Đạo Quân

Chương 504: Bế Quan Mười Năm




Chương 504: Bế Quan Mười Năm
“Thượng Thanh tông đối nghịch với hắn, bây giờ sống có tốt không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Côn Lâm làm khó hắn, kết quả của y bây giờ là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến sử Tống Long làm khó dễ hắn ở nước Yến, lập tức mất mạng trong tay hắn ở Kim Châu
Nước Yến vận dụng rất nhiều tai mắt ẩn núp ở các nước cũng không tiêu diệt được hắn, ngược lại còn khiến quốc gia trọng thương
Về sau, Đinh Úy Tống Cửu Minh của nước Yến còn ngầm bị truất xuống đài.”
“Bây giờ Tống gia ở đâu
Đã bị diệt môn
Nước Yến tức giận, nhưng có làm gì được hắn
Băng Tuyết các gây ra mưa gió, nhưng có tổn thương được hắn chút nào không
Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn vốn phụ thuộc Tống gia, bây giờ quay ngược lại bảo vệ hắn, điều này có kỳ lạ không.”
“Trác Siêu của Vô Biên các ngăn cản hắn, bây giờ hài cốt cũng không còn
Khi hắn đến Tề kinh, đạo chích khiêu khích, ba nhân mạng ở Phi Bộc Đài đủ để chấn nhiếp
Bệ hạ ra tay làm khó dễ, nhưng cũng chẳng tổn hại được hắn, về sau Đại tổng quản Bộ Tầm còn phải tìm đến nhà bái phỏng hắn, lại còn có Ngọc vương phi
Hồng Nương phong hoa tuyết nguyệt Tề kinh nhiều năm, nhưng cuối cùng mới quen đã thân với hắn, chậu vàng rửa tay.”
“Đủ chuyện xảy ra, lão nô thấy người này rất có thủ đoạn, bản lĩnh hô mưa gọi gió, thấy núi mở núi, gặp nước lấp cầu, là người không từ thủ đoạn, không đạt được mục đích thì không bỏ qua
Bây giờ hắn để mắt đến Vương gia, Vương gia nhiều lần từ chối gặp mặt, hắn vẫn dây dưa không thả
Vương gia cảm thấy, nếu ngài không gặp hắn, hắn sẽ buông tay sao?”
Cửu Mộc phân tích, tất cả mọi người trong thư phòng đều im lặng
Hạo Chân lên tiếng đầu tiên: “Các ngươi thấy thế nào
Tạ Long Phi đáp: “Nghe Tổng quản phân tích như vậy, nếu Vương gia có thể kết giao với hắn, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Xa Bất Trì nói: “Kết giao cũng phải nhìn xem nó có ích hay không có ích
Chúng ta không ngại gặp hắn một lần, xem hắn muốn làm gì
Nếu không hợp ý, Vương gia cũng không cần dùng sức mạnh với hắn
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cứ trực tiếp tâu lên Bệ hạ, nói thẳng với Bệ hạ
Có chuyện gì, tự có người ở trên giải quyết.”
Mộc Cửu khen: “Xa tiên sinh nói rất có lý.”
Hạo Chân quét mắt nhìn Cao Tiệm Hậu vẫn đang im lặng, mỉm cười hỏi: “Bây giờ Côn Lâm của quý phái như thế nào rồi?”
“Y vốn tâm cao khí ngạo, nhưng sau khi bị Ngưu Hữu Đạo chơi cho một vố, ngạo khí xem như không còn
Thần có trở về thăm một lần, cơ thể không có việc gì, nhưng sau cái lần đấu giá đó, y một câu cũng không nói, bước vào trạng thái cực đoan
Đối với người có tính cách cực đoan, về sau còn không biết y sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Cao Tiệm Hậu thở dài, cũng hiểu ý Hạo Chân
Hắn ta không phải thật sự quan tâm đến Côn Lâm, mà là quan tâm đến thái độ của y
Ông ta nói tiếp: “Vương gia không cần quan tâm đến suy nghĩ của thần
Chuyện của sư môn là chuyện của sư môn, chuyện Vương gia là chuyện của Vương gia
Vương gia muốn làm gì, ngài cứ việc buông tay mà làm
Thần có thể đứng trong thư phòng này, Vương gia đã biết được tâm ý của thần.”
Hạo Chân khẽ gật đầu, rút tay ra khỏi ống tay áo, cầm tờ giấy trên bàn: “Giang sơn như thử đa kiều, khiến vô số anh hùng phải khom lưng
Bổn vương cũng muốn nhìn xem hắn tìm Bổn vương có chuyện gì
Mộc Cửu, ngươi đi sắp xếp việc này đi.”
Đã có ý gặp, Anh vương phủ và Phù Phương viên nhanh chóng liên lạc với nhau
Ý của Anh vương phủ muốn đường đường chính chính gặp mặt, nhưng Ngưu Hữu Đạo không chịu, không muốn công khai cho người ta biết, chỉ muốn gặp riêng Hạo Chân mà thôi
Vì thế, bên phía Anh vương phủ lại càng tỏ ra nghi ngờ, khiến cả hai bên tốn thêm nhiều nước bọt
Trên núi cao, cây xanh râm mát, Hỏa Phượng Hoàng mang hộp cơm lên núi
Nàng ta bước vào gian phòng trong rừng tiểu trúc nhưng không thấy ai trong phòng
Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc
Từ trước đến nay, sư huynh vẫn luôn dưỡng thương ở đây
Cho dù sau khi khỏi bệnh, huynh ấy cũng không ra ngoài nửa bước, tại sao bây giờ lại không thấy người
Nàng ta buông hộp cơm xuống, tìm kiếm trong phòng một lần nhưng vẫn không thấy ai, đành phải ra ngoài tìm người
Vừa bước ra, nàng ta nhìn thấy một thanh niên bay đến
Thấy nàng, người kia lên tiếng: “Sư tỷ, Côn sư huynh đã xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng trở nên trắng bệch, run giọng hỏi: “Sư huynh thế nào?”
Người thanh niên trả lời: “Sư huynh đến cấm địa bế quan rồi!”
Hỏa Phượng Hoàng giật mình, chợt thở ra
Thì ra là huynh ấy đến cấm địa, nàng ta còn tưởng rằng sư huynh nghĩ quẩn đi tìm cái chết chứ
Nàng ta không nói hai lời, nhanh chóng bay thẳng đến cấm địa sau núi
Hai người một trước một sau bước vào cấm địa, phát hiện sư phụ Bàng Trác và sư bá canh giữ cấm địa Điền Nhân đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, chỉ trích đối phương thất trách
“Sư phụ, chuyện gì vậy?” Hỏa Phượng Hoàng bước lên hỏi thăm
Thấy nàng ta bước đến, cả hai người lập tức im bặt
“Vân Thường, sư huynh hồ đồ của con đã tiến vào động Vô Quang rồi.” Bàng Trác đau lòng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hỏa Phượng Hoàng đưa mắt nhìn cửa hang tối đen như mực, tảng đá lởm chởm đằng trước
Nàng ta biết tiến vào bên trong động Vô Quang có ý vị như thế nào
Động Vô Quang là cấm địa bế quan của Thiên Hỏa giáo
Bế quan nơi đây không giống như mấy loại bế quan khác
Tiến vào động Vô Quang không phải trò đùa, mà là làm thật
Một khi tiến vào, ít nhất phải ở ba năm
Trong ba năm này, người bế quan không được tự tiện có bất kỳ tiếp xúc nào đối với bên ngoài
Bên trong lại tối tăm, hoàn toàn không có ánh mặt trời
Mặc kệ ngươi bế quan thật hay bế quan giả, mặc kệ ngươi có tu luyện được thành tựu gì hay không, ở cái nơi không có ánh sáng mặt trời những ba năm trời, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được
Bên trong không có ai trò chuyện, cảm giác như thế nào là có thể nghĩ
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, chỉ cần ngươi có thể ở cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời kia ba năm, đệ tử có nghị lực lớn như vậy, Thiên Hỏa giáo sẽ toàn lực ủng hộ, ngươi cứ yên tâm mà tu luyện
Tất cả tài nguyên tu luyện, bao gồm ăn uống, Thiên Hỏa giáo sẽ cung cấp cho ngươi
Bên ngoài cấm địa sẽ có người bảo vệ, không cho ai quấy rầy ngươi tu luyện
Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng có chút thay đổi
Còn chưa đến nửa năm nữa, hôn sự giữa nàng ta và sư huynh sẽ diễn ra
Dựa theo môn quy, một khi tiến vào, ít nhất phải ở ba năm, như vậy hôn sự của nàng ta sẽ bị trì hoãn
Nàng ta cười gượng: “Không sao, với tâm trạng của sư huynh hiện giờ, tiến vào động Vô Quang để bình tĩnh lại cũng không phải không tốt.”
“Tên súc sinh kia nói, khi nó bế quan, nó muốn cắt đứt hết mọi tục niệm, không muốn làm trễ nãi con...” Bàng Trác lấy ra một phong thư, vừa phẫn nộ vừa không đành lòng nhìn Hỏa Phượng Hoàng: “Con xem trước cái này đi!”
Hỏa Phượng Hoàng ngẩn người, vội cầm bức thư nhanh chóng mở ra xem
Sau khi xem xong, sắc mặt nàng ta thay đổi, kêu lên thất thanh: “Mười năm!”
Thư là Lâm Côn viết cho nàng ta, nói muốn cắt đứt thất tình lục dục, dốc lòng bế quan tu luyện, nói cái gì là có lỗi với nàng ta, không muốn làm trễ nãi cuộc đời nàng ta, y muốn hủy hôn
Một tờ giấy khác chính là giấy từ hôn
Vừa từ hôn vừa bế quan trong động Vô Quang mười năm, điều này đã chứng tỏ quyết tâm của Côn Lâm khi bế quan lớn đến nhường nào
Vấn đề là, cho dù thực lực Thiên Hỏa giáo có mạnh, tài nguyên hùng hậu đến đâu, cũng sẽ không bị ràng buộc cung cấp tài nguyên tu luyện đến mười năm, cũng không có khả năng nuôi không ai đến mười năm
Đương nhiên, nếu là người có công lớn đối với Thiên Hỏa giáo thì khác
Ngươi có cống hiến với bổn phái, môn phái sẽ nuôi ngươi, người từ trên xuống dưới sẽ không ai dám có ý kiến
Sau ba năm bế quan trong động Vô Quang, khi xuất quan sẽ phải làm việc cho sư môn, cũng là kiểm nghiệm tiến độ bế quan của ngươi
Bế quan năm năm, nuôi không ngươi đến những năm năm, nhiệm vụ giao cho ngươi sẽ rất quan trọng
Bế quan mười năm, nuôi không ngươi đến mười năm, đầu tư cho ngươi số lượng tài nguyên rất lớn
Một khi xuất quan, nhiệm vụ mà ngươi phải đối mặt, không cần nói cũng biết
Từ lúc Thiên Hỏa giáo khai tông lập phái đến nay, chỉ có tổ sư khai sơn là bế quan mười năm, về sau không còn ai nữa
Côn Lâm chính là người thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.