Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1159: Mùa Xuân Của Vương Tùng Dương Vô Cùng Ngắn Ngủi





Vương quốc Vu Sư cách Trung Thổ khá xa
Theo đạo lý mà nói, Vương Tùng Dương đã chạy tới đây đã hoàn toàn thoát khỏi sự truy nã ở Trung Thổ
Tại Trung Thổ, Khổng thị truy nã hắn, Khánh thị truy nã hắn, Hỏa Chủng truy nã hắn, về sau Vương thị cũng truy nã hắn
Trung Thổ lớn như vậy lại chẳng chứa được một đoàn xe lửa bị oan…
Vương Tùng Dương cũng không muốn rời khỏi Trung Thổ
Đó là nơi hắn được sinh ra và lớn lên, vô cùng quen thuộc
Thế nhưng hắn không ngờ, lại có lúc hắn chẳng thể nào sống nổi ở đó
Hơn nữa, tuy nhiều tổ chức truy nã hắn như vậy truy nã, hắn vẫn có thể sống ở thế giới ngầm, đen ăn đen vẫn tiêu dao khoái hoạt mà sống
Thế nhưng không biết vì nào, Vương Tùng Dương luôn cảm giác bản thân sẽ gặp lại Nhâm Tiểu Túc
Ban đầu, Vương Tùng Dương không sợ Nhâm Tiểu Túc quá đâu
Nhưng càng về sau hắn càng thấy có điều lạ
Có thể nói, Vương Tùng Dương là người chứng kiến quá trình phát triển của Nhâm Tiểu Túc
Ban đầu từ việc Nhâm Tiểu Túc là lưu dân cất giấu súng lục tới khi trở thành Kẻ phá hủy hàng rồi, cuối cùng là Thiếu soái Tây Bắc đều có mặt hắn
Vương Tùng Dương thấy Nhâm Tiểu Túc ngày càng mạnh
Hắn cảm giác nguy cơ cũng ngày càng cao, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn rời khỏi Trung Thổ
Lúc hắn rời đi có hai lựa chọn, một là tới thảo nguyên phương bắc
Nhưng hắn lại biết chủ nhân hiện giờ của thảo nguyên chính là Nhan Lục Nguyên
Lúc trước hắn từng chĩa súng về phía Nhan Lục Nguyên, tới đó khác nào muốn chết
Cuối cùng, hắn điều khiển đoàn tàu hơi nước xuyên qua sa mạc rộng lớn, tới vương quốc Vu Sư
Vốn Vương Tùng Dương còn sợ ngôn ngữ không thông, sống không quá tốt
Ai dè tới rồi hắn mới phát hiện người Trung Thổ ở đây nhiều hơn hắn tưởng, đồ ăn cũng chẳng khác gì sất
Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là nơi này không có camera, khoa học kỹ thuật không phát triển, hắn có thể yên tâm sống ở đây
Từ nay về sau, không còn bị đuổi giết mỗi ngày, Vương Tùng Dương cảm thấy bản thân như vừa tới thiên đường vậy
Làm thổ phỉ ở Trung Thổ sẽ bị tập đoàn vây quét, mở chợ đêm thì mỗi ngày lo lắng, lăn lộn thành xã hội đen chỉ có thể tới phòng tắm hơi tắm, vì Trung Thổ quản lý quá nghiêm
Mà vương quốc Vu Sư thì sao, mọi thế lực rời rạc, đám lão Vu Sư đã quen sống an nhàn sung sướng như thần minh, làm sao quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ở thế tục chứ
Thổ phỉ chiếm núi làm vua ở đây
Trong thành trấn đầy lưu manh, chợ đêm thì cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi có tiền có thực lực, muốn làm gì cũng được
Vương Tùng Dương cảm thấy như cá mắc cạn, cuối cùng cũng được thả vào nước
Tuy tới đây, Vu Sư vẫn là thế lực có thể uy hiếp hắn
Nhưng Vương Tòng Dương là siêu phàm giả, hắn không chỉ có năng lực siêu phàm mà còn có tố chất thân thể cường đại, thực lực chưa chắc yếu hơn Đại Vu Sư bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Năm nay Vương Tùng Dương đã 34 tuổi, trước 33 tuổi, cuộc sống của hắn như mùa thu, bây giờ thoáng cái thành mùa xuân
Nhưng một khắc khi Vương Tùng Dương thấy Nhâm Tiểu Túc, phảng phất như tất cả đều trở lại nguyên điểm
Mai Qua đứng ở chỗ cũ kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc đuổi theo Vương Tùng Dương
Trong chớp nhoáng này, người hầu cận bạo phát tốc độ khiến Mai Qua nhìn theo trợn tròn mắt
"Đây là thực lực của Nhâm Tiểu Túc…
Mai Qua chấn kinh, nếu Nhâm Tiểu Túc muốn truy sát hắn, e rằng ngay cả Vu Thuật hắn cũng chẳng dùng kịp!
Loại sức mạnh cường đại như thế mà không thoát khỏi Địa trói chi thuật
Lừa ai vậy hả
Tuy Mai Qua đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi hắn thấy một màn như vậy vẫn khó lòng tiếp thụ
"Đi nhanh lên, nhanh về dịch trạm thôi… "
Mai Qua lẩm bẩm, hắn không muốn bị kéo vào chuyện bạo lực này
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc và Vương Tùng Dương đã rời khỏi mây đen bao phủ nội thành Winston, một trước một sau điên cuồng chạy trốn
Tiếng ầm vang, sấm chớp vang động chiếu sáng của nội thành Winston
Mưa đã được ngưng tụ rơi xuống như trút
Mưa đổ rầm rầm xuống đất, y phục Nhâm Tiểu Túc và Vương Tùng Dương đều ướt nhẹp nhưng hai người chẳng quan tâm
Tốc độ Nhâm Tiểu Túc nhanh hơn Vương Tùng Dương không ít, hắn nhanh chóng tiếp cận mục tiêu
Vương Tùng Dương vừa quay đầu lại đã thấy thiếu niên đang điên cuồng đuổi theo mình như dã thú, nhất thời bị hù thót tim
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay Nhâm Tiểu Túc càng kinh khủng hơn khi họ gặp ở Thánh sơn
Vương Tùng Dương nghĩ mãi mà không rõ
Cả hai đều là siêu phàm giả
Theo đạo lý mà nói hắn thức tỉnh sớm hơn, tố chất thân thể cường đại hơn, bằng cái gì lại bị Nhâm Tiểu Túc qua mặt
Việc này thật không có đạo lý, bằng không hắn cũng không cần tha hương thế này
Vương Tùng Dương khác với Mai Qua, những Vu Sư đó căn bản không biết Nhâm Tiểu Túc có át chủ bài gì, nhưng hắn thì hiểu rõ
Hiện tại hắn chỉ muốn biết, là con hàng đàn độn nào đã dẫn quái vật như Nhâm Tiểu Túc tới đây?!?!
Nhâm Tiểu Túc ở phía sau hô lớn:
"Đừng chạy, dừng lại tâm sự chút đi
"Trò chuyện cái cm mày a
Vương Tùng Dương bỗng quẹt trái đột ngột, chui vào một ngõ nhỏ
Giờ này khắc này, Vương Tùng Dương đang nghiêm túc suy nghĩ, Nhâm Tiểu Túc nhất định vừa tới Winston không lâu, hắn có thể dựa vào việc quen thuộc địa hình để thoát khỏi đối phương
Khi hai người đang rượt đuổi nhau, binh sĩ tuần tra trong Winston đang ngồi dưới hiên tránh mưa, ngồi bên đèn dầu hút thuốc oán trách thời tiết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lúc họ nói chuyện, Vương Tùng Dương đột nhiên chạy ngang qua họ, không có chút ý định dừng lại nào
Các binh sĩ tuần tra đờ đẫn nhìn bóng lưng Vương Tùng Dương
Dưới màn mưa bóng lưng Vương Tùng Dương như một điểm nhấn, họ chưa từng thấy ai có tốc độ nhanh như vậy cả
Khi họ còn chưa kịp hồi thần, Nhâm Tiểu Túc từ phía sau đã lấy tốc độ nhanh hơn đuổi theo
Trong quá trình này, mưa to vì chuyển động quá nhanh của Nhâm Tiểu Túc bị hất ra ngoài, dội thẳng vào người nhóm binh sĩ đang tránh mưa, dập tắt xì gà họ đang ngậm trong miệng…
Một binh sĩ theo bản năng muốn huýt còi kêu cứu việc đuổi bắt hai người này nhưng bị đội trưởng tuần tra kéo kéo lại:
"Ngươi điên rồi à
Loại người này ngươi cũng dám bắt, không muốn sống nữa
Binh sĩ nhìn đội trưởng nhà mình:
"Bọn họ..
"Nghe ta không sai, ta có thể lên tới chức đội trưởng này vì ta biết chuyện gì nên quản chuyện gì không!”
Đội trưởng ung dung nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.