Khương Yếm liếc nhìn điện thoại của mình: "Vẫn còn nửa tiếng."
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, trường trung học cơ sở Vụ Hải cách bờ sông không xa, có thể đi qua trong vòng mười phút nhưng người đàn ông vô danh kia lại ngã khụy xuống đất, bất luận nói thế nào cũng không chịu đi.
"Một tuần trước con gái tôi đột nhiên mất tích, tôi không thể chết ở đây được, tôi chỉ muốn tìm con gái thôi, tôi không muốn chết…"
Ông ấy vừa tận mắt nhìn thấy cô gái đi cùng mình biến thành cương thi, một người đang sống sờ sờ lại thối rữa, tỏa ra mùi tanh hôi khó tả, cuối cùng là nhảy xuống sông, ông ấy chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế, dù là thể xác hay tinh thần đều ở trong trạng thái lung lay sắp đổ.
Ông ấy không ngừng nhớ lại: "Là hai người đó rủ tôi ra ngoại ô thành phố vào ban đêm, bọn họ quen biết nhau, nhất định là họ, là bọn họ sắp đặt…"
"Đều là giả, ở đây đều là giả, chắc chắn tôi đang nằm mơ, các người làm ơn để tôi đi, tôi phải tỉnh, tôi phải lập tức tỉnh lại
Giọng nói của người đàn ông vừa sợ hãi vừa hoang mang, ông ấy khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi trên nền đất dơ bẩn, ngón tay vô thức bấu vào lớp bùn bên dưới.
Thời gian cấp bách, thật sự không còn nhiều thời gian cho người đàn ông này xây dựng lại thế giới quan của mình.
Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng an ủi vài câu, nhưng chẳng có tác dụng, Lam Lâm cố gắng kéo người đàn ông đứng dậy, nhưng ông ấy không cảm kích, ngược lại còn lùi ra phía sau.
Khương Yếm nhìn bàn tay dính đầy bùn đất của ông ấy, chợt nói: "Ông có nghe chúng tôi nói chuyện không, nước sông có vấn đề."
Cô gái trước mặt rất có khí thế, người đàn ông nuốt nước bọt, không trả lời.
Khương Yếm tiếp tục: "Cho nên, tốt nhất ông nên cầu nguyện, cầu nguyện rằng lớp bùn đất đó không có vấn đề gì đi."
"Nơi này gần sông, nếu đất ẩm ướt thì tương đương với việc ông đã chạm vào nước sông rồi."
Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ.
Một lúc sau, ông ấy hốt hoảng nhìn vào tay mình, ngón tay vô thức co rút vì sợ hãi, Khương Yếm cụp mắt nhìn chằm chằm ông ấy, người đàn ông nín thở, từ từ đặt hai tay lên má để cảm nhận độ ẩm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng, ông ấy lộ ra vẻ như đã thoát chết: "Khô, khô, nó khô
Khương Yếm nhún vai: "Ông xem, ông đã chấp nhận chuyện mình có thể chết nếu chạm vào nước sông rồi."
"Ông biết rất rõ đây không phải mơ."
Nói xong Khương Yếm nhìn thời gian, đeo ba lô lên đi về phía trường trung học cơ sở Vụ Hải.
Ngu Nhân Vãn chậm rãi đuổi theo.
Thẩm Hoan Hoan mím môi, nhỏ giọng nói: "Ông đã tới tìm con gái thì tỉnh táo lại đi, nơi cô ấy mất tích chính là ở đây, nếu may mắn, nói không chừng lát nữa sẽ gặp cô ấy, ông phải làm gương cho con gái chứ." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong, cặp song sinh cũng nhanh chóng đuổi theo Khương Yếm.
Sau khi nghe thấy tin tức về con gái, ánh mắt người đàn ông sáng lên, sau vài hơi thở, ông ấy cắn môi đứng dậy, khập khiễng theo sát phía sau.
Lam Lâm thấy người đàn ông đột nhiên phấn chấn hẳn, cô ấy nhìn đồng đội mình: "Chúng ta cũng mau chóng xuất phát thôi
"Kỳ này…" Cô ấy nghĩ đến trải nghiệm vừa rồi, lắc đầu: "Thắng không dễ đâu
Nam sinh tên Nghi Lương hơi khó hiểu: "Sao vậy chị Lam?"
Vẻ mặt của Trương Độ cũng rất hoang mang: "Thứ hạng tổng thể của đội chúng ta cao hơn họ, đặc biệt là cặp song sinh, thứ hạng của họ vẫn nằm ngoài top năm trăm."
Vừa rồi hai người họ ở trên chiếc bè tre khác, không chứng kiến những chuyện kia.
Lam Lâm từ tốn nói: "Nếu có một người sắp chết đang kêu gào thảm thiết trước mặt cậu, cậu biết khả năng sống sót của anh ấy không đến một phần trăm, nhưng vì vẫn còn một phần trăm, cậu nghĩ anh ấy có ba mẹ già, nghĩ anh ấy có thể trở thành ba, cho nên không nỡ bỏ mặc anh ấy.”
Nghi Lương lên tiếng trả lời: "Vậy thử cố gắng cứu anh ấy, đừng bỏ cuộc cho tới khi anh ấy mất đi một phần trăm cơ hội sống sót kia, dù anh ấy có chết mình cũng an lòng hơn."
Lam Lâm mỉm cười, mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ đều vì giúp các linh hồn đầu thai, ngoại trừ những kẻ đã ở lại nhân thế quá lâu hoặc khi còn sống đã cực kỳ hung ác thì phần lớn các linh hồn đều không định làm hại con người, vậy nên suy nghĩ của các nhà ngoại cảm tương đối đơn giản… Dù là linh hồn hay con người, nếu cứu được thì sẽ cứu, nếu không cứu sẽ cảm thấy có lỗi với đối phương.
Nhưng bây giờ thì khác.
Để tránh đồng đội bị muỗi làm phiền, Lam Lâm đốt một ít hương diệt côn trùng rồi đi về phía trước.
"Tàn nhẫn chút sẽ tốt hơn."
*
Mười phút trước 0 giờ, mọi người đã đến được trường trung học cơ sở Vụ Hải.
Ngôi trường này không có cổng, chỉ có một dãy phòng học đơn độc nằm trong sương mù, mái hiên kiểu cũ trông rất rách nát, những ánh đèn vàng sậm chiếu ra từ cửa sổ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy như đã tìm được nguồn sáng ấm áp
Khương Yếm ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ trên tầng năm mà cô thấy trước đó đã biến mất.
Chín người lặng lẽ đứng trước dãy phòng học, trước mặt có một cái bàn ghi "Chỗ đăng ký", nhưng lại không có người tiếp đón.
Cuối cùng, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ dãy phòng học.
Người nọ đi rất chậm, đi một bước dừng một bước, trông như đang bị mắc kẹt vào đâu đó, trong màn đêm tĩnh mịch có vẻ rất kỳ dị, mọi người đều vô thức nín thở.
"Két…"
Cánh cửa dãy phòng học bị đẩy từ bên trong.
Một người phụ nữ mập mạp xuất hiện trước mặt mọi người, mắt và khóe miệng hơi xệ xuống, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm bọn họ, có vẻ đối phương muốn mỉm cười, nhưng lớp da trên mặt không khiến cô ta trông hiền lành, có vẻ bản thân cũng biết điều này, thế nên cô ta lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc.
"Các người mới tới à?"
Khương Yếm gật đầu.
Đôi mắt nham hiểm của người phụ nữ hơi đảo, cô ta nhìn quanh một vòng rồi nuốt nước bọt, dường như cảm thấy rất đáng tiếc: "Nhiều người thật, tới cũng sớm.”
Khương Yếm mỉm cười trả lời: "Tuân thủ thời gian là chuyện mà học sinh phải làm."
Người phụ nữ hừ một tiếng, cô ta với tay về phía cái bàn đăng ký, lấy một đống tài liệu nhàu nát từ trong ngăn kéo ra: "Mấy người ký tên vào thủ tục nhập học đi."
Tiếng lẩm nhẩm vang lên.
Người phụ nữ nhanh chóng lật tài liệu đến trang cuối cùng, đập mạnh xuống bàn rồi chỉ vào chỗ ký tên: "Tất cả ký vào đây
Khương Yếm muốn cầm lấy tài liệu nhưng người phụ nữ chỉ đưa cây bút qua, tay thì vẫn đặt trên xấp giấy, không định đưa cho cô.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên cười lớn, lại nhìn về phía Khương Yếm lần nữa, liếm liếm đôi môi đầy đặn: "Tất nhiên có thể
Dưới sự ám chỉ của người phụ nữ, Thẩm Tiếu Tiếu vội vã nhìn đồng hồ.
"Chị Khương Yếm, chỉ còn hai phút nữa là đến nửa đêm!"
Khương Yếm chậm rãi lật xem tài liệu: "Gấp cái gì Chỉ cần đến trường trước không giờ là được, chúng ta đã đến nơi rồi."
Thẩm Tiếu Tiếu nhớ đến tấm biển gỗ kia, phát hiện quả thực là vậy.
Có điều người phụ nữ này mang đến cảm giác cực kỳ bức bách, động tác và biểu cảm đều có ý ám chỉ rất rõ ràng, thế nên em mới vô thức biến từ “đến trường trước nửa đêm” thành "hoàn thành thủ tục nhập học trước nửa đêm".
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, vẻ vui tươi trên mặt người phụ nữ đã biến mất, cô ta vô cảm nhìn chằm chằm Khương Yếm đang lật xem các trang tài liệu.
Chẳng mấy chốc, Khương Yếm đã rút ra một tờ giấy từ đống tài liệu kia.
Tất cả mọi người đều bước lên xem.
"Nội quy trường trung học cơ sở Vụ Hải"
Các em học sinh thân mến, chào mừng đến với trường trung học cơ sở Vụ Hải, Vụ Hải là ngôi trường có tỷ lệ tuyển sinh cao nhất Tương Tây, cũng là ngôi trường được vô số phụ huynh học sinh yêu mến Vì thành tích xuất sắc của trường chúng ta, cũng vì giúp các em tốt nghiệp suôn sẻ, mong các em tuân thủ các nội quy sau.
Một, phải có khóa chăn nuôi trâu, ở trường chúng ta, trâu là loài vật có linh tính và mang lại điềm lành.
Hai, khóa chăn nuôi trâu có chương trình học vào ban đêm, nếu trong lúc buồn ngủ mà em thấy nó mọc ra con mắt thứ ba thì cũng đừng sợ, chỉ là em mệt quá thôi, hát một bài để giúp đầu óc tỉnh táo là ý kiến hay.
Ba, trong trường có gà và dê, chỉ cần em cho chúng ăn đủ no và kiên nhẫn, chúng sẽ ỷ lại và dính lấy em như đứa trẻ.
Bốn, chúng nó nhìn em là vì chúng yêu em.
Năm, trước khi kết thúc khóa học chăn nuôi trâu sẽ không mở thêm bất kỳ khóa học nào khác [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sáu, nếu có người biến thành trâu trước mặt em, đừng lo lắng, thịt trâu là ngon nhất.
Bảy, nội quy của trường chúng ta có rất nhiều quy tắc, các học sinh phải chăm chỉ tìm hiểu để thỏa mãn mong muốn của giáo viên.
Tám, học sinh xuất sắc có cơ hội được giữ lại trường.
Rõ ràng, trường năng lượng lần này là loại quy tắc.
Hơn nữa còn phải tự tìm hiểu dần các quy tắc đó.
Trước khi xuất phát Khương Yếm đã xem qua kiến thức về những quy tắc kỳ lạ, thế nên đối với những nội quy này cô cũng có vài suy đoán
Ánh mắt cô tập trung vào mục thứ hai.
"Nếu trong lúc buồn ngủ mà bạn thấy nó mọc ra con mắt thứ ba… hát một bài để giúp đầu óc tỉnh táo."
Nhìn những thứ bình thường không thể nhìn thấy sẽ để lại tác dụng phụ, đó cũng chính là sức khỏe tinh thần bị giảm mạnh.
Mà lúc này lại cần hát, hát có thể giúp đầu óc tỉnh táo.
Nhưng cái này quá đơn giản, ca hát cần giọng hát, cho nên Khương Yếm đoán giọng hát của họ sẽ gặp vấn đề gì đó.
Tiếp theo là điều thứ ba.
"Trong trường có gà và dê, chỉ cần bạn cho chúng ăn đủ no và kiên nhẫn, chúng sẽ ỷ lại và dính lấy bạn như đứa trẻ
Gà và dê ỷ lại như trẻ con.
Chuyện này rất kỳ lạ, chẳng ai muốn sự ỷ lại như vậy ở một nơi thế này, cách từ chối sự ỷ lại ấy là không cho chúng ăn đủ no và kiên nhẫn, điều này dường như rất dễ thực hiện.
Nhưng Khương Yếm không ngại suy đoán về trường năng lượng với những ý tưởng tồi tệ nhất, thế nên cô cảm thấy nội quy này có thể xoay ngược lại.
Ví dụ như ngay từ đầu gà và dê sẽ là người giám hộ, chúng giống như đứa trẻ bảo vệ ba mẹ vậy, để có được sự bảo vệ lâu dài, một số người sẽ cho chúng ăn đủ no và kiên nhẫn với chúng, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì rất khó nói.
Tiếp theo là điều thứ sáu.
"Nếu có người biến thành trâu trước mặt bạn, đừng lo lắng, thịt trâu là ngon nhất."
Dựa theo nội quy này thì có khoảng hai cách để con người biến thành trâu, một là sức khỏe tinh thần giảm, hai là do gà dê tạo thành
Nhưng có thể cũng không phải vậy, tình huống cụ thể phải tham gia khóa chăn nuôi trâu mới biết được.
Cuối cùng là điều bảy và điều tám.
"Nội quy của trường có rất nhiều quy tắc, mong các học sinh chăm chỉ tìm hiểu để thỏa mãn mong muốn của giáo viên."
"Học sinh xuất sắc có cơ hội được giữ lại trường."
Học sinh và giáo viên hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng học sinh xuất sắc lại có cơ hội trở thành giáo viên.
Lúc cần thiết, có thể cần phải hoán đổi thân phận, đạt được một số thành tích vượt bậc.
Khương Yếm đưa tờ giấy cho những người khác xem kỹ hơn.
Sau đó cô cẩn thận xem qua tài liệu, xác định không còn thông tin đáng chú ý nào nữa mới ký tên vào.
Mấy người còn lại cũng bước tới ký tên.
Thủ tục nhập học đã hoàn tất.
"Cảm ơn cô giáo Vương Khương Yếm nhìn bảng tên trên ngực người phụ nữ, cười nói.
Vẻ mặt người phụ nữ dữ tợn, cô ta nhìn chằm chằm Khương Yếm vài giây, sau đó nhổ nước bọt, xoay người đi về phía dãy phòng học.
Đây là khóa chăn nuôi trâu.
Mọi người nhìn nhau rồi đi theo.
Ngu Nhân Vãn theo sát bên cạnh Khương Yếm, em ấy nhìn bóng lưng của người phụ nữ, nghiêng đầu nói nhỏ với Khương Yếm vài câu.
Khương Yếm gật đầu.
Ba phút sau, ngay lúc người phụ nữ dẫn mọi người đi qua khúc ngoặt, một tờ giấy rộng vài centimet đột nhiên rơi xuống từ người cô ta.
Ngu Nhân Vãn nhanh tay lẹ mắt nhặt tờ giấy lên.
Em ấy cầm tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó lấy ống tay áo che nó đi, em ấy cũng không xem mà lập tức nhét nó vào tay Khương Yếm.