Ngụy Linh Tú thấy vậy không khỏi nhíu mày, giả bộ hỏi: "Thị nữ này lại thế nào trêu chọc Chúc muội muội
Lần trước ta liền nói qua, nàng là một kẻ không có quy củ, thừa dịp còn chưa mạo phạm đến chủ tử khác, nên tranh thủ thời gian đưa về nhà mẹ đẻ bán đi thôi
Nàng ta nói năng dễ nghe, nhìn như khắp nơi suy tính cho Chúc Thanh Uyển, kì thực lòng dạ chẳng tốt đẹp gì, chỉ chực chờ xem trò cười của nàng
Mấy ngày nay Thế tử liên tục ở tại Lạc Anh Viện, nàng vào phủ hai năm cũng chưa từng thấy Thế tử đối với ai để bụng như vậy
Gần hai ngày nay, muốn gặp Thế tử đều bị từ chối bằng đủ loại lý do, trong lòng nàng đang hận đến nghiến răng nghiến lợi
Chúc Thanh Uyển nghe xong lời này liền biết đối phương cũng không có nghe thấy cái gì
Lại nhìn thấy Ngụy Linh Tú với bộ dáng chờ xem trò vui, nỗi sợ hãi liền hóa thành lửa giận vô danh
Có lời của Tiêu Diệp lần trước, lần này Chúc Thanh Uyển cũng không muốn làm bộ làm tịch nữa, cười lạnh một tiếng đáp:
"Ngụy tỷ tỷ thật sớm, không ở trước mặt lão phu nhân hầu hạ, sao lại có thời gian đến chỗ ta đây dạo chơi
Ngụy Linh Tú vòng qua Chúc Minh Nguyệt ngồi xuống, đ·á·n·h giá Chúc Minh Nguyệt đang che mặt khóc rưng rức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng ta cũng không phản ứng lời châm chọc khiêu khích của Chúc Thanh Uyển
"Ta thấy thị nữ này dung mạo thế nhưng không hề thua kém Chúc muội muội
Dáng vẻ phong tình này, ta thấy đều sinh lòng thương tiếc
Suốt ngày giữ một mỹ nhân không có quy củ như vậy ở bên người, Chúc muội muội thật đúng là tâm lớn, cũng không sợ một ngày nào đó nàng ta bò lên giường của Thế tử à
Lời này chính là đ·â·m vào chỗ đau của Chúc Thanh Uyển, ban đầu đang chuẩn bị chất vấn Chúc Minh Nguyệt việc này, lại bị Ngụy Linh Tú làm rối loạn, nghe nàng ta một trận âm dương quái khí, lại càng bực bội hơn
Chúc Minh Nguyệt quỳ trên mặt đất, hàn khí xâm lấn đầu gối, yên lặng nghe hai người này đấu pháp
Chỉ nghe Ngụy Linh Tú nói thôi liền biết đám lửa này mình không tránh khỏi, chỉ có thể tự tìm cách cứu lấy bản thân
"Ngụy di nương nói cẩn thận, nô tỳ một lòng hướng về Chúc di nương, tuyệt đối không có lòng dạ đó
Nghe nói như thế, trong lòng Chúc Thanh Uyển ít nhiều gì cũng thấy thư thái một chút
Hàng ngày bị nàng ta đ·á·n·h chửi, nhưng vẫn nịnh nọt, biểu hiện lòng trung thành với nàng, đây chính là sâu kiến, một con sâu kiến mặc cho nàng ta nhào nặn, lợi dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Chúc Thanh Uyển mới hơi nhếch khóe miệng lên, không kiên nhẫn liếc mắt, "Ngụy tỷ tỷ có thể nghe được
Việc nhà của Lạc Anh Viện không cần Ngụy tỷ tỷ phải hao tâm tổn trí
Ngụy Linh Tú đã quen với việc đứng ở trên cao nhìn xuống, đặc biệt là đối với Chúc Thanh Uyển này, trước kia nào dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với nàng
Chỉ mới được sủng ái có mấy ngày, mà mắt đã mọc lên tận đỉnh đầu rồi
Ngụy Linh Tú không phải là một người có thể chịu ấm ức, lúc này liền châm ngòi cho bầu không khí vốn đã không hòa thuận
"Phủ Quốc công không có Thế tử phu nhân, thân ta là quý th·i·ế·p, ngươi sao dám nói chuyện với ta như thế
Việc nhà của Lạc Anh Viện không phải là chuyện của công phủ sao
"Quý th·i·ế·p dù đắt giá đến đâu thì cũng là th·i·ế·p
Nói nữa, cho dù không có Thế tử phu nhân, hiện tại trong phủ cũng do phu nhân xử lý rất tốt, khi nào lại đến phiên ngươi tới quản nhiều như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là lần đầu tiên Chúc Thanh Uyển phát hiện không cần phải nhịn nàng ta lại sảng k·h·o·á·i đến như thế, trong lòng nghĩ gì liền nói thẳng ra, tức đến mức Ngụy Linh Tú nửa ngày không nói nên lời, giơ ngón tay chỉ Chúc Thanh Uyển: "Ngươi, ngươi..
"Nếu Ngụy tỷ tỷ muốn kiếm cớ gây sự, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, vẫn nên tranh thủ thời gian trở về Minh Lan Viện của ngươi đi thôi
"Quả nhiên là càn rỡ
Thế tử bất quá chỉ mới ngủ lại mấy ngày, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể hống hách đến khi nào
Cứ chờ đấy cho ta
Ném lại những lời này, Ngụy Linh Tú liền giận đùng đùng rời đi
Ván này Chúc Thanh Uyển thắng thế, tâm tình vô cùng tốt, quay lại nhìn Chúc Minh Nguyệt thì nộ khí đã giảm đi không ít
"Thứ đáng ghét kia đã đi rồi, tới lượt ngươi
Chúc Minh Nguyệt biết rõ nàng vẫn còn hoài nghi mình, nhưng cũng cảm thấy rất kỳ quái, không biết là đã xảy ra vấn đề ở đâu
"Ta thực sự không cùng Thế tử nói qua bất kỳ điều gì
Hoa sen không phải luôn...luôn ở ngoài phòng nghe sao
Chúc Minh Nguyệt nói những lời này cảm thấy có chút khó mà mở miệng, thanh âm dần yếu đi
Mặc dù biết rõ nàng nói cũng là sự thật, nhưng Chúc Thanh Uyển vẫn cảm thấy rất không cam tâm, nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao Thế tử lại sớm phát hiện ra âm mưu quỷ kế của nàng, chỉ là lười vạch trần mà thôi
Đang lúc hai người giằng co, Đỗ Quyên vào nhà báo lại
"Vương di nương tới cầu kiến, có cần mời vào không
Chúc Thanh Uyển cau mày nhìn lại, "Vương di nương
Hai người bọn họ cũng không có bất kỳ mối giao hảo thân mật nào, sau khi nàng gả đi lại càng không có liên quan gì
Sao đột nhiên lại đến phủ Quốc công cầu kiến chứ
Chúc Minh Nguyệt nghe nói thế cũng giật mình, Vương di nương tính tình trước nay luôn trầm ổn, nếu không có chuyện lớn gì thì tuyệt đối sẽ không tìm tới đây
Nàng cũng không đoán được Vương di nương là muốn tìm bản thân hay là muốn tìm Chúc Thanh Uyển, liền đoạt trước khi Chúc Thanh Uyển lên tiếng từ chối mà nói
"Gặp một lần đi
Vạn nhất là nhà mẹ đẻ có vài việc gì đó cũng không chừng
Nếu đuổi đi, bị người hữu tâm nhìn thấy lại nói đại tỷ xuất giá liền b·ấ·t kính với trưởng bối nhà mẹ đẻ, lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán
Chúc Thanh Uyển nghe xong cũng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng không quá tình nguyện, đồng ý để Đỗ Quyên mời người vào
Sau đó hung hăng khoét mắt nhìn Chúc Minh Nguyệt một cái, "Tốt nhất là nàng ta có chuyện tốt gì đó tới tìm ta
Chúc Minh Nguyệt cúi đầu, lo âu Vương di nương có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không
Bất quá, Chúc Thanh Uyển tốt x·ấ·u gì cũng đã đáp ứng để nàng ta vào cầu kiến
Không lâu sau, Đỗ Quyên liền dẫn theo Vương di nương tới, Chúc Thanh Uyển đang dùng đồ ăn sáng, Chúc Minh Nguyệt vẫn còn quỳ ở bên cạnh
Vương Xuân Mai xem xét tình cảnh của Chúc Minh Nguyệt, đáy mắt liền không nhịn được nổi lên hơi nước, nhưng nàng biết mình vì lỡ lời nên không có cách nào giúp nàng
Vì vậy, nàng liền quỳ xuống bên cạnh Chúc Minh Nguyệt
Chúc Minh Nguyệt nhìn thấy, đau lòng không thôi
Tuy nói thân phận t·h·i·ế·p thất địa vị không cao, nhưng dù sao nàng cũng là trưởng bối
Bây giờ lại hướng về phía Chúc Thanh Uyển quỳ xuống, quả thực là vô cùng khuất n·h·ụ·c
Chúc Minh Nguyệt nóng lòng muốn kéo Vương Xuân Mai đứng dậy, "Di nương...người đang làm cái gì vậy
Xảy ra chuyện gì
Chúc Thanh Uyển đây cũng là lần đầu tiên bị Vương Xuân Mai quỳ xuống, lúc trước Chúc Minh Nguyệt bị mang tới nàng đều không có quỳ xuống
Chúc Thanh Uyển gác lại muỗng múc cháo, vẫn làm bộ làm tịch, ánh mắt liếc qua Chúc Minh Nguyệt đang muốn đứng dậy kéo người
"Ta bảo ngươi đã dậy chưa
Chúc Minh Nguyệt rốt cục nhịn không được, "Chúc Thanh Uyển
Ngươi ngày thường có thể nhục mạ, đ·á·n·h đập ta cũng không sao, có thể Vương di nương như thế nào đi nữa cũng là trưởng bối
Nếu chuyện này để cho người của phủ Quốc công nhìn thấy, không biết bọn họ sẽ nói ngươi ra sao, ngươi có thể chịu đựng nổi sao
Vương Xuân Mai lôi kéo Chúc Minh Nguyệt, đưa tay lau đi khóe mắt ướt át, "Đừng cãi cọ
Hôm nay là ta tự nguyện quỳ
Chúc Minh Nguyệt nghe nói như thế càng không dám tin, nhưng biết chắc hôm nay di nương đến nhất định là có chuyện bất đắc dĩ, nếu không sẽ không như thế
Nàng cũng không tiếp tục tranh cãi với Chúc Thanh Uyển nữa, dù sao nàng từ trước đến nay là chịu đựng đã quen
Nhìn thấy Vương Xuân Mai biết điều như vậy, Chúc Thanh Uyển trong mũi hừ lạnh một tiếng, "Chuyện gì
Sáng sớm đang ăn điểm tâm mà cũng bị người khác làm phiền phức, không thể sống yên ổn được sao
"Phu nhân muốn đem Thương Tinh gả cho Lại bộ Thượng thư làm th·i·ế·p
Có thể mời đại cô nương khuyên nhủ một chút không
Vương di nương không để ý đến sự b·ấ·t kính trong lời nói của Chúc Thanh Uyển
"Cái gì
Danh tiếng của Lại bộ Thượng thư Chúc Minh Nguyệt đã từng nghe qua
Ông ta đã năm mươi tư tuổi rồi, tuổi này đối với Thương Tinh thì có thể làm cha được rồi
Trong phủ lại càng có mười tên tiểu th·i·ế·p, trách không được di nương hôm nay lại vội vàng đi cầu xin như vậy
Đoán chừng là trong nhà đã nghĩ không ra biện pháp…