Chương 32: Lỗ Túc
Lý An ngẩn người, trong lòng không ngừng do dự, cuối cùng đành uể oải thở dài: “Đa tạ tiểu thư ban thưởng, tiểu nhân vô công bất thụ lộc, thực sự không dám uống đồ quý như vậy.”
“Hừ
Ta cho thì ngươi cứ uống, còn quý với không quý cái gì?!
Tên nô bộc nhà ngươi được lắm, đây là cãi lời chủ nhân hay sao.” Vương Như Sương nhíu chặt lông mày, giọng nói có chút tức giận
Lý An chỉ có thể cười khổ không đáp
Thiếu niên áo đen bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa, hắng giọng: “Ngoài này nóng quá, Sương Sương, chúng ta mau vào thư phòng thôi
Ta còn đem tới bánh hoa đào mà muội thích nhất nữa đấy!”
“Bánh hoa đào??!!
Sao Túc ca không nói sớm, chúng ta mau vào ăn bánh hoa đào
Mau
Mau lên!” Vương Như Sương hai mắt toả sáng như sao, vội vàng kéo ống tay áo thiếu niên áo đen chạy vào trong thư phòng
Thiếu niên áo đen mặc kệ bản thân bị thiếu nữ lôi sồng xộc đi, bình thường lấy võ công của hắn thì dù là voi lớn trâu già cũng đừng hòng làm hắn động đậy
Hắn quay đầu lại, ánh mắt âm u nhìn chòng chọc Lý An, khóe miệng khẽ nhếch lên
Không thể không nói kẻ này dù tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt âm u, khí chất lạnh lẽo, quanh người lúc nào cũng dày đặc sát khí, cũng không biết y đã trải qua những chuyện gì mà lại trở nên như vậy
Lý An thấy thiếu niên áo đen liếc nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt như rắn độc của hắn, chỉ là không ai biết sắc mặt của Lý An lúc cúi đầu xuống đã trở nên sắc lạnh như đao
Biểu cảm này, vô cùng giống cái đêm nọ trên đỉnh đồi vô danh, một đứa trẻ mắc bệnh hen yếu ớt đã lập mưu giết chết tên thợ săn lòng lang dạ sói để trả thù cho phụ thân
Đã tới Vương gia được 5 năm, Lý An cũng không còn là đứa trẻ cái gì cũng không biết như lúc vừa tới nữa
Vùng đất mà hắn đang ở tên là An Nhạc Huyện, một trong 108 huyện của Ngũ Linh Quốc, còn như thông tin cụ thể hơn thì Lý An bó tay chịu chết
Chỉ biết là Ngũ Linh Quốc vô cùng rộng lớn, chỉ riêng một cái An Nhạc Huyện thôi cũng rộng không biết bao nhiêu vạn dặm mà kể, trong đó khắp nơi hiểm địa trùng trùng, sông sâu núi cao đâu đâu cũng có
Xét trong 108 huyện của Ngũ Linh Quốc, An Nhạc Huyện chỉ là một huyện nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh, trung tâm kinh tế, chính trị, văn hoá của An Nhạc Huyện chính là huyện thành, người ta thường gọi là An Nhạc Thành
An Nhạc Thành là một toàn thành có hơn 1 vạn nhân khẩu sinh sống, nằm ở trung tâm An Nhạc Huyện, có thể nói hơn nửa dân cư trong huyện đều tụ tập trong toà thành trì này, náo nhiệt tới mức độ nào có thể tưởng tượng được, từ nơi đây cưỡi ngựa đi về hướng bắc gần nửa ngày chính là Thạch Thôn hẻo lánh heo hút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên trong An Nhạc Thành có 2 cỗ thế lực giang hồ làm bá chủ, một cái tên là Kim Đao Bang, một cái tên là Huyết Linh Môn, mỗi một thế lực đều có mấy ngàn bang chúng, môn đồ, thực lực cực mạnh, dù là huyện lệnh lão gia được triều đình sắc phong cũng phải nhún nhường bọn hắn ba phần
Nói không ngoa thì Kim Đao Bang cùng với Huyết Linh Môn chính là địa đầu xà của An Nhạc Huyện này, ở nơi này trời cao đất lớn cũng không lớn bằng tiếng nói của bọn hắn
Tuy nhiên một núi không thể có hai hổ, Kim Đao Bang cùng với Huyết Linh Môn minh tranh ám đấu nhiều năm, người chết không biết bao nhiêu mà kể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tất nhiên đây chỉ là những gì Lý An nghe ngóng được từ khắp nơi mà thôi, cụ thể thế nào hắn cũng không thể biết được
Quay trở lại thân phận của thiếu niên áo đen, người này tên là Lỗ Túc, năm nay vừa tròn 17, là con nuôi đồng thời cũng là đại đệ tử của bang chủ Kim Đao Bang, Kim Đao Tôn Hàn
Lô Túc tuổi còn nhỏ nhưng võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạc, xưa nay ra tay là thấy máu, danh khí trong giang hồ An Nhạc Huyện không nhỏ chút nào, được mọi người tôn kính đặt cho biệt hiệu là Hắc Tuấn Long
Cộng thêm uy thế có một không hai của Kim Đao Bang ở An Nhạc huyện này, Lỗ Túc có thể nói là nhân vật hàng đầu, dù có là người của triều đình muốn động vào một sợi tóc của hắn cũng là khó như lên trời
Một người như vậy ở trước mặt Vương Như Sương lại suốt ngày giả vờ giả vịt ngắm hoa thưởng trà, ăn nói nho nhã lịch sự, đến chơi lúc nào cũng quà cáp đầy tay, không cần đoán cũng biết y có tình ý với Vương Như Sương rồi
Nói đi cũng phải nói lại, Vương Như Sương hoàn toàn xứng đôi với Lỗ Túc
Phụ thân của Vương Như Sương, Vương Tài là đệ đệ kết nghĩa của bang chủ Kim Đao Bang, Lỗ Túc phải cung kính gọi hắn một tiếng sư thúc
Thân phận của Vương Tài không hề đơn giản, biệt hiệu của hắn trên giang hồ là Song Kim Quyền, một thân quyền pháp gia truyền đã luyện tới mức xuất thần nhập hoá
Đồng thời Vương Tài cũng là nhị bang chủ của Kim Đao Bang, chuyên phụ trách việc vận chuyện hàng hoá dọc theo Bạch Vân Giang, để dễ hình dung thì 7 thành tiền tài của Kim Đao Bang đều do một tay Vương Tài kiếm về, có thể tưởng tượng được thân phận của Vương Tài lớn tới mức nào
Sở dĩ một người như vậy lại tới Thạch Thôn này làm một cái trưởng thôn tầm thường, xây nhà cất cửa ở đây cốt cũng là để thuận tiện hộ tống đội thuyền xuôi dòng Bạch Vân Giang mà thôi
Dù sao An Nhạc Thành cách Bạch Vân Giang không gần, cứ đi đi lại lại cũng đủ làm cho ngươi ta mệt chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Như Sương là con gái độc nhất của Vương Tài, thân phận không hề có nửa điểm thua kém so với Lỗ Túc
Cộng thêm nàng ta trời sinh có nhan sắc thiên kiều bá mị, tới mức từng một một đạo sĩ đắc đạo vân du tứ hải đi ngang qua nơi đây, thấy nàng ta đang cúi người hái hoa liền thốt lên rằng: “Mắt kia trong làm bầu trời thẹn không bằng, miệng kia cười làm ngàn vạn hoa tươi thất sắc.”
Cũng từ đó trở đi Vương Như Sương được gọi là đệ nhất mỹ nhân An Nhạc Huyện, chỉ là Vương Tài quản con gái quá kỹ, bình thường không cho cô rời khỏi cửa nửa bước thành ra không có mấy người từng hân hạnh được nhìn thấy dung nhan làm cho ngàn vạn bông hoa cúi đầu là như thế nào
Dù vậy cũng không ngăn được danh tiếng của Vương Như Sương nổi như cồn
Việc Lỗ Túc theo đuổi Vương Như Sương cũng chẳng có gì không hợp lý, trưởng bối hai bên đều ngấm ngầm ủng hộ, người bên ngoài đều gọi bọn hắn là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, trời đất tác hợp
Vương Như Sương lôi kéo Lỗ Túc vào thư phòng, đám nô bộc hầu cận vội vàng chạy theo, Lý An cũng nhanh lấy lại tinh thần, sải bước đi theo đám người
Chưa đi được bao xa, Lỗ Túc giống như sực nhớ ra cái gì, quay người lại nói: “Ngươi đi lấy ít nước cho ngựa của ta uống, nhớ kỹ phải lấy nhiều mấy thùng, vẩy nước lên người để hạ thân nhiệt cho nó
Nói cho ngươi biết, con thiên Lý Mã này là cha ta khó khăn lắm mới có thể mua được từ kinh thành, lỡ nó có đau ốm gì thì trăm cái mạng quèn của ngươi cũng chẳng đủ để đền vào đâu.”
“Túc ca yên tâm, Lý An vốn xuất thân là người chăn ngựa, hắn sẽ không để ngựa của huynh bị làm sao đâu.” Vương Như Sương hồn nhiên vô tư quay người nói một câu rồi gấp gáp chạy vào thư phòng, nàng thèm bánh hoa đào tới mức không chờ đợi thêm được nữa rồi
Lý An nhìn theo hai người, cung kính: “Tiểu nhân nhớ kỹ!”
Lý Túc hơi nhếch miệng, quay người cùng Vương Như Sương vào trong thư phòng
Cạch một tiếng, hai cánh cửa thư phòng đóng mạnh lại, trong vườn hoa cũng chỉ còn Lý An lững thững đứng đấy
Đợi một chút, hắn cúi người nghiêng thùng gỗ, chầm chậm đổ hơn nửa thùng nước trong thùng vào gốc đoá cát tường đang nở rộ rồi cầm thùng gỗ đi tới giếng nước
Khoảng 15 phút sau, Lý An xách theo một thùng nước đầy đi tới chuồng ngựa, trên đầu nắng nóng như thiêu làm cho hắn mệt lử, khắp ngươi mồ hôi chảy như mưa
Ngựa của Lỗ Túc là một con bảo mã toàn thân đen tuyền như mực, hai con mắt to trợn tròn lớn như chuông đồng, dáng người thon dài, bốn chân thẳng tắp, chỉ cần là người hiểu về ngựa đều biết đây là giống thiên lý mã một ngày chạy được trăm dặm, có tiền cũng khó cầu được
Bên cạnh con hắc mã, một thiếu niên mặc một bồ áo bào đen đang chắp tay mà đứng, hắn đưa lưng về phía Lý An, bên hông đeo một thanh trường đao vỏ bạc vô cùng bắt mắt
Nghe tiếng bước chân, thiếu niên áo đen chầm chậm quay người lại, mặt không biểu cảm, giọng điệu không rõ vẫn là châm chọc hay là tò mò
“Nghe Sương Sương nói ngươi luyện quyền pháp?”