Sau khi Đào Đào sống lại, cuộc sống của Khương Yếm thay đổi đôi chút Ban đầu sự thay đổi ấy không rõ ràng lắm, bởi vì lăng mộ vẫn yên tĩnh, Đào Đào không đột ngột gây ra tiếng động, không nói về bản thân một cách thái quá, cũng chẳng lôi kéo Khương Yếm tham gia vào những buổi tụ tập với các câu chuyện kỳ lạ Nó rất yên tĩnh, lúc thì bay lên bay xuống, lúc thì lang thang khắp nơi trong lăng mộ Mệt rồi nó sẽ nằm trên quan tài, nằm cạnh Khương Yếm Khi Khương Yếm ngồi dậy thì nó cũng ngồi dậy theo Nhưng nó không hề khiến Khương Yếm cảm thấy nó đang bắt chước cô, nó cũng có những việc cần làm sau khi ngồi dậy, chẳng hạn như gãi đầu, hay là tập rơi tự do ở mép quan tài Khương Yếm cảm thấy nó vừa rảnh rỗi vừa nhàm chán, nhưng nó lại không ép Khương Yếm phải bầu bạn cùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Họ cứ thế ở chung với nhau.
Thời gian trôi qua, dần dần Khương Yếm cũng nhận ra vài điều khác biệt Bông hoa đào này rất ngốc nghếch.
Trong ký ức cực kỳ mờ nhạt của bản thân, cô nhớ đối phương là con yêu quái có thể làm bài tập cùng mình, hình như là giải đề, hình như là các câu hỏi về sách, cũng có thể là các câu hỏi liên quan tới tính toán, dù tốc độ không nhanh bằng cô, nhưng cũng không hề chậm Thế nhưng trong vòng một tháng nay, Khương Yếm cảm thấy nó khá chậm chạp, thậm chí còn không thể nhớ nổi đường đi trong ngôi mộ, thích ngủ, chỉ mới mở vài trang sách thôi mà như thể đang đọc sách trời vậy, còn ôm đầu bay mất Vì thế, vào một ngày tâm trạng rất tốt, Khương Yếm chủ động bắt chuyện:
“Có phải chúng ta đã từng giải các câu đố cùng nhau đúng không?”
Đào Đào ngẩn ngơ Rất lâu sau đó nó mới nhớ lại, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trần Hi Hạc đưa ra rất nhiều câu hỏi, chúng ta đã giải cùng nữ đế Xích Khê.. Nhưng ta đã quên mất câu hỏi là gì rồi, tuy khi ấy ta thua, nhưng lại cảm thấy rất vui.”
Nói đến đây, một vài bông hoa nho nhỏ bay xung quanh Đào Đào Dường như nó đang nhớ lại tâm trạng của mình khi đó Khương Yếm gật đầu: “Trần Hi Hạc à, ta nhớ ông ta, ông ta là một con hạc, nhưng ta lại không thể nhớ được những chuyện khác Ngươi còn nhớ khuôn mặt của ông ta không?”
Đào Đào suy nghĩ một lúc lâu Cuối cùng nó bay lên nằm trên nắp quan tài, lấy đầu cánh hoa nhúng bụi rồi bắt đầu phác thảo “Áo trắng, tóc bạc, có hai sợi tóc màu đỏ, đẹp như thần tiên trên trời.”
“Chắc là như này?”
Khương Yếm cúi đầu nhìn bức tranh mấy lần, giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ: “Xấu quá.”
“Thần tiên nào mà như này?”
Đào Đào không tức giận, lập tức xóa bức tranh đi: “Là do ta vẽ xấu thôi, chứ ông ta đẹp lắm.”
Khương Yếm từ chối cho ý kiến.
Cuộc trò chuyện đầu tiên về ông lão kết thúc tại đây Một tuần sau, khi đang ngồi trên nắp quan tài thì Khương Yếm thấy Đào Đào lôi một cuộn tranh từ chỗ vật bồi táng ra Nó mở cuộn tranh, bức chân dung của Khương Xích Khê xuất hiện Vào thời điểm ấy các họa sĩ nổi danh khắp các nước đã tới nước Khương, Khương Xích Khê mời họ vào cung, trả rất nhiều vàng bạc để họ vẽ cho bà một bức chân dung.
Sau này cuộn tranh được đặt trong hoàng lăng như một vật bồi táng Cuộn tranh đã bị phai màu, Đào Đào nằm trên đó, cánh hoa ngắm nhìn bức tranh rất lâu Khương Yếm vốn tưởng nó chỉ có thể ngắm cuộn tranh trong vài giờ thôi, nhưng cô không ngờ nó lại ngắm bức tranh ấy hơn mười tiếng Khả năng tính toán thời gian của Khương Yếm rất chính xác, chính xác tới mức đã từng khiến cô vô cùng khó chịu.
“Ngươi đang nhìn gì đấy?”
Trong lăng mộ tĩnh lặng, Khương Yếm nghe thấy giọng nói thắc mắc của mình vang lên Đào Đào: “Ta đang nhìn ngươi.”
“Trước đây trông ngươi rất giống nữ đế Xích Khê, ta cảm thấy hình như mình đã nhớ ra điều gì đó.”
Khương Yếm: “Ngươi nhớ ra cái gì?”
“Ta nhớ ngươi không thích rau mùi.”
Khương Yếm mất một lúc để hồi tưởng, rốt cuộc cũng có chút ký ức, hóa ra rau mùi là thứ cô rất ghét, nhưng lại quên mất tên.
“Rau mùi à.” Cô lặp lại Đào Đào bay lên, ngồi xuống bên cạnh cô: “Ngươi cảm thấy nó vừa đắng vừa thơm, vị lạ lạ Ngươi thích ăn khổ qua vì nó chỉ có vị đắng, cực kỳ đắng, chẳng có thêm vị gì.”
Khương Yếm nghĩ ngợi hồi lâu, gật đầu: “Hình như đúng là vậy.”
Đào Đào ngáp một cái rồi nhìn Khương Yếm: “Ta buồn ngủ rồi, bây giờ ta sẽ cất cuộn tranh đi, ngày mai ta có thể xem tiếp không?”
Khương Yếm cau mày: “Ngươi có thể làm bất cứ điều gì mà ngươi muốn, không cần phải hỏi ý kiến của ta.”
Đào Đào nghiêm túc giải thích: “Bởi vì ta nhìn ngươi thông qua bức chân dung này.”
“Ngươi là nhân vật chính, ta phải hỏi ngươi chứ.”
Khương Yếm: “Ta không nghĩ ngươi có thể nhìn ta thông qua nó đâu.”
Đào Đào nhảy lên vai cô, hai cánh hoa tạo thành hình chiếc kèn: “Ta có thể làm được!”
Khương Yếm đẩy nó sang một bên “Đúng là ngu ngốc.”
Nói xong, cô nằm xuống quan tài Khương Yếm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ Sau nhiều năm Khương Yếm đã tự rèn cho mình một năng lực, đó là có thể ngủ bất kỳ lúc nào, ngay cả khi vừa tỉnh, cô chỉ cần nằm xuống và nhắm mắt lại thì có thể ngủ ngay lập tức.
Nửa đêm, cô lờ mờ cảm thấy ống tay áo của mình như bị ai đó kéo Khương Yếm dùng thần thức nhìn sang.
Hóa ra là hoa đào nhỏ đã cuộn tròn thành một quả bóng lăn vào ống tay áo của cô Nếu cô có tay thì giống như nó đang ngủ trong lòng bàn tay cô vậy Khương Yếm cảm thấy cảnh này quen thuộc đến mức khó hiểu Mới vừa nghĩ tới, cô đã lập tức muốn có câu trả lời ngay, vì thế cô đánh thức hoa đào nhỏ “Tại sao ngươi lại ngủ như thế?”
Vì mới ngủ dậy nên Đào Đào còn đang mê mang, nó vô thức siết chặt tay áo của cô: “Trong giấc mơ của ta, ta thấy mình trước đây hay ngủ thế này mà.”
“Thật không?”
“Thật đấy.”
Khương Yếm suy nghĩ một lúc, sau đó cô nắm lấy gáy nó ném xuống dưới chân mình: “Sau này ngươi không được ngủ thế nữa.”
Đào Đào chấp nhận điều này rất nhanh Nó lật người rồi lăn tới góc quan tài, vỗ nhẹ vào vạt áo Khương Yếm: “Xin lỗi.”
“Ngủ đi, ngủ đi.”
Nói xong, nó nghiêng đầu lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khương Yếm bay lên, cô cúi đầu xuống rồi cẩn thận nghiên cứu bông hoa trong vài phút Cuối cùng, cô đưa ra kết luận…
Khá là đẹp Tuy ngốc nghếch, vụng về nhưng lại rất ngoan Cuối cùng thì những ngày tháng ở trong lăng mộ cũng trở nên thú vị hơn chút Kể từ ngày hôm đó, Khương Yếm và Đào Đào đã trò chuyện với nhau nhiều hơn Dù mỗi ngày cô cũng chỉ nói với nó được dăm ba câu, thế nhưng so với việc một tuần cũng không nói với nhau được nửa câu thì đã rất tiến bộ rồi.
Bình thường lúc không trò chuyện, Đào Đào sẽ xoay vòng quanh Khương Yếm, hay đi khắp nơi để xem các vật bồi táng Lúc thì nó vỗ nhẹ vào chiếc gương đồng, lúc thì nó lại đá vào chiếc chuông đồng Có lần nó dùng lực hơi mạnh, khiến âm thanh leng keng vang vọng khắp cả lăng mộ.
“!”
Nó lập tức nhìn Khương Yếm, rồi sau đó tự lừa mình dối người, lấy cánh hoa bịt chặt tai lại.
Ban đầu Khương Yếm cũng chẳng định nói chuyện với nó, nhưng trông nó buồn cười quá, cô bèn chủ động bảo: “Không sao đâu.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên trong lăng mộ xuất hiện vài bông hoa nhỏ Khương Yếm: “...”
Cô không biết nhiều về đào yêu, nhưng trực giác mách bảo cô rằng việc nở hoa khắp nơi như này không hề bình thường, vì trông vừa rất ngốc nghếch vừa dễ bị bắt nạt, chỉ cần là yêu thì sẽ có bản năng tự vệ lẫn ngụy trang.
Nhưng hình như nó chẳng có bản năng nào như thế cả.
Khương Yếm suy nghĩ lúc lâu rồi lấy một quyển sách ra, vẫy vẫy tay áo với Đào Đào “Lại đây.”
Đào Đào lập tức bay về phía cô.
“Ta sẽ dạy ngươi cách để trở thành một con yêu quái.”
Đào Đào cảm thấy bối rối, nhưng nó vẫn trịnh trọng gật đầu Khương Yếm mở cuốn sách ra: “Trước hết, ngươi phải thông minh đã, ít nhất là phải khiến con người nghĩ ngươi thông minh, như thế mới không dễ bị bắt.”
Đào Đào ngạc nhiên: “Ta rất thông minh mà.”
Khương Yếm không phản bác, thay vào đó cô chỉ vào dòng đầu tiên trên quyển sách:
“Đọc.”
Đào Đào lùi lại hai bước Nửa phút sau, Khương Yếm cười nhẹ Mắt thường có thể thấy rõ Đào Đào đang dần hồng lên.
Khương Yếm: “Một chữ bẻ đôi cũng không biết.”
Đào Đào chẳng lên tiếng, nó chỉ biết nhìn chằm chằm xuống đất Khương Yếm nói: “Ngươi không biết chữ thật hả?”
Khương Yếm không hề có ý cười nhạo nó, cô vẫn còn nhớ mấy năm qua cành đào ấy trông như thế nào, vừa đen vừa khô Nếu một con yêu đã từng chết một lần, khi tỉnh lại quên mất một phần ký ức hay không nhớ những kiến thức đã từng học là chuyện hết sức bình thường Cô cũng vậy, đã quên rất nhiều thứ Chẳng có ai hoàn hảo cả Khương Yếm vuốt nhẹ trang sách, bình thản bảo: “Không sao đâu, ta sẽ dạy ngươi.”
“Từ giờ trở đi ngươi phải nghe lời ta.”
Đào Đào ngạc nhiên, nó ngẩng đầu lên Lần này nó không ngốc nghếch hỏi đi hỏi lại nữa, mà chỉ nắm lấy tay áo của Khương Yếm, cọ cọ lên đó Giải quyết xong vấn đề này, mấy tháng tiếp theo Khương Yếm đều dành thời gian dạy nó vài từ Phản ứng của Đào Đào rất chậm, nhưng năm tháng trong lăng mộ rất dài, thứ Khương Yếm không thiếu nhất chính là thời gian Hơn nữa sự ngốc nghếch của nó thì ngược lại Điểm tham chiếu là chính nó của trước đây… Còn về Khương Yếm, năm đó nó phản ứng chậm hơn cô, vì thế không thể so sánh hai người với nhau được.
Đào Đào học cũng khá nhanh, còn xa lắm mới tới giới hạn chịu đựng của Khương Yếm Hai người cứ thế sống chung thêm vài chục năm, Đào Đào rất chăm chỉ, bỏ rất nhiều thời gian, cuối cùng nó cũng đọc xong những cuốn sách mà Khương Yếm đã đọc Có điều đọc qua không có nghĩa là nhớ, vừa đọc xong thì nó gần như đã quên hết, nhưng cuối cùng khả năng nhận thức của nó đã ở mức mà Khương Yếm có thể chấp nhận được Vào ngày cuối cùng giảng dạy, Khương Yếm đặt quyển sách xuống: “Cậu đã nhận biết tất cả các mặt chữ rồi.”
“Hãy tự đặt cho mình một cái tên đi.”
Đào Đào gật đầu Nó dùng những cánh hoa của mình nhặt cuốn sách lên: “Em là cây đào yêu, cho nên em muốn dùng từ mộc…”
“Nghe hơi đơn giản nhỉ, họ Mục thì sao...?”
Khương Yếm: “Ừm.”
Tên cụ thể là gì thì không dễ như thế, Đào Đào lật sách, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Khương Yếm.
Nó nhìn cô rất nhiều lần Sau đó nó lại ngẩn người Thả hồn hồi lâu, cuối cùng nó cũng lên tiếng:
“Vọng…”
“Đây sẽ là tên của em.”
Khương Yếm khó hiểu: “Tại sao?”
Mục Vọng đứng thẳng lên, hơi ấp úng, nói: “Em muốn nhìn chị, em nghĩ vậy đó.”
Trong mấy chục năm qua, Khương Yếm đã từng muốn Mục Vọng gọi mình là sư phụ, nhưng anh luôn trốn tránh, không chịu gọi cô như thế Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy cách xưng hô này hơi xấu hổ, vậy nên cô đã đổi ý, yêu cầu đối phương gọi mình là chị.
Sau khi xác định được cách xưng hô, mấy năm nay Mục Vọng luôn gọi cô là chị Khương Yếm cụp mắt Mục Vọng nhìn cô: “Chị?”
“Không có gì.” Khương Yếm lại ngước mắt: “Cậu muốn sao thì vậy đi.”
Nói rồi Khương Yếm nhặt thanh kiếm bên cạnh lên.
Đúng như dự đoán, cô vừa dứt lời thì mấy bông hoa đào đã nối tiếp nhau nở rộ khắp lăng mộ Khương Yếm bước tới cắt hết chúng, sau đó vô cảm ném hết vào khu mộ bên cạnh.
Dọn dẹp xong xuôi, cô cầm thanh kiếm quay lại.
“Được rồi, đi ngủ.”
*
Năm tháng cứ thoi đưa.
Có người bầu bạn đúng là vui hơn nhiều Ở bên Mục Vọng, Khương Yếm đã nhớ lại rất nhiều kỷ niệm Có cái cô tự nhớ, có cái được Mục Vọng kể cho.
Có lần Mục Vọng nhắc tới một câu chuyện xa xưa, về loài hoa dại trong hang động và chiếc ô được làm bằng sợi chỉ đỏ.
“Hôm đó trời mưa rất to, vì sợ không thể báo ơn nên em đã khóc rất lâu, làm ồn tới giấc ngủ của chị Chị không vui vì em quá ồn, nên đã nghĩ cách bịt miệng em lại, rồi đan ô cho em.”
Gần đây Khương Yếm cũng mơ về nó.
Dù không quá chi tiết nhưng qua giấc mơ, cô cũng biết được một chút suy nghĩ của mình khi đó Cô thản nhiên nói: “Thật ra cũng không ồn ào lắm đâu.”
“Tôi đan ô cho cậu vì tôi thấy cậu hát rất hay.”
Nghe cô nói thế, Mục Vọng lại lặng lẽ ngồi lên quan tài, ngồi cạnh Khương Yếm Thật lâu sau anh mới nhỏ giọng nói: “Hóa ra mọi chuyện là vậy.”
Khương Yếm nhặt thanh kiếm lên Ba phút sau, cô lại ném những bông hoa đào vào khu mộ bên cạnh Hoa đào nhỏ bay phía sau cô, Khương Yếm lạnh giọng nói: “Lần sau thì cậu tự làm đi.”
“Dạ.”
Thu dọn xong rồi, Khương Yếm lại ngồi lên quan tài, cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc Đào Đào nghiêng người nhìn sang, sau đó lại che mặt dịch sang một bên, hoàn toàn cô lập mình với bến bờ tri thức Khương Yếm đọc sách cả ngày Đào Đào cũng ngồi cạnh cô cả ngày Họ cứ sống với nhau như thế, buồn ngủ thì đi ngủ Có điều bây giờ Khương Yếm không ném Đào Đào xuống dưới chân mình nữa Ngay cả khi anh có kéo góc tay áo cô, che kín bản thân mình, cô cũng giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, không hiểu anh đang làm gì Cũng không phải chuyện lớn lắm.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà tốc độ dòng chảy của thời gian đã chuyển từ chậm sang nhanh Hàng trăm năm cứ vậy mà trôi qua Thậm chí Khương Yếm đã quên mất sự tồn tại của vài thứ như trộm mộ, mãi tới tận khi cô gặp lại chúng Rất lâu rồi cô không giết ai, thế nên khi xuất hiện khí tức của con người, cô đã sửng sốt vài giây, sau đó mới bay ra khỏi mộ.
Một người đàn ông mặc trang phục kỳ lạ đang ngồi xổm ở lối vào lăng mộ, nghiên cứu cơ chế của nó Người bạn đi cùng anh ta nói năng rất hùng hồn:
“Bây giờ quản nghiêm lắm, bán trong nước rất khó, bán ra nước ngoài đi Tôi biết vài người nước ngoài, họ sẽ trả rất nhiều tiền.”
Người đàn ông hỏi: “Họ tự sưu tầm à?”
“Đúng vậy, họ rất thích những thứ từ nước chúng ta Tôi biết một gã đàn ông nước ngoài, trước khi qua đời đã quyên tặng tất cả bộ sưu tập cho bảo tàng nước gã Vài món trong đó là do tôi bán lại cho gã đấy, haha.”
“Có thể…”
Khương Yếm bay ra phía sau họ, lấy ống tay áo vỗ nhẹ lên vai chúng Một kẻ trong số chúng run rẩy, lập tức quay đầu nhìn lại Gã chậm rãi nhìn quanh ngôi mộ, khi thấy không có gì, gã mới thở phào nhẹ nhõm, ngay khi gã xoay người lại thì đã đối mặt với chiếc váy cưới được treo ngược trên đỉnh ngôi mộ Tiếng hét chói tai vang lên Loé một cái, tay áo Khương Yếm đâm xuyên qua ngực của mấy gã đàn ông, sau đó cô lại dùng sợi chỉ đỏ treo số còn lại lên Vài giây trôi qua, sợi chỉ đỏ siết chặt hơn, sự vùng vẫy cũng trở nên yếu ớt Lúc này Đào Đào mới bay ra khỏi lăng mộ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh nhìn xung quanh, sau đó bay thẳng tới chỗ người đàn ông đầu tiên Sau khi xuyên qua cổ gã, anh lại đi xuyên qua cơ thể đầy máu của người đàn ông thứ hai Nửa phút sau, anh ngồi trên vai Khương Yếm Lúc này, trên người cả hai đều dính đầy máu “Thanh tẩy.”
Anh dùng yêu lực rửa sạch cho mình và Khương Yếm, sau đó lẩm bẩm: “Quả nhiên bản thể có thể trấn tà, những kẻ này không dám nhìn thẳng vào em, bọn họ đều là người xấu.”
“Chị tốt nhất.”
Nói xong, anh lại nghiêng người áp vào má Khương Yếm “Tốt ở đâu?”
Mục Vọng: “Chỗ nào cũng tốt.”
Khương Yếm mỉm cười bay trở lại vào trong, chuyện vừa rồi cũng chỉ là nhạc đệm nho nhỏ, thời gian vẫn trôi, cô chẳng sợ ai cả, cũng không có ai muốn làm tổn thương cô, cuộc sống của cô rất thoải mái Đôi khi cô thích sự im lặng, đôi khi lại muốn nghe thấy âm thanh Khi Khương Yếm muốn ở một mình, Mục Vọng sẽ không bao giờ lên tiếng Nhưng mỗi khi cô nhìn Mục Vọng, người đối diện sẽ dành trọn tình cảm cho cô Có lúc anh còn khiến cô khó chịu vì phản ứng quá nhiệt tình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng trong lòng đất tối tăm và tĩnh lặng này, cần phải có những âm thanh thật lớn để đánh tan bầu không khí cô đơn.
Ngay khi Khương Yếm vừa quen với cuộc sống kiểu này thì dưới sự bồi bổ của long mạch, tuổi của cô đã đạt đến sáu nghìn năm Cảm ứng của cô với thiên địa càng trở nên nhạy hơn, một ngày nọ, cô đột nhiên phát hiện quy luật của thiên địa đang dần thay đổi.
Không bao lâu sau, yêu quái sẽ không thể hoá hình được nữa.
Cô cảm nhận được có rất nhiều đồng loại đang tranh nhau hoá hình Ngay cả khi chưa đầy một tuổi thì chúng vẫn cố gắng hết sức để tìm cách hoá hình Trước khi quy luật thiên địa hoàn toàn thay đổi, Khương Yếm đã tìm Mục Vọng Cô kể thật kỹ chuyện này cho đối phương nghe, nói rằng cô không định hoá hình, cô sẽ đợi tới ngày lăng mộ của nữ đế được khai quật, cô hy vọng anh sẽ hoá hình Mục Vọng không chấp nhận đề nghị này của cô Anh liên tục nói rằng bản thân không muốn hoá hình chút nào Anh là một cái cây - một trong những sinh vật bị con người tiêu diệt nhiều nhất Chỉ cần nghĩ đến việc phải sống chung với con người thì anh đã không muốn rồi, chứ nói gì đến việc thử làm những thứ không quen thuộc đấy Nhưng Khương Yếm biết, thật ra anh không ghét con người đến thế “Cậu đã từng yêu thích người dân nước Khương, cảm thấy hài lòng vì có thể mang đến phúc lành cho họ.”
Mục Vọng lắc đầu: “Nhưng em sợ.”
Khương Yếm: “Không có gì phải sợ cả.”
Mục Vọng cảm thấy Khương Yếm không hiểu ý của mình, vội vã muốn giải thích, song lại bị Khương Yếm ngăn cản “Tôi nghĩ tôi đã nói chuyện này từ lâu rồi.”
“Ngoài tình bạn ra thì không gì có thể khiến tôi lay động.”
“Cậu đã ở đây rất lâu rồi, tuy tôi cần người bầu bạn thật, nhưng tôi không cần người phải vì mình mà từ bỏ tất cả.”
Khương Yếm nói thẳng: “Tôi có thể nhìn thấy dục vọng của cậu.”
“Ở đây không có ánh sáng mặt trời, còn bản thể của cậu lại là cây cỏ, tôi biết cậu muốn rời khỏi nơi này.”
Mục Vọng sửa lại: “Nhưng trong mong muốn của em có chị.”
Khương Yếm mỉm cười: “Tôi vẫn sẽ ở đây.”
“Ra ngoài đi, Mục Vọng à.”
*
Mục Vọng đi rồi, Khương Yếm đã sống một mình trong năm mươi năm Những cành hoa đào mà cô đặt trong mộ chưa bao giờ khô héo Thỉnh thoảng trên những cánh hoa sẽ xuất hiện vài giọt sương, Khương Yếm biết môi trường ở đây sao có thể tạo ra sương được Thế nên cô hiểu điều này có ý nghĩa gì Nhưng cô chẳng cần ai phải hy sinh vì mình cả.
Năm mươi năm sau, cuối cùng lăng mộ của nữ đế cũng được đón nhận ánh sáng Nhiều hiện vật bồi táng bên trong đã gây chấn động cả nước, đặc biệt là hàng ngàn cuốn sách cổ, tất cả vẫn còn đọc được, nó đã lấp đầy rất nhiều khoảng trống trong lịch sử.
Khương Yếm không có khả năng dịch chuyển tức thời Khi chuẩn bị rời đi, cô phát hiện bên ngoài ngôi mộ đã chật kín người Vậy nên cô từ bỏ chuyện trốn thoát, tất nhiên làm vậy thì cô sẽ phải bước vào Bảo tàng Quốc gia Cô đã dành mười năm ở trong bảo tàng Trong mười năm qua, Khương Yếm có thể đưa thần thức ra khỏi tủ trưng bày để đi nhìn thế giới bất kỳ lúc nào, tìm hiểu vài tin tức, những cánh hoa đào được dán dưới tủ trưng bày, đồng hành cùng cô cả ngày lẫn đêm Buổi tối nọ, có một ông lão tới thăm bảo tàng với chín tấm phù văn, ông đi thẳng tới tủ trưng bày cô Sau khi giúp cô hoá hình, ông hỏi cô có thể đồng ý với ông một vài điều kiện không “Gia nhập Cục Quản lý siêu nhiên, tham gia một chương trình.”
“Cô không được phép bỏ dở giữa chừng, tôi sẽ gửi những quy định cụ thể cho cô.”
Khương Yếm cảm thấy mấy tấm bùa đó hơi quen, nhưng cô chẳng thể nhớ nổi mình đã từng gặp chúng ở đâu, thế nên cô đã vứt chuyện này sang một bên Cô hỏi ông lão: “Ông muốn tôi báo đáp lòng tốt của ông à?”
Ông lão gật đầu Khương Yếm khẽ thở dài:
“Được.”