Sau một đêm nghỉ ngơi, Nguyên Chanh cảm thấy cơ thể đã hồi phục khoảng bảy, tám phần Cô không bị thương, mà chỉ là tiêu hao quá nhiều sức lực Thanh niên trẻ, tiêu hao thể lực chỉ cần ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi một giấc là có thể hồi phục Còn về năng lượng, khả năng hồi phục của cô lại nhanh hơn hẳn các Triệu Hồi Sư khác, không biết là do tác động của trò chơi hay do việc khế ước quá nhiều ma vật, nhưng dù là lý do nào thì lợi ích vẫn thuộc về cô Đã hồi phục gần như hoàn toàn, sau bữa sáng, Nguyên Chanh đề xuất muốn ra chiến đấu tại phòng tuyến Gorakhpur Ngồi không cũng chán, thà đi giết quái vật còn hơn Cô vẫn chưa thấy Quái Vật Bùn, lần này cô muốn thử xem tấn công bằng băng và lửa trên chúng có thực sự hiệu quả như lời đồn không Chỉ huy Chu đã ra chiến trường chỉ đạo trận chiến tại phòng tuyến Gorakhpur, người phụ trách cao nhất tại đại sứ quán lúc này là Đại sứ Phàn Nghe nói Nguyên Chanh muốn ra chiến trường, Đại sứ Phàn khuyên nhủ cô nên nghỉ ngơi thêm Không phải ông không tin vào khả năng của Nguyên Chanh, ông cũng đã xem qua video trận chiến của cô trên diễn đàn, vừa tự hào vừa lo lắng Dù người khác có khen cô mạnh mẽ đến đâu, nhưng trong mắt những người lớn tuổi ở Trung Châu, dù mạnh mẽ thì cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới thành niên, còn đang đi học Người nhà vẫn là người nhà, họ luôn muốn bảo vệ con cái của mình Ở nơi đất khách quê người thế này, một cô gái trẻ như Nguyên Chanh dốc sức chiến đấu bằng cả mạng sống nên họ càng mong cô nghỉ ngơi kỹ lưỡng Dao sắc không gọt được lâu nếu không mài, lúc đi học có mệt mỏi thì cùng lắm ngủ gật trong lớp, nhưng nếu thiếu tỉnh táo trong trận chiến, hậu quả có thể là mất mạng Lời khuyên của Đại sứ xuất phát từ sự quan tâm, và Nguyên Chanh cũng nhận ra rằng tốc độ hồi phục của mình quá nhanh sẽ dễ gây chú ý, nên quyết định nghỉ thêm nửa ngày để đảm bảo thể lực và năng lượng đã thực sự đầy đủ Có thêm thời gian rảnh, Nguyên Chanh bắt đầu quan tâm đến tình hình của những người sống sót được giải cứu, đặc biệt là đám trẻ Không biết chúng ra sao rồi Chân Hân cho cô biết rằng, những người sống sót vẫn đang được chữa trị tại đại sứ quán Chính phủ Nam Châu chưa có biện pháp an trí cho họ, mà đa số người sống sót đều là trẻ em, nhiều em còn bị thương nặng Mất gia đình, mất nhà cửa, giờ nếu để chúng rời đi thì chỉ có con đường chết Người nói xót xa, kẻ nghe cũng bùi ngùi Không có gì lạ khi dân làng Gorakhpur dù biết nguy hiểm vẫn không chịu rời đi, bởi họ chẳng có nơi nào để đi nữa cả Dù tình hình ở Nam Châu không thể thay đổi, nhưng vẫn có tin tốt “Có một thanh niên tên là Singh, sáng nay đã khế ước với một con Hướng Dương Nhỏ hoang dã, trở thành Triệu Hồi Sư.” Chân Hân nói. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hướng Dương Nhỏ là một ma vật khá yếu, nếu có lựa chọn, hầu như không Triệu Hồi Sư nào chủ động khế ước với chúng Nhưng việc trở thành Triệu Hồi Sư cũng có nghĩa là Singh có thiên phú, và điều này đã giúp cậu ta vượt qua được rất nhiều người khác Nguyên Chanh vẫn nhớ đến thanh niên này, suýt chút cậu ta nữa đã bị Quái Vật Miệng Lớn xé xác Lúc rút lui khỏi làng, cậu ta còn dũng cảm đứng ra yêu cầu được chiến đấu khiến cô có ấn tượng khá tốt Buổi chiều, khi chuẩn bị ra phòng tuyến Gorakhpur, Nguyên Chanh lại gặp Singh Cậu ta cũng muốn ra chiến trường, trực thăng của Trung Châu đã tiện đường đưa cậu ta đi cùng Nhìn Singh rõ ràng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dù đã trở thành Triệu Hồi Sư và cơ thể đang dần được cường hóa nhờ năng lượng, nhưng ảnh hưởng của việc mất máu quá nhiều vẫn khiến khuôn mặt cậu ta trắng bệch Thấy Nguyên Chanh, nụ cười rạng rỡ ngay lập tức nở trên khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, đôi mắt nâu sẫm đầy tôn kính hướng về cô Cạnh đó, những cô gái và trẻ em đến tiễn cũng sáng bừng đôi mắt khi thấy cô, kéo váy định quỳ xuống cầu nguyện Nguyên Chanh vội vàng ngăn lại Lúc trước tình hình nguy cấp còn có thể thông cảm, nhưng bây giờ ở đại sứ quán Trung Châu mà mấy đứa nhỏ này lại quỳ lạy cô như thần linh, có cả nhân viên đại sứ quán ở đây nữa, cô biết ăn nói sao với đồng bào mình Singh có chút từng trải, từng làm việc ở "thành phố lớn" nên nhanh chóng nhận ra Nguyên Chanh không thoải mái, liền bảo lũ trẻ về trước Mọi người đến đây là để tiễn Singh, nhưng bây giờ bọn trẻ chẳng thèm để ý đến cậu ta nữa, chỉ quay lại nhìn Nguyên Chanh đầy lưu luyến, nhất là cô bé nhỏ với cánh tay băng bó, ánh mắt như muốn nói điều gì đó Nguyên Chanh cũng nhớ cô bé ấy, bị Quái Vật Miệng Lớn cắn đứt tay nhưng vẫn cố gắng bảo vệ những người khác Cô không chắc khi nào mình sẽ quay lại từ phòng tuyến, và liệu có thể gặp lại lũ trẻ này không Sau một thoáng đắn đo, Nguyên Chanh gọi tên cô bé: “Sarah.”
Đôi mắt cô bé sáng lên, còn chị gái của Sarah – Nikkasha – thì đầy vẻ ngưỡng mộ, thần lại nhớ tên em gái cô bé Nguyên Chanh vẫy tay, Sarah ngay lập tức ôm cánh tay bị thương chạy đến Tay cô bé vẫn chưa lành hẳn, phải dưỡng thêm một thời gian nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nguyên Chanh đưa cho cô bé một ít kẹo, bảo cô chia cho các bạn khác, rồi hỏi: “Em muốn nói gì với chị à?”
Sarah ngước mắt lên, đôi mắt trong veo tràn đầy tin tưởng, giọng nói nhẹ nhàng: “Thần ơi, Người sẽ đưa Umi đến Thần Quốc phải không?”
Nguyên Chanh hơi bất ngờ: “Umi là ai?”
“Là em trai của em.” Sarah cúi đầu, buồn bã nói: “Em đã cõng nó, nhưng em không bảo vệ được nó Umi đã chết rồi, mẹ em nói thằng bé sẽ không phải chịu khổ nữa Nhưng Umi còn nhỏ quá, nếu không thể đến Thần Quốc, em sợ rằng linh hồn nó sẽ bị những linh hồn khác bắt nạt.”
Nguyên Chanh nhớ lại cái bọc mà Sarah cõng sau lưng lúc trước Nó im lìm không động đậy – đó chính là người em trai đã chết của cô bé Sự im lặng kéo dài khiến Sarah bắt đầu lo lắng Chẳng lẽ Umi không thể đến Thần Quốc sao Vậy thì linh hồn em trai cô bé sẽ ra sao “Em yên tâm.” Nguyên Chanh khẽ vuốt mái tóc khô xơ của cô bé, giọng nói dịu dàng: “Tất cả những linh hồn trong sáng và vô tội đều sẽ được gió đưa đến Thần Quốc.”
“Cảm ơn Người!”
Nụ cười tươi rói như hoa nở trên khuôn mặt Sarah, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng lệ Cô bé vừa cười vừa khóc, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Một cơn gió thoảng qua, khẽ vuốt ve khuôn mặt cô bé Nụ cười của Sarah càng thêm rạng rỡ Cô bé như nghe thấy tiếng nói non nớt của em trai đang thì thầm chào tạm biệt, bảo cô đừng lo lắng Ở Thần Quốc không có khổ đau, Umi sẽ sống tốt, rất tốt…
.. Trên trực thăng, Nguyên Chanh cảm nhận những ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình, chỉ biết thở dài: “Em không có gieo rắc mê tín dị đoan đâu.”
Chân Hân ngượng ngùng gãi mũi: “Chị biết, đó là một lời nói dối đầy thiện ý mà.”
Cô không biết phải nói sao với Nguyên Chanh rằng, cảnh tượng khi nãy thực sự rất có sức lay động Chính cô cũng suýt nữa muốn quỳ xuống cầu nguyện theo Nguyên Chanh xoa xoa thái dương, nghĩ đến lũ trẻ lại cảm thấy nặng trĩu trong lòng Chúng đã làm gì sai Chúng chẳng có lỗi gì, nhưng lại phải gánh chịu biết bao bất hạnh Từ phía bên kia, Singh chìa tay ra, trong tay cậu ta là một nắm hạt dưa Nguyên Chanh hơi ngạc nhiên, nhìn Singh với ánh mắt bối rối Cậu ta nở nụ cười hiền lành: “Người ăn đi.”
Đã nhận rồi, giờ trả lại thì không lịch sự lắm Nguyên Chanh liền đưa cho Chân Hân một nửa rồi từ tốn bóc thử một hạt Chân Hân nếm một hạt, phát hiện đó là hạt dưa sống, chưa rang chín, nhưng lại khá thơm Nguyên Chanh cũng thấy vị không tệ “Cậu kiếm đâu ra hạt dưa thế?” Chân Hân hỏi Cô chưa thấy đại sứ quán chuẩn bị hạt dưa, nếu có chắc cô đã mang cho Nguyên Chanh từ trước rồi Singh nhìn Nguyên Chanh đầy hy vọng: “Người có thích không?”
Nguyên Chanh gật đầu Hạt dưa khá to, ăn cũng ngon Singh cười tươi, triệu hồi Quyển Sách Khế Ước, ánh sáng lóe lên, trong tay cậu xuất hiện một con ma vật – Hướng Dương Nhỏ Cậu nhẹ nhàng xoa đầu ma vật khế ước của mình, dịu dàng nói: “Tiểu Quỳ, thần thích hạt dưa của em, nhả thêm đi.”
Hướng Dương Nhỏ nghe lời chủ nhân, "phụt" một cái, nhả ra thêm một đống hạt dưa Chân Hân: “…”
Nguyên Chanh: “…”
Mọi người trên trực thăng: “…”
Cả khoang đều im lặng Thấy mọi người đều có biểu tình không đúng lắm, Singh vội giải thích: “Tôi đã thử rồi, hạt dưa của Tiểu Quỳ có thể ăn, hơn nữa còn giúp hồi phục một ít thể lực!”
Hướng Dương Nhỏ còn có tác dụng này sao Nguyên Chanh kinh ngạc, cô còn chưa biết chuyện đó đấy Bản thân cô không thiếu năng lượng nên không cảm nhận rõ Cô liền đưa một ít hạt dưa cho một vệ binh bị thương nhẹ và đang thiếu sức Mọi người trên trực thăng hồi hộp nhìn vệ binh đó bóc hạt dưa, vì sợ ảnh hưởng đến hiệu quả nên ngay cả đồng đội cũng không dám giúp bóc “Có vẻ… có vẻ là có tác dụng.” Vệ binh cẩn thận ăn hết số hạt dưa, rồi ngập ngừng nói Chỉ huy của anh ta liền nghiêm túc hỏi: “Không phải có vẻ, mà chắc chắn chứ?”
Vệ binh lập tức đứng nghiêm: “Báo cáo, chắc chắn có tác dụng!”
Chân Hân liền dừng việc ăn hạt dưa, cảm thấy mình là nhân viên hành chính, không xứng với thứ này nên đưa hết cho Nguyên Chanh “Thật không ngờ trên diễn đàn không ai phát hiện ra chuyện này cả.” Chân Hân không kìm được mà cảm thán Không biết ai đó bâng quơ đáp lại: “Có ai nghĩ đến việc ăn hạt dưa của Hướng Dương Nhỏ đâu chứ.”
Ma vật này thường được dùng để tấn công quái vật Hố Đen, giống như cách Thạch Nhỏ nhờ vào chất dịch nhớt của nó vậy Da quái vật dày đến thế mà hạt dưa của Hướng Dương Nhỏ ném xuống cũng phải để lại vết lõm Ai dám nghĩ sẽ ăn thứ này chứ Ngay cả khi có ai đó từng nếm thử, chắc cũng chỉ vài hạt nên chẳng cảm nhận được tác dụng gì Singh nhìn mọi người đầy vô tội Những người không ăn là vì họ quá giàu, còn với những người đã quen sống trong cảnh đói khổ như cậu, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi Nguyên Chanh đưa tay xoa trán, bật cười Đúng là một sự nhầm lẫn tình cờ Cô cũng có Hướng Dương Nhỏ, nhưng vì khế ước với quá nhiều ma vật nên chưa dùng đến nó, càng không thể phát hiện ra bí mật của thứ hạt dưa này Nhưng có thể dự đoán rằng giá trứng ma vật Hướng Dương Nhỏ sẽ tăng mạnh trong thời gian tới Dù hiện tại hạt dưa của Hướng Dương Nhỏ chỉ có thể hồi phục một lượng thể lực rất nhỏ, phải ăn rất nhiều hạt mới cảm nhận rõ, nhưng ma vật có thể tiến cấp, nếu Hướng Dương Nhỏ được nâng cấp, khả năng hồi phục của hạt dưa cũng sẽ tăng lên Nguyên Chanh đã bắt đầu nghĩ đến việc nuôi dưỡng thêm Hướng Dương Nhỏ Cô cũng cần đến những hạt dưa có khả năng hồi phục thế này Trong khi mọi người vẫn đang trò chuyện, trực thăng đã đến căn cứ quân sự tạm thời ở sau phòng tuyến Nguyên Chanh và những người khác xuống máy bay, đã có người đến đón họ Quân đội Trung Châu gửi đến hỗ trợ không chỉ có vài chục người, từ hôm qua đến giờ, máy bay và xe vận tải liên tục chở thêm quân tiếp viện Phòng tuyến phần lớn là người Nam Châu, bao gồm quân đội chính phủ, các tổ chức vũ trang và cả những Triệu Hồi Sư tự do Nhưng lực lượng chiến đấu chủ chốt vẫn là quân đoàn vệ binh của Trung Châu Quái vật triều liên tục tấn công mà không ngừng nghỉ, tạo áp lực lớn lên phòng tuyến Những người vừa đến lập tức được giao nhiệm vụ, kiểm tra lại trang bị rồi nhanh chóng lên tiền tuyến Chỉ có Nguyên Chanh là không ai dám giao nhiệm vụ gì cho cô cả Chỉ huy Chu cầm loa hét khản cả giọng: “Nguyên Chỉ Huy, cô tự sắp xếp nhé!”
Nguyên Chanh: “…”
Nghĩ một chút, cô quyết định nhận nhiệm vụ đội ứng cứu: “Thông báo, chỗ nào không cầm cự nổi thì báo tôi.”
Vừa thông báo xong, yêu cầu cứu viện đã tới tấp gửi đến Nguyên Chanh mở Đôi Cánh Gió, lao ngay đến địa điểm đầu tiên Nơi này do quân chính phủ Nam Châu phụ trách, đang bị tấn công bởi một đám Quái Vật Bùn Nhiều chiến sĩ đã bị Quái Vật Bùn giữ chặt đôi chân, không thể di chuyển [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Để tránh làm đồng đội bị thương, Nguyên Chanh quyết định không dùng mũi tên lửa, mà bắn một mũi tên băng, đóng băng toàn bộ mặt đất Các chiến sĩ run rẩy nhưng vẫn nhanh chóng giúp đồng đội gỡ bỏ quái vật bám chặt trên người, dùng búa đập từng mảng băng Dù họ cũng bị đóng băng, nhưng chỉ cần về nghỉ ngơi là có thể hồi phục, còn hơn là bị quái vật nuốt chửng, chỉ còn lại bộ xương và mớ tóc Những người đồng đội đi thu dọn thi thể cũng chẳng biết được xương này là của ai Vừa giải nguy xong chỗ này, Nguyên Chanh lại tiếp tục bay đến điểm cứu viện khác Có lúc cô dùng Lưỡi Gió cuộn xoáy, có lúc căng dây cung, luân phiên sử dụng băng và lửa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô không đếm nổi mình đã tiêu diệt bao nhiêu quái vật, chỉ biết rằng mình cứ liên tục lao đến những nơi cần cứu viện Đội quân được cô cứu giúp đã hoàn toàn bị thuyết phục trước sức mạnh của cô, không chút nghi ngờ gì nữa Quân đoàn vệ binh Trung Châu cũng hết sức tự hào, vì cô là Triệu Hồi Sư của Trung Châu Trên diễn đàn người ta gọi cô là Thần Hộ Mệnh của Trung Châu, sức mạnh của cô khiến ai nấy đều cảm thấy an tâm tuyệt đối Trong khi đó, người Nam Châu thì ghen tị đến đỏ cả mắt Nếu Nam Châu cũng có một Triệu Hồi Sư mạnh mẽ như vậy thì tuyệt biết bao Chính phủ Nam Châu nghĩ, nếu họ có Triệu Hồi Sư mạnh như Nguyên Chanh, chắc chắn sẽ diệt sạch các thế lực vũ trang, không ai dám chống lại chính quyền nữa Các tổ chức vũ trang thì nghĩ, nếu có Nguyên Chanh, họ sẽ giành được bao nhiêu lãnh thổ nữa, có khi còn lật đổ chính quyền, lập nên chế độ mới Thật chẳng trách Nam Châu loạn lạc như vậy Còn những Triệu Hồi Sư tự do và các kẻ đơn độc thì chỉ biết lặng lẽ dõi theo bóng cô gái đang bay lượn trên bầu trời Họ đã nghe câu chuyện về cô, và chứng kiến cô lao vào đám quái vật để cứu những người dân yếu thế Những con người đó, những người dân nghèo chỉ còn lại tính mạng, lại được một Triệu Hồi Sư cao quý như cô liều mạng để cứu giúp Những người sống sót quỳ xuống cầu nguyện, họ gọi cô là “Thần.”
Nếu cô thực sự là thần của Nam Châu thì tốt biết bao Tất cả họ sẽ sẵn sàng hiến dâng niềm tin của mình Nguyên Chanh không biết những suy nghĩ rối ren của người Nam Châu Cô chưa hạ xuống một lần nào, hoặc là đang cứu viện, hoặc là đang trên đường đến chỗ cứu viện tiếp theo Cô giết quái nhiều đến mức cảm thấy như đã thành quen Nguyên Chanh có thể nhận thấy rằng, bản thân cô đang tiến bộ qua từng trận chiến liên tục này, dù cụ thể thế nào cô cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây chưa phải giới hạn tiến hóa của Triệu Hồi Sư Những con Quái Vật Miệng Lớn và Quái Vật Bùn thông thường không thể gây nguy hiểm cho cô Điều duy nhất khiến cô lo lắng là sự xuất hiện của một con quái vật Cự Quái Bốn Mắt khác May mắn thay, có lẽ quái vật Cự Quái Bốn Mắt mạnh mẽ đến mức dị thường đó cũng không phổ biến trong Hố Đen, vì cho đến giờ, chỉ mới xuất hiện một con duy nhất Nghĩ đến đây, Nguyên Chanh không biết nên cho rằng mình may mắn hay xui xẻo Vừa có một con quái vật khủng khiếp như thế, cô lại đụng trúng nó ngay Sau một buổi chiều chiến đấu căng thẳng, khi trời sập tối, Nguyên Chanh cuối cùng cũng đáp xuống để nghỉ ngơi, Chân Hân mang bữa ăn đến cho cô Vật tư của căn cứ thiếu thốn, bữa ăn khá đạm bạc, nhưng phần của Nguyên Chanh vẫn được chuẩn bị kỹ lưỡng với đủ món mặn, món rau, cá và thịt, không thiếu cả trà và hoa quả Mọi người đều hy vọng cô ăn uống đầy đủ để duy trì thể lực, sẵn sàng tiêu diệt thêm nhiều quái vật Khẩu phần ăn của cô tăng lên đáng kể, tất cả thức ăn mang đến đều bị cô ăn sạch sẽ Nhìn cảnh này, Chân Hân chỉ biết cười hài lòng, cô mong Nguyên Chanh ăn được nhiều hơn nữa, với lượng tiêu hao năng lượng khủng khiếp như vậy, không ăn nhiều sao chịu nổi Ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, Nguyên Chanh lại tiếp tục lên đường Trong màn đêm bao phủ, quái vật Hố Đen càng trở nên hung hăng, liên tục phản công vào phòng tuyến, nhưng lần nào cũng bị đánh bật lại Thương vong là điều không thể tránh khỏi, nhưng phòng tuyến không bị phá thì vẫn còn cơ hội chống đỡ Nguyên Chanh tiếp tục làm “đội cứu hỏa” suốt hai tiếng đồng hồ, trước khi bị Chỉ huy Chu và mọi người thuyết phục quay về căn cứ nghỉ ngơi Sau khi rửa mặt qua loa, cô mở Quyển Sách Khế Ước, đăng nhập vào trò chơi, bổ sung trứng vào kho, ấp nở trứng để bán, nạp nguyên liệu vào lò chuyển hóa rồi mới nằm xuống ngủ Khi trận quái vật triều này chưa kết thúc, cô biết rằng vẫn còn rất nhiều trận chiến khốc liệt khác đang chờ đợi phía trước Cả ngày chiến đấu mệt nhoài, chưa đầy ba phút sau khi nằm xuống, Nguyên Chanh đã ngủ say Cô không biết đã ngủ bao lâu, nhưng bị đánh thức bởi tiếng gào thét chói tai xé toạc màn đêm Cô bật dậy, lao đến bên cửa sổ, kéo rèm ra Bóng tối bao trùm không đen bằng Hố Đen Trong đêm, Hố Đen như một vết rách lớn trên bầu trời, hai con quái vật lông lá đang dùng sức kéo xé vết rách đó, từ bên trong chui ra một khối thịt khổng lồ phủ đầy lông đen Đôi mắt Nguyên Chanh co lại Đến rồi, lại là Cự Quái Bốn Mắt Nó lại xuất hiện Cô vội vã mặc bộ đồ chiến đấu, không đi bằng thang máy, mà trực tiếp bay ra ngoài qua cửa sổ.