Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 61: Ám tiêu đấu giá




Chương 61: Đấu giá kín
Cái gọi là phiên cây vải là cách gọi của người địa phương, tên khoa học gọi là Litchi chinensis, còn gọi là quỷ cây vải
Hiện tại trong nước không còn trồng, hầu như tất cả đều là Đài Loan chở đến nên giá không hề thấp, Triệu Cần không có ý định muốn, nhưng Trần Tuyết nhét vào tay hắn, hắn cũng không tiện từ chối nữa
"A Cần, bước tiếp theo ngươi định thế nào, cứ định mãi ở bãi biển nhặt nhạnh thôi à, cái này yếu tố may mắn quá lớn, thu nhập không ổn định
Trần Đông thấy hắn không ăn quả, liền cũng để viên của mình qua một bên, vừa trò chuyện vu vơ
"Ta không có gì cơ bản, khoảng thời gian này vận khí tốt có chút tiền, liền định đóng một chiếc thuyền, không cần quá tốt, có thể ở bờ biển thả lưới là được, từ từ rồi đến thôi
Trần Đông gật gật đầu, vốn là tùy ý trò chuyện, hắn cũng không thể cho Triệu Cần quyết định được
Đang nói chuyện, liền có người đến mua hải sản
Mặc dù hải sản của bọn hắn phần lớn đều sẽ chuyển ra tỉnh hoặc là địa phương khác, nhưng cũng có bán lẻ cho người quen, người đến mua đuôi dã lư, con cá này dân bản xứ cơ bản đều thích, hương vị tươi ngon, mà giá cả cũng bình dân, bán lẻ cũng chỉ có 32 đồng một cân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần lượt, có người đến bán hàng cũng có người đến mua hàng, việc buôn bán cũng không tệ, có người hỏi hải sâm, không đủ hai lượng, Trần Đông báo giá 115 đồng, đối phương do dự một chút, vẫn là cân một cân
"A Cần, đừng thấy ta bán được giá cao, nhưng cũng phải gánh rủi ro, chết thì không đáng một xu, còn có hao hụt
Trần Đông sợ Triệu Cần nói mình lòng dạ hiểm độc, dù sao hắn thu Triệu Cần hai lượng trở xuống chỉ có 80 một cân, cái này một cân có thể kiếm 35 đồng, thực sự không ít
Triệu Cần không để ý, cho ai kiếm cũng là kiếm, chỉ cần hắn cảm thấy mình không bán lỗ là được, hắn cũng không thể tự đi bán lẻ, còn không đủ tiền nhân công đâu
"Đông ca, chờ chút nữa người đến, ngươi định làm sao xử lý
"Đơn giản thôi, đấu giá nha, cái thứ này có thể gặp chứ không thể cầu, ai trả giá cao ta bán cho người đó
Triệu Cần trầm ngâm một chút, vẫn là nói ra ý nghĩ của mình, "Đông ca, như vậy có chút mất hòa khí, giá cả ngươi nâng một chút ta nâng một chút nói không chắc còn có thể xảy ra chuyện, đến lúc đó bọn họ không oán hận đối phương, ngược lại sẽ oán trách ngươi lòng dạ đen tối kiếm tiền không biết đủ
"Huynh đệ, vậy ngươi nói phải làm sao
Nghe hắn nói vậy, Trần Đông cũng cảm thấy mình có chút coi là đương nhiên, thiếu suy nghĩ
"Đơn giản thôi, ta cứ ra đấu giá kín, thiết một cái giá khởi điểm, công khai nói cho mọi người, thấp hơn cái giá này ta không bán, sau đó để mọi người tự viết giá, ta chỉ cho một vòng cơ hội, chọn giá cao nhất bán
Nhìn thì không có cạnh tranh, nhưng tính không chắc chắn lại càng lớn, nên những người thực sự không quan tâm tiền, mà muốn mua được thì chắc chắn giá đưa ra nói không chừng còn cao hơn chút so với gọi giá từng chút một
Như vậy, mọi người không gọi giá tự nhiên sẽ không mất hòa khí, mà giá cả không ai nâng, đều là tự nguyện viết vào coi như là hối hận, cũng không liên quan gì đến ta
"Cách này hay đó, A Cần, vẫn là cái đầu óc của ngươi nhanh nhạy
Trần Đông hình dung một chút, cách này ngược lại thật tốt
Chỉ trách hiện tại mọi người đối với phương thức trả giá còn hiểu quá ít, đều chỉ trên TV thỉnh thoảng thấy loại giơ bảng gọi giá, như loại đấu giá kín này thực sự không thấy mấy
Hai người vừa nói xong, thì nghe ở ngoài có người đi vào vừa kêu lên: "Cá đỏ dạ đâu, xác định là có 9 cân 4 lượng
"Ngô Tổng, ngài đến sớm vậy
"Ha ha ha, cá vàng 9 cân, nếu ta mà không đến sớm, đoán chừng đến cả cá cũng không nhìn được
Trần Đông cũng không giải thích về sự sai lệch trọng lượng mà là mang người vào kho lạnh, để tự hắn xem
Thùng xốp mở ra, người tới đột nhiên kinh hô: "Lớn vậy sao, đây không chỉ có 9 cân mấy đâu
"19 cân 4 lượng, tối hôm qua ta có thể đã nói không rõ, ngài nghe nhầm
"Trời ạ, gần hai mươi cân, kiếm đâu ra hàng lớn như vậy
Trần Đông nhìn Triệu Cần đang đứng ở cửa kho lạnh, thấy đối phương lắc đầu, liền cười nói: "Đêm qua thu của một lão ngư dân, chỗ quen biết, tôi còn chưa trả tiền, đang đợi mấy ông chủ đến giúp tôi ra giá đây
"Mấy người
Tiểu Trần, ngươi quá không công bằng, con cá này ta đến đầu tiên, ta muốn nó
Vẻ mặt kinh hỉ của Ngô Tổng không thấy đâu, thậm chí còn hiện lên vẻ tức giận
"Ngô Tổng, ngài thứ lỗi, tôi là người buôn bán nhỏ toàn bộ nhờ vào sự ủng hộ của mấy ông chủ, cái con cá này căn bản không giữ nổi, hiện tại tôi bán cho ngài, để cho bọn họ biết, chắc chắn sẽ chặn cửa mắng tôi, ngài cũng đâu có muốn thấy tôi bị mắng chứ
Ngô Tổng đưa tay chỉ vào hắn, bị cái vẻ mặt trơ trẽn của hắn chọc cho bật cười
"Trong này lạnh, ra ngoài uống chén trà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngô Tổng khoát khoát tay, ngồi xổm người xuống liền bắt đầu kiểm tra con cá, một lúc mới nói: "Hoàn toàn hoang dã, không phải cá nuôi trong lồng, mà rất tươi, cá năm cân cũng đã phải 8-9 năm tuổi, con này không dưới 20 năm tuổi, nếu không bắt lên thì chắc cũng phải già chết rồi
Cá đỏ dạ tính là loại cá lớn khá chậm, ở nước ta hầu như tất cả vùng ven biển đều có, mà thời gian sống cũng có dài có ngắn
Về phần Ngô Tổng nói hoàn toàn hoang dã, bởi vì cá đỏ dạ còn có một loại bán hoang dã, đó chính là cá nuôi trong lồng trốn ra, trong môi trường tự nhiên lại sống thêm vài năm, chất lượng của nó vẫn có khác biệt so với hoàn toàn hoang dã, nhưng so với nuôi lồng thì tốt hơn
Hai người đang nói chuyện thì lại có người đi vào hỏi cá đỏ dạ có ở đây không
Khi thấy cá cũng không nhịn được mà kinh hô: "Mẹ ơi, sao mà lớn thế này
Triệu Cần nghe giọng nói này, phát hiện thế mà là người vùng Quảng Đông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì thông báo sớm muộn khác nhau, mọi người ở cách nơi này khoảng cách cũng có gần có xa, cho nên đến 11:30 mới đến đông đủ
"Mấy ông chủ, cũng gần trưa rồi, tôi cho người chuẩn bị bữa ăn trước đã..
Không đợi Trần Đông nói xong, mấy người đồng thanh ngắt lời hắn
"Tiểu Trần, vào đề đi, cái gì mà nói trước
"Gọi chúng ta đến chắc chắn là đấu giá rồi, ta bắt đầu trước
Ngô Tổng nói, lại chắp tay với mấy người khác nói: "Các vị, xin nương tay, con cá này tôi có việc cần dùng
"Khéo quá, ta cũng vừa muốn biếu một người bạn quan trọng, mọi người nhường tôi chút, tôi xin
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đã đến đây thì đương nhiên không thể vì mấy câu của người khác mà buông tay, liền lập tức đều nhìn về phía Trần Đông
"Mấy vị, hòa khí sinh tài, ý của tôi là như vậy..
Trần Đông liền nói ra ý định của mình, mọi người cũng cảm thấy khả thi
Triệu Cần hỗ trợ, phát giấy bút cho mỗi ông chủ, sau đó mỗi người tự tản ra, một mặt suy nghĩ xem nên viết giá nào, một mặt nhìn sắc mặt những người khác
Mấy người vừa rồi còn cảm thấy đấu giá kín càng tốt, cạnh tranh sẽ ít hơn, lúc này mới phản ứng, đây là hố người tốt, bởi vì không biết người khác sẽ đưa ra bao nhiêu, mà còn chỉ có một lần cơ hội, coi như viết ít thôi thì sẽ mất phần
Nhìn như đơn giản chỉ là viết vài con số, mấy người đã phải đắn đo suy nghĩ mất hơn 20 phút, Triệu Cần đã muốn mở miệng giục Trần Đông thì lúc này mới thu đủ tờ giấy của mọi người
Trần Đông mở ra xem, Triệu Cần không tiện xích lại gần xem, nhưng nhìn sắc mặt của Trần Đông, mấy người báo giá chắc cũng được
"Cảm ơn mấy ông chủ đã đến ủng hộ, hôm nay con cá này cũng đã tìm được chủ nhân của nó..
"Đừng nói nhiều, mau báo ai giá cao nhất đi
Ngô Tổng bất mãn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.