Địa Sát Thất Thập Nhị Biến Ta Tại Đại Đường Giả Thần Giả Quỷ

Chương 84: Luân hồi lộ Mạnh bà




Chương 84: Luân hồi lộ Mạnh bà
Thanh Ngưu toàn thân yêu khí ầm vang nổ tung, bốn chân đạp nát mặt đường Hoàng Tuyền
Cặp mắt như chuông đồng đỏ thẫm như máu, trong hơi thở lôi quang bắn tung tóe, mắt thấy là sắp phát cuồng
Trần Huyền lại thần sắc lạnh nhạt, khẽ vuốt đầu trâu: “Đừng nóng vội, đầu thai không có nhanh như vậy
Liễu Lan Nhi vừa mới chết không bao lâu, giờ phút này có lẽ còn tại luân hồi đường xếp hàng chờ uống Mạnh bà thang.”
Thanh Ngưu quanh thân bạo động yêu khí thoáng bình phục, nhưng trong mắt huyết sắc chưa trút bỏ: “Quốc sư, chúng ta phải đi mau mau…”
“Đi.”
Ba người tiếp tục hướng sâu bên trong luân hồi đường bước đi
Trình Giảo Kim khiêng hai lưỡi búa theo ở phía sau, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Trần lão đệ, cái vị phán quan kia cứ vậy mà thả chúng ta đi
Ta nhìn hắn tu vi không kém, lại thêm nhiều âm binh như vậy.”
Trần Huyền cười khẽ: “Vị phán quan này là một người thông minh.”
“Ồ?”
Trần Huyền ánh mắt nhìn về phía cuối con đường luân hồi: “Hắn chỉ là một phán quan cấp thấp của âm phủ, tự biết không có hoàn toàn chắc chắn đối phó chúng ta, dứt khoát cho qua
Nếu ta đoán không sai, giữa luân hồi đường có lẽ có kẻ khó đối phó hơn.”
Trình Giảo Kim bừng tỉnh đại ngộ: “Cái vị phán quan này là muốn mượn đao giết người a!”
Sau đó lại kịp phản ứng nghi hoặc hỏi: “Âm phủ có nhiều như vậy sao?”
Trần Huyền giải thích: “Âm phủ có bao nhiêu cái ta cũng không rõ ràng, bất quá có âm phủ thực lực chênh lệch rất lớn, càng như cách biệt một trời, có chút thậm chí cường đại vượt quá tưởng tượng
Những cái đó mới thật sự là chủ quản âm phủ, là Địa Phủ.”
Cuối con đường luân hồi
Liễu Lan Nhi đứng tại Mạnh bà trước sân khấu, trong tay nâng chén canh hiện ra u lục huỳnh quang
Nước canh phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng, từng sợi khí tức vẩn đục từ trong chén bốc lên, tỏa ra mùi ngọt ngào u ám khiến người ta chán chường
“Uống nó, quên hết chuyện xưa, mới có thể vào luân hồi.”
Trên giường êm, nữ tử áo sa đỏ lười biếng chống đỡ cằm
Con mắt nàng hẹp dài như rắn, mang theo vài phần tiếu ý nghiền ngẫm, nhìn chăm chú Liễu Lan Nhi với thần sắc do dự
Vừa rồi, một vong hồn không cam lòng cự tuyệt uống canh, kết quả nữ tử xinh đẹp này liền nháy mắt hóa thành một đầu xích lân cự mãng, một cái nuốt vào trong bụng, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra
Đầu ngón tay Liễu Lan Nhi có chút run
Nàng biết mình không có lựa chọn nào khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lan Nhi…”
Nàng phảng phất nghe thấy tiếng khóc của cha mẹ, lại phảng phất nhìn thấy vị phu quân trầm mặc ít nói nhưng dù sao vẫn luôn ôn nhu đối đãi với nàng
“Thôi vậy…”
Nàng nhắm mắt lại, hai tay nâng bát, chậm rãi đưa đến bên môi
“Nương tử!”
Một thanh âm vô cùng quen thuộc truyền đến khiến nàng chấn động toàn thân run lên, chén canh suýt nữa rời tay
Nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy từ cửa vào luân hồi đường, một đầu Thanh Ngưu cao hơn trượng đạp lên hư không mà đến
Trên lưng ngưu ngồi ngay thẳng một vị công tử áo trắng
Mà phía sau bọn họ, một gã tráng hán khôi ngô vai khiêng hai lưỡi búa đang cười lớn đi theo
Điều làm Liễu Lan Nhi kinh hãi nhất là – tiếng kêu gọi kia, đúng là từ trong miệng Thanh Ngưu phát ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tướng công?”
Nàng lẩm bẩm nói, chén Mạnh bà thang trong tay “Ba~” rơi vỡ trên mặt đất
Thanh Ngưu lao nhanh đến trước sân khấu, quanh thân yêu khí ầm vang nổ tung
Giữa làn thanh quang ngập trời, cái thân hình ngưu khổng lồ cấp tốc co lại biến hình, bắp thịt cuồn cuộn trên tứ chi hóa thành hình người, lông chàm rút đi, lộ ra khuôn mặt cương nghị quen thuộc – chính là Ngưu Nhị
“Nương tử!”
Ngưu Nhị một bước xông lên trước, hai tay mở rộng, ôm chặt Liễu Lan Nhi vào trong ngực
Thân thể hắn vì kích động mà run rẩy, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên thấu qua quần áo truyền đến, tạo thành sự đối lập rõ ràng với cái lạnh lẽo thấu xương của âm phủ
Liễu Lan Nhi ngây người một lát, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên
Nàng gắt gao túm lấy vạt áo trượng phu, nước mắt thấm ướt trước ngực hắn: “Ta không phải đang nằm mơ chứ
Ta thật… còn có thể gặp lại chàng…”
Bàn tay thô ráp của Ngưu Nhị khẽ vuốt sợi tóc của nàng, giọng nghẹn ngào: “Không phải mộng, ta đến dẫn nàng về nhà.”
Trên giường êm, nữ tử áo sa đỏ chậm rãi ngồi thẳng người, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Có ý tứ…”
Ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng câu, chén canh vỡ nát trên mặt đất lại khôi phục nguyên dạng, bay trở về trong tay: “Người dương gian tự tiện xông vào luân hồi đường, còn tại địa bàn của ta Mạnh Kiều Kiều mà cưỡng đoạt vong hồn, các ngươi thật đúng là có đảm lượng a?”
Đột nhiên, từ thân Mạnh Kiều Kiều bộc phát ra quang mang đỏ máu
Trong sóng máu ngập trời, thân hình nàng bắt đầu vặn vẹo bành trướng, đảo mắt hóa thành một đầu Xích Mãng dài trăm trượng, lân phiến như huyết ngọc óng ánh, đồng tử dựng thẳng lóe lên sát ý lạnh như băng
Ngưu Nhị đem Liễu Lan Nhi bảo hộ ở phía sau, quanh thân yêu khí tăng vọt: “Hôm nay ta liền muốn mang nàng đi
Ai dám ngăn cản ta?
Hôm nay thần cản giết thần
Phật cản giết Phật!”
Lời còn chưa dứt, huyết sắc cự mãng đã mở cái miệng rộng như chậu máu, răng nanh nhỏ xuống nọc độc ăn mòn mặt đất, phát ra tiếng “Xuy xuy”
Lưỡi rắn phun ra nuốt vào, gió tanh đập vào mặt, ngay cả không khí cũng trở nên sền sệt
Ngưu Nhị không lùi mà tiến tới, đột nhiên vọt lên, nắm tay phải ngưng tụ toàn thân yêu lực, hung hăng đập về phía trán cự mãng
“Oanh ——!!”
Quyền phong và vảy rắn va chạm, lại bộc phát ra tiếng sắt thép va chạm
Sóng khí nổ tung, mặt đất xung quanh trong vòng mười trượng từng khúc rạn nứt, nước sông Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà bị chấn động đến dâng lên cao mấy trượng sóng lớn
Đầu cự mãng bị một quyền này đánh đến đột nhiên chìm xuống, nhưng lập tức lắc lắc đầu, trong mắt rắn đỏ tươi hiện lên một tia trào phúng
“Quá cứng!”
Toàn bộ cánh tay phải của Ngưu Nhị bị lực phản chấn đến tê dại, xương ngón tay truyền đến đau đớn bứt rứt
Hắn còn chưa hoàn hồn, đuôi rắn của cự mãng đã như roi thép quét ngang mà đến
“Phanh ——!!!”
Cú quất rắn chắc này trúng vào hông Ngưu Nhị, thân thể khôi ngô của hắn như diều đứt dây bay rơi ra ngoài, liên tiếp đụng xuyên ba bức tường gạch minh lũy, cuối cùng hung hăng nện vào xà nhà chính của điện Mạnh bà
Cả tòa cung điện ầm vang sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, gạch ngói vụn vẩy ra
Liễu Lan Nhi kinh hô một tiếng, vô ý thức muốn xông tới, nhưng bị một đạo lực lượng nhu hòa ngăn lại
Trần Huyền chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, tay áo nhẹ phẩy, bày ra một đạo kết giới xung quanh
“Đừng nóng vội.” Hắn thản nhiên nói, “Đối với tướng công của ngươi phải có chút lòng tin.”
Trình Giảo Kim thì ma quyền sát chưởng, có chút kích động: “Trần lão đệ, thật không cho ta lên giúp sao
Con giun dài kia trông rất hăng hái a!”
Trần Huyền lắc đầu: “Để chính hắn trước xuất chút danh tiếng
Chờ hắn không được, chúng ta lại ra tay.”
Trình Giảo Kim nhếch miệng cười một tiếng: “Được, xem kịch!”
Trong bụi mù, đá vụn đột nhiên nổ tung
Một đạo hắc ảnh chậm rãi đứng lên, quanh thân quấn quanh lấy yêu khí sôi trào
Áo Ngưu Nhị sớm đã vỡ vụn, lộ ra thân thể cường tráng như sắt, giờ phút này trên làn da màu đồng cổ đang hiện ra đường vân màu xanh quỷ dị, giống như đồ đằng cổ lão đang thức tỉnh
Hắn phun ra một ngụm máu, trong mắt đỏ tươi càng tăng lên, “Lại đến!”
Cự mãng hí một tiếng, thân thể cao lớn lại linh hoạt như điện, nháy mắt quấn quanh mà lên, đem Ngưu Nhị gắt gao ghìm chặt
Thân rắn co vào giữa, xương cốt phát ra tiếng “Khanh khách” không chịu nổi gánh nặng
Ngưu Nhị nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay bắp thịt bạo khởi, lại cứ thế mà tách ra thân rắn
Hắn há miệng cắn thân rắn, răng nanh bén nhọn đâm xuyên lân giáp, yêu huyết đỏ thẫm phun ra ngoài
Cự mãng bị đau, điên cuồng vặn vẹo, đuôi rắn đập mặt đất, toàn bộ luân hồi đường đều đang rung động
Vong hồn trên cầu Nại Hà bị chấn động đến ngã trái ngã phải, mấy cái vô ý rơi xuống Vong Xuyên, nháy mắt bị oán linh trong sông xé thành mảnh nhỏ
“Bòòò ——!”
Ngưu Nhị đột nhiên ngửa mặt lên trời ngưu rít gào, tiếng gầm như sấm, chấn động đến âm binh bốn phía hồn thể tán loạn
Quanh người hắn nổi gân xanh, thân hình bắt đầu bành trướng ——
“Răng rắc!”
Trong tiếng nứt xương cốt vang vọng, đầu hắn vặn vẹo biến hình, trên trán nhô cao hai cây sừng nhọn cong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phần lưng cột sống liên tiếp nhô lên
Trong khoảnh khắc, một đầu Thanh Ngưu cao chừng năm trượng sừng sững tại chỗ, vó như trụ lớn, mắt như huyết nguyệt, hơi thở phun ra giữa lôi hỏa đan vào
Ngưu Nhị xuất hiện nguyên hình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.