Đại thẩm chỉ lạnh lùng nhìn vị khách trẻ tuổi, không kiên nhẫn nói: "Canh cũng không có
Thái độ của đại thẩm như vậy cũng khiến đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng cảm thấy kỳ quái
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều đang ăn hoành thánh
Cho dù trong tiệm thật sự không có hoành thánh, vậy cũng nhất định là có canh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đại thẩm lại cố tình không thèm để ý tới dáng vẻ của vị khách trẻ tuổi này, hoàn toàn không muốn tiếp đón vị khách nhân này, tựa hồ là có thù oán gì với vị khách nhân này
"Vậy hớp một ngụm trà nóng nhé
Khách nhân trẻ tuổi vẫn tươi cười, bổ sung một câu: "Nước sôi cũng được
Đây là để cho đệ tử
Tiểu
Kim Cương Môn càng thêm kỳ quái, vị khách trẻ tuổi này xem bộ dáng cũng không phải là người bần cùng, vừa nhìn liền biết là sinh ở phú quý chi gia, không
phải
quyền quý một loại kia, nhưng mà, hắn vì sao hết lần này tới lần khác thích tới một cái quán vằn thắn nhỏ như vậy?
Hơn nữa, lão
bản
nương đại thẩm rõ ràng đối với hắn không chào đón, hắn cũng vẫn là vẻ mặt tươi cười, lộ ra nhiệt tình.
Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ quái, dường như, vị khách trẻ tuổi này tới đây, nhất định phải uống một ngụm
không được, vậy sợ là không có vằn thắn, uống nước sôi cũng được, chẳng lẽ đổi chỗ khác thì không được sao?
"Không có." Đại thẩm không bán, lạnh lùng nói.
Thấy một màn như vậy, có đệ tử Tiểu Kim Cương
Môn nhìn không
được, nhịn
không được nói với đại thẩm: "Ngươi cho hắn một bát nước sôi đi, ngươi một cái quán
hoành thánh, chung quy không có khả năng
ngay cả một bát nước sôi cũng không có chứ."
Đại thẩm
nhìn thoáng qua đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, sau đó xách nước sôi lên ném lên bàn, bộ
dạng không chào đón, nói: "Vậy ngươi uống cho đã đi."
"Đa tạ, đa tạ." Khách nhân trẻ tuổi tươi cười, cảm ơn đại thẩm xong, sau đó đứng lên, cúi
đầu với đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, nói: "Đa tạ các vị tiên trưởng, đa tạ,
đa tạ, vô cùng cảm kích."
Vị khách trẻ tuổi này khách khí như thế, hiểu lễ nghĩa như thế, điều này làm cho đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng đều có chút ngượng ngùng, dù sao, hắn cũng chỉ nói một câu công đạo mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn một màn n·h·ư vậy, chỉ
là cười cười, cũng không
nói gì thêm.
Sau khi khách nhân trẻ tuổi rót
cho mình
một chén nước sôi, nhìn Lý Thất Dạ bọn họ, sau đó khom đầu ôm quyền, nói: "Các vị tiên trưởng, chính là từ cửa nào mà đến?"
Tục ngữ nói rất hay, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, người có lễ phép, luôn khiến người ta yêu thích, luôn khiến người ta chán ghét không nổi, vị khách trẻ tuổi trước mắt này không chỉ là vẻ mặt tươi cười, vừa là cúi đầu, vừa là ôm quyền, làm cho người ta cũng thật sự chán ghét không nổi.
Đệ tử Tiểu Kim Cương Môn nhìn nhau, bọn họ cũng không khỏi nhìn khách trẻ tuổi, nhưng mà, nhìn không ra hắn là tu sĩ hay là phàm nhân, chỉ
có thể nhìn ra được hắn là có quý khí,
hoặc
là, hắn là xuất thân từ nhà phú quý ở thế gian, có thể là đệ tử
danh môn thế gia ở phàm thế.
"Chúng ta là người của Tiểu Kim Cương Môn." Có một đ·ệ tử Tiểu Kim Cương Môn vẫn lên tiếng.
Nếu là bình thường, nếu như là một phàm nhân hướng bọn họ lôi kéo làm quen, bọn họ còn không nhất định sẽ đi để ý tới, bất quá, vị khách trẻ tuổi này lễ phép như thế, hơn nữa khách khí như thế, khiến
cho đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng đối với hắn có vài phần hảo cảm.
"Đó nhất định là tiên môn rất giỏi rồi." Vị khách trẻ tuổi này hết sức chân thành, hết sức ngưỡng mộ, cao hứng nói: "Tiểu tử
thuở nhỏ đã vô cùng hướng tới việc tu đạo Tiên gia, sùng bái không gì sánh được, hôm nay có duyên gặp được các vị tiên trưởng, chính là tiểu tử tam sinh hữu hạnh, tam sinh hữu hạnh..."
Nói xong, vị khách trẻ tuổi lại cúi đầu với đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, hết sức khách khí, vô cùng lễ phép.
Thái độ chân thành sùng
bái của vị khách trẻ tuổi này khiến cho đệ tử Tiểu Kim Cương Môn có chút xấu hổ, cũng chỉ đành cười gượng đáp một tiếng, dù sao Tiểu Kim Cương Môn bọn họ chỉ là một tiểu môn tiểu phái
mà thôi, đến trong miệng vị khách trẻ tuổi này, liền trở thành một đại tiên môn khó
lường.
Lúc này, đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng đều hiểu, thanh niên này không phải tu sĩ gì, càng không phải xuất thân từ
danh môn đại
giáo gì, hắn tối đa cũng chỉ xuất thân từ danh môn thế gia phàm thế mà thôi, thập phần hướng tới tu đạo mà thôi.
"Tiểu tử Vương Tử Ninh, có duyên với các vị tiên trưởng nha, có duyên nha." Người trẻ tuổi này tự
giới thiệu, rất quen thuộc với đệ tử Tiểu Kim Cương Môn.
Dù sao, Vương Tử Ninh thập phần lễ phép, hơn nữa thập phần chân thành, thập phần ngưỡng mộ đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, điều này cũng làm cho đệ tử Tiểu Kim Cương Môn không đáng ghét nổi, nếu có thể, đều muốn đem Vương Tử Ninh chiêu mộ vào trong Tiểu Kim Cương Môn.
"Ta, ta đây là có duyên với tiên trưởng nha."
Vương Tử Ninh sau khi quen thuộc với một bộ phận đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, cảm khái nói: "Hôm nay ta nha, ở trong cổ từ của
tông tộc, lúc chỉnh lý vật cũ lão tổ tông lưu lại, phát
hiện một món
đồ."
"Phát hiện một kiện đồ vật?" Có đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng
không khỏi bị
lời nói của Vương Tử Ninh khơi gợi lên hứng thú.
Vương Tử Ninh nhẹ nhàng vuốt ve hộp cổ đặt
trên mặt bàn, nói: "Đúng nha, chỉ là, không biết đây là vật gì, còn muốn các vị tiên trưởng giám định một chút đấy."
"Có lẽ cũng chỉ
là bảo vật bình thường ở Phàm gian." Đệ tử Tiểu Kim Cương Môn nhìn nhau một cái, cũng không khỏi nhìn hộp cổ này thêm vài lần.
Lúc tiến vào, Vương Tử Ninh kẹp thứ này vào khuỷu tay, bây giờ nhìn ra được, thứ này tựa hồ thật sự rất quý trọng.
"Mở ra
xem thử là
vật gì." Một đệ tử Tiểu Kim Cương Môn khác không khỏi nói.
Vương Tử Ninh không khỏi do dự một chút, nhìn xung quanh một chút, tựa hồ là
cẩn
thận từng li từng tí, lại không biết có nên mở ra xem hay không.
"Mở ra đi, nơi này không
có người nào khác, đều
là sư huynh đệ chúng ta."
Những đệ tử Tiểu Kim Cương Môn khác cũng
bị chuyện như vậy câu dẫn hứng thú, lòng hiếu kỳ rất đậm.
"Mở ra để cho chúng ta cho ngươi giám
bảo một chút, như thế nào?" Đệ
tử Tiểu Kim Cương
Môn cũng đều mở miệng.
"Được rồi." Dưới sự giật dây của
đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, Vương Tử Ninh do dự mãi, nói ra: "Chư vị tiên trưởng, cần phải giữ bí mật cho ta." Nói xong, liền mở hộp cổ ra.
"Ông" một tiếng vang lên, sau khi cái hộp cổ này mở ra, lập tức kim quang thoáng hiện, trong mơ hồ có tiếng long ngâm hổ khiếu, giống như là Chân Long Bạch Hổ lao ra, trong nháy
mắt này, đệ tử Tiểu Kim
Cương Môn đều giật mình, giống như thấy được có phù văn đang chớp động.
"Đó là ——" Đệ tử Tiểu Kim Cương Môn vừa nhìn thấy dị tượng như vậy, cũng không khỏi vì đó chấn động, sợ là không thấy rõ bên trong hộp cổ chứa vật gì, nhưng, cũng đều bị dị tượng như vậy làm cho rung động, cho dù đệ tử Tiểu Kim Cương Môn không biết hàng, vừa nhìn dị tượng như vậy, cũng đều biết đồ vật bên trong hộp cổ này, chính là một kiện bảo vật khó lường.
Nhưng Vương Tử Ninh rất khẩn trương, sau
khi mở ra một cái lại lập tức khép lại, sau khi hộp cổ khép lại, dị tượng vừa rồi
phát sinh lập tức biến mất.
Mà đệ tử Tiểu Kim Cương Môn lại bị dị tượng vừa rồi làm cho
chấn động,
trong lúc nhất thời, không thể phục hồi tinh thần lại, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Không hề nghi ngờ, trong
mắt đệ tử Tiểu Kim Cương Môn, đồ vật chứa
đựng trong hộp cổ này, nhất định là một kiện bảo vật khó lường.
Vấn đề là, Vương Tử Ninh
chẳng qua là một phàm nhân của phú quý gia mà thôi, một công tử ca phú quý mà thôi, hắn còn không hiểu được giá trị của bảo vật trong cái hộp cổ này.
"Bán cho chúng ta đi." Cuối cùng có đệ tử Tiểu Kim Cương Môn
mở miệng, từ từ nói: "Chúng ta ra giá cả,
nhất định sẽ không kém."
Bảo vật động lòng người, đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng muốn mua bảo vật trong hộp cổ này từ trong tay Vương Tử Ninh,
bởi vì Vương Tử Ninh còn không biết hàng, hơn nữa không biết giá trị của giới tu sĩ, cho nên, đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng đều muốn từ trong tay Vương Tử Ninh nhặt được món bảo vật này.
"Cái này, cái này, cái này không tốt lắm đâu." Thời
điểm đệ tử Tiểu Kim Cương Môn muốn mua món bảo vật này, Vương Tử Ninh không khỏi do dự, nói: "Dù sao, dù
sao, đây là đồ vật lão tổ tông chúng ta lưu lại, mặc dù, mặc dù vẫn không có người phát hiện nó, nhưng, đem nó bán, cái này, cái này, cái này không phải rất tốt đi."
"Đồng nát sắt vụn." Trong
lúc Vương Tử Ninh
nói
chuyện, đại thẩm của tiệm hoành thánh khinh thường nói.
Đương nhiên, lời đại thẩm nói, Vương Tử Ninh không nghe lọt vào tai, mà đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cũng không
có nghe
lọt vào tai, bởi vì mọi người cũng đều
bị món bảo vật này
mê hoặc, không ít đệ
tử Tiểu Kim Cương Môn cũng đều muốn từ trong tay Vương Tử Ninh đào được món bảo vật này.
"Nơi này có cổ quái." Vẫn không có lên tiếng, Vương Ngao một mực lạnh quan một màn này thấp giọng đối với
Lý Thất Dạ nói: "Cái này, cái này cũng quá trùng hợp rồi."
Tuy đạo hạnh của Vương Tiễn rất nông, nhưng chung quy hắn vẫn là người lớn tuổi nhất của Tiểu Kim Cương Môn, gặp chuyện so với các đệ tử khác càng thêm bình tĩnh, càng thêm hiểu được quan sát, hắn cũng không bị kỳ ngộ trước mắt làm choáng váng đầu óc.
"Coi như là bảo vật, ngươi giữ lại cũng vô dụng." Đệ tử Tiểu Kim Cương Môn chưa từ bỏ ý
định, tiếp tục thuyết phục Vương Tử Ninh, nói: "Nếu như
ngươi hiện tại đem nó bán đi, nói
không chừng còn có thể đem nó bán với giá tốt, để cho ngươi cả đời phú quý không lo."
"Đúng vậy, tục ngữ
nói rất đúng, thất phu vô tội, hoài bích có tội, vạn nhất để cho ngoại nhân biết ngươi có bảo vật như vậy, nói không chừng sẽ đưa
tới họa sát thân cho ngươi, còn không bằng
thừa
cơ hội này, bán hắn với giá tốt." Một đệ tử Tiểu Kim Cương Môn giật dây nói.
"Cái này, cái này cũng có đạo lý." Bị
đệ tử Tiểu Kim Cương Môn giật
dây, nói: "Cái
kia, cái kia, ta đây cũng tốt xấu lưu lại chút đồ vật làm niệm, dù sao,
đây là lão tổ tông lưu lại. Muốn, muốn, bằng không, ta, ta đem hộp lưu lại, bảo vật bên trong hộp, liền, bán cho các vị tiên trưởng." Vương Tử Ninh do dự một chút.
"Chuyện này không thành vấn đề." Đệ tử
Tiểu Kim Cương Môn đều nhao nhao nhìn nhau một cái, cảm thấy mua bán như vậy cũng được, dù sao, bọn họ cũng chỉ là muốn bảo vật trong hộp cổ, đối với bọn họ mà nói, hộp cổ căn bản là không có giá trị gì.
"Ngươi báo giá đi." Đệ tử Tiểu Kim Cương Môn cảm thấy có thể đào được một kiện bảo vật,
cũng không khỏi nóng lòng muốn thử, muốn mua một kiện bảo vật kinh thiên từ trong tay Vương Tử Ninh.
"Ta, ta, ta cũng không hiểu nhiều về cái này, nhưng mà đấu
giá ở Bồ Tát thành luôn có, rất nhiều bảo vật đều là
mấy trăm vạn Thiên Tôn tinh bích gì đó." Vương Tử Ninh do dự một chút.
-·-·-·-·-·-·-·-·-·-·-·-
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]