Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 176: TỔNG HỢP VÃNG SANH





Quá trình khủng bố hồi sinh bị gián đoạn, mấy tháng nay cuộc sống của Khương Yếm rất thoải mái
Nhóm nhà ngoại cảm của Cục Quản lý siêu nhiên cũng thế, khí bẩn đã được loại bỏ sạch sẽ, dù mỗi giây mỗi phút đều sẽ có khí bẩn mới nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để gây ảnh hưởng đến linh hồn
Những linh hồn đang ở thế gian sẽ không thể tạo ra được trường năng lượng và linh thức cũng không bị biến thành ác quỷ
Nhưng họ vẫn sẽ nhớ rõ những chấp niệm khiến bản thân lưu lại thế gian, thậm chí có nhiều linh hồn rất dễ tính, chỉ cần nhà ngoại cảm hỏi thì họ sẽ ngay lập tức chủ động nói ra chấp niệm của mình
Vậy nên khối lượng công việc của các nhà ngoại cảm đã giảm đi rất nhiều, độ khó cũng thấp hơn trước
Bọn họ từ từ giải quyết các chấp niệm, đưa linh hồn vào vòng luân hồi
Ngày nào nghỉ thì sẽ được nghỉ, sáng đi làm chiều về nhà, trở thành những công nhân viên chức nhà nước thảnh thơi nhất
[Hôm nay tôi vẫn là thiếu nữ cực kỳ sôi nổi!]
Các bài đăng có liên quan được đưa lên đầu diễn đàn, mỗi ngày đều có nhiều nhà ngoại cảm đăng lên rằng hôm nay họ tới phòng trưng bày nào, tới cửa hàng nổi tiếng nào
“Nửa năm trước tôi đã muốn đi xem triển lãm, cuối cùng thì hôm nay đã được như mong muốn
[Hình ảnh] [Hình ảnh]”
“Các chị em, tiệm bánh ở 173 đường Bạt Thảo, mấy món ở đây không ngon mà còn rất đắt nữa, phí tiền quá đi mất...”
“Hôm nay tôi gặp được người nổi tiếng ở một cửa hàng nổi tiếng trên mạng xã hội, dáng vẻ cô ấy ăn thử rau diếp cá rất dễ thương, ánh mắt kiên định mà hai tay thì lại run rẩy.”
“Tôi muốn ra ngoài chơi, muốn tìm người đi cùng, ưu tiên những người biết trả giá!”
Khương Yếm nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại, giữa chừng cảm thấy khát thì cô nâng nhẹ tay lên, ly nước lập tức bay từ trên bàn đến tay cô
Uống nước xong, Khương Yếm đặt ly nước xuống, ly nước sẽ bay trở về trên bàn, nước bên trong biến mất, cùng lúc đó chậu hoa ngoài ban công xuất hiện lượng nước tương tự
Thực hiện xong quá trình này, Khương Yếm nhìn chằm chằm tay mình vài giây
Thật lòng mà nói, cô cảm thấy hành động vừa rồi của mình hơi ra vẻ, nhưng như thế cũng rất thú vị
Hơn nữa trong nhà lại có hai cổ động viên cực kỳ nhiệt tình
Trần Hi Hạc đang xem chương trình tài liệu về thế giới động vật, lúc nhìn thoáng qua thấy động tác của Khương Yếm, ông ta sẽ hơi nghiêng đầu sang, nói nhỏ: “Có vẻ thành thạo hơn rồi.”
Khương Yếm gật đầu
Mục Vọng đang gọt trái cây, anh lập tức quay đầu lại: “Chị giỏi ghê, mới đây mà đã quen tay rồi.”
Khương Yếm lại gật đầu
Hôm qua cô đã làm bể ba cái ly thì mới có thể thành công, cuối cùng hôm nay cũng đã có thể khống chế đồ vật trong một phạm vi nhỏ
Khương Yếm đang không ngừng khám phá và thử nghiệm năng lực mới của mình
Hủy diệt không gian cũng chỉ là một phần năng lực của cô, thực tế thì năng lực của cô là một loại quy luật, quy luật không gian
Làm một phần không gian biến mất là một kiểu năng lực gây sát thương mạnh, nhưng nó không chỉ có vậy
Cách một khoảng không để lấy đồ vật, rút ngắn không gian, trao đổi không gian, những thứ này đều là một phần trong quy luật
Cùng với..
Khương Yếm lấy lại bình tĩnh, nhìn ra ngoài ban công
Ở một ngõ nhỏ trong thành phố lớn đang có một lượng bong bóng trong suốt đan xen nhau
Chúng lan tràn từ khắp ngõ, sau đó quẹo một vòng sang hướng đông, hướng đi đó giống như cầu trượt lên xuống, cuối cùng xoắn lại rồi bay về phía trước, đến khi gần tới chân trời thì dần dần biến mất
Chúng cứ như ảo ảnh, phản chiếu những màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng, từ xanh chuyển sang tím, và dường như sẽ vỡ ngay lập tức nếu bị chọc vào
Điều kỳ lạ nhất là trong đó chứa đựng rất nhiều linh hồn. 
Họ phải mất một khoảng thời gian dài mới tiến lên được một bước, lướt qua các cửa hàng trên phố và lướt qua người đi bộ trên đường
Những linh hồn đó không biết đến sự hiện diện của con người, con người cũng chẳng nhìn thấy họ
Nhưng người và quỷ có thể đứng gần nhau, có thể họ hoàn toàn là những người xa lạ, nhưng cũng có thể cả hai đã từng có liên quan với nhau
Đây là năng lực của Khương Yếm sau khi có được năng lực mới… 
Cô có thể nhìn thấy một chiều không gian khác
Chưa từng có ai giải thích cho Khương Yếm biết cụ thể luân hồi là gì, vậy nên cô luôn cho rằng luân hồi xảy ra ở dưới lòng đất, những người đã chết sẽ xếp hàng ở dưới đó rồi chờ đợi đến khoảnh khắc đầu thai chuyển kiếp
Nhưng giờ đây cô phát hiện nó không phải vậy, hoặc có thể là không chỉ như vậy
Những người đã chết vẫn ở trên thế gian, họ tồn tại dưới hình thức cao cấp hơn, những lối đi có hình bọt bong bóng kia có tác dụng ngăn cách khí bẩn, họ đứng trong đó trò chuyện với nhau, kể cho đối phương nghe họ đã sống một cuộc đời ra sao
Cách lớp bọt trong suốt, thậm chí Khương Yếm có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của những linh hồn đó
Hôm nay Khương Yếm có việc, sau khi cô chào tạm biệt mọi người thì đi ra ngoài, cô đến lối đi bộ rồi bước dọc theo con đường gần nhất, tốc độ di chuyển của cô nhanh hơn những linh hồn, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua là cô có thể thấy những điểm khác biệt và tương đồng của mỗi người
Trên tay những linh hồn cầm tờ giấy mỏng hoặc dày, một tờ có màu trắng, giấy trắng mực đen là dùng để viết những công đức khi còn ở thế gian, một tờ là màu đen, giấy đen mực trắng là dùng để viết những tội lỗi khi còn sống
 
Mỗi khi đến gần bầu trời, cũng tức là lúc họ sắp được đầu thai chuyển kiếp, họ phải đọc lại những gì viết trên giấy cùng với âm thanh trên bầu trời, từng câu từng chữ họ đọc sẽ có liên quan đến kiếp sau của họ
Trong những âm thanh ấy, có thể là trải nghiệm cao cả hoặc đê hèn, tất cả chúng đều sẽ bị linh hồn đang xếp hàng phía sau nghe thấy. 
Lòng dạ dù thanh cao hay bẩn thỉu cũng sẽ bị phơi bày trước thiên hạ trước khi được đầu thai
Khương Yếm hơi tò mò về nơi này, cô suy tư một lúc rồi khẽ xé mở một khoảng không, sau đó bước vào chiều không gian ấy
Khi vừa bước vào, trước mắt cô bỗng tối lại, ánh mặt trời ấm áp đã không còn, không gian xung quanh là một màu đen, những lớp bọt bong bóng trong suốt vừa rồi đã biến thành một vách tường đen vừa cao vừa kiên cố, trên vách tường là những bụi gai lửa xanh quấn quanh, phía trên có vô số những con rắn vàng cao hơn mười mét lượn lờ xung quanh, chúng nâng nửa thân trên lên, nhe ra bộ răng sắc nhọn với những linh hồn đi ngang qua
Điều khiến cho Khương Yếm ngạc nhiên đó là con đường xoắn ốc hướng lên trên đã biến thành những bậc thang đi xuống, phía cuối bậc thang hướng đến một con sông uốn lượn, bậc thang cuối cùng là đi đến giữa sông, trên con sông có vô số chiếc thuyền giấy và những cánh hoa đủ màu sắc trôi nổi xung quanh, số cánh hoa ấy là thứ có màu sắc đẹp đẽ duy nhất ở nơi đây
Từ ngoài nhìn vào khác hẳn với khung cảnh thực tế bên trong
Luân hồi thật sự rất kỳ diệu, dù Khương Yếm có thể điều khiển không gian thì nó vẫn đánh lừa được đôi mắt của cô
Khương Yếm cũng chẳng để tâm vấn đề này lắm, cô lập tức nhìn về phía Vong Xuyên, ở giữa Vong Xuyên có dựng một tấm gương cao bốn đến năm mét, từng linh hồn sẽ cầm một tờ giấy trắng hoặc đen đi đến trước gương, trên mặt gương hiện lên hình ảnh gì, họ sẽ lập tức dựa theo đó mà đọc những gì ghi trên tờ giấy
“Tôi đã từng cho người ăn xin một quả táo.”
“Tôi từng xua đuổi một đám trẻ, không cho chúng dùng lửa đốt bọn kiến.”
“Khi người vợ của nhà hàng xóm mang thai bị trượt chân phải sinh non, chồng của cô ấy đang ở sau thôn làm ruộng, là tôi đã chạy vội ra cổng thôn để kêu bà đỡ đẻ.”
Một bà lão ăn mặc đơn sơ đứng trước gương nói nhỏ, kiểu dáng quần áo rõ là thuộc về những người ở thôn quê của thế kỷ trước, bà ấy đọc tiếp những lời trên tờ giấy: “Tôi nhận nuôi một cô bé gái, nhận con bé làm cháu mình, tôi tận tâm nuôi dạy, cho con bé đi học đầy đủ, không cần nó phải báo đáp gì, con bé thi vào trường đại học tốt, trở thành quan chức, xây rất nhiều trường học, giúp đỡ hàng ngàn người.”
Lời tự thuật rất chi tiết, mất rất nhiều thời gian, sau hai tiếng, cuối cùng bà lão cũng buông chồng giấy trên tay xuống
Vài tiếng hít thở trôi qua, dòng sông dâng nước lên rồi đột nhiên phát ra tiếng vù vù:
“Nguyễn Hà An, công đức vô lượng, chuyển kiếp đầu thai…”
Một tiếng trống vang lên, như tiếng búa đập xuyên qua màng nhĩ
“Bùm!”
Âm thanh kết thúc, bà lão chậm rãi bước vào trong gương rồi biến mất trước mắt mọi người
Khương Yếm biết bà lão này, bà ấy là người đã nhận nuôi Hạ Hoa, là người bà sống nương tựa với cô ta trông nhiều năm
Bà lão đã qua đời hơn năm mươi năm, do công đức vô lượng nên thời gian xếp hàng của bà ấy ngắn hơn người bình thường
Đúng lúc hôm nay là ngày bà ấy đầu thai chuyển kiếp
Người tiếp theo bước lên, Khương Yếm nhìn trái nhìn phải, tầm mắt cô bỗng va phải một linh hồn đột nhiên xuất hiện trong hàng ngũ. 
Thứ tự xếp hàng ở đây không phải linh hồn mới đến thì phải xếp cuối, mà nó sẽ dựa vào số lượng công đức, theo đó có thể được giảm từ mười đến hai mươi năm thời gian chờ đợi
Nếu không nhờ có bà Nguyễn nuôi dạy, tạo cơ hội cho Hạ Hoa đi học thì Hạ Hoa khó mà có được những thành tựu về sau
Cho nên hầu hết công đức của Hạ Hoa đều được thêm vào cho bà ấy, hơn nữa bà ấy là người tốt bụng thế nên mới được giảm hai mươi năm xếp hàng chờ đợi. 
Khương Yếm nhớ đến chuyện Hạ Hoa đã tan biến, khẽ lắc đầu
Sau vài phút, cô bước lên phía trước
Cô muốn tìm xem Hà Thanh Phù đang đứng ở đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hà Thanh Phù qua đời vào bốn mươi năm trước, dù công đức có nhiều đến mấy thì chỉ được giảm tối đa hai mươi năm, bà ấy còn phải xếp hàng đợi trên dưới mười năm nữa
Nửa tiếng sau, Khương Yếm tìm thấy Hà Thanh Phù đứng ở hàng người phía trước
Do lúc qua đời bà ấy chỉ vừa tròn hai mươi tuổi nên trong đám người già này thì bà ấy trông rất trẻ
Khương Yếm ngẫm lại những lời mình muốn nói, cô muốn đến bắt chuyện, nhưng chẳng mấy chốc cô đã phát hiện Hà Thanh Phù có gì đó không ổn
Mấy người đứng trước và sau bà ấy đều đang nói chuyện với nhau, chỉ có mình bà ấy đứng lẻ loi ở đấy
Như thể bà ấy bị cô lập
Nhưng Khương Yếm biết không phải thế, cô bước đến bên cạnh Hà Thanh Phù rồi lên tiếng gọi. 
Hà Thanh Phù hơi nghiêng đầu
Trong ánh mắt bà ấy toát lên vẻ trống rỗng lẫn sự ngây thơ, vẻ ngây thơ đó còn hơn những đứa trẻ vô tri
Ánh mắt ấy tuyệt đối không phải của người đã từng bước chân vào đời. 
Khương Yếm ngơ ngác đứng đó, vài giây sau, cô đã nghĩ ra nguyên nhân
Người xếp hàng chờ luân hồi vẫn giữ được linh hồn với ký ức và ý thức khi còn sống, nhưng sau khi chết, linh hồn Hà Thanh Phù vào luân hồi, còn ý thức của bà ấy lại theo Chúc Long xuyên về ngàn năm trước, lúc Khương Xích Khê chết thì ý thức của bà ấy cũng tan biến theo như mất đi vật chứa
Cho nên hiện tại Hà Thanh Phù chỉ là một linh hồn cực kì thuần khiết, không còn giữ lại chút ký ức gì, bà ấy không biết mình là ai, càng không nhớ Khương Yếm là người nào
Nghĩ kĩ rồi, Khương Yếm nhắm mắt lại
Lúc mở mắt ra, cô khẽ gọi: “Mẹ.”
Hà Thanh Phù không trả lời cô, bà ấy yên tĩnh đứng đó nhìn chằm chằm Khương Yếm vài giây, rồi lại quay đầu đi
Vì thế Khương Yếm lại gọi bà ấy:
“Mẹ.”
Lần này Hà Thanh Phù lại quay đầu sang, bà ấy tò mò nhìn lướt qua Khương Yếm, một lát sau, bà ấy vươn tay vỗ vào cánh tay Khương Yếm, nở một nụ cười tươi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía trước
“Cô ấy không nói được, hình như là bị câm đó.”
Một dì đứng xếp hàng phía sau Hà Thanh Phù ân cần giải thích: “Dì có bắt chuyện với cô ấy rồi, nhưng hình như cô ấy không hiểu gì hết, dì thấy hai người nhìn rất giống nhau..
Cô ấy là mẹ của con hả?”
Khương Yếm “Ừm” một tiếng
Dì lộ vẻ tiếc nuối: “Hai mẹ con con, sao đều chết trẻ thế này.”
Khương Yếm chỉ cười mà không giải thích
Cô cố gắng gọi Hà Thanh Phù lần thứ ba: “Mẹ, mẹ có thể cho con xem tờ giấy trên tay mẹ được không?”
Hà Thanh Phù quay đầu lại, Khương Yếm chỉ tờ giấy trên tay bà ấy, sau đó chỉ vào chính mình, cô làm ra động tác chuyền đồ qua lại, Hà Thanh Phù lại mỉm cười, mắt bà ấy cong thành hình trăng khuyết, bà ấy đưa tờ giấy trong tay cho Khương Yếm
Khương Yếm cúi đầu đọc
Trên giấy ghi rõ từng chi tiết nhỏ
Đều là công đức cả đời của Hà Thanh Phù
“Hà Thanh Phù, được trời phù hộ, đời này nắm giữ năng lực liên kết, du hành quá khứ bốn ngàn năm, cục trưởng Cục Quản lý siêu nhiên đời thứ hai, cống hiến cả đời để tìm cách cứu nhân loại.”
“Tiêu diệt trường năng lượng ở khắp mọi nơi, tiêu diệt trường năng lượng mạnh nhất trong vòng trăm năm qua ở đảo Bồng Lai, sau đó một mình xuyên về quá khứ, mong muốn cứu vớt nhân loại thoát khỏi diệt vong.”
Trong thời đại của Hà Thanh Phù, trường năng lượng xuất hiện ít hơn hiện tại
Hầu như trường năng lượng sẽ được giải quyết ngay lập tức sau khi xuất hiện
Khương Yếm đọc tiếp phía dưới, thậm chí cô còn thấy cả tên mình. 
Lúc bản thể cô biến thành phù văn đã tạo ra rất nhiều công đức, hầu hết trong đó đều được chuyển cho Hà Thanh Phù, nó chồng lên số công đức của bà ấy
Kiếp sau Hà Thanh Phù sẽ sống một cuộc đời vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến khó tin
Khương Yếm trả lại tờ giấy trắng chữ đen cho Hà Thanh Phù, Hà Thanh Phù chỉ có duy nhất một tờ giấy, bà ấy không có giấy đen, cả cuộc đời bà chỉ có những điều cao cả, không mắc phải sai lầm nào
Hà Thanh Phù nhận lại tờ giấy, bà ấy cười với Khương Yếm lần thứ ba
Khương Yếm cũng không nhịn được mà cười theo
Cô lấy từ trong túi ra một lá bùa: “Cái này do chính tay Bình Bình vẽ, đã cho rất nhiều nhà ngoại cảm, xem như phần thưởng cho việc tích cực tham gia vào việc giải quyết trường năng lượng.”
Lá bùa ấy có thể rút ngắn thời gian xếp hàng chờ luân hồi, từ ba đến mười lăm năm
Nhà ngoại cảm không thiếu tiền, nhưng họ đều có người thân
Rất nhiều người mong mỏi rằng trước khi chết có thể gặp lại ba mẹ đã qua đời của mình, họ còn lén đi xem dáng vẻ của ba mẹ sau khi chuyển kiếp, vậy nên Bình Bình đã tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu ra lá bùa này
Trường năng lượng bùng phát, nhà ngoại cảm phải vào sinh ra tử, họ xứng đáng có được phần thưởng tương ứng
Sau khi sử dụng lá bùa, Khương Yếm nhìn linh hồn của Hà Thanh Phù dần mờ đi, rồi lại xuất hiện ở vị trí đầu tiên của dòng người, bà ấy đi xuống bậc thang, bước lên trước gương
Khương Yếm dịch chuyển đến bên bà ấy, giúp bà ấy đọc nội dung trong tờ giấy
Mặt gương chuyển động, nước sông dâng lên
“Bùm!”
Âm thanh tĩnh lặng, mặt sông vang lên tiếng vù vù
“Hà Thanh Phù, công đức cao cả, bước vào luân hồi…”
“Năng lực thiên phú cao cấp nhất, năng lực liên kết.”
..
Sau khi từ biệt Hà Thanh Phù, Khương Yếm cũng không rời đi ngay
Cô cần phải giải quyết vài nhân quả
Vài ngày trước Chúc Long có đến tìm cô, muốn xin ít bùa diễn sinh liên quan đến không gian
Loại bùa này giống với bùa mà Khương Yếm lấy từ bùa diễn sinh của Chúc Long, là bùa đi vào cơ thể của Bạch Trạch, chỉ cần có đủ yêu lực thì muốn tạo ra bao nhiêu tấm cũng được
Khi đó Chúc Long vì giận Bạch Trạch mà muốn từ bỏ cuộc sống bất tử
Mặc dù Bạch Trạch đến tìm rất nhiều lần, nhưng ông ta cũng chỉ cho Cục Quản lý siêu nhiên một tấm, sau đó tấm bùa này rơi vào tay Khương Yếm
Mà giờ đây trong tay Khương Yếm lại có vô số lá bùa của đối phương, dùng hết rồi có thể tìm đối phương để xin thêm
Vậy nên Khương Yếm không hề cảm thấy đau lòng, từ tốn lấy ra một xấp bùa thời gian
Những tấm bùa này đã được cô phân loại rất kỹ
Có loại bùa ngược dòng thời gian, có loại xuyên về quá khứ hoặc tương lai trong vài phút, nhưng lại dưới dạng ý thức, không ai có thể phát hiện sự tồn tại của cô
Khương Yếm suy nghĩ một lúc, lấy lá bùa xuyên đến tương lai ra, nắm chặt nó trong lòng bàn tay
Một lát sau, Khương Yếm biến mất
Mấy ông lão bà lão vẫn luôn để ý đến cô ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra
“Hình như vừa nãy có một cô bé đứng đây đúng không...?”
“Đúng vậy, mẹ con bé còn đứng xếp hàng ở trước tôi nữa!”
“Thế mẹ con bé đâu?”
“Vừa nãy đột nhiên đi luân hồi rồi, ái chà, gần đây có vài người cũng vậy, nghe nói đều nhờ vào con cháu giúp đỡ.”
“Chao ôi, nhìn con cháu nhà người ta xem!”

Người đầu tiên Khương Yếm đến tìm là Hạ Tình, trên người cô có quấn một sợi chỉ nhân quả của đối phương nên cô có thể tìm đúng vị trí mà đối phương đã chuyển kiếp
Kiếp này Hạ Tình vẫn làm giáo viên
Có vẻ như cô ấy rất thích nghề này, kiếp nào cũng vậy, luôn đứng nơi bục giảng truyền dạy kiến thức
Ngay khi ý thức của Khương Yếm xuyên đến căn phòng học kia, Hạ Tình đang đứng trên bục giảng kể lại những gì mà cô ấy đã trải qua khi còn trẻ
Cô ấy mặc áo sơ mi và quần dài, không còn trẻ nữa, hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng trong đôi mắt ấy và cả nụ cười kia vẫn phảng phất vẻ căng tràn sức sống của thuở niên thiếu
“Sau khi tốt nghiệp đại học cô đã về miền tây để dạy học hai năm.”
Cô ấy nhớ lại: “Phong tục nơi đó rất thú vị, nhà nước cho những giáo viên già dặn đến chỉ dạy bọn cô
Cả nhóm đồng nghiệp cô sống chung với nhau, ngày nào cũng bàn xem ngày mai sẽ dạy gì cho bọn trẻ.”
“Cơm nước ở đó do nhà nước chuẩn bị, đôi lúc còn mang quần áo chăn bông đến
Có rất nhiều người đến động viên bọn cô, muốn đưa bọn cô lên TV, nhưng hầu hết mọi người đều từ chối.”
“Đó là đoạn ký ức cực kỳ quý giá.”
Học sinh của cô ấy đã là học sinh trung học phổ thông, có một học sinh nữ giơ tay lên, cô bé nói bản thân cũng muốn trở thành một người như cô Hạ
Nhưng Hạ Tình chỉ cười rồi lắc đầu: “Em không cần trở thành cô, hãy trở thành bản thân mình trước đã.”
“Chỉ cần là chính mình thôi.”
“Hãy tự thắp sáng chính mình, chỉ cần hào quang của bản thân đủ nhiều thì sẽ chiếu sáng cho những người khác.”
Hạ Tình vẫn là một nhà lý tưởng sáng ngời, nhưng chẳng còn là nhà lý tưởng thuần túy đến mức không chừa lối thoát cho mình nữa
Cô ấy vừa thắp sáng cho người khác, cũng vừa thắp sáng cho chính mình
Ánh mắt Khương Yếm nhìn về phía hàng lang ngoài phòng học, trên tường có treo ảnh của Hạ Tình
[Giáo viên ưu tú cấp tỉnh – Hạ Tình]
Trên bức ảnh là một Hạ Tình với nụ cười rạng rỡ, còn trên bục giảng giọng điệu cô ấy rất thong dong. 
“Như vậy cũng tốt.”
Khương Yếm âm thầm cảm thán một câu rồi rời khỏi căn phòng học
Cô theo sợi chỉ nhân quả, tìm được nơi chuyển kiếp của Hà Sấu Ngọc
Hà Sấu Ngọc cũng giống Hạ Tình, đã hơn bốn mươi tuổi rồi
Cô ấy đang gõ chữ trên bàn phím, ánh mắt kiên định, tốc độ gõ cũng nhanh, rõ là cô ấy rất tự tin về nội dung mà mình đang viết
Khương Yếm đứng trước tủ sách của cô ấy, phát hiện cả kệ sách đều là sách do chính tay Hà Sấu Ngọc sáng tác
[Sấu Ngọc Cầm Hương]
Đây là bút danh của cô ấy
Khương Yếm nhìn kỹ vào bìa sách được xuất bản, trên đó có ghi vài dòng giới thiệu về Sấu Ngọc…
[Sấu Ngọc Cầm Hương, là tác giả tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng.]
[Quyển sách đầu tiên “Tàng Địa Long Huyệt” mới xuất bản được nửa tháng, ngay lập tức đã đứng đầu bảng xếp hạng lượt xem nhiều nhất trên trang web do lối hành văn độc đáo, cốt truyện mới lạ lôi cuốn
Sau đó cô đã cho ra đời thêm nhiều tác phẩm khác, dù qua mười năm nhưng chưa từng cạn kiệt ý tưởng, các bộ phim điện ảnh được chuyển thể từ tác phẩm của cô đều nhận được nhiều lời ca ngợi.]
Ánh mắt Khương Yếm lướt xuống, dừng lại ở câu cuối cùng:
[Xếp thứ bảy trong danh sách những tác giả truyện mạng giàu nhất Hoa Quốc.]
Chả trách căn nhà này lại rộng như vậy
Khương Yếm nhìn một vòng, trên bàn đặt quyển album ảnh, trong đó đều là ảnh chụp gia đình hạnh phúc, ba mẹ Hà Sấu Ngọc ngồi trên băng ghế ngoài công viên trò chuyện với nhau, Hà Sấu Ngọc ngồi xổm kế bên, cẩn thận lau bụi trên tay cho một đứa trẻ
Chồng cô ấy đứng bên cạnh giơ hai cây kem, bày vẻ mặt hài hước để chọc cười con, trông anh có vẻ là người tốt
Khương Yếm cũng không định ở lại đây quá lâu, lúc cô rời đi, trùng hợp thay Hà Sấu Ngọc cũng bấm vào nút “Gửi”
Chương mới vừa được đăng tải, ngay lập tức đã có hơn ngàn bình luận xuất hiện, Hà Sấu Ngọc lộ vẻ tươi cười, cô ấy nhấn mở phần bình luận ra, chọn lựa vài vấn đề rồi nghiêm túc trả lời lại
Lúc Khương Yếm thấy nụ cười trên môi cô ấy thì đã biết kiếp này Hà Sấu Ngọc sống rất tốt. 
Đã qua năm phút đồng hồ, trong cùng dòng thời gian Khương Yếm đến thăm hai người, thời hạn sử dụng tấm bùa cũng sắp hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô không chút hoang mang mà lấy một lá bùa mới ra, sau đó biến mất
Lần này cô quyết định đi tìm Trần Nhiên Y trước
Ý thức của Khương Yếm vừa bay vào phòng triển lãm thì cô đã bị Trần Nhiên Y thu hút
Cô gái mặc chiếc váy dài làm từ vải lanh, tóc dài được buộc hờ phía sau để lộ ra vầng trán mịn màng, Trần Nhiên Y đứng giới thiệu ý tưởng sáng tác của mình giữa bức tranh chân dung rất lớn. 
“Ngày hôm đó mẹ tôi ngồi tưới hoa trên ban công, ánh mặt trời chiếu lên vai bà qua khe cửa sổ, trông giống như bà ấy đã mọc thêm đôi cánh, vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng.”
Bây giờ cô nhóc năm nào đã trở thành một cô họa sĩ mười chín tuổi đầy tài năng. 
Tự do tự tại, cô nhóc đã không còn bị tình thân trói buộc, sẽ không bị nhốt trong phòng nữa, cũng chẳng cần phải đối mặt với con chó hung tợn. 
Trần Nhiên Y nhớ lại khoảnh khắc ấy, cười híp mắt: “Khi đó tôi bỗng muốn lấy bút ra vẽ cho mẹ tôi một bức tranh.”
“Nhưng mẹ tôi nói bà ấy mong rằng đôi cánh sẽ xuất hiện trên người tôi, bà ấy bảo tôi ngồi vào vị trí kia, sau đó nhanh chân đi tìm máy ảnh, chụp cho tôi nhiều bức ảnh với nhiều góc khác nhau.” 
“May sao tia nắng ấy có thể được chụp lại.”
“Tôi có rất nhiều bức ảnh hiện rõ đôi cánh ánh vàng đấy.” Trần Nhiên Y nói, đột nhiên mắt cô nhóc hơi đỏ, nhưng chỉ lát sau cô nhóc đã tự xoa má, kìm lại cảm xúc đang dâng trào
Cô nhóc nhìn phóng viên, giọng điệu đầy sự cảm kích:
“Có thể trở thành con của mẹ là điều may mắn nhất mà con có được!”
Có hai phóng viên đến phỏng vấn Trần Nhiên Y, đứng đằng trước là một cô gái vừa cầm bút ghi âm vừa đặt câu hỏi, nội dung ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh, đồng nghiệp của cô ấy đứng bên cạnh ghi chú về câu trả lời
Hai mươi phút sau, vị phóng viên kia cất bút ghi âm vào
Cô ấy ôm lấy Trần Nhiên Y
“Chúc em có một cuộc sống đại học đầy viên mãn.” Cô ấy nói
Trần Nhiên Y vừa nhận được thư trúng tuyển của ngôi trường nghệ thuật nổi tiếng nhất cả nước, tháng sau đã nhập học rồi
Cô nhóc gật đầu mỉm cười: “Em cũng chúc chị Tri Ngư gặp được nhiều điều suôn sẻ!”
Khương Yếm hơi liếc mắt nhìn Tô Tri Ngư
Trên ngực cô ấy có bảng tên phóng viên chính thức của Đài Truyền hình Quốc gia, điều này khiến cô nhớ lại cô gái đã từng hô to muốn làm một phóng viên ưu tú nhất cả nước
Năm cô ấy nhảy lầu tự sát vẫn chưa được thăng lên vị trí chính thức, bây giờ ước mơ đã thành sự thật, cô ấy đã bước lên con đường theo đuổi hoài bão của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Tri Ngư cất bút ghi âm vào túi, cô ấy vỗ vai đồng nghiệp mình: “Tịnh Vinh, đi thôi.”
Lục Tịnh Vinh nhanh chân chạy theo, em ấy hạ giọng nói với Tô Tri Ngư về vụ án cưỡng dâm gần đây
“Nghi phạm đã bị bắt, nhưng tâm trạng của đứa bé kia vẫn không ổn định, rất chống đối bác sĩ tâm lý.”
Tô Tri Ngư nói nhỏ: “Chuyện này cũng bình thường.”
“Em ấy đã rất dũng cảm.”
Lục Tịnh Vinh gật đầu: “Đúng vậy, cô bé đó còn biết kể lại với người nhà, hơn nữa còn quyết định báo án, em vẫn đang theo dõi mọi thông tin có liên quan.”
“Em sẽ bảo vệ cô bé.”
Khương Yếm nhìn theo bóng lưng hai người họ
Tô Tri Ngư tiếp tục hoàn thành ước mơ của mình, Lục Tịnh Vinh đã có thể bảo vệ những đứa trẻ khác
Mọi chuyện đều rất tốt
Khương Yếm đứng vài phút ở phòng triển lãm, cô cẩn thận ngắm nhìn bức tranh chân dung tự họa của Trần Nhiên Y
Trước khi lá bùa mất tác dụng, cô lại tiếp tục sử dụng lá bùa khác
Lần này cô đi đến công viên giải trí
Ở đây có Mạnh Xuân Hồng mới bảy tuổi
Cô bé vô tư dang rộng hai tay chạy về phía ba mẹ mình, mẹ cô bé cột quả bóng bay hình con gấu dễ thương lên cổ tay Xuân Hồng
“Con đã làm bay mất hai quả bóng bay rồi, đây là quả cuối cùng của hôm nay đó!”
Xuân Hồng vỗ ngực: “Con sẽ cẩn thận!”
Ba cô bé còn khẳng định lại: “Không mua nữa đâu đấy!”
Xuân Hồng gật đầu: “Chắc chắn không mua nữa ạ!”
“Được rồi, con đi chơi đi.”
Nghe mẹ nói vậy, Xuân Hồng lập tức cầm bóng bay chạy về phía xe điện đụng, tuổi nhỏ mà hoạt bát đến lạ
Nhưng cô bé nên hoạt bát như vậy
Cô bé sẽ không còn là đứa con riêng của ai cả, không còn là con sâu trong mắt chính mình, cả cuộc đời cô bé sẽ suôn sẻ, sẽ có được thân phận không chỗ nào chê – đứa con cưng được ba mẹ chiều chuộng
Sau khi chơi mệt rồi, cô bé lại có hứng thú với quầy vẽ tranh ven đường
Trong quầy có bốn cô gái, các cô tự nhận là học sinh trong câu lạc bộ hội hoạ của một trường trung học, vì muốn rèn luyện tay nghề mà mở quầy ở đây, một bức chỉ có giá năm tệ
Xuân Hồng kéo góc áo mẹ mình, mẹ cô bé hiểu ý lấy năm tệ ra
“Mấy đứa vẽ cho Xuân Hồng nhà cô một bức đi.”
Nghe thế, Xuân Hồng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, dáng ngồi thẳng tắp, một trong số cô gái cười trấn an cô bé: “Em gái à, em thả lỏng chút đi, chị đâu có ăn thịt em đâu.”
“Chị Như Trú, con nít mà, hồi hộp cũng là chuyện bình thường.”
Cô gái có làn da trắng lấy vài viên kẹo ra, sau đó nhét vào tay Xuân Hồng: “Kẹo vị mơ vàng đó.”
Xuân Hồng hơi ngạc nhiên: “Em chưa từng ăn loại kẹo có vị này bao giờ.”
Cô gái kia cười bảo: “Do tên của chị có liên quan đến nó nên chị rất thích mua vị này.”
Vẽ phác hoạ cũng không mất bao lâu, chỉ cần mười phút là hoàn thành
Xuân Hồng nhận lấy bức chân dung của mình, đứng ngắm nghía một lúc lâu
Hiện giờ cô bé cũng đã hết hồi hộp, cô bé nhìn trái nhìn phải vào những bức tranh treo trên quầy hàng
Đứng nhìn một hồi, tầm mắt cô bé bỗng dừng lại
Cô bé ngây người nhìn chăm chú vào một bức tranh, một lúc lâu sau mới chỉ vào bức tranh hỏi: “Đây là ai vậy ạ?”
Trần Thấm Tuyết nhìn thoáng qua, nói: “Là một bà cụ vô tình đi ngang qua
Khi đó bà ấy đang đứng ngắm cảnh, chị Như Trú thấy bà ấy đứng mãi mà chưa đi nên đã ra hỏi liệu có thể vẽ cho bà ấy một bức có được không, không cần trả tiền.”
“Vẽ xong thì bà ấy không muốn nhận, đi rồi.”
Xuân Hồng cứ nhìn bức tranh kia mãi
Khương Yếm cũng nhìn nó. 
… Là Mạnh Hận Thủy khi về già
Lúc Xuân Hồng đi đầu thai thì đã trôi qua rất nhiều năm, Mạnh Hận Thủy cũng đã già rồi, nhưng họ vẫn còn sống
Chỉ cần còn sống thì có lúc sẽ gặp lại
Giống như bây giờ
Mạnh Xuân Hồng đứng nhìn bức tranh rất lâu, sau đó cô bé chạy đến bên mẹ mình, kéo mạnh tay áo mẹ: “Con muốn năm tệ nữa ạ.”
Mẹ cô bé biết cô bé muốn làm gì, tuy cảm thấy lạ nhưng vẫn đưa tiền cho An Như Trú
An Như Trú vội xua tay: “Không cần đâu ạ, bức tranh này vốn muốn đưa cho bà cụ kia, cuối cùng bà ấy không nhận, cũng không dặn bọn con bỏ đi, kêu bọn con muốn làm gì cũng được, nếu bây giờ em ấy thích thì con tặng lại cho hai người.”
Xuân Hồng vươn hai tay nhận lấy bức tranh, cô bé cởi quả bóng bay trên tay ra, sau đó cột vào cổ tay An Như Trú
“Em cảm ơn chị.”
Dứt câu thì cô bé nắm lấy tay mẹ, cất bức họa vào chiếc cặp nhỏ rồi chạy tung tăng về phía chiếc xe của nhà mình, rời khỏi công viên này
Ý thức của Khương Yếm cũng mờ dần
Chỉ còn lại nơi cuối cùng
Lá bùa sáng lên, lúc Khương Yếm mở mắt ra thì cô được đưa xuống nơi mà những cô cậu học sinh tiểu học đang đi chơi xuân, là thủy cung
Lần này Khương Yếm đến tìm các thành viên của đoàn xiếc thú
Cô gặp lại Bình Bình, giờ đây cô bé đã trưởng thành
Gương mặt của Bình Bình đã biến về diện mạo thật, trông khoảng hai bảy hai tám tuổi, cô ấy nhuộm tóc màu xanh lam, đang làm hướng dẫn viên của thủy cung, dắt theo một đám nhóc học sinh tiểu học đi chơi xuân ở phía trước
Một tay giơ loa, tay còn lại nắm lấy bé gái trong đoàn, cô ấy giới thiệu kỹ càng và nhìn cô bé một cách nghiêm túc
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, giáo viên phụ trách liên tục cảm ơn Bình Bình và bảo cô ấy đi nghỉ ngơi
Nhưng Bình Bình không muốn đi, cô ấy đã đưa ra rất nhiều lý do để ở lại, sau đó còn lấy cái ghế nhỏ ngồi trước mặt Nhạc Nhất
Khương Yếm nhìn chằm chằm vào năm người họ
Bình Bình, Nhạc Nhất, Nhạc Dao, Tiểu Gia, Tiểu Thiên
Bình Bình còn chưa già nhưng bọn họ đã chuyển kiếp, tốc độ này cực kỳ nhanh
Các loại bùa cô dùng còn chưa thể rút ngắn được nhiều năm đến vậy, cho nên chắc chắn Bình Bình đã tốn rất nhiều công sức, nghiên cứu ra nhiều cách và dùng rất nhiều công đức của mình để có thể giúp họ sớm ngày chuyển kiếp
Khương Yếm vừa định bước đến thì lập tức nghe thấy Bình Bình ho vài tiếng
Nhạc Nhất nhìn Bình Bình một cái: “Có phải do khi nãy chị nói nhiều quá không.”
Bình Bình lấy một cái hộp đựng quả lê đã được cắt ra: “Ho có chút thôi mà, quả lê này ngọt lắm, chúng ta cùng ăn đi.”
Tiểu Gia nhận lấy cái nĩa rồi ghim lấy một miếng lê, Tiểu Thiên ngồi kế bên thuận miệng bảo: “Mẹ em nói trái lê mà chia ra thì có nghĩa là chia lìa đó, tốt nhất không nên ăn đâu.”
Nhạc Nhất cười trêu cậu bé: “Vậy mà anh cũng tin, ngốc quá đi.”
Sau khi nói xong thì cô bé cầm lấy nĩa, nhưng cái hộp đã bị Bình Bình đậy lại rồi cất vào
“Thôi, ăn nho tốt hơn.”
“Chia lìa là không may mắn.”
Bình Bình vừa nói vừa lấy các món ăn ngon từ trong balo ra, đặt xuống trước mặt bọn trẻ: “Ăn đi, chị mang theo nhiều lắm, mình chị ăn không hết.”
Tiểu Thiên cũng chẳng khách sáo mà vươn tay cầm lấy thịt chiên bột, Nhạc Dao và Tiểu Gia hơi ngại nên hai người để đồ ăn mà mình mang theo trước mặt Bình Bình:
“Chúng ta chia nhau ăn nào.”
Nhạc Nhất đang lo ăn bánh sandwich mà Bình Bình mang theo, Tiểu Gia vỗ vào tay cô bé, nói nhỏ: “Em ăn của người ta nhiều vậy thì kỳ lắm.”
Nhạc Nhất quay mặt đi: “Là do chị ấy ăn không hết, chứ đâu phải tại em đòi ăn đâu.”
Bình Bình mở một gói bánh sandwich ra rồi đưa cho Nhạc Nhất: “Ăn xong rồi thì ăn cái này nè, chị còn nhiều lắm.”
Do không cần phải giả làm Nhạc Nhất nên tính cách của Bình Bình đã trở về như lúc ban đầu
Giọng nói nhẹ nhàng, như thể không muốn dọa đám trẻ
Nhạc Nhất hừ một tiếng, cô bé nhìn Tiểu Gia: “Anh xem đi.”
“Em lo ăn đồ ăn của mình kìa, đừng để ý đến anh.”
Bữa cơm này ăn rất lâu, giữa chừng Khương Yếm phải tốn vài lá bùa vì để bản thân dừng lại ở khoảng không gian này thêm chút nữa
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm trưa, đám nhỏ phải rời khỏi thủy cung
Bình Bình lấy vài lá bùa hộ mệnh từ trong túi ra: “Tặng cho các em nè, nó có thể phù hộ các em sống lâu trăm tuổi.”
Tiểu Thiên gãi đầu: “Nhưng mẹ em nói không được nhận đồ từ người lạ.”
Tiểu Gia: “…”
Nhạc Dao nhắc nhở cậu: “Tiểu Thiên à, vừa rồi ai là người ăn nhiều nhất vậy?”
Mặt Tiểu Thiên đỏ ửng lên
Bình Bình hơi cong eo, cô ấy vươn tay ra trước mặt bọn trẻ, bốn lá bùa nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay cô, đám nhỏ do dự một lát, cuối cùng thì người đầu tiên lấy một cái là Nhạc Nhất
Cô bé lựa một cái có màu sắc sặc sỡ, trên lá bùa hộ mệnh có hoạ tiết hình sóng nước màu xanh lam
Bình bình hơi ngạc nhiên
Một lát sau, cô ấy hỏi Nhạc Nhất: “Em thích lá này à?”
“Cũng bình thường mà.” Nhạc Nhất trả lời: “Em thích ngắm những cánh hoa rực rỡ nằm trên dòng sông.”
Bình Bình hơi mím môi: “Chị cũng vậy.”
Nhạc Nhất đáp lại: “Chả trách.”
Bình Bình hỏi cô bé: “Chả trách gì?”
Nhạc Nhất hừ một tiếng: “Ý em là chẳng hiểu sao em lại có cảm giác chị là người rất tốt, thì ra do chúng ta có cùng sở thích.”
“Trên mạng nói trong tình huống này, có thể chúng ta là chị em khác ba khác mẹ.”
Nhạc Nhất nói năng rất vô ý, nhưng lại khiến Bình Bình nghẹn ngào
Cô ấy vội đứng dậy ngẩng đầu lên, vài giây sau lại nhìn xuống rồi tạm biệt đám nhỏ
Bốn đứa trẻ đi theo giáo viên phụ trách, trước khi hòa mình vào đám đông đằng trước, đột nhiên Nhạc Nhất xoay người lại
“Hẹn gặp lại.”
Cô bé nói: “Bốn đứa bọn em hẹn gặp lại chị.”
Bình Bình siết chặt tay, cố gắng vẫy chào: “Hẹn gặp lại.”
Lời vừa dứt, ý thức của Khương Yếm cũng phơi dần
Cùng mờ theo cô là sự liên kết nhân quả giữa cô với những con người kia
Bây giờ mọi người đều ổn cả rồi
Tuy quá khứ rất đau khổ, nhưng nỗi đau khổ ấy đã được xóa bỏ sạch sẽ, ngày mai sẽ tốt hơn, những ngày tiếp theo cũng sẽ tốt hơn. 
Cuối cùng thì thời gian của Bình Bình đã bắt đầu hoạt động
Được trở về là chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.