Hồi ức của Khương Xích Khê kết thúc tại đây Nói đúng hơn là ký ức của Hà Thanh Phù và Khương Xích Khê Khương Yếm thở dài Cô đóng quyển nhật ký lại, lấy tay che mắt, tay còn lại chống cằm, ngồi bệt trên bệ đá suy tư Dưới góc nhìn của Khương Yếm, cô chẳng hiểu nổi tại sao đối phương lại đau khổ Cô chỉ nghĩ đơn giản là Khương Xích Khê lo lắng lăng mộ của bà sẽ bị phá hủy, bà muốn bảo vệ thi thể của mình, muốn để lại những bảo vật và sách cổ cho thế hệ tương lai, để nhân loại hiểu rõ về lịch sử hơn Cô cảm thấy mong muốn này rất bình thường Hơn nữa Khương Xích Khê thật sự có ơn với cô, đây cũng là nguyên nhân cô chịu đi giữ mộ Khương Yếm khép hờ mí mắt Thời gian trôi qua, cô dần nhớ lại những suy nghĩ của mình Khi ấy cô vẫn còn nhỏ, trí tuệ tương tự một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng cũng không hẳn là cô bé ngây thơ, vì cuộc sống dưới địa cung rất đơn điệu nên cô luôn tự tìm niềm vui bằng cách quan sát biểu cảm trên mặt của Trần Hi Hạc và Đào Đào Vì thế lúc Khương Xích Khê ngày càng mệt mỏi, luôn ngẩn người nhìn cô thì cô đã biết có chuyện gì đó Bà cần cô giúp, nhưng việc này rất khó mở miệng Do đã chuẩn bị tâm lý nên khi phát hiện Khương Xích Khê có ý muốn làm cô bị thương nặng, cô chỉ hoang mang trong khoảng thời gian ngắn, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi đơn phương đồng ý với sắp xếp của bà, nhưng đối phương không định nói chuyện này với cô, cô chỉ có thể đợi.
Khương Yếm thích chơi, càng thích giành chiến thắng Nếu Khương Xích Khê nghĩ ra trò chơi này thì bà phải tự nói luật chơi, đưa đáp án, nhưng mấy ngày rồi mà bà vẫn không chịu nói gì Cuối cùng cô không thể đợi được nữa Tuyết rơi đầy trời, cô bị đẩy xuống ngựa, Khương Xích Khê không muốn chơi nữa Nhưng đã là trò chơi thì phải có kẻ thắng người thua chứ.
Cô tự nguyện chịu thua Cho nên khi thời gian sắp hết, cô đã cầm lấy dao găm chạy trong gió tuyết, tìm thấy bà, chủ động nhận thua, chủ động nói sẽ giúp bà giữ mộ.
Khương Xích Khê có ơn rất lớn với cô, còn nuôi dạy cô Ba năm dù không dài nhưng cũng chẳng ngắn, bà đã cố gắng hết sức để khiến cô hạnh phúc, trừ việc không thấy ánh mặt trời, cô có ba mẹ và bạn bè, xung quanh cô đều là yêu quái biết đền ơn đáp nghĩa, cô cũng muốn trở thành một yêu quái như thế Đây là suy nghĩ của Khương Yếm Suy nghĩ rất đơn giản Mãi đến ngày hôm qua cô cũng chẳng biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì Hà Thanh Phù ích kỷ, muốn làm một người mẹ tốt nên đã tình nguyện từ bỏ giải cứu thế giới đang trên đà diệt vong, nhưng cuối cùng cô lại là người cố gắng sửa sai cho bà ấy.
Đây là trận đấu để cứu thế giới Dù Khương Yếm cảm thấy cô chẳng liên quan gì đến việc cứu thế giới, nhưng nếu suy xét cẩn thận hơn, cô đã bắt đầu cứu thế giới từ nghìn năm trước rồi.
Không chỉ Hà Thanh Phù muốn làm liều thuốc cứu vớt nhân gian Ở nghìn năm trước, rất lâu trước đây, Khương Yếm cũng vậy Nhưng thuốc thì phải đắng Khương Yếm chưa từng giữ mộ cho ai Khi quyết định đi giữ mộ, cô nghĩ rất đơn giản, cô chỉ cần ngồi hoặc nằm ở đó, đuổi bọn trộm mộ đi, lúc lăng mộ bị sụp thì dùng yêu lực để bảo vệ những vật bồi táng Cô cũng chẳng biết mình sẽ phải trải qua những năm tháng cô đơn dài đằng đẵng thế nào *
Sau khi phân thân của Khương Yếm chết, bản thể xuất hiện một vết thương y như phân thân [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vị trí ngực áo của váy cưới có một vết thương xuyên thấu rộng chừng năm centimet Bởi vì bản thể bị trọng thương nên năng lực của Khương Yếm cũng suy giảm, cô bé không thể hóa hình được nữa, thần thức cũng nhanh chóng tiêu tan, bề ngoài trong như một bộ váy cưới bình thường Hai ngày sau, Khương Vinh Ca mang thi thể Khương Xích Khê về, hoàn thành tâm nguyện của bà, cũng truyền tin Diêu Sử An tử trận ra ngoài Sau đó mặc áo liệm cho dưỡng mẫu, đặt bà vào quan tài; đám dê, bò chôn cùng thì đặt ở một khu mộ khác Trước khi đóng kín lăng mộ, cô ấy còn quay đầu nhìn lại Mộ của Khương Xích Khê được xây trên long mạch, quan tài ở ngay đầu rồng, xung quanh quan tài đặt rất nhiều báu vật của nước Khương Cô ấy nhìn vô số sách cổ, thư pháp và tranh vẽ của nhiều danh nhân lịch sử, cành đào đen và cả bộ váy cưới màu đỏ Vì váy cưới được gấp lại nên vết thương trên ngực áo đã bị che mất, Khương Vinh Ca không phát hiện điểm gì lạ cả, thở dài một tiếng rồi rời khỏi lăng mộ Cửa mộ chầm chậm đóng lại, như lời tạm biệt của đoạn lịch sử hào hùng, hoặc giống như bụi thời gian lắng đọng Thời gian dằng dặc trôi, một cách chậm chạp Xuân đi thu đến, năm này qua năm khác, bên ngoài thế giới biến đổi không ngừng, vương triều thịnh suy cũng là điều khó tránh, năm mươi năm hưng thịnh nhất của nước Khương đã trôi qua, dưới sự đưa đẩy của dòng chảy lịch sử, thịnh lại chuyển suy, rồi dần dần biến mất Những vật bồi táng trong lăng mộ không hề hay biết thế giới ngoài kia biến đổi ra sao, ngôi mộ vẫn tĩnh lặng An tĩnh như đang mơ một giấc mơ Sau này ở Trung Nguyên có một quốc gia quật khởi, quốc gia ấy như được trời cao trao tặng sứ mệnh thiêng liêng, vì thế rất dễ dàng tiêu diệt các nước khác chỉ trong vài năm ngắn ngủi Nước Khương cũng chẳng tránh khỏi số phận diệt vong và bị sáp nhập lãnh thổ, đất nước phồn vinh khi xưa giờ đây chỉ còn là một nốt son giữa bức tranh lịch sử nhiều màu sắc Cũng trong năm đó, bản thể của Khương Yếm đã được long mạch chữa trị tương đối, vết thương năm centimet chỉ còn lại hai centimet, thần thức dần xuất hiện Nhưng vì bản thể chưa khỏi hẳn, vết dao trên ngực áo vẫn còn nên chưa thể sử dụng yêu lực, không thể nói chuyện, cũng chẳng thể nhúc nhích Trong suốt một năm ấy, cô trở thành một vật có tri giác Ban đầu Khương Yếm không cảm thấy gì, cô ngủ suốt ngày; nhưng hôn mê vì bị thương khác với việc buộc mình phải ngủ nên cô luôn cảm thấy khó chịu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô vốn là yêu quái đã từng hoá hình, đã từng có thời gian vui chơi và nghỉ ngơi rõ ràng, cô cũng biết ăn cơm ngày ba bữa.
Khi cô biếng ăn cũng sẽ bị Trần Hi Hạc rượt chạy khắp nơi trong địa cung Bây giờ cô không thể chạy, không thể ngồi, không thể ăn, không thể nói, không có cơ thể, cũng chẳng có tay chân, cô chỉ có thể nằm đó giống như một xác chết Khương Yếm ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ thiếp đi Dù mỗi ngày đều tỉnh táo nhưng dường như luôn mụ mị Năm mươi năm cứ như vậy trôi qua, dù thỉnh thoảng vẫn nhớ những kỷ niệm trước kia, nhưng trí nhớ của Khương Yếm cũng bắt đầu kém dần Trong những năm tháng trống rỗng ấy, trí nhớ về ba năm ở địa cung cũng trôi vào quên lãng…
Cô bắt đầu quên khuôn mặt của Trần Hi Hạc, quên giọng nói của Đào Đào, cũng quên luôn những lời của Khương Xích Khê Nhưng có những kỷ niệm cô không quên được Cô luôn không quên cảnh Trần Hi Hạc cõng cô bay lượn trong địa cung, cảnh tượng bầu trời lúc Đào Đào tiêu tán, hoặc là mũi tên trên bụng Khương Xích Khê Nhưng càng nhớ những kỷ niệm này, Khương Yếm càng khó chịu Khắp người ngứa ngáy, giống như có vô số dây leo đang bò trên người, chúng quấn quanh cơ thể, siết chặt linh hồn cô Khương Yếm cảm thấy sự ngứa ngáy đến từ nơi sâu thẩm trong linh hồn, vô cùng dày vò, nhưng cô chẳng biết phải làm sao Linh hồn cô như muốn phá tan sự trói buộc của cơ thể, nhưng bất lực; cô giống như một người sống bị nhốt trong quan tài, dù có la hét như thế nào cũng không thoát ra được Vậy nên cô chỉ có thể ngủ Khi Khương Yếm tỉnh lại sau một trăm năm nữa, cô càng quên nhiều chuyện hơn Cô không nhớ nổi món ăn cô ghét nhất, cũng quên mất cảnh tượng cô bị đẩy xuống ngựa trong trận chiến năm ấy, mỗi khi cố gắng nhớ lại, cô chỉ nhớ mang máng cô từng có ba người rất quan trọng, nhưng bọn họ đều đã rời xa cô.
Đến lúc này, Khương Yếm đã ở trong lăng mộ hơn hai trăm năm, tỉnh được một trăm năm rồi Vết thương lành một cách chậm chạp, mãi cho đến khi Khương Yếm tỉnh lại được hai trăm năm, vết thương trên bản thể mới hoàn toàn lành lặn Năng lực của Khương Yếm trở nên mạnh mẽ hơn, cô có thể nhìn thấy dục vọng của vạn vật, nhưng cô lại chẳng thấy vui, bởi trong ngôi mộ âm u trầm lặng này, cô không thấy được bất cứ thứ gì.
Thứ duy nhất đáng mừng là yêu lực của cô đã trở lại, còn mạnh hơn trước Cô có thể ngồi dậy, có thể bay tới bay lui trong mộ lúc vui “Bên trái.”
Khương Yếm vừa nói vừa bay qua trái “Bên phải.”
Cô đang quẹo cua Trong mộ chỉ có tiếng nói của Khương Yếm Đôi lúc Khương Yếm sẽ ngồi yên trên quan tài suốt mấy ngày liền, cảnh tượng này trông hơi đáng sợ, trong lăng mộ tối tăm u ám có một bộ váy cưới màu đỏ đang ngồi trên quan tài, vạt áo bay bay dù không có gió, nhưng cô không dọa được ai vì ở đây không có người sống Trạng thái này kéo dài rất lâu, mãi đến khi Khương Yếm cảm thấy mấy trò này quá nhàm chán Cô bắt đầu tìm đọc mấy quyển sách cổ trong mộ Mấy cuốn sách ấy khá khô khan Khương Yếm đọc để giết thời gian, ban đầu cô có thể đọc nửa cuốn sách trong bảy tám ngày, sau đó thì chỉ cần một hai ngày đã đọc hết một cuốn Cô đọc hết toàn bộ sách trong lăng mộ chỉ trong năm năm Trong một cuốn sách nào đó, cô nhìn thấy dòng chữ có nội dung “Lấy vật chết nuôi dưỡng vật chết” Cô nhớ mang máng mình đã từng nghe ai đó nói chuyện này rồi, nhưng cô không nhớ nổi Khương Yếm cầm tờ giấy, ngơ ngác bay quanh ngôi mộ, cuối cùng bay vào khu chôn dê bò của lăng mộ; trước đây cô chưa từng vào vì sợ hôi, nhưng khi cô mở cửa bước vào, ở đây lại có mùi thơm nhẹ lạ thường Dù đã trải qua rất nhiều năm, dầu xác chết đáng lẽ phải thấm hết vào đất lại còn tồn tại, phủ trên mặt đất thành một lớp mỏng, trong suốt như pha lê Khương Yếm đi vào rồi nhìn xung quanh, cô tìm thấy một lá bùa trên mặt đất Cô không hiểu lá bùa này dùng để làm gì, nhưng rất có thể đây là bùa thanh tẩy Cô đoán rằng Khương Xích Khê đã lấy lá bùa này từ một thầy trừ yêu nào đó rồi đặt nó ở đây, ngăn lăng mộ của bà bốc mùi hôi thối Suy nghĩ một lát, Khương Yếm xoay người rời khỏi nơi này, trở về khu mộ chính, cô cầm cành đào đen khô héo quay lại Cô cắm cành đào xuống đất Ngồi kế bên ngẩn người, một lát sau cô lại tìm cái bát đồng thau, múc ít dầu xác chết tưới lên cành đào Tưới xong, Khương Yếm quan sát phản ứng của cành đào Nhìn chằm chằm một lúc lâu, cành đào cũng chẳng có gì lạ, Khương Yếm bay lên, vung chỉ đỏ quấn lấy cành đào, nhổ nó quăng ra khỏi khu mộ Khương Yếm chuẩn bị đi ngủ Cô nằm trên quan tài, lăn lộn hồi lâu nhưng chẳng ngủ được, cô lại ngồi dậy, trở lại cửa khu mộ vừa nãy, nhặt cành đào tội nghiệp dưới đất lên ném trở lại khu mộ Trước khi đi, cô lại tưới cho nó một chút dầu xác chết Kể từ ngày đó, Khương Yếm cuối cùng cũng có việc để làm - trồng nhánh cây Chẳng ai nói cho cô biết có thành công hay không, nhưng cô vừa buồn chán vừa cô đơn, chẳng biết khi nào mới có thể ra ngoài, năm tháng dài đằng đẵng, dù sao phải tìm việc gì đó để làm Năm này qua năm khác Do ảnh hưởng của long mạch, vài vật bồi táng đã có được thần thức Chúng giống như Khương Yếm lúc bị thương, là vật chết nhưng lại có thần thức Nhưng chúng cũng rất khác Khương Yếm, vì chúng chưa từng hóa hình nên chuyện nằm một chỗ rất bình thường, chúng vui vẻ chờ một ngày nào đó có thể nói chuyện, có thể sử dụng yêu lực Cho nên linh hồn của chúng không hề cảm thấy ngứa ngáy khó chịu Cách hai trăm năm sau lần đầu Khương Yếm tưới dầu xác chết cho cành đào có một bức họa có thể nói chuyện, trong hoàn cảnh mà vật bồi táng chồng chất như núi thế này, dù là đồng loại cũng phải cạnh tranh, thường thì chỉ có những đồ tốt nhất, giỏi nhất mới có thể mở thần thức, trở thành yêu quái Thế nên bức họa yêu này chính là bức tranh vừa quý giá vừa đẹp nhất trong số các bức tranh có trong lăng mộ Nghe giọng nói thì nàng giống như cô gái hơn hai mươi tuổi “Xin chào, tôi để ý cô lâu lắm rồi, nhưng trước đây tôi không thể nói chuyện nên chỉ có thể nhìn Bản thể của cô đẹp thật đấy.”
Khương Yếm “Ờ” một tiếng Rốt cuộc trong ngôi mộ tĩnh mịch này cũng có tiếng nói chuyện, nhưng cô không cảm thấy vui, chỉ cảm thấy hơi đột ngột Mấy trăm năm trôi qua đã khiến cô chín chắn hơn, cũng quen với cuộc sống cô đơn, không giống với khi mới tỉnh dậy luôn muốn tìm ai đó chơi cùng Họa yêu hơi lúng túng “Trông cô lạnh lùng thật.”
Khương Yếm trả lời nhạt nhẽo: “Vậy à?”
Họa yêu: “Ừ.”
“Tôi cũng có cá tính đấy, nếu cô lạnh lùng như vậy, tôi sẽ không nói chuyện với cô nữa.”
Khương Yếm: “Tùy cô.”
Hết chuyện nói, Khương Yếm quay người đi đến khu mộ bên cạnh tưới dầu xác chết cho cành đào, làm xong cô đi ngay, như thể đây chỉ là nhiệm vụ hàng ngày Họa yêu hỏi: “Mỗi ngày cô đều tới đó à, làm gì thế?”
Khương Yếm nhổ cành đào cắm trong đất lên, quơ qua quơ lại cho họa yêu xem, sau đó lại trồng cành đào xuống đất Họa yêu hết sức kinh ngạc: “Cô đang trồng cây à?”
“Sao lại nhổ lên, nó chết thì sao?”
Khương Yếm: “Nó vốn là thứ đã chết.”
“Hơn nữa…”
Cô nhìn họa yêu: “Cô nên có cá tính, đã nói không nói chuyện với tôi nữa thì phải làm được.”
Họa yêu: “…”
Sự xuất hiện của họa yêu chỉ là chuyện nhỏ, trong vòng vài năm lại có hai vật bồi táng có thể nói chuyện, bọn chúng cứ nói chuyện rôm rả mãi, thích tự khoe bản thân rất sắc bén, rất tinh xảo, rất có giá trị Bọn chúng thích khoe khoang bản thân nhất, mỗi ngày đều phải khoe một lần Khương Yếm cảm thấy rất phiền Thế nên khi bọn chúng nói chuyện, cô luôn bỏ qua khu mộ khác Cô không có chuyện gì để nói, cô đã quên hết quá khứ của mình, cô chỉ còn nhớ có ngày nào đó mưa rất to, có năm nào đó có bão tuyết Thật ra, có lẽ cô vẫn còn nhớ Tuy nhiên, do cơ chế bảo vệ của cơ thể nên trong suốt trăm năm thức tỉnh, khoảng thời gian tỉnh táo nhưng không thể cử động đó, cô phải quên đi mình đã từng trở thành một con người, quên đi những chi tiết trong cuộc đời, khi ấy cô mới có thể chấp nhận mình bị biến về bản thể Thời gian dần trôi, vào một ngày nọ, Khương Yếm cảm nhận được hơi thở của con người Cuối cùng ý nghĩa của việc giữ mộ cũng tới.
Khương Yếm bay ra khỏi mộ, đúng như cô đoán, là trộm mộ Nhìn quần áo của bọn chúng, Khương Yếm chẳng đoán được nó thuộc triều đại nào, bọn chúng đang đoán đây là lăng mộ của ai, chúng còn thương lượng với nhau, những đồ có giá trị sẽ đem bán, những thứ vô dụng sẽ đập bỏ, không thể chừa lại cho người khác Khương Yếm dùng chỉ đỏ cắt đứt dây thừng Năm người lập tức ngã xuống hầm mộ, rên rỉ đầy đau đớn, có người té gãy chân, có người gãy tay, nhưng bọn chúng vẫn ngoan cố muốn đi thăm dò lăng mộ Nếu cảnh cáo không có hiệu quả thì Khương Yếm sẽ không nương tay nữa Cô lập tức bẻ gãy hai tay tên cầm đầu và treo gã lên cao Bấy giờ bọn chúng mới sợ hãi Vội vàng cứu tên cầm đầu, đỡ nhau cắm đầu chạy thục mạng Khương Yếm dọn sạch sẽ máu trên mặt đất, xoay người trở lại ngôi mộ Mấy yêu quái nghe thấy tiếng động bên ngoài thì ngừng nói chuyện, dò hỏi Khương Yếm xảy ra chuyện gì.
“Không có gì.”
Khương Yếm lại nằm trên quan tài, vạt áo rủ xuống, muốn nghỉ ngơi Nhưng kiếm yêu lại lên tiếng: “Có phải trộm mộ không, may mà cô đuổi bọn chúng đi, chúng tôi chưa hóa hình nên bản thể rất dễ bị tổn thương.”
Họa yêu cũng nói: “Cám ơn cô.”
Kỳ yêu: “Chúng tôi phải cảm ơn cô thế nào đây?”
(*Chữ Kỳ ấy có nghĩa là bàn cờ.)
Khương Yếm trở mình: “Không cần.”
“Đừng chỉ nghĩ đến việc báo ơn Đây không phải một đức tính tốt.”
Ba con yêu quái hoang mang nhìn nhau, không hiểu ý của Khương Yếm, nhưng cũng chẳng hỏi gì thêm Vì chuyện này mà dường như quan hệ của mọi người trở nên thân thiết hơn, tuy không ai nói ra nhưng quả thực gần gũi hơn nhiều, thể hiện ở việc bọn họ nhỏ giọng hơn khi khoe khoang, còn nhiệt tình kéo Khương Yếm tham gia câu chuyện của bọn họ Khương Yếm vẫn lạnh lùng như trước Lúc nào bị phiền quá, cô sẽ khó chịu nói: “Tôi đã quên hết ký ức Mấy người có hiểu hay không?”
Kỳ yêu hỏi cô: “Vậy cô muốn nói chuyện gì, chúng tôi nói với cô.”
“Nói về Khương Xích Khê đi.” Khương Yếm trả lời Ba con yêu quái tò mò: “Bà ấy có gì thú vị?”
“Dù chúng tôi là vật bồi táng của nữ đế Xích Khê, nhưng chúng tôi không quen bà ấy, chỉ gặp mặt một lần, ẹc… Chính là ngày bị chọn làm vật bồi táng.”
Lại hết chuyện để nói Khương Yếm đã quên rất nhiều chuyện, chỉ còn lại mấy hình ảnh rời rạc, vì vậy cô chỉ có thể tự suy ngẫm Không ai có chung ký ức với cô Hai mươi năm sau, lăng mộ của nữ đế lại nghênh đón nhóm trộm mộ thứ hai Dù Khương Yếm đặt cánh tay đã biến thành xương trắng của tên trộm mộ lần trước kế bên cửa mộ, nhưng vẫn có người không sợ chết, lần này ngay cả cơ hội “hối hận” Khương Yếm cũng chẳng cho bọn trộm mộ, cô trực tiếp cắt đứt mười ngón tay của bốn tên trộm, máu văng tung tóe khắp nơi.
Bốn tên trộm chạy trốn khỏi lăng mộ, nhưng nửa tháng sau lại trở lại Như thể bọn chúng quyết tâm báo thù, cầm theo đủ loại dụng cụ, bằng mọi giá phải lấy tất cả đồ bồi táng ra ngoài, bán lấy tiền ăn nhậu chơi bời cho thỏa chí, thậm chí bọn chúng còn mang theo hai thầy trừ yêu Nhờ có long mạch nên Khương Yếm đã trở thành một con yêu quái bốn ngàn tuổi, thầy trừ yêu bình thường không làm gì được cô Không đến mười phút, thi thể của sáu người nằm la liệt dưới chân cô Khương Yếm vô cảm dọn sạch vết máu, cả người nồng nặc mùi máu tanh trở lại lăng mộ Họa yêu đang muốn tiến lên chúc mừng Khương Yếm chiến thắng trở về, bỗng ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên người cô, ngay lập tức ngậm chặt miệng như gà mắc tóc Một lát sau, nàng thử dò hỏi: “Hành hạ đến chết à?”
“Ừ.”
Khương Yếm lau vết máu trên người, cũng lười giải thích thêm, nằm bẹp trên quan tài Sau ngày hôm đó, ba con yêu quái có vẻ hơi sợ cô, bọn họ cũng biết Khương Yếm mạnh hơn bọn họ rất nhiều Mỗi khi Khương Yếm xuất hiện, bọn họ không dám nói chuyện lớn tiếng nữa, cung kính cẩn thận mà hầu hạ cô Khương Yếm cũng yên tâm hưởng thụ Cuộc sống của cô trở lại như lúc trước, mỗi ngày sống trong hoàn cảnh yên tĩnh, mỗi ngày tưới dầu xác chết cho cành đào, mỗi ngày ngồi trên quan tài chờ đợi trộm mộ đến, chờ ngày lăng mộ của nữ đế bị nhà nước khai quật Chẳng mấy chốc sáu trăm năm đã trôi qua Sau khi hóa hình thì họa yêu đã rời khỏi lăng mộ, kiếm yêu và kỳ yêu cũng đi rồi Khương Yếm càng lúc càng thành thạo cách xử lý bọn trộm mộ, trong số những tên trộm mộ đầu tiên cô thả đi, có người đã vẽ lại vị trí của lăng mộ và truyền lại cho con cháu Bởi vì bọn họ là một gia tộc trộm mộ nên Khương Yếm nhẹ nhàng xử lý trọn ổ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu Cô ngày càng trở nên vô cảm Chỉ cần có người đến gần, cô sẽ cố ý mở cửa lăng mộ, bay đến sau lưng rồi treo chúng lên giữa không trung cho đến khi tắt thở Đôi lúc giết người xong, thật lâu sau Khương Yếm mới ý thức được mình vừa giết người Nhưng chẳng mấy chốc cô đã quên hết những cảm giác kỳ lạ ấy.
Ngày lại ngày qua [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một ngày nọ, Khương Yếm lại đi xử lý một nhóm trộm mộ, lúc cô treo cổ ông lão gần tám mươi tuổi lên Đôi chân rã rời của ông lão giãy giụa giữa không trung, ông lão nhìn cô rơi nước mắt Những giọt nước mắt rất đau thương, ánh mắt đó nổi bật giữa một đám gương mặt độc ác.
Khương Yếm hơi kinh ngạc Cô giật mình buông lỏng tay, thu lại sợi chỉ đỏ, ông lão rơi xuống từ giữa không trung, những người khác cũng ngã xuống theo Ông lão cúi đầu ho lấy ho để, chẳng nói được câu nào.
Mấy người đàn ông còn lại nhìn nhau, nhanh chóng lấy vài lá bùa trong túi ra, trông chúng có vẻ yên tâm hơn Khương Yếm nhìn sang, giơ ngón tay lên, trên cổ bọn chúng bỗng xuất hiện một vệt máu “Tại sao khóc?”
Giết hết mấy người kia, Khương Yếm bay đến bên cạnh ông lão Ông lão rất sợ cô, hoảng sợ lùi lại mấy bước, nhưng thấy Khương Yếm không tiến lên nữa, ông ta do dự nói: “Tôi bị bọn chúng ép buộc, bọn chúng nói đây có lẽ là mộ của nước Khương Tôi...”
Khương Yếm: “Nói tiếp.”
Ông lão lại ho dữ dội Một lúc sau, ông ta nói tiếp: “Tổ tiên của tôi là người nước Khương, bọn chúng tìm đến nhà tôi, ép tôi phải theo bọn chúng xuống mộ Bọn chúng bắt cháu gái tôi uy hiếp nên tôi phải nghe theo Tôi thật sự không muốn đến đây.”
Khương Yếm “À” một tiếng Cô biết ông lão không nói dối, nhưng nếu thả ông ta thì sẽ rất phiền phức Nếu ông ta còn sống rời khỏi lăng mộ, chứng tỏ đây thật sự là mộ của nước Khương, khi đó sẽ có một đám dân của nước Khương tìm tới, chẳng lẽ thả hết à Những sợi chỉ đỏ vờn quanh người Khương Yếm, ngay khi đang suy nghĩ cách giải quyết, đột nhiên cô ngửi thấy mùi thơm Mùi hoa đào thoang thoảng Khương Yếm giật mình xoay người nhìn lại, mùi thơm của hoa đào truyền ra từ khu mộ mà cô đã trồng cành đào khô Sau vài hơi thở, cửa khu mộ đột nhiên mở tung, vài ba cành đào mọc đan xen nhau, mỗi cành đều có lá xanh biếc xen lẫn vô số hoa đào Trước cái nhìn chăm chú của Khương Yếm, mấy bông hoa đào đó bỗng rơi rụng đầy đất Ngôi mộ tối tăm như thể đang vào cuối xuân Một trận mưa hoa đào diễm lệ Hoa rơi rất lâu mới kết thúc Một bông hoa nho nhỏ bay đến bên vai Khương Yếm, nhỏ giọng nói: “Ta ngửi được, hình như là đời sau của Khương Vinh Ca.”
Chẳng có gì báo trước Thái độ của Đào Đào rất tự nhiên, như thể họ là bạn bè thân thiết, nói chuyện với nhau mỗi ngày “Khương Vinh Ca?” Khương Yếm chau mày suy nghĩ “Là ai?”
Đào Đào cũng cố gắng nhớ: “Người đó…”
“Hình như là con gái của Khương Xích Khê?”
Khương Yếm nhớ Khương Xích Khê là ai, thế nên cô khẽ gật đầu: “Vậy thì thả ông ta đi.”
Đào Đào: “Ừm.”
Khương Yếm tính toán sức chịu đựng của ông lão rồi chém vài vết thương lên người ông ta Dường như ông lão hiểu ý cô, vội vã hứa hẹn: “Tôi sẽ nói mình may mắn thoát chết, đây không phải mộ của nước Khương, để mọi người đừng xuống trộm mộ nữa.”
“Tùy ông.”
Khương Yếm xoay người, vừa bay trở về vừa nhìn bông hoa trên vai Cảm giác thật kỳ lạ Sáu trăm năm, rốt cuộc cũng xuất hiện một người có ký ức giống cô.