[Dị Giới Xâm Lấn] Tôi Nhờ Chơi Game Ấp Trứng Mà Giàu Nứt Đố Đổ Vách

Chương 133: Kỹ năng đóng giả





Lại đến ngày phát lương, Chân Hân ôm mấy cái thùng xếp chồng lên nhau, hơi chật vật bước ra khỏi Cục Dị Điều
Dạo gần đây, Nguyên Chanh rút từ hồ đạo cụ mới ra mắt của Máy Điều Ước, may mắn bùng nổ, hai mươi lần rút đều trúng liên tục những vật phẩm hiếm có tỷ lệ rớt cực thấp
Sau khi tin tức lan truyền, lần nào Nguyên Chanh đến Cục Dị Điều cũng có người muốn "ké" vận may của cô để rút đạo cụ
Đồng nghiệp cùng cơ quan nên Nguyên Chanh khó từ chối, nhưng sau vài lần, cô dần không còn muốn đến Cục nữa
Thời gian trước khi quay lại trường học, cô hoặc ở nhà hoặc ở sân tập bay
Ở nhà nhiều hơn, có vẻ như đang luyện tập với ma vật, nhưng Nguyên Chanh không nói, và Chân Hân cũng không hỏi
Ma vật ký khế ước của Nguyên Chanh nhiều đến vậy, có lẽ cô muốn nâng cấp một hai con nào đó chăng
Hai thùng mà Chân Hân đang mang là phúc lợi hàng tháng của Nguyên Chanh
Những thứ đồ ăn uống không cần Chân Hân tự mình đi lấy vì đã có người định kỳ giao đến tận nhà
Hai thùng này liên quan đến ma vật: một thùng rưỡi là đồ ăn vặt cho ma vật, nửa thùng còn lại là thức ăn cho ma vật, đều là nguồn cung cấp cố định hàng tháng của Nguyên Chanh
Tiền lương của Nguyên Chanh mỗi tháng sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của cô
Đương nhiên, không còn là số tiền năm ngàn đồng như khi cô vừa gia nhập Cục nữa
Nguyên Chanh không còn quan tâm lắm đến con số cụ thể vì hiện giờ cô không thiếu tiền tiêu, đó là một con số khiến Chân Hân phải thèm nhỏ dãi
Nhưng Chân Hân không hề ganh tị chút nào
Là trợ lý của Nguyên Chanh và từng theo cô ra tiền tuyến, Chân Hân biết rõ, những gì Nguyên Chanh có được hiện tại đều là điều xứng đáng
Hơn nữa, Nguyên Chanh là một người rất tốt
Chân Hân có được ngày hôm nay, thăng chức tăng lương, tất cả đều nhờ vào Nguyên Chanh, cô chỉ mong Nguyên Chanh càng ngày càng thành công hơn
Hai thùng không quá nặng, chỉ là che mất tầm nhìn nên Chân Hân phải nghiêng đầu nhìn đường
Suốt dọc đường, có vài người quen muốn giúp cô, nhưng Chân Hân đều từ chối
Cô đã qua khóa đào tạo chuyên nghiệp, dù đều là đồng nghiệp, nhưng những vật phẩm dành cho ma vật của Nguyên Chanh, Chân Hân không dám để người lạ chạm vào
“Chị Hân Hân!” Một giọng nói trẻ trung vang lên, Chân Hân dừng bước, quay lại nhìn và mỉm cười với Lục Văn Dao đang bước tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Văn Dao thân với Nguyên Chanh nên cũng rất quen với Chân Hân
Dù nhỏ hơn Chân Hân vài tháng, nhưng cô cũng gọi Chân Hân là “Chị Hân Hân” theo cách của Nguyên Chanh
“Ồ, phúc lợi tháng này à.” Lục Văn Dao nhận ra ngay những thùng mà Chân Hân đang ôm, liền chìa tay ra: “Chị định mang cho Nguyên Chanh à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiện quá, em cũng định qua tìm cô ấy, để em mang giúp chị một thùng.”
Lần này, Chân Hân không từ chối, Lục Văn Dao cầm lấy một thùng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ
Xe đưa đón nhân viên đến khu nhà ở của Cục Dị Điều vào giờ này không có nhiều người sử dụng, ngoài tài xế thì chỉ còn hai người họ trên xe
Chân Hân tiện miệng hỏi: “Em qua tìm Nguyên Chanh có việc gì không?”
Lục Văn Dao đáp: “Lần trước đi nướng BBQ ở nhà Nguyên Chanh, cô ấy dẫn bọn em tham quan sân tập của cô ấy
Dạo này em đang định cải tạo sân tập của mình nên muốn qua xem kỹ một chút để tham khảo.”
Chân Hân lập tức nhớ lại buổi tiệc BBQ hôm đó
Cô nhớ rõ từng chi tiết, vì ngày hôm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện: lễ trao huân chương cho Nguyên Chanh, cùng với Tần Văn Đào, Mạch Chi Hành đi ăn tối, nhưng lại gặp phải Trùng Sương Mù hút máu, bữa tiệc không thành, họ đành quay về nhà Nguyên Chanh để nướng BBQ
Trước buổi lễ trao huân chương, Chân Hân đã bị Tống Ngạn Thanh phê bình vì sai sót trong công việc, nên cô cảm thấy rất áy náy
Dù Nguyên Chanh không trách cô, nhưng sau đó, Chân Hân đã chủ động viết báo cáo tự kiểm điểm
Sau đó, khi ở nhà Nguyên Chanh nướng BBQ, Chân Hân không tham gia, chỉ nghe Nguyên Chanh kể lại rằng mọi người đã có khoảng thời gian rất vui vẻ
Đi cùng người quen, Lục Văn Dao nói liên tục không ngừng, nhưng may mắn là Chân Hân cũng là người thích nói chuyện nên cả hai cứ thế mà trò chuyện vui vẻ suốt đường đi
Chẳng mấy chốc, xe đã đến trước nhà Nguyên Chanh
Lục Văn Dao giúp Chân Hân mang thùng, còn nhanh nhẹn chạy lên bấm chuông
Chân Hân có mật mã vào nhà Nguyên Chanh, nhưng cô không bao giờ tự ý vào nhà trừ khi đã được báo trước
Hôm nay, cô đã liên hệ trước với Nguyên Chanh nên một tay ôm thùng, tay kia bấm mật khẩu
Cô quay sang nói với Lục Văn Dao: “Em đến đúng lúc đấy, sắp tới Nguyên Chanh phải trở lại trường học rồi.”
Trong lúc nói chuyện, cửa mở ra
Chân Hân bước vào, đặt thùng xuống trước rồi đi tìm dép của mình, cũng tiện lấy một đôi cho Lục Văn Dao
Tiếng bước chân dép bông nhẹ nhàng vang lên từ xa, đôi dép bông trắng ấm áp với hai con cừu nhỏ dừng lại trước mặt Chân Hân
Đôi dép này chính là do cô chọn cho Nguyên Chanh
Chân Hân mỉm cười đứng thẳng dậy: “Chanh Chanh, em đến đúng lúc quá, chị gặp cả Dao Dao đang đến tìm em…”
Câu nói của Chân Hân đột ngột ngưng bặt
Cô ngẩn người nhìn “Lục Văn Dao” mặc đồ ở nhà đứng trước mặt mình, rồi quay phắt lại
Người vừa vào cùng với cô – cũng là Lục Văn Dao – cũng ngạc nhiên không kém: “Cậu…cậu…”
Cô giơ tay sờ lên mặt mình, ngớ người ra, rồi lại sờ mặt của “Lục Văn Dao” kia, sau đó phá lên cười: “Mặt Nạ Lừa Gạt
Chanh Chanh, sao cậu lại biến thành tớ chứ, chẳng giống chút nào!”
“Lục Văn Dao” đang mặc đồ ở nhà cũng bật cười: “Không giống sao
Tớ thấy rất giống mà, đúng không, Chị Hân Hân?”
Chân Hân thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự bị dọa cho một phen: “Giống, dọa chết chị rồi.”
Lục Văn Dao vừa bước vào nhà liền hậm hực: “Chẳng giống gì hết
Chị Hân Hân đúng là chiều Chanh Chanh quá rồi
Cô ấy có thể bắt chước được gương mặt của em, nhưng không thể bắt chước được em đâu!”
Đột nhiên, Nguyên Chanh ôm bụng cười, vai run lên vì cười quá nhiều
Chân Hân thấy khó hiểu
Nguyên Chanh đâu phải là người dễ cười như vậy đâu
Cô chuyển thùng phúc lợi vào trong nhà, cảm giác trong lòng lẫn lộn, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không thể nói nó là gì
Sau khi đặt thùng xuống, Chân Hân quay ra bê tiếp thùng của Lục Văn Dao, lúc cúi xuống, cô tình cờ nhìn thấy đôi tất đỏ ló ra từ đôi dép của “Nguyên Chanh” khiến cô giật mình
“Chị Hân Hân, có chuyện gì vậy?”
“Nguyên Chanh” quan tâm hỏi: “Chị bị đau lưng à?”
“Không, không có gì.” Chân Hân ôm thùng đứng dậy, nhìn vào gương mặt tươi cười của cô, mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng
Từ khi trở thành trợ lý của Nguyên Chanh, hầu hết đồ dùng cá nhân của cô đều do Chân Hân lo liệu
Nguyên Chanh không phải người kén chọn, nhưng cô ấy có những sở thích nhất định
Ví dụ như quần áo, Nguyên Chanh không thích màu sắc quá sặc sỡ, đặc biệt là đồ lót, tất hoặc giày, cô tuyệt đối không bao giờ chọn màu đỏ chói hay tím sẫm
Nguyên Chanh không có đôi tất màu đỏ nào cả
Vậy thì, người mang đôi tất đỏ và đội lốt “Nguyên Chanh” này là ai
Còn Lục Văn Dao thì sao
Cô ấy có biết chuyện này không
Không, chắc là không biết, vì lúc vào nhà, vẻ mặt kinh ngạc của cô rất rõ ràng
Chân Hân dần nhận ra, người đang mang gương mặt của Lục Văn Dao và đang ở trong nhà của Nguyên Chanh này, thực ra có rất nhiều điểm khác biệt so với Nguyên Chanh mà cô quen biết
Lúc mới vào nhà, cô bị dọa đến nỗi chưa kịp suy nghĩ, nhưng giờ ngẫm lại, người này có cách nói chuyện, giọng điệu, thậm chí cả dáng đi cũng khác hẳn Nguyên Chanh
Tim cô đập thình thịch, nhưng Chân Hân cố gắng giữ bình tĩnh
Cô không thể để người này nghi ngờ
Cô cần nhanh chóng tìm cách thoát thân và báo tin ra ngoài
Nhưng còn Lục Văn Dao thì sao
Để cô ấy ở lại đây ư
Cô ấy chẳng biết gì, vẫn nghĩ đó là Nguyên Chanh
Nếu cô đi, chẳng phải cô ấy sẽ gặp nguy hiểm sao
“Dao Dao, em khát không
Để chị lấy nước cho em.” Chân Hân nói, bước vào phòng trà nhỏ, tay trái âm thầm đưa lên đồng hồ đeo tay trên tay phải
Dù có chuyện gì thì cô cũng phải báo tin ra ngoài trước đã
Tình hình của Nguyên Chanh vẫn còn chưa rõ, cô cần phải tìm cách cứu cô ấy
Ngay lúc tay cô sắp chạm vào đồng hồ, một bàn tay bất ngờ vươn ra, nắm lấy tay trái của cô
“Chị Hân Hân, chị đang làm gì vậy?” “Nguyên Chanh” hỏi với vẻ mặt ngây thơ vô tội
Mặt Chân Hân tái nhợt
Cô nhìn thấy Lục Văn Dao đi tới, liền hét lên: “Chạy mau, cô ta không phải Nguyên Chanh!”
Lục Văn Dao dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng không hề bỏ chạy
Chân Hân tức đến muốn chết
Sao cô ấy phản ứng chậm chạp thế
Xem ra cả hai người họ đều sẽ bị bắt
Người này có thể xâm nhập hoặc khống chế Nguyên Chanh trong khu nhà của Cục một cách dễ dàng như vậy, chắc chắn là còn đồng bọn, có khi còn có nội ứng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thôi nào, đừng đùa nữa, Chị Hân Hân sợ đến phát khiếp rồi kìa.”
Giọng nói ngọt ngào của Nguyên Chanh đột ngột vang lên từ miệng của Lục Văn Dao, khiến Chân Hân đang nghĩ rằng mình đã không còn đường thoát, ngớ người
Cô trân trối nhìn gương mặt của Lục Văn Dao, nơi một chiếc mặt nạ trong suốt dần hiện ra, để lộ gương mặt thật của Nguyên Chanh
Chân Hân: “…”
Chân Hân: ?!
“Không phải…” Chân Hân bối rối nhìn từ Nguyên Chanh rồi sang “Nguyên Chanh” mặc đồ ở nhà và đang cười ha hả
Cô sững sờ một lúc lâu rồi cuối cùng cũng hiểu ra
Phải rồi, người này không phải Nguyên Chanh, đây chính là Lục Văn Dao
Tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn
Vì còn có một Lục Văn Dao khác đã cùng cô quay về nên cô không mảy may nghi ngờ gì về điều này cả
“Xin lỗi Chị Hân Hân nhé, em không cố ý dọa chị đâu.” Nguyên Chanh thu Mặt Nạ Lừa Gạt lại, áy náy nói: “Em hỏi Chamar rồi, anh ấy bảo muốn nâng cấp Mặt Nạ Lừa Gạt thì chỉ sử dụng nó thôi không đủ, mà cần phải có người công nhận gương mặt mà nó tạo ra nữa.”
Nói cách khác, phải có khán giả, và khán giả phải thật sự bị lừa
Thời gian qua, Nguyên Chanh đã không ngừng luyện tập với Mặt Nạ Lừa Gạt
Mỗi ngày, cô đều không để lãng phí một giờ biến đổi của nó, nhưng tiến triển không khả quan
Cô đã hỏi kinh nghiệm từ Chamar, anh thường xuyên dùng Mặt Nạ Lừa Gạt và phát hiện ra phương pháp này
Qua quá trình thử nghiệm, Nguyên Chanh nhận ra việc lừa người lạ không hiệu quả lắm, có lẽ vì họ không quen với người mà cô đóng giả, nên độ khó lừa gạt quá thấp
Để nâng cấp Mặt Nạ Lừa Gạt, cô đành phải thử nghiệm với người quen
Cô đã chuẩn bị rất nhiều cho vai diễn này, không chỉ học cách bắt chước giọng điệu, thói quen đi đứng của Lục Văn Dao, mà còn mượn được thẻ công tác của cô ấy
Ngụy trang thành Lục Văn Dao và đi loanh quanh Cục Dị Điều suốt nửa tiếng mà không ai phát hiện ra điều gì bất thường, sau đó, Nguyên Chanh mới đến tìm Chân Hân
Thử nghiệm hôm nay thành công vượt mong đợi, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng thanh kinh nghiệm của Mặt Nạ Lừa Gạt đã tăng lên
Chân Hân đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm
Nói thật, màn đóng giả của Nguyên Chanh không thực sự quá đáng sợ, phần lớn cô bị chính tưởng tượng của mình và Lục Văn Dao dọa cho sợ
“Nguyên Chanh, cho chị xem đôi cánh của em nào?” Chân Hân ngập ngừng yêu cầu
Bởi trên cả hành tinh Lam này, chỉ có vài người ký khế ước với Đôi Cánh Gió nên cô cần phải xác nhận để an tâm hơn
Nguyên Chanh mỉm cười, mở rộng đôi cánh giữa phòng khách
May mắn là phòng khách nhà cô đủ rộng, nếu không, đôi cánh sẽ chẳng thể dang rộng hết được
Chân Hân hoàn toàn yên tâm, nhớ lại sự việc vừa rồi, cô không khỏi bật cười
Cô không hề cảm thấy giận
Là trợ lý của Nguyên Chanh, cả trong công việc lẫn cuộc sống, Chân Hân phải đồng hành cùng cô trong quá trình luyện tập với ma vật, đó là trách nhiệm của cô
Nguyên Chanh thấy Chân Hân cười cũng thu cánh lại
Lúc này, Lục Văn Dao kêu lên thảm thiết: “Áo của tớ!”
Nguyên Chanh cởi áo khoá ra: “Nè, trả lại cho cậu, trả quần áo của tớ đây.”
Lục Văn Dao nhăn nhó nhìn cái lỗ thủng trên áo khoác của mình: “Cậu làm thủng áo của tớ rồi!”
Nguyên Chanh cười: “Tớ sẽ đền
Cậu cứ vào tủ đồ của tớ mà chọn.”
Cả hai có chiều cao và dáng người tương tự nhau, đó cũng là lý do Nguyên Chanh chọn đóng giả Lục Văn Dao, vì hai người có sự tương đồng về “phần cứng”
Mắt Lục Văn Dao đảo qua đảo lại: “Chọn bộ nào cũng được sao?”
Nguyên Chanh cảnh giác: “Trừ bộ đồ bảo hộ.”
Lục Văn Dao tinh nghịch nói: “Cậu nói là chọn cái nào cũng được mà.”
Nguyên Chanh dịu giọng giải thích: “Đó là đồ người khác tặng tớ, tớ không thể tùy tiện đưa cho người khác được.”
Lục Văn Dao cũng không quá để tâm đến một hai bộ quần áo
Cô chỉ muốn nhân cơ hội này đòi chút lợi ích, vì bộ đồ bảo hộ mới của Nguyên Chanh mà cô đã thử, chất lượng của nó còn tốt hơn hẳn đồ mà Cục Dị Điều phát, khiến cô phải thèm thuồng không thôi
Không phải vì Cục Dị Điều thiên vị Nguyên Chanh, mà vì bộ đồ đó được làm từ Ma tài tốt hơn, do viện nghiên cứu cung cấp
“Thế thì cậu nói với Tiến sĩ Tống giúp tớ với
Tớ sẽ tự cung cấp Ma tài, chỉ nhờ nhóm nghiên cứu của anh ấy làm cho tớ hai bộ thôi.” Lục Văn Dao rốt cuộc cũng tiết lộ mục đích thật sự của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.