một mũi tên đã bắn trúng ngực người lính, tay của người lính kia đưa về phía trước một cách vô thức, sau đó ngã ngửa ra sau, tuyết trên mặt đất bắn tung tóe Khi mũi tên thứ tư bắn trúng bụng Khương Xích Khê, bên cạnh bà không còn một binh lính nước Khương nào, tiếng la hét và âm thanh vũ khí đánh nhau văng vẳng vọng ra từ khe núi Quân đội nước Khương lén vòng qua con đường sau núi đã đến Khương Xích Khê hít sâu một hơi, lúc này tên đã ngừng bắn, nhưng binh lính của nước Sở và nước Tiêu liên tục ngã xuống bên cạnh Khương Xích Khê, chết rất thê thảm Khương Xích Khê chống kiếm từ từ ngồi trên nền tuyết, tâm trí dần mơ màng, máu từ vết thương nhuộm đỏ xung quanh Nhưng ngay khi ý thức sắp chìm vào bóng tối, Khương Xích Khê nghe thấy một âm thanh vọng lại “Mẫu thân?”
Khương Xích Khê cố gắng tập trung tinh thần Bà nhìn về hướng phát ra âm thanh, không dám tin vào mắt mình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một cô bé mặc đồ đỏ đang chạy tới, tóc cô bé rối tung cả lên, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, tay giấu dưới lớp quần áo dày cộm, má cô bé có vết thương đang chảy máu, nhưng vì tuyết lạnh nên những giọt máu kia đã đông lại trên mặt Chạy gần tới, cô bé rút dao găm trong tay áo ra, ném xuống cạnh chân Khương Xích Khê Tiếng kim loại rơi trên nền tuyết, phát ra một tiếng “Bịch” “Tại sao?”
Tranh thủ lúc Hà Thanh Phù chưa chiếm lại thân thể, Khương Xích Khê lên tiếng hỏi:
“Bây giờ vẫn chưa tới lúc.”
“Người đã nói sẽ chơi trò trốn tìm mà Nếu trong mười phút con tìm được người thì con thắng.”
Bé Khương Yếm chạy tới trước mặt nữ đế, thở phì phò, tay quệt vết máu trên mặt “Tại sao phải tranh thắng thua với con?”
Cô bé ngồi xổm xuống, tay đè lên bụng Khương Xích Khê, như thể làm vậy máu sẽ không chảy nữa: “Bình thường con sẽ muốn thắng, nhưng bây giờ con không muốn, hôm nay con có thể thắng.”
Khương Xích Khê nhìn cô bé một lúc, mới chồm về phía trước, nhặt dao găm lên “Con phải biết.”
“Ta rất nhẫn tâm, con biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không.”
Cô bé cau mày: “Con biết chứ.”
“Người không phải muốn giết con sao?”
Câu nói ấy khiến Hà Thanh Phù vừa chiếm được thân thể đang định ném dao găm ra ngoài cứng đờ trong giây lát, vừa hoảng sợ vừa bối rối [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Tại sao người lại cảm thấy con ngốc, con rất thông minh mà, chẳng có gì khó đoán cả.”
Bé Khương Yếm nói: “Tháng này người luôn hốt hoảng không yên, hôm qua trong quân doanh còn làm rơi dao găm hai lần.”
“Người muốn con giúp người giữ mộ đúng không.”
“Đào Đào từng nói với con, hai năm trước có lăng mộ của một vị hoàng đế bị sụp, đồ bồi táng vỡ nát, thậm chí cả thi thể của hoàng đế cũng bị bùn đất chôn vùi.” Giọng điệu cô bé rất chậm: “Mà phụ phi cũng từng nói với con, chuyện giống như vậy không hiếm gặp; trong sách cũng có nói, nước Khương rất coi trọng thi thể của người chết, nếu thi thể bị hủy thì sẽ không có kiếp sau.”
Bé Khương Yếm nói thẳng: “Người kêu con đặt bản thể trong hoàng lăng, phân thân thì theo người ra ngoài, chẳng phải là vì muốn giết phân thân của con, để bản thể bị trọng thương, ở đó giữ mộ cho người à?”
Không gian lặng như tờ Hà Thanh Phù muốn nói gì đó, nhưng lại không biết trả lời thế nào Cô bé cũng không đợi bà ấy trả lời, nói tiếp:
“Câu trả lời, con đã nói lâu rồi.”
“Vào cái đêm rời khỏi địa cung, con đã nói rồi.”
“Người hỏi con muốn đi đâu, con nói với người, con không có nơi muốn đi, đi đâu cũng được.”
“Người quên rồi ư?”
“Hay là người không hiểu lời con nói?”
Ánh mắt bé Khương Yếm bỗng trở nên tò mò, cô bé nhìn Khương Xích Khê từ trên xuống dưới, như là đang nói người này có vẻ không thông minh lắm Hiện giờ, Hà Thanh Phù còn chưa hoàn toàn khống chế thân thể này, vậy nên Khương Xích Khê đang phải đối mặt trực tiếp với ánh mắt xem thường đó Đây là lần đầu trong đời Khương Xích Khê phải trải qua ánh nhìn như thế Xem thường ta à Đột nhiên Khương Xích Khê muốn trừng phạt cô bé, chợt rút dao găm ra khỏi vỏ, quơ qua quơ lại hù dọa, nhưng mặt cô bé tỉnh bơ, mắt không chớp lấy một cái Cô bé lại nói tiếp: “Thú thật, con hơi giận.”
Lần này người tò mò là Khương Xích Khê, bà cố gắng tỉnh táo nhìn về hướng cô bé Bà hỏi cô bé: “Con tức giận chuyện gì?”
“Giận người xem thường con.” Bé Khương Yếm trả lời “Người đã cứu phụ phi, vậy nên ông ấy sẵn sàng ở lại địa cung chăm sóc con, không thể nhìn thấy ánh mặt trời suốt ba năm ròng rã Kiếp trước người đã cứu Đào Đào, cho nên ở kiếp này, cậu ấy cố gắng làm chính mình đẹp hơn những cây đào khác để có thể lọt vào mắt của người Sau này cậu ấy bị nhốt trong chùa Trấn Quốc, cả đời không dám hóa hình, lại vì vậy mà cảm thấy hãnh diện.”
“Bọn họ đều nguyện ý báo đáp ân tình, tại sao người nghĩ con sẽ không làm vậy?”
Cô bé hất cằm hỏi Khương Xích Khê: “Muốn gì thì người cứ nói thẳng, không được sao?”
“Sao người lại có tật xấu này, để con đoán tới đoán lui?”
“Người cho con sinh mệnh, hơn nữa lúc con hóa hình, tuy người bị ép phải chăm sóc con nhưng người thật sự có ơn với con, con phải báo đáp là chuyện rất bình thường Chỉ cần không phải muốn lấy mạng sống của con, những chuyện khác nếu con làm được, con sẽ cố hết sức Đây là một cuộc giao dịch hợp lý, có gì mà không nói được.”
“Cho nên người xem thường con quá.”
Khương Xích Khê nhìn chằm chằm cô bé hồi lâu, đột nhiên cười rộ lên, bà khẽ lắc đầu, ném dao găm xuống đất “Con có thể tự xử không?”
“Ta không ra tay được.”
Cô bé xị mặt, mắt trợn trắng: “Con người luôn thích lo trước tính sau, nghĩ kỹ rồi mới làm, không thể bỏ dở nửa chừng Người ném dao găm hai lần, giờ còn bảo con tự xử, quá tàn nhẫn với con rồi.”
Dứt lời, bé Khương Yếm nhặt con dao găm nằm trên nền tuyết lên, đâm thẳng vào tim mình Tốc độ của cô bé quá nhanh, chẳng ai kịp phản ứng Lúc Hà Thanh Phù kiểm soát được hoàn toàn thân thể chỉ còn thấy cán dao găm lộ ra ngoài, Hà Thanh Phù hoảng sợ lao tới, bà ấy muốn cầm máu vết thương cho cô bé, nhưng cơ thể bà ấy sớm đã cạn kiệt sức lực, chỉ một cử động đơn giản cũng vô cùng khó khăn Miệng bà ấy phát ra tiếng rên rỉ, trước mắt mơ hồ Bé Khương Yếm quay mặt đi: "Lần này con giúp người, coi như chúng ta không ai nợ ai, sau này con sẽ không giúp nữa đâu.”
Hà Thanh Phù phải bò rất lâu mới đến được chỗ cô bé, lúc này cô bé đã nhắm mắt lại, cơ thể lẻ loi nằm giữa trời đầy tuyết, những bông tuyết rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, rơi trên lông mi của cô bé, từ từ tan chảy, chảy xuống khóe mắt, để lại vệt nước mờ nhạt Hai phút sau, thi thể cô bé hoàn toàn biến mất Sợi chỉ đỏ mỏng manh bị gió tuyết thổi lên bầu trời.
Cái chết đã được định sẵn Khương Xích Khê dần dần nhắm mắt lại Ý thức của Hà Thanh Phù cũng tan theo [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Ngươi biết tại sao ta không bao giờ nhìn cảnh các ngươi ở bên nhau không?”
Giữa không trung, dường như Hà Thanh Phù nghe thấy giọng nói của Khương Xích Khê “Tại sao?”
Hà Thanh Phù hỏi lại.
Khương Xích Khê trả lời: “Bởi vì ta sợ nhìn nhiều, ta sẽ thích cô bé, ta cũng muốn có một cô con gái như vậy.”
“Cô bé rất thông minh, còn mạnh mẽ nữa, hơn hẳn chúng ta.”