[Dị Giới Xâm Lấn] Tôi Nhờ Chơi Game Ấp Trứng Mà Giàu Nứt Đố Đổ Vách

Chương 123: Câu chuyện cười về việc Nguyên Chanh trượt bài kiểm tra thiên phú





"Sao anh ta lại có súng
"Việc này là phạm pháp mà, đúng không
"Tôi..
tôi không kiểm tra nữa, chúng tôi muốn ra ngoài ngay lập tức..
Phòng nhạc cụ ngay lập tức trở nên hỗn loạn
Dường như đến lúc thấy "Tiến sĩ Tống" rút súng ra, các phụ huynh mới nhận ra đám người này không phải là những người tử tế
Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Nguyên Chanh cũng bị bất ngờ
Cô không ngờ một phụ huynh lại đột ngột ra tay, và càng không ngờ một người trông có vẻ là nhà nghiên cứu yếu đuối như gã lại rút súng định giết người
Không phải chứ, mấy người có logic không vậy
Lệnh cấm rõ ràng đã quy định không được phép tự tổ chức kiểm tra thiên phú, thế mà các phụ huynh vẫn âm thầm đưa con đi kiểm tra, vốn đã là phạm pháp
Giờ thì lại ra tay đánh nhau là sao nữa
Còn cái người mặc blouse trắng kia, không chỉ nóng nảy mà hành vi của gã còn có biểu hiện rõ ràng của một kẻ có vấn đề về tâm thần
Nguyên Chanh không hiểu, vì dù cô bằng tuổi những thiếu niên ở đây, nhưng trải nghiệm của họ lại khác nhau
Những năm gần đây, chính phủ đã đề ra các chính sách giảm gánh nặng học hành, đóng cửa vô số trung tâm dạy thêm
Nhưng một số phụ huynh vẫn tìm đủ mọi cách để cho con mình học thêm, coi như một dạng lớp học đặc biệt, chỉ cần tham gia một lần là được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa, vì địa điểm kiểm tra là ở cung thiếu nhi, điều này càng khiến họ an tâm hơn
Vì vậy, họ không mảy may lo lắng, chỉ nghĩ rằng mình đang làm điều tốt nhất cho con, chẳng có gì là sai cả
Nhưng khi thấy những gã "bảo vệ" lôi súng ra, phụ huynh và học sinh mới nhận ra tình huống này không bình thường
Có ai lại mang súng khi dạy thêm đâu chứ
Một số phụ huynh bắt đầu muốn đưa con rời đi, nhưng cũng có vài người tiếc số tiền mà mình đã nộp
Với tâm lý "đã đến đây rồi", họ đẩy con tiến về phía chiếc bàn kiểm tra thiên phú
Văn phòng vốn không lớn, lại có nhiều nhạc cụ cồng kềnh không thể di dời, không gian sử dụng không còn bao nhiêu
Một số người muốn ra ngoài, số khác lại chen lên phía trước, có người còn cố lấy lại thiết bị điện tử đã bị tịch thu
Căn phòng ngay lập tức náo loạn như một nồi lẩu thập cẩm
Trong phòng có bốn bảo vệ mang súng
Hai người đang giữ chặt cha của số hai, hai người còn lại cũng rút súng nhưng không dám nổ súng ngay
Súng chủ yếu chỉ được dùng để đe dọa
Đối mặt với những người dân bình thường, đặc biệt là những người đang đưa con nhỏ đi cùng, ai nấy đều sợ hãi, không dám mạo hiểm
Chỉ cần bốn tay súng này thôi là cũng đã đủ để kiểm soát tình hình
Nhưng điều mà họ không ngờ tới là, "Tiến sĩ Tống" – người vốn có địa vị cao trong tổ chức – lại lao tới lấy một trong những khẩu súng và hét lên đòi giết phụ huynh
Được rồi, như vậy thì hơi quá mức rồi đó
Bây giờ, nếu họ không bắn thật, rất khó để kiểm soát tình hình
Nhưng nếu có ai chết, việc rút lui an toàn sẽ càng trở nên khó khăn hơn
Mạng sống của bảo vệ cũng là mạng người
Nếu có thể sống thì họ cũng muốn sống nên tất cả đều nhìn về phía "Tiến sĩ Tống" để chờ chỉ thị
"Tiến sĩ Tống" đang trong cơn điên loạn, run rẩy đưa nòng súng chĩa vào đầu cha của số hai
Nguyên Chanh nhìn là biết ngay, không phải vì gã thấy sợ mà gã đang bị kích động quá mức, không thể kiểm soát nổi cơ thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô giáo tóc dài cố hết sức kéo giữ lấy "Tiến sĩ Tống", trong lòng có khổ mà không thể nói ra được
Bình thường, tổ chức sẽ cử người có kinh nghiệm đến giám sát buổi kiểm tra
"Tiến sĩ Tống" nếu có mặt thì cũng chỉ lo điều chỉnh thiết bị, không dính vào việc gì khác
Lần này không hiểu sao lại đổi thành "Tiến sĩ Tống" chủ trì
Đáng ra công việc này đơn giản đến mức cô ta nghĩ mình có thể tự làm, thế mà bây giờ lại thành ra thế này
Tên điên này, nếu không phải gã có chút tài nghiên cứu thì chắc tổ chức đã xử lý gã từ lâu rồi
"C..
Lâm Lâm, giờ phải làm sao
Cô lớn kéo tay Nguyên Chanh, khẽ hỏi
Lợi dụng sự hỗn loạn, Nguyên Chanh dẫn cô lớn di chuyển về phía góc phòng, nơi các nhạc cụ lớn được xếp chồng lên nhau
Nếu không phải phòng nhạc cụ chỉ có một cửa ra vào và ngoài cửa còn có đám "nhạc công" chưa rõ thực lực thì cô đã nghĩ cách đưa cô lớn ra ngoài từ lâu rồi
"Cô nấp sau mấy cái trống này đi
Nguyên Chanh nhét cô lớn vào phía sau những chiếc trống lớn rồi đứng chặn trước lối ra duy nhất
Cô lớn cũng muốn bảo vệ con cháu của mình, nhưng bà hiểu rõ rằng Nguyên Chanh không còn là người bình thường nữa
Nếu bà ở lại, chẳng những không giúp được gì mà còn thành gánh nặng của cô nên bà nhanh chóng cúi người nấp vào sau mấy cái trống, thu nhỏ người lại để giảm sự chú ý
Cùng lúc đó, một phụ huynh sợ hãi đẩy cửa ra, nhưng ngay lập tức phải đối mặt với thảm kịch
"A
Giết người rồi
"Ba ơi
Ba ơi, cứu ba con với..
hu hu..
Nguyên Chanh vừa xong việc an bài cho cô lớn thì nghe thấy tiếng hét và khóc vang lên
Cô nhanh chóng nhón chân nhảy lên mặt trống và nhìn thấy cảnh tượng vài người vây quanh một người đàn ông đầy máu đang nằm trên đất và một cô bé đang khóc nức nở
Một người phụ nữ trung niên cúi xuống kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, chỉ bị chảy máu mũi thôi, là máu mũi, mau đỡ ba cháu dậy
Cô bé nhỏ gầy, yếu ớt, các phụ huynh xung quanh cùng nhau hỗ trợ, giúp cô đỡ người đàn ông dậy
Người đàn ông đánh người cũng mạnh tay đẩy cửa ra, trên chiếc chũm chọe* kim loại trong tay ông ta vẫn còn dính máu
(*Chũm chọe (cymbal) là một loại nhạc cụ thuộc bộ gõ, thường dùng trong các dàn nhạc truyền thống hoặc nghi lễ
Nó gồm hai miếng kim loại nhỏ, khi va vào nhau sẽ tạo ra âm thanh vang lớn.)
Anh ta đã vung chiếc chũm chọe lớn và đập thẳng vào mặt bố của cô bé ngay khi ông ấy mở cửa
Các phụ huynh định lên tiếng chỉ trích, nhưng rồi phát hiện ra nhóm "nhạc công" còn lại cũng đã lần lượt bước vào
Các phụ huynh lúc này mới nhận ra "ban nhạc" này toàn là đàn ông khỏe mạnh, chỉ có một hai phụ nữ, và ai nấy đều cầm "nhạc cụ" trên tay với vẻ mặt lạnh lùng
Dù số lượng phụ huynh và học sinh vẫn đông hơn, nhưng trong tình huống nguy hiểm thế này, họ không thể xem con cái mình là lực lượng chiến đấu được
Hơn nữa, những ai có con nhỏ đi cùng thì lại càng không dám mạo hiểm
Người đàn ông gầy gò cuối cùng bước vào, trên tay anh ta cầm cây kèn sô na, tiện tay đóng cửa lại
Phụ huynh và học sinh đứng chen giữa, một bên là "Tiến sĩ Tống", cô giáo tóc dài và bốn tên bảo vệ mang súng; bên kia là những "nhạc công" cầm vũ khí
Hai bên căng thẳng, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt
Nguyên Chanh âm thầm đếm người
Cô có mục đích riêng, ngay từ lúc bước vào phòng đã bắt đầu thu thập thông tin
Khi đếm người, cô phát hiện có hai thành viên của "ban nhạc" không vào phòng mà vẫn ở ngoài phòng nhạc
Nhưng tiếng nhạc đã dừng, có lẽ bọn chúng đang canh giữ ở cửa
Dù ai có may mắn chạy thoát ra ngoài, khả năng cao là sẽ phải đối mặt với một lớp nguy hiểm khác
Một phụ huynh lấy hết can đảm hỏi: "Chúng tôi chỉ muốn rời đi, không cần hoàn lại tiền cọc đâu
Các người còn muốn gì nữa
Trong đám phụ huynh vang lên tiếng thì thầm:
"Sao lại không lấy lại tiền chứ, đắt thế cơ mà..
"Nếu muốn thì mấy người cứ ở lại mà lấy đi
"Đi thôi, đám này hung hãn như vậy, vừa đánh người vừa dọa giết, không chừng lại là tà giáo..
"Suỵt, đừng nói bậy, ông muốn chết à
Nguyên Chanh: "..
Đến giờ thì các người mới nhận ra điều này sao
Có vẻ người đứng đầu nhóm "nhạc công" là một gã trung niên kéo đàn nhị
Gã nhìn "Tiến sĩ Tống" đang phát điên với ánh mắt đầy chán ghét
Tên này đúng là vô dụng, chỉ biết phá hoại
Nếu không còn cần dùng đến tên này, có lẽ gã đã cho tên này đi đời từ lâu rồi
"Chúng tôi làm ăn đàng hoàng
Gã kéo đàn nhị nhếch môi, "Mọi người đã nộp tiền rồi, cứ để con cái kiểm tra thiên phú xong là có thể lần lượt rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gã nhấn mạnh từ "lần lượt", ngụ ý rằng việc họ rời đi sẽ có cách sắp xếp riêng của chúng
Còn hiện tại thì đừng hòng có ai ra ngoài được
Không ai dám ra tay nữa
Đối diện là những kẻ cầm súng, còn có cả các vũ khí khác
Hơn nữa, một số phụ huynh vẫn muốn con mình kiểm tra thiên phú trước khi rời đi nên cuối cùng mọi người đều thống nhất tiếp tục thực hiện bài kiểm tra
Lúc này, gã "Tiến sĩ Tống" đã bị đám "nhạc công" trấn áp, nhưng bọn chúng không dám làm tổn thương gã
Dù bị đánh, bị chửi, chúng vẫn cố chịu đựng
Điều này khiến một số phụ huynh bớt giận hơn
Một người bình thường đột nhiên muốn giết người thì sẽ gây ra sự sợ hãi và phẫn nộ, nhưng nếu là người tâm thần..
thì lại dễ hiểu hơn
Còn cha của số hai vẫn bị hai tên bảo vệ ghì chặt xuống
Chúng sợ ông ta lại ra tay đánh "Tiến sĩ Tống", đến khi đó thì bọn chúng sẽ thật sự không thể cản nổi cơn điên của gã
Cô bé số ba được gọi lên kiểm tra
Run rẩy đặt tay lên chiếc bàn lớn, chờ đợi trong lo âu
Sau một lúc, vẻ lo lắng dần biến thành thất vọng
Mắt cô bé đỏ hoe, nhưng không dám khóc, cũng không dám làm lãng phí thời gian
Cô bé che mặt, chạy về phía cha mình, nói: "Ba ơi, con không có thiên phú
Cha cô xoa đầu con gái, khẽ an ủi
Cậu bé số bốn háo hức tiến lên, nhưng cũng sớm ủ rũ trở về
Liên tiếp ba đứa trẻ không có thiên phú, khiến những phụ huynh và học sinh còn lại càng thêm căng thẳng
Nguyên Chanh đã nhảy khỏi mặt trống
Phòng nhạc càng lúc càng đông, cô đứng trong góc nên không gây chú ý nhiều
Cô không quan tâm đến những người đang kiểm tra thiên phú, mà luôn tập trung quan sát đám bảo vệ cầm súng và những tên "nhạc công"
Đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi lạ
"Ai đánh rắm đấy
Thối quá
"Tôi cũng ngửi thấy, thối thật, ai mà vô duyên vậy chứ
"Ớn quá, ăn gì mà thối thế này..
"Tôi không chịu nổi nữa, cho tôi ra ngoài hít thở với
Phụ huynh và học sinh đều bị mùi hôi làm cho khó chịu, người nào cũng bịt mũi, cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi
Nguyên Chanh cũng phải che mũi lại, cô nhanh chóng nhận ra điều không ổn
Mùi này không bình thường chút nào..
Mùi hôi không phân biệt người nên ngay cả đám tội phạm cũng không chịu nổi
Người phụ nữ cầm đàn tỳ bà đứng gần cửa ra vào cũng bịt mũi, giọng nghèn nghẹn: "Đại ca, em mở cửa cho thoáng chút nhé
Gã kéo đàn nhị cũng bịt mũi, gật đầu đồng ý
Người phụ nữ vừa định mở cửa thì "Tiến sĩ Tống" bất ngờ hét lớn: "Đừng mở
Đó không phải là đánh rắm, mà là ma vật
Nhưng đã quá muộn
Người phụ nữ cầm đàn vừa mở cửa thì giống như bị một trái bom thối nổ tung trước mặt, khiến cô ta lảo đảo, phải vịn vào khung cửa
Chưa kịp đứng vững, cô ta đã bị một bàn tay túm lấy cổ, kéo mạnh ra ngoài
Hai quả bom khói bị ném vào trong phòng, kèm theo tiếng bước chân dồn dập và những tiếng hô lớn
Nguyên Chanh lập tức bám sát vào tường
Màn khói đặc làm mờ đi tầm nhìn của cô, cô tự nhủ thầm: "Không biết Đèn Lồng Thảo có hoạt động được trong khói này không
Thối quá
May mà đội cảnh vệ và lực lượng đặc nhiệm của Trung Châu thực sự rất mạnh
Chưa đầy ba phút, phòng nhạc cụ đã trở lại trật tự
Đội cảnh vệ và đặc nhiệm được trang bị đầy đủ đã bắt gọn toàn bộ tội phạm, tất cả đều bị còng tay và buộc phải ngồi bệt ở góc phòng
Phụ huynh và học sinh chen chúc nhau như lũ chim cút, co rúm ở góc tường, vừa mừng vừa lo
Cả băng nhóm tội phạm đã bị bắt hết rồi
Nhưng khoan đã, hình như họ cũng vừa tham gia vào một hoạt động phạm pháp..
Đội cảnh vệ bắt đầu tiến tới từng người, kiểm tra và so sánh với các "phiếu đăng ký" đã thu được
Ngay lúc đó, một người nữa bước vào
Gã "Tiến sĩ Tống" đột nhiên phát điên, mắng chửi ầm lên: "Hóa ra là mày
Mày đến để cười vào mặt tao phải không, thằng chó Tống Ngạn Thanh, cái đồ xx nhà mày
"Giữ trật tự
Một cảnh vệ không chút nương tay cho gã một cú, khiến gã phải ôm bụng ngồi xổm xuống, miệng bị bịt kín
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn "Tiến sĩ Tống" đã xé xác Tống Ngạn Thanh ra trăm mảnh rồi
Tống Ngạn Thanh bước thẳng đến trước mặt Nguyên Chanh
Thấy cô đang bị mùi hôi hành hạ, gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng, hai mắt anh cong lại đầy thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.