Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 500: Vô Đề




Mà trong lúc kỵ sĩ Quang Minh đang tuyệt vọng, y bỗng để ý tới Đông Phương Lê Âm ở xa xa
Giây phút này, y giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng
Không chút do dự, y tập trung tất cả ánh sáng, đánh một đòn công kích về phía Đông Phương Lê Âm
Y cảm thấy một chiêu này có thể giết chết đối phương
‘Đi cứu nàng, đi cứu nàng, đi cứu nàng đi!’ Kỵ sĩ Quang Minh hò hét trong lòng
Chỉ có như vậy y mới có cơ hội sống sót
Lục Cổ quay đầu nhìn về phía Đông Phương Lê Âm sắp bị công kích, biến mất tại chỗ
Kỵ sĩ Quang Minh mừng như điên, không chút do dự, trực tiếp quay đầu biến mất
Lục Cổ xuất hiện ngay trước mặt Đông Phương Lê Âm, ngăn cản đòn công kích sắp đến
Rất nhanh, lực lượng đã tan hết
“Tộc trưởng đại nhân, tiểu nữ yếu đuối như vậy sao, lúc nào cũng cần phải có Tộc trưởng đại nhân ở bên cạnh bảo vệ à?” Đông Phương Lê Âm thi triển Trì Dũ Thuật chữ trị cho chồng mình
Thương thế trên người Lục Cổ bây giờ không hề nhẹ chút nào
Có điều một đòn vừa rồi kia, nàng có đủ khả năng ngăn cản
Cũng không đến mức gây thương tích cho nàng
“Đúng vậy.” Lục Cổ bình tĩnh trả lời
Hắn chính là không muốn để cho vợ mình phải mạo hiểm, điều này hoàn toàn không liên quan đến việc vợ hắn có mạnh hay không
“Thế nhưng kẻ địch đã chạy, vợ ngài lại trở thành vướng tay vướng chân.” Đông Phương Lê Âm nói
Vừa nói chuyện, nàng vừa thả ra mấy cái Trì Dũ Thuật
Đẳng cấp của Trì Dũ Thuật của nàng rất cao, cho nên Lục Cổ cũng khôi phục rất nhanh
Nhưng mấy ngày tới cũng vẫn không thể đánh đấm gì mạnh
Vượt cấp mang đến áp lực rất lớn cho thân thể hắn, chuyện vượt cấp này nào có dễ dàng như vậy
Hơn nữa vượt cấp cũng rất dễ tiến giai, nếu không phải cực kỳ cần thiết, hắn cũng không có ý định lại động thủ
“Cần chạy thì chạy.” Lục Cổ nói khẽ
“Vậy tìm chỗ nào đó phục hồi thân thể thật tốt đi.” Đông Phương Lê Âm nói
Lục Cổ đương nhiên không có ý kiến gì
“Ta có cảm giác bệnh chuunibyou của con trai có lẽ là di truyền từ chàng.” Trên đường đi, Đông Phương Lê Âm nói
“Con trai là nàng sinh, không phải nên giống mẹ sao?” Lục Cổ lập tức phản bác
“Nhưng con trai là chàng khiến ta mang, ta chỉ phụ trách nuôi, sau đó thuận tiện sinh ra mà thôi.”
“...”
..
Lục Thủy ở phía xa nhìn kỵ sĩ Quang Minh rời đi
Hai tay của hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, cha hắn ra tay quá nặng
Bây giờ Lục Thủy đã hiểu rõ, ở nhà cha hắn coi như là đã hạ thủ lưu tình
Về chuyện của kỵ sĩ Quang Minh, Lục Thủy không để ý tới
Chân Võ ở đằng sau tò mò nói:
“Thiếu gia không xuất thủ sao?”
Vừa rồi hắn cảm thấy Thiếu gia là có cơ hội xuất thủ
Lục Thủy khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Không cần thiết, nếu như hắn không hạ sát thủ với mẹ ta, hẳn là sẽ có cơ hội sống
Bây giờ, chỉ có chết.”
Chân Võ không hiểu
Nhưng hắn cũng không thể nhìn thấy kết quả cuối cùng, kỵ sĩ Quang Minh đã sớm mất tung tích
Mà kỵ sĩ Quang Minh lúc sắp rời đi, đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, y cảm giác thân thể mình như đang tan rã, máu trong người hoàn toàn không nghe theo sai khiến của hắn
Lúc này, hắn nhìn thấy vô số sợi chỉ đỏ sậm tràn ra từ trên người
“Cái..
lúc nào?”
Kỵ sĩ Quang Minh một mặt hoảng sợ
Tiếng nói vừa dứt, thân thể của y tiêu tán ngay tại chỗ
Cuối cùng hóa thành tro tàn bay đi
..
Hải Yêu Ly Thường đứng ở trên mây, nàng đang nhìn chằm chằm vào những đồ vật trên bàn mây, không phải là nàng không muốn lấy, mà là không thể vào được
Hơi do dự, nàng lại một lần nữa đi tới cạnh bàn
Vẫn là câu nói kia vang lên:
“Bổn hệ thống đã lặp lại rất nhiều lần, xác minh thất bại.”
“Xin đừng quấy rầy nữa.”
Ly Thường mở miệng nói:
“Ta muốn biết căn cứ xác minh thân phận ở đây là gì
Phải như thế nào mới có thể thông qua?”
“Thế ngươi có hỏi giới hạn cảnh giới của ngươi rằng làm thế nào mới có thể phá vỡ được nó không?” Hệ thống xác minh đáp lại một câu
Ly Thường không biết nói gì
Nhưng nàng đã nhìn ra, nơi phong ấn này quả thực rất bình thường
Chỗ đặc biệt duy nhất chính là những vật trên bàn kia
Nhưng nàng thử hết lần này tới lần khác đều không vào được, đều bị hệ thống xác minh này cản lại
..
Mà loại tình huống này cũng không phải chỉ có một mình Ly Thường gặp phải
Còn có Hồng Tố ở trong nham thạch đang nhìn chằm chằm bàn đất, nàng cũng không thể thông qua xác minh
Chỉ có thể ở bên ngoài nhìn
“Hệ thống xác minh này thật sự là kỳ quái, giống như là có linh trí vậy.”
“Đáng tiếc không có được bất cứ manh mối nào.”
“Chuyến này đi tay không thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là không biết đồ vật ở bên trong cụ thể là gì thì có chút đáng tiếc.”
Phong ấn ở phần cuối của biển chủ yếu là vì cất giữ những vật này, nói là không có hứng thú với chúng là nói dối
Quyển sách kia, ai biết trong đó có ghi cái gì
Hạt châu kia, làm gì có ai biết liệu có phải là bảo vật đáng sợ hay không
Quan trọng hơn chính là thứ bị một luồng sức mạnh đặc biệt bao phủ kia
Đó mới là thứ quan trọng nhất
Đáng tiếc, đừng nói lấy được, Hồng Tố biết ngay cả cơ hội biết nó là cái gì mình cũng không có
Chẳng qua ngay lúc nàng đang muốn đến chỗ khác đi dạo một vòng thì lại phát hiện đồ vật trên bàn xuất hiện tình huống mới
Hoặc là nói, đồ vật bị sức mạnh kỳ lạ bao phủ kia đã biến mất
Chuyện cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt
“Có chuyện gì xảy ra?” Hồng Tố thử cảm giác, nhưng lại không cảm nhận được cái gì cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó Hồng Tố lại nhìn thấy quyển sách bay lên, sau đó biến mất
Cuối cùng đến hạt châu kia, hạt châu này vừa mới nhấc lên khỏi mặt bàn đã biến mất ngay tại chỗ
Hồng Tố khó tin trừng mắt nhìn, không cần nghĩ cũng biết, có thứ gì đó nàng không nhìn thấy đã cầm đi những đồ vật kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lấy tu vi của nàng còn không phát hiện được, có thể thấy đối phương đáng sợ đến cỡ nào
“Vãn bối Hồng Tố của Xảo Vân Tông, xin ra mắt tiền bối.” Hồng Tố cúi đầu cung kính nói
“Hồng Tố
Không biết
Nhưng mà, nếu đã không nhìn thấy ta, thì cho dù ta có muốn cho ngươi thành thần, ngươi cũng không thành được.” Cô bé tóc bảy màu đứng trước mặt Hồng Tố rồi mở miệng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người vừa mới ăn đồ trên bàn kia đương nhiên là nàng
Nàng đã thử qua, nhân loại này không nhìn thấy nàng
Sau đó cô bé tóc bảy màu trực tiếp biến mất tại chỗ, nàng muốn tiếp tục đi tìm đồ ăn
Ăn xong hết mọi thứ rồi, sẽ không còn ai dám mạo phạm uy nghiêm của Chân Thần nữa
Hồng Tố đợi một lúc lâu cũng không thấy có bất kỳ tiếng động gì
Cuối cùng nhẹ giọng thở dài:
“Xem ra đã rời đi rồi.”
-----
Dịch: MB_Boss

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.