Chương 13: Vương Ngũ đến tìm Vận kình thu khí, Nghiêm Xuyên tiến lên mở một khe cửa hẹp
“Làm gì?” Nghiêm Xuyên cảnh giác liếc nhìn Vương Ngũ, chỉ thấy một mình hắn, trong tay cũng không cầm vũ khí
Vương Ngũ định đẩy cửa bước vào sân, nhưng Nghiêm Xuyên đã kịp dùng tay chống đỡ cửa
Vương Ngũ đẩy thử một cái, phát hiện không thể đẩy được, có vẻ hơi kinh ngạc
Hắn cũng không tiếp tục đẩy cửa, mà mở miệng hỏi: “Nghiêm Xuyên, ngươi có trông thấy Ma Tử và Răng Hô không?” “Không có.” Nghiêm Xuyên bình thản đáp lời
“Không có?” Vương Ngũ tức thì nhíu mày, rồi lại nói: “Ma Tử và Răng Hô mất tích ngươi biết không?” “Mất tích?” Nghiêm Xuyên ra vẻ nghi hoặc: “Bọn hắn mất tích, chuyện liên quan gì đến ta
Ngươi không phải nên đi tìm nha môn sao
Ta cũng sẽ không bói toán.” “Ngươi…” Vương Ngũ định nói rồi lại thôi, hắn lại hỏi thêm một câu: “Thật không có trông thấy bọn hắn?” “Nếu như không có chuyện gì khác, thì mau đi đi!” Nghiêm Xuyên không muốn tiếp tục dây dưa, đưa tay định đóng cửa
Vương Ngũ thấy thế sốt ruột liền đưa tay luồn vào khe cửa ngăn lại, kết quả bị cửa kẹp đến ngao ngao kêu thảm
“Còn muốn làm gì?” Nghiêm Xuyên có chút thiếu kiên nhẫn nới lỏng cửa, lộ ra vẻ hung dữ
Vương Ngũ đành phải ngượng ngùng cười một tiếng: “Thực không dám giấu giếm, có người nói với ta rằng, khuya ngày hôm trước Ma Tử và Răng Hô nói muốn tới tìm ngươi… Sau đó vẫn không thấy bóng dáng.” “Tìm ta làm gì
Ta cùng bọn hắn lại không quen!” Nghiêm Xuyên nhíu mày
Trải qua gần ba trăm năm kinh nghiệm ở kiếp trước, Nghiêm Xuyên nói dối trôi chảy không một kẽ hở, khiến Vương Ngũ hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường
“Được rồi… Không nhìn thấy vậy ta liền lại đi tìm xem!” Vương Ngũ thở dài một hơi, xoay người rời đi
Thế nhưng đi được vài bước, hắn quay đầu lại thấy bên ngoài viện, trên một tảng đá, Nghiêm Xuyên có khắc một đồ án kỳ lạ
Vương Ngũ tức thì nhíu mày, ký hiệu này là tín hiệu giao tiếp giữa mấy người hắn và bọn Ma Tử
Bởi vì vô công rồi nghề, bọn hắn thường xuyên sẽ làm chút chuyện trộm gà trộm chó, cho nên liền cần làm chút ký hiệu như vậy để điều tra địa hình hoặc giao tiếp
Xem ra, Ma Tử và Răng Hô đã từng tới đây, đồng thời đã chọn ra tay, nếu không sẽ không để lại dấu ký này
Chỉ là từ kết quả mà xem, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì
Khi cửa viện của Nghiêm Xuyên đóng lại, Vương Ngũ quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà Nghiêm Xuyên, do dự một chút rồi vẫn chọn rời đi nhanh chóng
Đưa tiễn Vương Ngũ, Nghiêm Xuyên lại cũng không lo lắng
Bọn chúng, đám người này, đều là người bình thường, trừ Vương Ngũ có thể thân thể khỏe mạnh có sức lực, mấy tên còn lại đều chẳng đáng nhắc đến
Huống hồ mình đêm đó đã xử lý thi thể rất sạch sẽ, nếu không có chút thủ đoạn đặc biệt thì tuyệt đối không thể nào tìm ra
Mà bây giờ việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là tiếp tục tăng cường thực lực
Cho nên thời gian tiếp theo, Nghiêm Xuyên trừ ở nhà tu luyện ra, chính là đi thu thập các loại thảo dược, linh thảo ở gần Hồ Đầu Sơn
Thứ cần dùng thì giữ lại, không dùng được thì đem đi bán ở trong trấn để đổi tiền
Liên tiếp hơn ba mươi ngày trôi qua, Vương Ngũ cũng không có lại đến tìm kiếm phiền phức, tu vi của Nghiêm Xuyên cũng từ Luyện Khí cảnh giới tầng hai tiến vào hậu kỳ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhờ vào ký ức tu luyện của mình, việc vận chuyển công pháp Luyện Khí cảnh giới đã hết sức quen thuộc, cho nên tiến bộ thần tốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trừ việc tu vi tăng lên ra, những thời giờ này Nghiêm Xuyên cũng đã dựa vào luyện đan chế dược, dự trữ không ít các loại dược hoàn
Viên Ngưng Khí Đan có thể tăng tu vi cũng đã luyện chế ra được ba viên để dự phòng
Bởi vì khoảng cách lần phục dụng đan dược đã qua một tháng, đan độc trong cơ thể đã theo mỗi lần vận khí dần dần bài xuất ra khỏi cơ thể
Sau khi nuốt thêm một viên Ngưng Khí Đan, Nghiêm Xuyên trải qua suốt đêm tiêu hóa, cảnh giới liền đột phá đến Luyện Khí cảnh giới tầng ba
Đi đến giữa sân, Nghiêm Xuyên tiện tay cầm lấy một cây gậy gỗ dựa vào tường, lấy côn làm kiếm nhẹ nhàng vung lên, tức thì kiếm khí lóe ra, trong sân dấy lên một trận cuồng phong
Mặc dù cảnh giới tăng lên rất nhanh, nhưng Nghiêm Xuyên cũng cảm nhận được cảm giác mệt mỏi ở toàn thân kinh mạch
Dù sao thân thể này thiên phú tầm thường, lại bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất, phải cần chút thời gian để hồi phục
Tốt nhất là tìm một nơi linh khí dồi dào để tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, bất quá nơi như vậy ở thế giới này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cũng chỉ có thể bỏ qua mà thôi
Ngay lúc này, Hà Thanh Liên từ trong phòng đi ra, cẩn thận đi đến sau lưng Nghiêm Xuyên nhỏ giọng nói: “Nghiêm Xuyên, ta có thể làm phiền ngươi một chuyện không?” Nghiêm Xuyên quay đầu, thấy nàng co quắp cẩn thận bộ dáng có chút đau lòng, liền hỏi: “Thế nào
Có chuyện cứ nói cho ta biết là được, không cần sợ hãi.” “Mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẫu thân ta!” Hà Thanh Liên dắt góc áo của mình thì thầm nói: “Ta muốn đi trong trấn mua cho nàng ít giấy vàng, đến lúc đó sẽ đốt cho nàng một chút.” “Ta còn tưởng là chuyện gì đâu!” Nghiêm Xuyên đỡ lấy bả vai Hà Thanh Liên, cười an ủi: “Vừa vặn ta cũng muốn đi trong trấn xem sao, hôm nay liền đi cùng ta đi!” “Tốt!” Nhìn Nghiêm Xuyên đáp ứng, Hà Thanh Liên vui vẻ không thôi, quay người trở vào phòng liền muốn trang điểm một chút
Hà Thanh Liên trở lại trong phòng, chỉ chốc lát sau liền thay một chiếc váy dài màu hồng sen tinh mới tinh, đây là Nghiêm Xuyên đã đặc biệt mua cho nàng mấy ngày trước khi đi vào trấn
Trải qua khoảng thời gian này cuộc sống được cải thiện đáng kể, khuôn mặt Hà Thanh Liên vốn hõm sâu vì thiếu dinh dưỡng trước kia nay cũng trở nên đầy đặn, da thịt trắng hồng
Điều động lòng người nhất chính là đôi mắt kia, trước đây luôn ảm đạm vô thần, giờ phút này lại tựa hồ như chớp động tinh quang
Nàng cúi đầu buộc dây lưng, động tác đó khiến Nghiêm Xuyên khẽ giật mình, đây đâu còn là thôn phụ xanh xao vàng vọt ngày nào
Đơn giản trang điểm sau đều giống như tiên tử bước ra từ trong tranh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tốt… đẹp không?” Hà Thanh Liên bị nhìn chằm chằm đến nóng ran vành tai, ngón tay vô thức xoắn lấy dây thắt lưng
“Đương nhiên đẹp mắt!” Nghiêm Xuyên dịu dàng cười một tiếng, sau đó nói: “Chỉ là trên mặt còn thiếu ít đồ.” “Trên mặt?” Hà Thanh Liên vô thức bưng lấy mặt, có chút nghi hoặc
“Đợi chút nữa đi trên trấn, mua cho ngươi chút son phấn thoa lên, nhất định có thể càng xinh đẹp!” Nghiêm Xuyên trêu ghẹo
Hà Thanh Liên lập tức mặt càng đỏ hơn chút, từ khi tính tình Nghiêm Xuyên đại biến, mình giống như đổi một người trượng phu, ngược lại có chút ngượng ngùng
Một đường ra cửa, vừa tới cửa thôn, Dưới gốc cây hòe già ở cửa thôn, mấy phụ nhân đang may giày nhìn thấy vợ chồng Nghiêm Xuyên đi tới, tức thì xì xào bàn tán
“Mau nhìn Hà nha đầu!” Trương Thẩm huých Lý Đại Nương bên cạnh: “Mới bao lâu không gặp, xinh đẹp đến mức như biến thành người khác vậy!” Lý Đại Nương nheo mắt già mờ, tấm tắc khen lạ: “Cũng không phải
Vải vóc chiếc áo kia, e rằng đáng giá nửa xâu tiền đấy!” Mấy nàng dâu trẻ tuổi càng hâm mộ nhìn chằm chằm chiếc váy dài trên người Hà Thanh Liên, vải vóc dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng mềm mại, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng
Có người nhỏ giọng nói thầm: “Cái tên Nghiêm Xuyên này e rằng gặp được vận may lớn…” Bà Triệu đang ngồi xổm trên thớt đá bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh: “Thằng nghiện cờ bạc vẫn là nghiện cờ bạc, chó không đổi được tật ăn cứt, ăn mặc đẹp đẽ như vậy ra ngoài, nói không chừng là muốn đem nàng dâu của hắn bán lấy tiền đấy!” Nói xong cố ý nói to hơn, sợ Nghiêm Xuyên cùng Hà Thanh Liên không nghe được: “Chỉ sợ có chút đồ đần, bị bán còn không tự biết…” Lời còn chưa dứt, Nghiêm Xuyên đầu ngón tay khẽ búng, một sợi linh khí lặng yên mà ra
Một đoạn nhánh cây trên đỉnh đầu bà Triệu đột nhiên “đùng” một tiếng gãy đôi, vừa vặn rơi xuống trước mặt bà Triệu, khiến bà giật mình suýt nữa ngã từ trên thớt đá xuống
“Bà Triệu coi chừng!” Nghiêm Xuyên giống như cười mà không phải cười: “Lớn tuổi rồi, nói chuyện quá nhanh dễ dàng cắn đứt đầu lưỡi.” Hà Thanh Liên hé miệng cười trộm, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng kéo tay trượng phu
Những ánh mắt từng thương hại nàng, giờ đây đều hóa thành sự ngưỡng mộ.