Dị Giới Thương Nhân

Chương 12: Lần đầu tiên kinh doanh




Chương 12: Lần đầu kinh doanh
Chiều tối hôm đó, Lư Anh đang ngẩn ngơ đứng trong nhà, mắt dõi theo màn mưa lất phất, lòng miên man tính toán thì thấy Lý Tiểu Hoa chạy nhanh về, tay không ngờ cầm theo một con cá trắm đen dài bằng cả gang tay
Một ngọn cỏ xanh biếc x·u·y·ê·n qua mang cá, buộc lại làm quai x·á·ch, Lý Tiểu Hoa tay xách cá đung đưa trước sau, vui sướng khôn tả
Lý An chẳng thèm để ý con cá trắm, mặt mày giận tím, đợi Lý Tiểu Hoa vừa bước vào nhà liền sấn sổ xách tai cô bé lên, truy hỏi: “Áo phao ta làm cho tỷ đâu
Không phải đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được c·ở·i ra sao?”
Lý Tiểu Hoa cũng chẳng phải dạng vừa, lập tức đ·ả·o k·h·á·c·h t·hà·n·h ch·ủ, tay trái không cầm cá, vặn n·g·ư·ợ·c lỗ tai Lý An lên cao: “Mấy ngày không đ·á·n·h đệ đệ liền làm phản à
Có tin ta k·é·o đ·ứ·t lỗ tai đệ cho con tiểu Hoàng ăn không hả?”
Lý An người ngợm yếu như cọng b·ún, làm sao có sức c·h·ố·n·g cự tên đại ma vương này, hắn đành nhẫn nhịn: “Tỷ bình tĩnh đã, có gì bỏ tay ra rồi nói
Thân thể đệ yếu lắm, cẩn t·h·ậ·n đ·ứ·t tai thật đấy, đến lúc đó m·á·u lại chảy ra như n·ướ·c l·ũ sông Bạch Vân ngoài kia.”
Lý Tiểu Hoa tưởng tượng đến cảnh cái tai đ·ứ·t l·ì·a của đệ đệ cuồn cuộn tuôn ra cơ man là m·á·u thì trong lòng có chút ghê sợ, do dự một chút rồi cũng buông bàn tay gầy trơ x·ư·ơ·n·g ra khỏi tai Lý An
Cô hắng giọng một cái, th·e·o thói quen bắt chước người lớn trong thôn: “Trời đất có trên có dưới, con người cũng vậy, đệ là tiểu nhân, ta là đại nhân, tiểu nhân phải nghe lời đại nhân, rõ chưa?”
Quả thực là hổ xuống đồng bằng bị c·h·ó bắt nạt, Lý An xoa xoa cái tai đỏ rần, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa
Lý Tiểu Hoa khoanh tay trước n·g·ự·c nói tiếp: “Sáng nay ta mặc cái áo phao tới khoe với bọn Tiểu Hoa, Tiểu Minh, ban đầu chúng nó còn cười ta trông ngu ngốc, nhưng sau khi thấy ta biểu diễn khả năng không cần bơi vẫn n·ổi tr·ê·n mặt nước thì liền kinh ngạc thán phục không thôi, đứa nào cũng đòi thử một lần
Cuối cùng Tiểu Minh không nhịn được, dùng con cá trắm này đổi lấy áo phao của ta
Lúc đầu ta còn hơi do dự, nhưng nghĩ lại chỉ là cái áo phao thôi mà, đệ suốt ngày ở nhà rảnh rỗi, muốn làm bao nhiêu cái mà chẳng được, nên ta đổi luôn.” Lý Tiểu Hoa vẫn rất đắc chí, ra vẻ mình vừa vớ được món hời lớn, cười híp mắt nói
“Áo phao chứ không phải áo ngao!” Lý An nhỏ giọng nhắc nhở, không dám dẫm vào vết xe đổ mà p·h·ê b·ìn·h Lý Tiểu Hoa nữa
“Ừ
Đệ mau làm thêm cho ta mấy cái áo ngao đi, mai ta lại mang đi đổi cá với bọn Tiểu Hoa, thấy bộ dạng hôm nay của chúng nó là cũng muốn đổi lắm, nhưng khổ nỗi chẳng bắt được con nào.” Lý Tiểu Hoa vỗ vai Lý An một cái, giao nhiệm vụ xong liền quay vào nhà lấy đ·a·o c·hẻ c·ủi để làm t·h·ị·t cá
Lý An gật đầu, một ý tưởng kinh doanh khởi nghiệp nhanh ch·ó·n·g nảy sinh trong đầu
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng Dương Siêu gọi với vào
“Nhị Ngưu
Tam Ngưu
Tứ Ngưu!” Dương Siêu đứng trước cửa nhà không vào, gào giọng như đang tập đếm số
Lý An không hiểu tên này giở trò gì, đành phải nhanh c·h·ó·n·g chạy ra xem
Dương Siêu cười toe toét, giơ xâu cá trên tay lên: “Hôm nay ta bắt được nhiều cá lắm, cho ngươi hai con này.”
Nói xong, hắn tháo từ xâu cá xuống hai con cá rô đưa cho Lý An
Hai con cá chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, không phải lớn nhất trong xâu hơn mười con, nhưng chắc chắn không phải nhỏ nhất
Khi Lý An nh·ậ·n lấy cá, chúng còn quẫy mạnh không thôi, nếu không có Dương Siêu kinh nghiệm giúp sức, một khi để chúng rơi xuống nước thì có mà bắt đằng trời
Lý An không kh·á·c·h s·áo nh·ậ·n lấy cá, chẳng nói chẳng rằng kéo Dương Siêu vào nhà
Sau đó, hắn gọi cả Lý Tiểu Hoa tới, ba người ghé đầu vào nhau bàn bạc hồi lâu, trông có vẻ rất kịch l·i·ệ·t
Đêm đó Dương Siêu ngủ lại nhà Lý An, ba người thức trắng đêm, đến sáng hôm sau trước mặt đã bày ra một chồng mười bốn cái khung gỗ cây Nhu
Lý An đứng dậy vươn cái lưng tưởng chừng như sắp gãy đôi, hắng giọng nói: “Hai người nghe kỹ câu này cho ta
Cái khung gỗ này gọi là áo phao, làm thủ c·ô·n·g từ gỗ cây Nhu lâu năm, đeo vào dù không biết bơi cũng không sợ chìm, bình thường mặc cũng không ảnh hưởng đến cử động
Một chiếc áo phao đáng giá cả m·ạ·n·g người này chỉ bán có một đồng tiền, cũng có thể đổi bằng tôm cá, lương thực
Một đồng tiền đổi cả m·ạ·n·g, quá hời
Không mua nhanh là hết hàng đấy, hết thì phải đợi cả tuần mới có!”
Dương Siêu giơ cao tay p·h·á·t b·i·ể·u: “Không phải một đêm chúng ta có thể làm được mười mấy cái khung sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao lại phải đợi cả tuần?”
Chưa đợi Lý An t·r·ả lời, Lý Tiểu Hoa đã gh·é·t bỏ nhìn sang: “Đồ ngốc
Nói thế thì làm sao bọn Tiểu Hoa kia vội vội vàng vàng đi mua được chứ.”
Lý An gật đầu, cảm giác mình giống như đám đa cấp mặc quần tây đóng thùng đi l·ừ·a đ·ả·o, nhưng vì miếng cơm manh áo nên cũng chẳng còn cách nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn gật gù: “Tỷ tỷ nói đúng lắm, cái này gọi là tạo sự khan hiếm để thúc đẩy quyết định của k·h·á·ch hàng
Giờ hai người chia làm hai nhóm, Lý Tiểu Hoa cầm bảy cái áo phao nhỏ đi l·ừ·a… à không
Đi bán cho mấy đứa nhỏ đang ngày ngày đối mặt với nguy cơ c·h·ế·t đuối
Còn Dương Siêu thì cầm bảy cái áo phao lớn đi bán cho mấy người ngư phu trong thôn.”
“Nhớ kỹ, nếu có ai nghi ngờ tác dụng của áo phao thì lập tức nhảy xuống nước thị phạm cho bọn hắn xem.” Lý An dặn dò thêm
Dương Siêu và Lý Tiểu Hoa gật đầu lia lịa, lại bàn bạc thêm một chút rồi lĩnh m·ệ·n·h rời nhà, tay xách theo một đống khung gỗ cây Nhu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ thầm tính, những khung gỗ này đều là tự mình làm, gỗ cây Nhu thì cứ ra trước cửa cúi xuống nhặt là có, nếu dùng chúng để đổi cá thì đúng là hời to rồi
Lý An mỉm cười nhìn theo hai bóng lưng đi khuất, hắn cũng không hy vọng mấy khúc gỗ được mình gọi bừa là áo phao này thực sự bán được bao nhiêu tiền hay đổi được bao nhiêu cá
Chẳng qua là vì quá rảnh rỗi nên mới k·i·ế·m việc cho mình làm thôi
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khung gỗ này trong lúc nguy cấp thực sự có thể cứu m·ạ·n·g người, có lẽ đổi được chút cá tôm cũng không khó
Nhưng muốn dựa vào cái này để k·i·ế·m ăn lâu dài thì đừng hòng, dù sao một cái khung gỗ thì ai mà chẳng làm được
Cơn bão dường như đã qua, mây đen tản bớt, chân trời lờ mờ xuất hiện những tia sáng nhạt nhòa
Gió bão đã ngớt gào thét, mưa cũng gần như tạnh hẳn, thỉnh thoảng chỉ rơi vài hạt bụi, chỉ có vô số dòng n·ướ·c l·ũ đục ngầu mùi đất vẫn không có dấu hiệu rút đi, thậm chí mực nước còn dâng cao hơn dù trời không mưa
Trời còn chưa tối hẳn, Lý Tiểu Hoa và Dương Siêu đã nối đuôi nhau trở về
Lý An chờ cả buổi, hào hứng ra đón, quả nhiên kết quả kinh doanh không làm hắn thất vọng
Lý Tiểu Hoa bán được ba chiếc áo phao tự chế cho đám trẻ con trong thôn, đổi được hai con cá bé xíu bằng hai ngón tay, còn một tên đang khất nợ vì cả ngày không bắt được con nào
Thực ra khi Lý Tiểu Hoa mang áo phao ra thì đứa nào cũng muốn đổi, nhưng khổ nỗi chỉ có hai đứa bắt được cá thôi
Còn Dương Siêu chỉ bán được hai chiếc áo phao, nhưng người mua lại là ngư phu, họ không dùng tiền mà dùng cá để đổi
Lúc Dương Siêu trở về, hai tay xách hai con cá trắm dài bằng cả cánh tay, miệng cười không khép lại được
Chứng kiến sáng kiến của mình đổi được nhiều thức ăn như vậy, Lý An vui sướng như nhặt được vàng, nhưng hắn biết những kh·á·c·h hàng hôm nay đổi áo phao chẳng qua là vì nhất thời hứng thú, trầm trồ trước c·ô·n·g dụ·n·g của nó, sang ngày hôm sau muốn bán tiếp thì khó lắm
Thực tế chứng minh suy đoán của Lý An không sai chút nào, chẳng bao lâu người trong thôn đã tự làm cho mình những chiếc áo phao tương tự, thậm chí nhiều người còn làm tốt hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.