Đấu Phá Thương Khung

Chương 362: Đại đào vong bắt đầu




Rừng bạt ngàn trải dài tít tắp, tận cuối trời chỉ một màu xanh ngát trong mắt
Bỗng dưng cơn gió nhẹ từ đâu thoáng qua, khiến từng cơn sóng màu xanh lan tỏa mênh mông khắp tầm nhìn, quả thật có chút đồ sộ
Trên màu xanh của biển rừng kia là bầu trời xanh thẳm bao la
Lúc này thỉnh thoảng có vài đạo nhân ảnh xẹt qua xẹt lại như chim ưng đang tìm mồi, cẩn thận dò xét từng khoảng rừng
Bất quá tìm kiếm trong biển rừng khổng lồ này chẳng khác gì mò kim đáy bể, hơn nữa những gợn sóng màu xanh liên miên không dứt lại càng khiến hi vọng tìm được mục tiêu trở nên vô vọng
Hồi lâu tìm kiếm tại biển rừng không đạt được kết quả gì, những bóng người kia bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau như hi vọng vào đối phương, nhưng rất nhanh chỉ nhận được những cái lắc đầu
Sau đó lại rất nhanh tách ra, bay đi khắp tám hướng
Phía dưới rừng rậm xanh ngát kia, một cây đại thụ nằm lẫn giữa không biết cơ man nào những cây đại thụ khác, hầu như không hề có điểm gì nổi bật.Trên cây đại thụ, có một cái chạc cây được che lấp bởi rậm rạp cành lá
Chỉ thoáng nhìn qua quả thật khó có thể nhận ra nó đang che giấu cái gì

Bỗng nhiên một tiếng hít thở nặng nề và một loạt tiếng cắn răng rất nhỏ vang lên trong đám lá cây
Một lát sau, đám lá khẽ được vạt ra, hé lộ dần một gương mặt đang ngước mắt cẩn thận nhìn lên trời, tận tới khi những bóng người trên kia tách ra thì mới dám thở nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống tựa hẳn vào thân cây
Trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống
Sau khi thở dốc vài hơi, Tiêu Viêm vội vàng thấp giọng gọi khẽ trong lòng:"Lão sư
Sao rồi
"Ân" Thanh âm già nua đầy vẻ mệt mỏi hồi lâu sau mới vang lên trong lòng Tiêu Viêm: " Tiểu tử, tình huống lần này có một chút không ổn, hai lần liên tiếp sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên khiến linh hồn lực của ta gần như kham không nổi
Nếu không phải là đã dùng qua Thất Huyễn thanh linh tiên mà ngươi đưa,chỉ sợ ta lại tiếp tục phải ngủ say lần nữa
Tiêu Viêm cười khổ một tiếng " Lần này thực sự là lỗ mãng, nhưng là do phụ thân mất tích làm ta…
"Ta biết
Ngươi đối với tình phụ tử rất xem trọng
Bằng không với tính tình của ngươi cũng sẽ không lỗ mãng xông lên Vân Lam tông như vậy
Hơn nữa còn đánh chết Vân Lăng trước mặt mọi người" Dược lão cười nói tiếp: "Bất quá ngươi cũng không cần phải tự trách mình
Làm người thì phải có ham muốn, phải cần có cái gì đó để mà bảo hộ
Nếu không thì khác gì gỗ đá không dục không cầu, đâu còn là con người.Cho dù có trở thành cường giả,sự cô độc đơn côi đó,cũng dễ làm người ta trở nên điên khùng
Tiêu Viêm nhẹ thở một hơi, nhẹ giọng cảm kích nói:" Cảm ơn lão sư"

" Ha hả…`
Giữa sư đồ chúng ta mà còn phải nói hai tiếng "cảm tạ" vô nghĩa đó sao
Dược lão cười cười
Thanh âm chợt ngưng trọng: " Tiểu tử
Chúng ta vẫn đang nằm trong phạm vi thế lực của Vân Lam tông, chi bằng nhanh chóng li khai nơi này
Tiếp cả hai đạo Phật Nộ Hỏa Liên, Vân Sơn bị thương ắt cũng không nhẹ, nhưng Vân Lam tông và mấy tên trưỡng lão, nghi trượng kia cũng không phải lũ ăn chay đâu
Hơn nữa còn một Vân Vận thực lực đấu hoàng nữa kia
Cũng bởi hai lần sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên đã làm tiêu hao quá nhiều linh hồn lực của ta
Ít nhất hiện tại không thể cung cấp cho ngươi sử dụng như trước được
Còn nữa, khi ngươi trúng một chưởng của Vân Sơn, đã lưu lại trong cơ thể một ít năng lượng ấn kí
Hiện tại với khả năng của ta chỉ có thể tận lực đè nén nó xuống mà thôi, nếu cường hoành phá hủy nó, ắt sẽ bị Vân Sơn cảm ứng được
Tiêu viêm im lặng gật đầu
Nắm tay khẽ siết chặt lại, ngẩng đầu qua đám lá dày đặc nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia
Hắn biết Vân Sơn đã nổi sát ý với mình
Bây giờ chỉ sợ Vân Lam tông đã xuất toàn bộ tông lực để truy sát
Lấy thực lực của hắn lúc này nhiều nhất cũng chỉ có thể ứng phó với một ít đệ tử Vân Lam Tông mà thôi
Nếu bị đám chấp sự, thậm chí là trưởng lão của Vân Lam tông bắt gặp, dù có thể chống cự được nhưng nếu để đối phương cầm chân đến khi tiếp viện của Vân Lam tông kéo tới, chỉ sợ Tiêu Viêm hắn sẽ phải vùi thân tại trong biển rừng vô tận này
" Trước hết hãy cứ đi sâu vào một chút, tránh bị Vân Lam tông phát hiện
Đệ tử hiện bị thương cũng không nhẹ, nếu không nhanh chóng dưỡng thương chỉ sợ đến trốn cũng không nổi nữa
Khẽ gạt vết máu trên khóe môi, Tiêu Viêm thấp giọng nói
" Ân, vậy cũng tốt, bất quá đã là luyện dược sư thì cũng không cần phải lo về cái gì thương thế
Tuy ngươi lần này thụ thương rất nặng nhưng lão sư ta đã không thức tỉnh thì thôi, bằng không sẽ rất nhanh khiến ngươi khôi phục lại" Dược lão cười cười
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đối với luyện dược thuật của dược lão hắn tuyệt đối tin tưởng,lập tức chống tay vào thân cây, chậm rãi đứng dậy

" Lúc này ba mặt đông, nam, bắc đều có đám Vân Lam tông đệ tử đang lùng sục nên ngươi chỉ có thể hướng phía tây mà chạy" Dược lão nhắc nhở nói tiếp: " Hơn nữa còn phải chú ý những thân ảnh trên không trung kia nữa, phần lớn đều là những trưởng lão cấp bậc đấu hoàng của Vân Lam tông
Nếu bị bắt gặp thì sẽ rất là phiền toái đó"

" Vâng…
Tiêu Viêm cẩn thận vén lá cây, ánh mắt nhẹ nhìn quanh, tới khi xác định không còn gì nguy hiểm, hai tay liền ôm thân cây, như con khỉ nhanh chóng trượt xuống
Khi tới mặt đất chỉ còn mấy thước, Tiêu Viêm buông lỏng tay, chân đạp mạnh vào thân cây, quay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất bằng cả tứ chi
Âm thanh có thể so với tiếng lá rơi, khó mà nghe được

Đưa mắt nhìn đánh giá nhanh bốn phía, Tiêu Viêm lập tức tiến vào đám cây cối rậm rạp
Đột nhiên một đạo thất thải quang ảnh vụt qua trong nháy mắt khiến Tiêu Viêm toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội dừng bước, ánh mắt vội vàng đảo xung quanh,bỗng nhiên con ngươi sáng lên không kìm được mừng rỡ, hóa ra chính là thôn thiên mãng
Kẻ khác khó có thể tìm được Tiêu Viêm nhưng con rắn nhỏ này thì khác
Nó đã theo Tiêu Viêm một thời gian khá dài, chỉ cần trong không khí lưu lại một tia khí tức,nó cũng dễ dàng tìm được như có biển báo lộ trình
" Hắc, tiểu tử kia, ngươi đã trở lại rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xòe bàn tay đón lấy thôn thiên mãng đang xuy xuy vẫy đuôi ôn nhu tiến tới

" Hắc hắc, vậy là tốt rồi"Nhìn thấy hành động của thôn thiên mãng, Tiêu Viêm khẽ nở nụ cười, hưng phấn nhất thời khó có thể che giấu
Tuy rằng thực lực của thôn thiên mãng đúng là không bằng được vị nữ vương khủng bố kia, nhưng lại vô cùng dễ thương
Chỉ cần Tiêu Viêm cho nó ăn đủ,bảo nó liều mạng nó cũng sẽ xông lên
Còn Mỹ Đỗ Toa nữ vương kia, khi hắn đại chiến cùng Vân Sơn thì chỉ biết đứng khoanh tay nhìn
Lúc ấy Tiêu Viêm tức giận nghiến đến phát mẻ răng
Lấy ra lọ Tử tinh phối nguyên từ không gian giới chỉ, Tiêu Viêm dùng nút ngọc của lọ hứng vài giọt cho vào trong miệng thôn thiên mãng
Tiểu tử này lập tức vui vẻ hẳn lên, quay xung quanh Tiêu Viêm vài vòng rồi chui thẳng vào tay áo của hắn
"Hô, hoàn hảo, cuối cùng cũng có được cái bùa hộ mệnh" Vỗ nhè nhẹ tay áo, Tiêu Viêm thở nhẹ ra một hơi
Có thôn thiên mãng ở bên cạnh hắn cũng không cần phải để ý tới việc lỡ như xui xẻo bị trưởng lão Vân Lam tông bắt gặp, cầm chân
"Đi nhanh đi, hình như có người sắp tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiện tại với thân thể ngươi, không nên cùng kẻ khác động thủ
Ta thấy hơi thở của ngươi không ổn định, mạch đập nhanh chậm không ổn định, nhưng lại có dấu hiệu của sự đột phá
Xem ra trong lần đại chiến này ngươi cũng thu được không ít chỗ tốt
không bằng bây giờ nhanh tìm nơi nào yên tĩnh mà vừa dưỡng thương vừa củng cố thực lực
Như vậy mới không lãng phí" Giọng nói trầm trầm của dược lão khẽ vang lên trong lòng Tiêu Viêm
Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt ngẩn ra rồi rất nhanh gật gật đầu đầy mừng rỡ
Tin tức này quả thật quá tốt
Dưới tình huống như hiện tại,tin tức tốt quả thật không nhiều.Tình huống lúc này, tứ phía đều có người đuổi giết, thực lực có thể tăng lên bao nhiêu, cơ hội bảo mệnh, tự nhiên cũng là có thể gia tăng bấy nhiêu
Hơi nghiêng đầu liếc nhìn về khoảng rừng rậm phía sau lưng, Tiêu Viêm nhếch miệng cười lạnh, thấp giọng tự nhủ: " Vân Lam tông, Vân Sơn, chúng ta quả thật đã kết oán rồi, hi vọng ngày sau các ngươi đừng hối hận
Nếu các người nghĩ Tiêu Viêm ta chỉ là một kẻ nhu nhược hèn nhát, chỉ sợ là đã sai lầm rồi"

Chỉ một câu ba năm ước hẹn, đã khiến Tiêu Viêm không ngần ngại khổ luyện ba năm trời có dư
Thời gian trôi qua,Tiêu Viêm lúc này càng trở nên cứng cỏi hơn, giống như một con sói trên thảo nguyên bị thương bởi con người,tạm ẩn nấp sau đó lại gắt gao bám theo, chờ đợi cơ hội mà tung một đòn báo thù chí mệnh

Thanh âm lãnh khốc vô tình ấy vừa dứt, Tiêu Viêm nhanh chóng hóa thành một đạo hắc ảnh, lao vút vào rừng sâu
Tại nơi tiêu viêm vừa rời đi, không gian chưa kịp yên tĩnh trở lại, đã thấy xuất hiện khoảng chục người cầm trường kiếm từ đâu lao tới, sắc mặt ngưng trọng dò xét xung quanh đến khi không phát hiện được động tĩnh gì thì nhất thời thở dài nhẹ nhõm, nhìn nhau khẽ lắc đầu cười khổ
Tay phải liền nhét đạn tín hiệu trở lại trong áo
Một kẻ mà ngay đến lão tông chủ cũng có thể đánh lui, thì với bọn họ, cực chẳng đã mới phải vuốt râu hùm
Một gã đầu lĩnh Vân Lam tông chậm rãi khẽ xoay trường kiếm, ánh chớp lóe lên, một cái kí hiệu bí ẩn đã được khắc trên một gốc cây đại thụ
Làm xong, hắn quay đầu lại, nói: " Nơi đây đã tiến hành tìm kiếm xong, nếu vào sâu hơn nữa thì chính là mặt tây bắc của Ma Thú sơn mạch
Tại đó cấp bậc của ma thú không hề thấp, tìm kiếm cũng vô cùng gian khổ, xem ra phải báo cáo lên các vị trưởng lão để Phi hành đội xuất kích vậy
Nói xong, hắn rất nhanh rút ra một cây sáo trúc nhỏ đưa lên miệng thổi, một đạo sóng âm rất nhỏ truyền ra, rồi dần dần hóa thành muôn ngàn gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán trong biển rừng rậm mênh mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.