[Dị Giới Xâm Lấn] Tôi Nhờ Chơi Game Ấp Trứng Mà Giàu Nứt Đố Đổ Vách

Chương 111: Kết toán nhiệm vụ tạm thời





Trường Trung học số 1 Lâm Thành
Mùa đông trời tối sớm, mới tầm sáu bảy giờ tối mà bầu trời đã phủ một màu đen kịt
Trong các tòa nhà học, đèn điện sáng rực, bóng dáng học sinh di chuyển khắp nơi, chuẩn bị cho tiết tự học buổi tối
Lớp 12A5*, một góc gần cửa sau, một nhóm học sinh tụ tập lại với nhau, không ngừng phát ra những tiếng xuýt xoa đầy phấn khích, kèm theo vài câu từ nghe có vẻ lạ lùng như “số hiệu” hay “phép thuật”
Nửa năm trước, những từ này có lẽ chỉ xuất hiện trong các câu chuyện kỳ ảo mà vài học sinh yêu thích
Nhưng giờ đây, chúng đã trở thành những cụm từ phổ biến trong giới học sinh
(*Ở đây là cao tam năm, "cao tam" trong hệ thống giáo dục của Trung Quốc tương đương với lớp 12 ở Việt Nam.)
Ở hàng thứ ba, giữa lớp, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa khẽ chạm vào cánh tay người bạn ngồi bên cạnh: “Xảo Lâm, bọn họ đang xem diễn đàn kìa, hôm nay là kết toán nhiệm vụ tạm thời đấy, cậu không tò mò à?”
Nghiêm Xảo Lâm vừa hoàn thành bước cuối cùng của một phép tính trên tờ nháp, vừa viết công thức vào tờ đề mà chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Tò mò thì sao chứ
Giờ tụi mình có kiểm tra được thiên phú đâu, liên quan gì đến bọn mình?”
Các bài kiểm tra thiên phú của học sinh trung học được thống nhất tổ chức sau kỳ thi đại học
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ, dù có muốn, các học sinh này cũng chẳng thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn ngồi trong lớp và tiếp tục học hành
Bỗng nhiên, một tràng hét lớn vang lên từ phía cuối lớp, mang theo những từ như “Số 13” hay “Thần hộ mệnh Trung Châu”
Vốn giữ vẻ thờ ơ, Nghiêm Xảo Lâm lập tức đặt bút xuống, lục trong ngăn phụ của cặp sách, lấy ra điện thoại rồi đăng nhập vào diễn đàn
Cô bạn đuôi ngựa kinh ngạc: “Không phải cậu nói là không liên quan gì đến bọn mình sao?”
Lúc này Nghiêm Xảo Lâm không có thời gian để trả lời bạn mình
Đôi mắt cô sáng rực khi nhìn chằm chằm vào thông báo kết toán vừa được ghim lên trang chủ
Tên tài khoản diễn đàn nghe có phần buồn cười của chị họ cô lướt nhanh qua màn hình
Thông báo được phát ba lần và Nghiêm Xảo Lâm vừa kịp thấy lần cuối
“Chị tớ đứng nhất bảng cá nhân!” Giọng Nghiêm Xảo Lâm không giấu nổi niềm tự hào
Đúng là không liên quan gì đến họ, nhưng nó liên quan đến chị cô
Hiện tại, cả diễn đàn đều đang sục sôi
Chỉ cần kết toán xong, mười trong số mười bài viết mới nhất trên trang chủ đều có liên quan đến chị họ cô
Cô bạn tóc đuôi ngựa tràn ngập ngưỡng mộ: “Chuyện đó ai mà không biết, cả Lam Tinh chị ấy đứng đầu mà
Xảo Lâm, Lâm Lâm à, người chị em tốt, sau này có thể nhờ chị cậu ký tặng cho tớ không
Nếu có thêm tấm hình chụp chung nữa thì càng tuyệt…”
Nghiêm Xảo Lâm tự hào ngẩng cao đầu: “Để sau đã, chị tớ dặn là phải học cho tốt, không được chơi diễn đàn.”
Mặc dù nói vậy, cô vẫn không kìm được mà nhắn tin cho Nguyên Chanh: “Chị Chanh Chanh, phần thưởng đứng nhất có gì không
Ma tài là gì vậy
Chị có định đổi con Phi Ảnh Mã không?”
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Em cũng chưa biết.” Nguyên Chanh trả lời với vẻ ngạc nhiên, rồi quay sang nói với Chân Hân: “Ma tài này em chưa gặp bao giờ, chắc mai phải ra Máy Điều Ước xem sao.”
Cô nói với giọng tò mò nhưng không hề vội vã
Thái độ của Chân Hân cũng chẳng khác là mấy, dù cô nàng rất muốn biết chất liệu mới xuất hiện này có gì đặc biệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chanh Chanh, em có định đổi con Phi Ảnh Mã không?” Chân Hân hỏi tiếp
Phần thưởng đứng nhất bảng cá nhân lần này gần giống như lần trước, nhưng thậm chí còn phong phú hơn vì có thêm Ma tài
Điểm tích lũy diễn đàn, vé rút trứng từ Máy Điều Ước, hộp lưu trữ, và một con ma vật đặc định, tất cả số lượng đều không thay đổi
Nguyên Chanh đã hứa sẽ chia hai trong số ba hộp lưu trữ cho Cục Dị Điều Lâm Thành
Đổi lại, cô có thể ghé thăm kho vật tư của cục thêm vài lần để lựa chọn những nguyên liệu mình cần
Nếu không vì sợ người khác nghi ngờ thì Nguyên Chanh đã cho hết hộp lưu trữ đi, cô thực sự chẳng cần giữ lại cái nào, bởi trứng ma vật thì cô có thừa
Phần thưởng Ma tài chỉ dành cho top 10, với số lượng giảm dần từ nhất đến thứ mười
Người đứng đầu được năm mảnh Ma tài thông thường, đứng thứ hai được bốn mảnh, thứ ba ba mảnh, còn từ vị trí thứ tư đến thứ năm mỗi người hai mảnh
Năm vị trí còn lại chỉ được một mảnh
Ma tài cao cấp chỉ có người đứng đầu mỗi bảng xếp hạng được nhận
Không phải Nguyên Chanh keo kiệt, mà là thời gian quá gấp rút, đến hôm nay, Lò Chuyển Hóa chỉ mới sản xuất ra chín mảnh, vừa đủ chia cho các bảng cá nhân và đội nhóm, mỗi bảng một mảnh
Số lượng Ma tài thông thường được giới hạn không nhiều là vì Nguyên Chanh đang tìm cách thu hồi điểm tích lũy
Sau mỗi nhiệm vụ tạm thời, lượng lớn điểm tích lũy được bơm ra, nhất là những người đứng đầu bảng, họ chẳng thiếu điểm để tiêu
Cô cần một cách để họ tiêu điểm đi
Dù chỉ là điểm tích lũy ảo, nhưng nếu mọi người có quá nhiều điểm mà lại không có gì để đổi, dần dần giá trị của điểm tích lũy cũng sẽ giảm đi
Nguyên Chanh còn giữ lại một số nguyên liệu đặc biệt chưa dùng đến, chẳng hạn như con mắt to có thể dùng để khảm nạm, hay con dao ngắn có thuộc tính phá giáp
Số lượng quá ít, nên cô quyết định tạm giữ lại, đợi cơ hội thích hợp rồi mới mang ra dùng
“Mai xem đã, chắc em sẽ đổi một con.”
Vừa trò chuyện với Chân Hân, Nguyên Chanh vừa trả lời tin nhắn của Xảo Lâm: [Thi xong đứng trong top 10 cả khối, chị sẽ đưa em đi ‘du hành thiên giới’!]
Không cần nói, Nghiêm Xảo Lâm trong lớp chắc chắn đang vui sướng tột độ khi nhận được hồi âm
Còn Chân Hân thì không rời mắt khỏi Nguyên Chanh, ánh mắt cô sáng lên khi nghĩ về con Phi Ảnh Mã: “Chanh Chanh, nếu em ký khế ước với Phi Ảnh Mã, cho chị cưỡi thử được không
Chị chỉ muốn quay clip với chụp vài tấm hình thôi.”
Nguyên Chanh mở Quyển Sách Khế Ước, mỉm cười: “Chị không sợ em không ký được với Phi Ảnh Mã à?”
“Sao lại không được chứ?” Chân Hân phản đối ngay: “Em là Nguyên Chanh mà, khả năng thân thiện với ma vật của em cao như thế, làm sao mà không ký được!”
Giọng điệu của cô nàng vô cùng chắc chắn, cứ như thể nếu không có “bàn tay vàng”, chính Nguyên Chanh cũng phải tin vào sự tự tin của Chân Hân
Nguyên Chanh: “…”
Nhưng Chân Hân lại chợt lo lắng, sợ mình vô tình gây áp lực cho Nguyên Chanh, nên vội vàng bổ sung: “Ký không được cũng chẳng sao đâu
Con người còn có sở thích khác nhau mà, ma vật tất nhiên cũng có những sở thích riêng
Nếu không ký được cũng không vấn đề gì cả, em còn có Đôi Cánh Gió, ngầu hơn cả Phi Ảnh Mã
Vừa ngầu, vừa mạnh, lại vừa đẹp nữa!”
Nguyên Chanh: “Hả
Nhưng chẳng phải lúc trước trên diễn đàn có cuộc bỏ phiếu ‘Đôi Cánh Gió và Phi Ảnh Mã, con nào đẹp hơn’, lúc ấy chị đã bỏ phiếu cho Phi Ảnh Mã còn gì?”
Chân Hân: “…”
Nguyên Chanh không nhịn nổi cười
Thật khó cho chị Hân Hân quá, còn phải nói dối để an ủi cô
“Yên tâm đi chị Hân Hân, nếu em ký khế ước với Phi Ảnh Mã, chị muốn cưỡi bao lâu cũng được, quay clip, chụp hình thoải mái.”
Chân Hân: !!
“Chanh Chanh, em đúng là chị em sinh đôi khác cha khác mẹ của chị!”
Sau khi tiễn Chân Hân về, Nguyên Chanh cũng không ngồi không
Đọc được một nửa cuốn sổ ghi chép của bạn học, đầu óc cô trở nên mơ màng
Cô đi thẳng ra sân bắn trong nhà, hạ gục hai tấm bia mới thấy đầu óc tỉnh táo lại
Bữa tối được người phụ trách mang đến
Từ khi cô chuyển đến đây, mọi mặt cuộc sống đã tiện lợi hơn nhiều, chẳng phải lo nghĩ gì về chuyện ăn mặc, đi lại
Cần gì hay muốn gì, chỉ cần nói một tiếng là sẽ có người mang đến
Những thứ cô chưa nghĩ tới, cũng đã được người ta chuẩn bị sẵn sàng
Về mặt vật chất, chính quyền đối xử với cô vô cùng hậu hĩnh
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Nguyên Chanh đã lên kế hoạch đến Cục Dị Điều từ trước
Phần thưởng kết toán mà cô nhận được hôm qua cần phải ra Máy Điều Ước để “đổi” ra
Chân Hân xuất hiện từ sáng sớm, đi cùng cô là vài vệ sĩ
Nhìn thấy Nguyên Chanh, cô ngượng ngùng giải thích rằng cấp trên đã dặn dò rất kỹ phải đảm bảo an toàn cho cô
Dù có là Triệu Hồi Sư mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể chống đỡ được một viên đạn
Những vệ sĩ này vốn đã được chỉ định bảo vệ Nguyên Chanh từ trước, nhưng chính cô là người không thích bị quá nhiều người theo dõi nên đã nhờ Chân Hân giảm bớt
Nguyên Chanh không ngờ rằng vụ ám sát tại Đông Châu, vốn bị thông báo kết toán che mờ, lại có thể ảnh hưởng đến cô theo cách vòng vèo như thế
Cô khẽ day trán, bất đắc dĩ nói: “Em đi học mà có họ theo thì kỳ lắm.”
Chân Hân cười ngại ngùng: “Bọn họ rất giỏi ngụy trang, cũng khéo ẩn mình lắm, chị đảm bảo sẽ không gây chú ý đâu…”
Nguyên Chanh nhìn mấy người mặc vest đen với gương mặt lạnh lùng, im lặng hồi lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng, cô không muốn làm khó Chân Hân
Dù sao thì có những chuyện cũng không phải do cô ấy quyết định được
Sau khi dùng bữa sáng thịnh soạn, cả đoàn cùng lên đường tới Cục Dị Điều
Trước Máy Điều Ước, nơi đâyvẫn đông nghịt người như mọi khi
Chân Hân đứng bên cạnh cô và nói: “Trung Châu mình còn đỡ đấy
Em có xem video trên diễn đàn chưa
Ở thành phố New Sytton còn đánh nhau ầm ĩ phía trước Máy Điều Ước lên kia kìa.”
New Sytton chính là nơi tọa lạc của Quảng Trường Thánh Lan ở Bắc Châu
Thành phố này có một chi nhánh của Máy Điều Ước, và tất cả những người tham gia chiến đấu ở đó đang đổ dồn về để đổi phần thưởng từ xác quái vật Hố Đen lấy điểm tích lũy
Nguyên Chanh cau mày khó chịu
Dạo này cô bận quá, không còn để tâm nhiều đến mấy con ma vật không hay dùng
Nếu ma vật không được triệu hồi thường xuyên thì khó mà tích lũy kinh nghiệm để thăng cấp
Nhưng Máy Điều Ước thì khác
Dù cô không dùng, nhưng người khác vẫn dùng, lúc nào cũng có vô số người đang sử dụng Máy Điều Ước, tích lũy kinh nghiệm từng chút một
Máy Điều Ước lên cấp nhanh hơn nhiều so với các ma vật Thạch Nhỏ mà cô hay triệu hồi
Lý do nó chưa thăng cấp có lẽ là do thuộc tính hiếm có và thời gian ấp trứng quá dài
Nguyên Chanh đã nhận ra rằng những ma vật có thời gian ấp lâu thường mạnh hơn hẳn ngay khi mới sinh ra, và đương nhiên, chúng cũng khó thăng cấp hơn
Cô mở Quyển Sách Khế Ước ra, cảm nhận một lúc, quả nhiên, Máy Điều Ước đã tiến đến ngưỡng thăng cấp, chỉ cần thêm chút thời gian nữa là xong
Nguyên Chanh cũng không rõ khi Máy Điều Ước thăng cấp thì sẽ ra sao, có thêm chức năng mới chăng
Hay là số lượng máy con tăng lên
Dù thế nào, đó chắc chắn cũng là một điều tốt
Bên trong không gian riêng của Máy Điều Ước, Nguyên Chanh thực hiện quy trình “đổi” lấy phần thưởng của mình
Đám người đứng xem xung quanh thì ai cũng tròn mắt trầm trồ, ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị khi nhìn cô được đội ngũ vệ sĩ áo đen hộ tống vào cửa Cục Dị Điều
Lúc này, cô mới thấy việc có vệ sĩ thật sự có ích
Những người muốn xin chữ ký, hay quay phim chụp ảnh đều bị chặn đứng trước khi kịp làm gì
Cục trưởng Tạ nghe tin vội vàng chạy đến
Khi Nguyên Chanh vừa bước vào tòa nhà, Tạ Khắc Cương đã dẫn theo một nhóm người tiến ra đón với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nghiêm nghị của mình
Ông biết người trẻ tuổi thường không thích những lời khách sáo nên chỉ nói vài câu chào hỏi
Gương mặt vốn nghiêm túc của ông, lúc này cười rạng rỡ như hoa cúc mùa thu
Ông nhìn Nguyên Chanh mà còn trìu mến hơn cả con trai mình
Không thể không cười được
Trên toàn Lam Tinh, Nguyên Chanh là Thần Hộ Mệnh của Trung Châu
Nhưng ở cấp Trung Châu, Nguyên Chanh là người Lâm Thành, là người của Cục Dị Điều Lâm Thành họ
Nguyên Chanh mang lại bao nhiêu tài nguyên cho Cục Dị Điều Lâm Thành thì không cần nói nữa
Chỉ tính riêng cô, đã mang lại vô số lợi ích cho cục
Điểm tích lũy diễn đàn, nói cho là cho
Dù cục đã trả tiền, nhưng tiền thì sao
Tiền mua được trứng ma vật à
Còn có những hộp lưu trữ quý giá, phần thưởng chỉ có ba cái cho người đứng đầu, vậy mà cô đã chia cho cục đến hai rương, quá hào phóng
Tạ Khắc Cương kiềm chế để mắt mình không dán chặt vào chiếc hộp mà mấy vệ sĩ đang ôm chặt
Đây là thứ mà Nguyên Chanh đã tặng lại cho Cục Dị Điều Lâm Thành
Để bọn họ yên tâm, cô còn nói sẽ lấy thêm vài nguyên liệu từ kho của cục
Thì cũng chỉ là nguyên liệu từ xác quái vật Hố Đen thôi, Nguyên Chanh muốn bao nhiêu mà chẳng có
Cô bé này, thật sự là một đồng chí nhỏ quá rộng rãi và tốt bụng
Không thể để cô bé chịu thiệt thòi được, Tạ Khắc Cương âm thầm suy tính xem có thể bù đắp thêm gì cho Nguyên Chanh không
Tiền đã cho rồi, nhà cũng đã cấp, còn gì nữa nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.