Dị Giới Thương Nhân

Chương 45: Mất tích




Chương 45: Mất tích
Cuộc đời mỗi người, cơn mưa nào rồi cũng tạnh, dù có lớn đến đâu cũng sẽ có lúc chấm dứt, mây đen tan đi nhường chỗ cho ánh mặt trời rực rỡ
Cơn mưa lớn kéo dài hơn nửa ngày, cuối cùng nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến thành màn bụi lất phất, cả đất trời mờ ảo trong hơi nước trắng xóa
Bầu trời vừa nãy còn đen nghịt như chậu mực, mây đen cuồn cuộn như có hàng trăm hàng ngàn con rắn đang cựa quậy, vậy mà trong chớp mắt, mây đen tan hết, bầu trời sạch sẽ không một gợn mây, xanh ngắt một màu, vạn tia nắng như dòng chảy ánh sáng rực rỡ tuôn xuống đại địa, nhấn chìm vạn vật trong cảm giác ấm áp dễ chịu của cái nắng đầu thu
Đất trời sau cơn mưa thật trong sáng, sạch sẽ, mát mẻ và tươi đẹp
Khi đám mây đen cuối cùng tan đi cũng là lúc trận chiến trong Vương phủ kết thúc
Lúc Trương Cáp sắp bị nam tử cầm thiết phiến đánh bại, thuộc hạ Vương phủ cũng đã chết gần hết thì Lỗ Túc kịp thời tới cứu viện
Lỗ Túc có biệt hiệu trên giang hồ là Hắc Tuấn Long, cưỡi hắc mã, mặc hắc bào, cầm phương thiên họa kích dài gần 3 mét
Hắn một mình một ngựa xông thẳng vào Vương phủ, trước giết hơn mười hắc y nhân, sau đó đại chiến mấy trăm hiệp với nam tử cầm quạt sắt
Cuối cùng, hai bên đánh ngang tài ngang sức, nhưng Trương Cáp vẫn luôn rình rập bên cạnh
Lão bị thương không nhẹ nhưng ra tay nào cũng chí mạng, nam tử cầm quạt sắt chỉ có thể rút lui
Trương Cáp bị thương không nhẹ, mặt mày tái nhợt, khóe môi đầy máu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Lỗ Túc định đuổi theo, lão vội ngăn lại: "Lỗ công tử chớ đuổi theo
Tên mặt trắng kia sợ người Kim đao Bang đuổi tới nên mới chạy trốn, chứ thực ra hắn không bị thương nặng
Hơn nữa bên cạnh hắn còn nhiều thuộc hạ hung hãn, không sợ chết
Công tử đuổi theo chỉ sợ gặp nguy hiểm
Lỗ Túc ghìm cương, mặt không vui nhưng không dám đánh cược tính mạng, hắn nhảy xuống ngựa, dựng mạnh phương thiên họa kích xuống đất
Bịch một tiếng, ngay cả thuộc hạ đứng cách đó một đoạn dài cũng cảm nhận được mặt đất rung nhẹ
Hắn cao lớn, ít nhất cũng hơn 1m9, vậy mà đứng bên phương thiên họa kích lại thấp hơn một đoạn
Thân kích lớn bằng cổ tay, dường như làm bằng gỗ pha kim loại, màu sắc tối tăm, khắc hình kim long đoạt châu, mỗi vẩy rồng, vuốt rồng đều rõ ràng, sinh động như thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỗ tiếp giáp giữa mũi kích và thân kích khắc vòng cổ tự không ai hiểu
Đầu kích gồm mũi kích sáng bóng cực kỳ sắc bén, hai bên là hai lưỡi cong hình sừng rồng
Giữa mũi kích khảm một viên bảo thạch đỏ au như máu tươi, trông quỷ dị
Phương thiên họa kích này nổi danh không chỉ ở An Nhạc Huyện mà trong toàn bộ Ngọc Châu, thậm chí cả Ngũ Linh Quốc, là một trong 108 thần khí của giang hồ Ngũ Linh Quốc, dù chỉ xếp hạng 104 nhưng cũng đủ quý giá
Qua đó có thể thấy Lỗ Túc không hề tầm thường
Ngũ Linh Quốc có 8 châu, Ngọc Châu chỉ là một châu bình thường ở phía bắc, Ngọc Châu có 39 huyện, An Nhạc Huyện chỉ là một huyện hẻo lánh, Kim đao Bang chỉ là một thế lực hạng ba tầm thường
Nhưng trong thế hệ trẻ tuổi giang hồ hiện nay, nhắc tới Lỗ Túc không ai dám coi thường
Lỗ Túc có lý do để kiêu ngạo, và quả thực hắn rất kiêu ngạo
Có lẽ chỉ với nghĩa phụ Kim đao Tôn Hàn hắn còn có chút kính ý
"Bọn vô dụng, để người ta đánh tới tận nhà mà còn rụt đầu làm rùa
Nếu không nể tình Sương nhi, ta đây còn lâu mới tới cứu
Lỗ Túc lắc đầu, nhìn Trương Cáp cười mỉa mai
Sau khi tổng bộ nhận được bồ câu đưa thư của Vương phủ, hắn đã một mình một ngựa phi thẳng tới đây, may mà còn kịp cứu
Trương Cáp mặt trắng bệch, không biết là do bị thương hay tức giận
Tr·ê·n người lão lúc này vô số vết c·ắ·t, đều là vết nhỏ không động đến gân cốt nhưng chi chít khắp người khiến người ta sợ hãi
Đây là do những cây đ·a·o nhỏ ở mũi quạt sắt c·ắ·t ra
"Đối phương không phải hạng vô danh tiểu tốt
Cây quạt sắt trong tay hắn là Phong Ma Phiến, đứng thứ 79 trong 108 thần khí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"79 ư?!", Lỗ Túc nhìn phương thiên họa kích trong tay, đột nhiên cảm thấy bất an
"Đúng rồi
Tiểu thư?
Trương Cáp chợt nhớ đến Vương Như Sương không biết đang ở đâu, hốt hoảng hét lên rồi chạy tới nhà bếp
Lỗ Túc nghe nói tới Vương Như Sương cũng lo lắng, vội đuổi theo
Hai người đều là kim huyết cảnh võ giả, tốc độ nhanh hơn ngựa chạy, chớp mắt đã đuổi tới nhà bếp
Khi họ tới cửa, đúng lúc thấy một thiếu niên mặc quần áo nô bộc thập thò chui ra khỏi miệng chum nước ở cửa bếp
Mặt mũi hắn sợ hãi méo xệch, đ·ũ·n·g q·u·ầ·n sớm đã ướt sũng nước
Trương Cáp tóm lấy tên nô bộc, vội hỏi: "Ngươi có thấy tiểu thư không
Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu lia lịa
Nhưng ngay sau đó hắn vội bổ sung: "Không thấy, nhưng có nghe thấy
Lúc nãy tiểu thư và Lý An vào nhà bếp, sau đó hình như mở cửa đi đâu rồi
Quái lạ, trong đó còn có cửa nào nữa đâu?
Nói rồi hắn ngó nghiêng vào trong bếp, quả thực không thấy cánh cửa nào khác
Trương Cáp đang thở phào thì tên nô bộc lại nói: "Sau khi tiểu thư đi không lâu thì có một người nữa vào, cũng mở cửa đi rồi
Là giọng phụ nữ, tiểu nhân nghe rất lạ tai, không đoán ra được là ai
Trương Cáp nhớ tới nữ nhân mặc đồ đen đuổi theo tiểu thư, lòng lập tức chùng xuống, vội chạy vào bếp, lão quen thuộc đẩy giá gỗ, dùng chìa khóa mở cửa sắt rồi cùng Lỗ Túc chạy vào
Dù là bọn họ thì trong đường hầm tối đen như mực cũng chẳng thấy gì, nhưng vì lo lắng nên chỉ cắm đầu chạy
Họ chạy mãi, khoảng 20 phút sau thì thấy ánh sáng ở cuối đường hầm
Vì ở trong bóng tối quá lâu, con mắt nhìn vào lối ra như nhìn vào cánh cửa dẫn tới thế giới bên kia, không thấy chân thật
Họ ra khỏi đường hầm, đợi mắt quen với ánh mặt trời ch·ói chang rồi nhìn quanh
Lối ra của đường hầm nằm tr·ê·n vách đá ch·e·o leo, phía trước là một tảng đá nhô ra khoảng 2m, xung quanh đều là vách đá dựng đứng, bên dưới là rừng cây dày đặc như tấm t·h·ả·m
Nơi này ít cũng phải cao hơn rừng cây bên dưới mười mấy mét, muốn rời khỏi không đơn giản
"Sương nhi chạy trốn ra từ đường hầm này sao
Lỗ Túc đứng ở rìa tảng đá, cúi đầu nhìn xuống
Trương Cáp chỉ gật đầu
"May mà có Lý An hộ tống tiểu thư, nếu không leo xuống vách đá này cũng đủ lấy m·ạ·n·g tiểu thư
Trương Cáp lẩm bẩm, thầm may mắn đã dạy võ c·ô·ng cho tiểu t·ử họ Lý
Lỗ Túc nhìn rừng cây rồi quay vào nhìn đường hầm phía sau, nói: "Đường hầm này dài thật
"Đây là đường hầm tự nhiên, lão gia mới xây Vương phủ ở đây
Giờ không biết tiểu thư ở đâu, ngươi leo xuống tìm tiểu thư, ta về gọi người tới khu rừng bên dưới tìm
Trương Cáp quay đầu nhìn Lỗ Túc, hỏi ý kiến
Thấy Lỗ Túc gật đầu, lão vội chạy vào đường hầm trở về Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.