[Dị Giới Xâm Lấn] Tôi Nhờ Chơi Game Ấp Trứng Mà Giàu Nứt Đố Đổ Vách

Chương 96: Kẻ mạnh thì luôn đúng





 
"Giờ phải làm gì
Chúng ta có nên ra ngoài không
Mấy gã đàn ông lực lưỡng thì thầm bàn luận phía sau cánh cửa
Một người đàn ông râu rậm, tay cầm rìu, đứng lùi lại từ khe cửa
Gã lưỡng lự không quyết định được, chúng không muốn chứa chấp những người bị thương hay trẻ con
Những người đó chẳng có khả năng chiến đấu, lại còn thu hút quái vật hố đen, chỉ là gánh nặng
Nhưng vừa nãy xuất hiện một Triệu Hồi Sư, sức mạnh của cô ta quá kinh khủng
Gã chưa từng thấy ai mạnh đến thế, thậm chí chưa bao giờ nghe nói về một Triệu Hồi Sư như vậy
Nếu không nhận ra cuốn sách lớn bên cạnh cô là Quyển Sách Khế Ước trong truyền thuyết, có lẽ gã cũng sẽ nghĩ như những kẻ ngu muội khác—rằng đó là thần linh hạ phàm cứu rỗi chúng sinh
Nếu đúng là như vậy thì hay rồi
Thần có lòng nhân từ, với thần, tất cả chúng sinh đều là con cái của ngài
Nhưng cô ta không phải thần, cô là con người, là một Triệu Hồi Sư
Là con người thì sẽ có thiên vị, có tư lợi
Cô gái trẻ đến từ Trung Châu ấy đã cứu những kẻ vô dụng, thậm chí dùng ma vật quý giá để chữa lành cánh tay cho một đứa trẻ tàn tật và chữa trị cho mọi người
Cô ta thương xót những người đó
Điều này đối với gã và những người khác lại chẳng phải tin vui
Trong mắt “vị tôn giả” ấy, bọn họ là những kẻ cản đường những người sống sót, không cho họ vào nhà, bỏ mặc họ chết ngoài kia
Họ là kẻ ác
Nhưng họ cũng chỉ muốn sống sót mà thôi
Hố đen đâu phải do họ tạo ra, những người kia bị thương cũng không phải do họ gây ra
Họ đã làm sai điều gì chứ
Người đàn ông râu rậm không cảm thấy mình sai, nhưng gã hiểu một điều—khi suy nghĩ của mình và người khác trái ngược nhau thì kẻ mạnh thì luôn đúng
"Thần linh ơi, xin hãy tha thứ cho tội lỗi của con
Trong phòng khách rộng lớn, một nhóm người tụ tập lại, quỳ gối cầu nguyện
Người đàn ông râu rậm đứng xa nhìn bọn họ với ánh mắt khinh miệt, trong lòng tràn đầy sự coi thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy kẻ ngu ngốc này, chỉ biết dùng sức mạnh cơ bắp mà chẳng có chút não.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Ham, chúng ta có mở cửa không
Một trong những người giữ cửa không thể kiềm chế nỗi sợ hãi, lại hỏi
"Đừng mở
Karam lao tới, đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ điên cuồng: "Đừng mở cửa, không được mở, bên ngoài toàn là quái vật
Mấy người đàn ông nhìn cậu ta đầy nghi hoặc
Quái vật nào chứ
Bên ngoài quái vật đã bị vị đại nhân ấy tiêu diệt hết rồi, ít nhất là trong cái sân nhỏ này, dưới sự che chở của vị đại nhân, họ chẳng cần phải sợ quái vật nữa
Hơn nữa, bên ngoài là mẹ và anh chị em của Karam, giờ khủng hoảng qua rồi, chẳng lẽ cậu ta không muốn đoàn tụ với người thân, xem tình trạng của gia đình mình sao
Karam đè chặt cửa, thì thầm như đang mê sảng: "Không được mở..
không được mở cửa, họ sẽ kéo quái vật đến, đúng vậy..
họ sẽ kéo quái vật đến, tất cả chúng ta sẽ chết..
Cả đám người im lặng, dường như Karam đã phát điên rồi
Ánh mắt Ham lóe lên, bất chợt đá mạnh khiến cho Karam ngã nhào
Một kẻ hèn nhát thế này thật khiến gã khinh bỉ
Đã quyết định bỏ rơi gia đình để sống sót thì đừng hối hận, đã làm rồi thì đối mặt đi, chứ không phải giả vờ, lẩn tránh như vậy
Làm người xấu mà còn không dứt khoát, đúng là thứ hèn nhát
"Ham, chúng ta..
Một người lên tiếng
"Mở cửa
Một giọng nói lạnh lùng, máy móc cắt ngang câu nói của gã đàn ông chắn cửa
Đó là giọng nói được chuyển đổi qua diễn đàn, bọn họ đã từng nghe thấy trên điện thoại của Singh
Vẫn là giọng nói đó: "Tôi sẽ đếm đến ba..
Dù không nói rõ điều gì sẽ xảy ra sau khi đếm đến ba, nhưng chẳng ai muốn biết
"Một
"Ham
Ham nắm chặt cán rìu, hai cánh tay lực lưỡng nổi lên những khối cơ, "Mở cửa," Gã nghiến răng nói
Hai người chắn cửa vội vàng mở khóa
Vừa tháo được chốt, một bóng người lao tới, đẩy một gã đàn ông ngã nhào
Karam vừa nằm im dưới đất, bất ngờ lao tới, dùng cả cơ thể đè lên cánh cửa, hét lên điên cuồng: "Không được mở
Đừng để quái vật vào, chúng ta sẽ chết hết
"Hai..
"Cút ra
Ham gầm lên, vung rìu, định chém vào Karam
Như thể đã mất đi lý trí, Karam nhanh chóng tránh được, nhát rìu chỉ chém vào cánh cửa
Người bị đẩy ngã cuống cuồng bò dậy để mở cửa, nhưng đã quá muộn, giọng nói vô tình kia lại vang lên: "Ba
Không có gì xảy ra
"Ha ha ha ha ha..
Karam tựa vào tường cười lớn: "Cô ta dọa các người đấy, cô ta không thể..
Cánh cửa lớn nổ tung, cắt ngang câu nói của cậu ta
Dù nhà trưởng làng là nhà giàu nhất làng, nhưng cửa nhà gã cũng chỉ được bọc thép, cánh cửa phòng khách chỉ là gỗ bọc kim loại
Những mảnh gỗ bay loạn xạ, xé toạc da thịt của những kẻ đứng sau cửa
Karam là kẻ xui xẻo nhất, một mảnh gỗ bay thẳng vào miệng cậu ta, cắt trúng lưỡi, máu phun ra xối xả
Cậu ta ôm miệng, rên rỉ vì đau đớn
Khi đám bụi gỗ và mảnh vỡ rơi xuống, bóng dáng mảnh mai của cô gái dần hiện ra
Bên trong căn phòng, những người đàn ông cao lớn khỏe mạnh quỳ rạp xuống, đồng thanh cầu nguyện, van xin thần linh tha thứ cho tội lỗi của họ
Bên ngoài, đám người già yếu bệnh tật dìu nhau đứng dậy, gần như quỳ gối, ngước nhìn "vị thần" của họ với sự kính sợ
"Vào đi
Nguyên Chanh mở lối, Singh và những người khác lập tức dìu nhau bước vào
Họ đi ngang qua những người đàn ông cao lớn trong phòng mà không chút sợ hãi, bởi họ biết thần linh đang dõi theo họ, và họ không có gì để mà phải sợ nữa cả
Vùng đất này quá nghèo, mà nghèo nghĩa là đất đai chẳng đáng giá
Trưởng làng, chủ nhân ngôi nhà này, có thể mở rộng diện tích nhà tùy thích, miễn là có tiền mua vật liệu xây dựng
Nếu ông ta đủ giàu, ông ta có thể xây một tòa cung điện nếu muốn
Dĩ nhiên, ông ta không đủ giàu để xây cung điện, căn nhà này chỉ lớn hơn một chút so với những ngôi nhà khác, phòng khách cũng chỉ tầm vài chục mét vuông, còn chưa đến một trăm mét
Dù vậy, số người sống sót theo Nguyên Chanh đến, cộng thêm Singh và những người vừa được cứu, khi vào đây vẫn còn rất nhiều chỗ trống
Ham đã ném cây rìu xuống khi quỳ gối cầu nguyện
Giờ gã lấy hết can đảm, niềm nở nói: "Đại nhân, tôi có thể giúp ngài trông cửa
Cửa đã hỏng, gã có thể giúp vị tôn giả này trông coi
Gã có thể làm việc hữu ích, hy vọng cô ta sẽ bỏ qua lỗi lầm của họ, dù gã vẫn không nghĩ rằng mình sai
Ham ngẩng đầu, trong lòng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của vị tôn giả kia
Nguyên Chanh nhíu mày, Ham cúi gằm mặt xuống, trái tim như rơi xuống vực sâu
Toàn thân Singh được bao phủ bởi một lớp chất nhầy xanh lá, cậu gần như đã biến thành một "người xanh
Singh lục lọi trong túi, điện thoại vẫn còn đó
Cậu lấy chiếc điện thoại ra, vận may của vậu vẫn khá tốt, điện thoại vẫn chưa bị hỏng
Cậu nhanh chóng truy cập diễn đàn, nói một câu rồi chuyển nó thành ngôn ngữ Trung Châu
"Đại nhân, anh ta nói rằng anh ta có thể giúp ngài trông cửa
Nguyên Chanh hài lòng nhìn Singh, cậu trai trẻ này khá lanh lợi
Ham ngẩng đầu lên, gã nghe thấy lời Singh nói
Vậy là vị tôn giả ấy không hiểu ngôn ngữ của họ
Đúng rồi, cô ta là một Triệu Hồi Sư đến từ ngoại châu, đâu phải là vị thần toàn tri toàn năng đâu
Ham liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay Singh, đôi mắt gã lóe lên sự thèm khát
Nếu tôn giả không hiểu tiếng của họ, bọn họ muốn giao tiếp với cô ta chỉ có thể thông qua diễn đàn
Nhưng gã đâu có điện thoại, gã đã đánh mất cơ hội giao tiếp
Nếu đây là lúc bình thường, gã có thể cướp điện thoại của Singh
Gã khỏe hơn, lại còn có thêm hai người anh em, một đứa mồ côi như Singh sao có thể chống lại bọn họ
"Không cần
Nguyên Chanh nói, lắc đầu
Cô triệu hồi Nhóc Lam—thời gian này, Nguyên Chanh không hề nhàn rỗi
Ngoài việc nghiên cứu khả năng của Đôi Cánh Gió, cô còn thử nghiệm những năng lực khác của các ma vật
Đôi khi, Tống Nghiên Thanh đưa ra cho cô một vài gợi ý
Những người làm nghiên cứu thì thường có rất nhiều ý tưởng
Từ kinh nghiệm chiến đấu trước đó, Nguyên Chanh có một suy nghĩ
Nhóc Lam và Nhóc Đỏ thực ra đã ban cho cô khả năng điều khiển nước và lửa, còn cung tên chỉ là phương tiện để tập trung và sử dụng năng lượng
Bản chất của năng lượng là vô hình
Khi sử dụng năng lượng để điều khiển nước, lửa hay đất, ban đầu khá khó để nắm bắt
Cung tên là phương tiện trung gian giúp đơn giản hóa quá trình này
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu, cô đã vô thức chọn cung tên vì nó quen thuộc với mình, và may mắn thay, đó là cách tiếp cận đúng
Nhưng nếu không sử dụng cung tên nữa thì sao
Chỉ cần dùng năng lượng của Nhóc Lam, Nhóc Đỏ và thậm chí cả Nhóc Bùn để điều khiển nước, lửa và đất
Rất khó, đó là một kỹ thuật không thể diễn tả bằng lời, mà phải dựa vào khả năng tự lĩnh ngộ của bản thân
Nguyên Chanh đã luyện tập rất lâu mới có chút tiến triển
Quyển Sách Khế Ước lóe sáng, một khối chất nhầy màu xanh lam xuất hiện
Vì chủ nhân của nó thích ôm hình dạng này, nên đa phần thời gian Nhóc Lam vẫn giữ hình dạng giống như trước khi thăng cấp
Dưới sự điều khiển của Nguyên Chanh, Nhóc Lam biến đổi thành hình dạng sau khi thăng cấp, trở thành một giọt nước lớn lơ lửng trên không
Nguyên Chanh giơ tay, giọt nước biến thành một tia nước xanh lam di chuyển quanh những ngón tay trắng mịn của cô, mờ ảo như một giấc mơ
Không đợi đám người trong phòng kịp ngắm nhìn cảnh tượng mộng ảo ấy, cô lại vung tay, tia nước rời khỏi ngón tay cô, như một dải lụa màu xanh lam, nhanh chóng mở rộng, biến thành một tấm màn nước che kín khung cửa bị mất cửa
Cả đám người trong phòng không khỏi há hốc miệng kinh ngạc
Họ đồng loạt cúi xuống, gần như nằm bẹp dưới đất, mong rằng có thể bày tỏ lòng kính trọng của họ với thần linh
Vẫn dùng diễn đàn làm công cụ phiên dịch, Nguyên Chanh nói: "Các người cứ ở đây, đừng ra ngoài
Tôi sẽ đi tìm những người sống sót khác
Cô liếc nhìn đám đàn ông lực lưỡng vốn đã ở trong nhà, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn thấy ai chết ở đây
Nếu tôi quay lại mà có ai xảy ra chuyện, tất cả các ngươi..
sẽ ở lại căn nhà này mà chờ chết
Đám đàn ông kinh hoàng thề thốt, nhưng Nguyên Chanh không hiểu, cũng không muốn nghe
Cô chạm tay vào tấm màn nước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ ngón tay cô, màn nước bắt đầu đóng băng và biến thành một cánh cửa băng dày
Trong làng còn nhiều người sống sót khác, Nguyên Chanh định gom họ lại đây
Khi đội quân Trung Châu đến, họ sẽ lần lượt sơ tán tất cả
Nguyên Chanh mở Đôi Cánh Gió, khẽ đạp chân, bay vút lên trời
Lơ lửng trên không, cô lo lắng nhìn về phía hố đen vẫn không ngừng phun Quái Vật Miệng Lớn ra
Chỉ là lũ Quái Vật Miệng Lớn thôi sao
Nếu chỉ có thế thì không đáng lo
So với quái vật triều ở Hố Đen Trường Hà, tình hình này chẳng đáng là gì
Linh cảm mách bảo Nguyên Chanh rằng có điều gì đó không ổn
Cô cần phải đẩy nhanh tốc độ, vì cảm giác này..
có lẽ mọi chuyện không đơn giản chỉ là vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau cánh cửa băng
Cả căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng thở
Từ khe cửa băng, họ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng "vị thần" dần khuất xa
Bất ngờ, Ham đứng bật dậy, cầm lấy chiếc rìu của mình
Mấy người đàn ông vẫn luôn nghe lời gã lập tức vây quanh: "Ham, anh định làm gì
"Mấy người phòng bị tôi làm gì chứ
Ham chỉ vào Karam đang ôm miệng ngồi thu mình trong góc, nói: "Bắt nó lại
nó định đập vỡ kính, không muốn mở cửa cho thần, nó điên rồi
Lỡ nó lên cơn, giết người thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.