Chương 85: Hãn Hải Hoàng tử
Ý thức được mình lại lỡ lời, Tiêu Dật vội vàng che miệng lại
Tiếp tục đi theo sau bước chân của Diệp Thu, hướng sâu trong Hoang Nguyên tiến đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn cũng không biết rõ Diệp Thu đang tìm cái gì, chỉ thấy Diệp Thu lục lọi trong thi thể của mấy con hung thú, lấy ra một khối xương
"Tiền bối, đây là cái gì
Đây chỉ là một khối xương bình thường, cũng không phải bảo cốt, bảo cốt đã bị người khác lấy đi rồi
Tiêu Dật thấy Diệp Thu quan sát khối xương này một cách nghiêm túc như vậy, không khỏi tò mò
"Đây là một khối xương
Diệp Thu nghiêm trang trả lời, Tiêu Dật trợn trắng mắt
Lần này hắn lại im lặng y như lần trước
Hắn đương nhiên biết đây là một khối xương..
Mà còn biết, đây là một khối xương của Vằn Độc Giác Thú
Nhìn vào cục xương này, Diệp Thu suy tư hồi lâu, rồi nhìn về phía phương xa
Đột nhiên, từ cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, mặt đất cũng đang rung chuyển
"Ừm..
Phía trước hình như có chiến đấu, đi xem một chút
Diệp Thu thuận thế đứng dậy, hướng về phía hướng có chiến đấu bay đi, Tiêu Dật theo sát phía sau
Hai người một trước một sau, rất nhanh đã đến một vùng sa mạc trên gềnh bãi
Nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy rõ phía dưới có một đám người đang vây quanh một con Cự Răng Long Thằn Lằn
Con Cự Răng Long Thằn Lằn kia có thực lực ở cảnh giới Vô Cự, đám người này đối phó với nó có vẻ hơi khó khăn
Diệp Thu cẩn thận quan sát một chút, trong đám người có mấy lão giả không ra tay, thực lực của họ ít nhất cũng phải đạt đến ngũ cảnh
Hắn đoán chắc đây hẳn là cường giả của một gia tộc lớn nào đó, dẫn theo con cháu trong tộc ra ngoài rèn luyện
"A, tiền bối, nhìn y phục của bọn họ kìa, không giống đồ Ly Dương chúng ta, trông giống trang phục của bộ lạc Hãn Hải phương Bắc hơn
Lúc này, Tiêu Dật mắt sắc phát hiện ra điều khác lạ, liền lên tiếng nhắc nhở
"Hãn Hải
Diệp Thu ngẩn người một chút, có chút bất ngờ
Người Hãn Hải, sao lại chạy đến Ly Dương được
Lúc này, ở sa mạc trên gềnh bãi, vị Giáo chủ cường giả có thực lực mạnh nhất trong đám người cảm thấy một luồng khí tức đang quanh quẩn gần đó
Ông ta nói với người thanh niên tuấn tú bên cạnh: "Cháu trai, có khách đến rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hả
Thác Bạt Tuấn giật mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liếc mắt đã thấy ngay Diệp Thu và Tiêu Dật
Thác Bạt Tuấn là Nhị hoàng tử của vương triều Hãn Hải, sinh ra trong hoàng cung, địa vị tôn quý
Vì là con thứ nên không có quyền kế thừa, vì vậy mà tính tình trời sinh cao ngạo, lạnh lùng
Điều hắn ghét nhất chính là có người dùng ánh mắt kẻ trên nhìn xuống hắn
Thấy người vừa tới ở trên đầu mình, hắn vô cùng khó chịu, cất giọng nói: "Ở trên kia là ai, thấy bản Hoàng tử, sao không quỳ xuống
"Nha a..
Nghe xong những lời này, Diệp Thu thích thú, nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Dật, đệ tử hoàn khố ngày xưa của mình, ra tiếp đón một phen
Tiêu Dật nhận được ám hiệu liền cười tươi
Cơ hội khoe mẽ ngon ăn thế này, không tận dụng thì quá phí, để xem ta xử lý hắn ra sao
Nhìn xuống phía dưới, Tiêu Dật nở một nụ cười tà ác, dần trở nên càn rỡ
Cái người kia là ai vậy, giọng điệu lớn thế
Có biết người đứng cạnh ta là ai không, lại còn muốn bắt chúng ta quỳ xuống
Tiêu Dật chậm rãi đáp xuống từ trên không trung, mặt mày khinh khỉnh nói: "Ngươi là hoàng tử nước nào, mà dám bảo bản công tử quỳ xuống
Thác Bạt Tuấn nhìn vẻ mặt nghênh ngang của Tiêu Dật, cơn giận trong nháy mắt bùng nổ, lẳng lặng nắm chặt đao trong tay
Nếu việc này xảy ra ở Hãn Hải, người này đã chết cả trăm ngàn lần rồi
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp người càn quấy hơn cả mình
"Tốt lắm, nhãi ranh, ngươi nghe cho kỹ, ta là Nhị hoàng tử của vương triều Hãn Hải, Thác Bạt Tuấn
Tự xưng gia môn, Thác Bạt Tuấn cứ tưởng Tiêu Dật sẽ dè chừng, ai ngờ hắn lại đột nhiên cười phá lên
"Ha ha, ta còn tưởng nhân vật ghê gớm gì chứ, Hoàng tử Hãn Hải
Hừ, ngươi xem cho kỹ, đây là Ly Dương
"Cái vẻ mặt ấy của ngươi bỏ đi, ta không cần biết ngươi là cái loại Hoàng tử Hãn Hải gì, ngươi cho dù là Thái tử, đến Ly Dương cũng phải khép nép mà làm người
"Đến đây mà càn quấy sao
Ngươi nghĩ thật sự Ly Dương ta không có ai à
Tiêu Dật không khách khí đáp trả
Vừa nghe thấy đối phương là hoàng tử, hắn còn hơi giật mình
Nhưng khi nghe rõ đó là Hoàng tử Hãn Hải, thì hắn yên tâm rồi
Hành động này của Thác Bạt Tuấn giống như việc lấy kiếm triều trước mà chém quan triều này, đúng là lộng quyền
Nơi này là Ly Dương chứ không phải Hãn Hải, dù Hãn Hải có lợi hại hơn nữa, tay cũng không vươn tới đây được
"Ngươi..
Thác Bạt Tuấn tức đến suýt chút thổ huyết, nếu không có lão giả bên cạnh ngăn lại, hắn đã sớm cầm đao chém Tiêu Dật rồi
Là một hoàng tử, ngoài phụ hoàng và Thái tử ra, ai dám ăn nói với hắn như vậy
"Cháu trai, đừng nổi nóng
Lần này chúng ta đến đây là đại diện cho Hãn Hải, không nên xung đột với thế gia Ly Dương
Lão giả áo xám nhắc nhở, ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh trắng toát trên không trung
Ông luôn cảm thấy người này...rất nguy hiểm
Là một Giáo chủ, ông ít khi có cảm giác như vậy, mà hễ xuất hiện cảm giác này thì chỉ có một khả năng, đối phương..
mạnh hơn ông
Hắn chỉ đứng ở đó thôi, dù không nói một lời nào, vẫn có thể vô hình tạo cho ngươi một áp lực, cảm giác chết chóc áp bách
Lão giả vô cùng kinh ngạc, Ly Dương cao thủ nhiều đến vậy sao
Một đệ tử thế gia nào đó mà phía sau cũng có một vị cường giả tuyệt thế đi theo
Nghe lão giả nhắc nhở, Thác Bạt Tuấn kịp thời kiềm chế cơn giận, âm thầm nhìn chằm chằm Tiêu Dật, nói: "Ngươi rất giỏi, ta nhớ kỹ ngươi rồi
Có gan thì xưng tên ra
"Thôi đi, không có can đảm làm tới nơi đâu, nghe cho kỹ đây, tiểu gia ta tên là Tiêu Dật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Câu "không có can đảm làm tới nơi đâu" kia, đã khiến Thác Bạt Tuấn hoàn toàn không thể nhẫn nhịn thêm được nữa
"Ta không cần biết ngươi là dật gì, hôm nay ngươi nhất định phải chết
Thác Bạt Tuấn trong nháy mắt rút đao, khí tức Thiên Tướng bát phẩm trong nháy mắt bộc phát, chuẩn bị chém tới..
Bỗng nhiên, một luồng kiếm ý kinh thiên khóa chặt hắn, trong một khoảnh khắc..
Thác Bạt Tuấn cả người như mất hồn
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã thấy được cái chết của mình, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, tay cầm đao run rẩy
Ánh mắt ngơ ngác nhìn lên thân ảnh trắng muốt trên bầu trời
Người đó chỉ đứng ở đó thôi, dường như một thanh kiếm đâm thẳng vào nỗi sợ hãi trong lòng hắn
Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra vì sao Tiêu Dật lại dám ngông cuồng như vậy
"Giáo chủ đỉnh phong..
Lão giả kinh ngạc thốt lên, Thác Bạt Tuấn nghe vậy, sắc mặt càng tái mét
"Giáo chủ đỉnh phong, sao có thể..
Bây giờ ở trên cánh đồng hoang, cứ tùy tiện gặp một người nào đó đều đã đạt đến Giáo chủ cảnh giới đỉnh cao sao
Thác Bạt Tuấn không dám tin, sự tự tin của hắn bắt nguồn từ Thác Bạt Hoành bên cạnh, nhưng bây giờ..
ngay cả Thác Bạt Hoành cũng lộ vẻ sợ hãi
Hắn dần hiểu ra một vấn đề, người này..
cho dù là hắn cũng không thể đụng vào
Xem ra phụ hoàng của hắn nói không sai, Ly Dương cao thủ nhiều như mây, bảo hắn chuyến này phải khiêm tốn
Vốn dĩ hắn cứ nghĩ phụ hoàng chỉ dọa hắn thôi, không ngờ đây là sự thật
"Thúc thúc, bây giờ chúng ta nên làm gì
Vừa rồi vì quá kích động mà hắn đã rút đao, đối phương hình như cũng đã lộ ra sát ý, không khí có chút căng thẳng
Thác Bạt Hoành nhìn Thác Bạt Tuấn đầy thâm ý, có chút tức giận vì hắn không tỉnh táo
Bây giờ chỉ còn cách không giữ mặt mũi, chắp tay lên trời với Diệp Thu nói: "Tại hạ Thân vương Hãn Hải Thác Bạt Hoành, xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh, tu hành ở tiên sơn nào
Đã lâu mà không nhận được bất cứ hồi đáp nào
Thác Bạt Hoành có chút bất mãn, đám cường giả Ly Dương này đều không biết phép tắc thế sao
Bầu không khí trong một lúc trở nên bế tắc, đúng lúc này..
một chiếc xe ngựa chậm rãi lái tới từ biển lửa
"A, là hoàng giá Ly Dương..
Tiêu Dật có chút bất ngờ, chiếc xe ngựa này..
hắn đã từng gặp rồi, loại xe ngựa như thế này, chỉ có hoàng thân quốc thích mới được cưỡi
Trước đây lúc Triệu Uyển Nhi ra ngoài, cũng chính là ngồi loại xe ngựa này
Cũng chính nhờ có chiếc xe ngựa kia, mà nàng mới có thể đi xa như vậy mà không gặp phải nguy hiểm.