Chương 22: Hai tên l·i·ế·m c·ẩ·u vui vẻ, Lục Phàm hiểu rõ
Ngay lúc Lục Phàm và Trương Huy đang đi ăn cơm
Có hai người, đã đi ra ngoài sớm hơn bọn họ, hẹn nhau đi nhậu nhẹt
Hai người này, tâm trạng gần đây đều không thoải mái
Lý Dịch Phong vì Thẩm Thanh chọn Lâm Nhất Phàm mà không chọn hắn, nên rất buồn bực… Gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh, hầu như cô ta không trả lời
Trước đó rõ ràng nói đợi hắn lên làm tổng thanh tra bộ tài vụ thì sẽ cân nhắc hắn
Kết quả mới chưa đầy một tuần, cô ta đã thân thiết với Lâm Nhất Phàm
Cái tên Lâm Nhất Phàm kia còn không phải giống như mình, chỉ là một quản lý thôi sao
Dáng vẻ thì cứ làm ra vẻ ta đây, làm sao mà so được với Lý Dịch Phong hắn đẹp trai chứ
Chẳng lẽ chỉ vì Lâm Nhất Phàm làm bên thu mua, nhiều béo bở hơn hắn bên bộ tài vụ
Hơn nữa còn là c·h·ó săn của giám đốc Hà Khôn, nên tiền đồ tốt hơn hắn
Dựa vào cái gì chứ
Lý Dịch Phong càng nghĩ càng bực mình… Còn Lục Ngư
Thì thật sự buồn bực
Lúc Lục Phàm gói đồ rời công ty, có nói một câu
Bảo rằng hắn theo đuổi San San vẫn có hy vọng… Lục Ngư đã thật sự cố lấy dũng khí
Dù cho San San không hề hồi âm, hắn vẫn muốn chủ động tấn công
Mua mấy món quà đắt tiền, tự mình đến dưới lầu công ty San San đưa cho nàng
San San nhận quà, hôm đó cũng trò chuyện với hắn vài câu
Sau đó thì không có tiến triển gì
Cứ tặng quà, rồi lại như thế này
Lại tặng quà, lại vẫn cứ như thế… Nửa tháng nay, đã tốn hai ba vạn
Lục Ngư tự đánh giá là — tiến triển không mấy khả quan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lẽ nên tốn nhiều tiền hơn nữa
Nhưng hắn chẳng có mấy đồng tiết kiệm, tài lực không đủ… Nhưng nếu không dốc hết sức, những gì đã bỏ ra sẽ trở thành công cốc mất
Lục Ngư rất xoắn xuýt… Nỗi phiền muộn của hắn không giống Lý Dịch Phong, chỉ là chuyện nhỏ nhặt
Hai người có nỗi bực dọc trong lòng khác nhau
Nhưng không ai nói ra
"Haizz… Tháng này c·ô·ng trạng của ta thảm quá, hoa hồng chỉ được hơn 1000 tệ.” "Cứ tiếp tục thế này, chắc chỉ còn cách nhận hơn 6000 tệ lương rồi cầm cự qua ngày
"Thật ghen tị với Phong ca làm bên bộ phận chức năng, lương cao lại còn ổn định.” "Không như bên bộ phận kinh doanh của chúng ta, làm việc mệt gần c·h·ế·t mà vẫn k·h·ó k·h·ă·n.” Uống cạn một ly bia xong
Lục Ngư, người bình thường ít nói, lại là người lên tiếng than thở đầu tiên
“Tôi đây cũng là quản lý đó, mà có được bao nhiêu lương đâu.” “Mỗi tháng chưa đến hai vạn, mà còn tăng ca không ít hơn cậu.” “Bên phòng thị trường các cậu, chỉ cần c·ô·ng trạng tốt, một tháng kiếm mấy trăm ngàn cũng có.” “Mỗi lần tôi xuất báo cáo tình hình làm việc, đều nghĩ, hay là mình cũng đến phòng thị trường làm cho xong.” “Dù sao cũng hơn là lãnh lương rồi c·h·ế·t đói!” Lý Dịch Phong rõ ràng không đồng tình với quan điểm của Lục Ngư
Anh ta oán trách “có lý có chứng”
“Phong ca, anh nói vậy là hơi bị ‘Vẹc-xây’ đấy…”
“Nếu không thì tôi đổi vị trí chủ quản với anh, anh làm quản lý xem ai khổ hơn.” Lục Ngư hơi khó chịu phản bác
Hắn ghét nhất là người khác cứ lấy mấy trường hợp nhân viên kinh doanh tháng kiếm nhiều nhất ra mà nói
Lục Phàm giỏi quá còn gì..
Trước khi lên quản lý, có rất nhiều lần đứng đầu công ty về doanh số, tháng đó hoa hồng vượt quá 10 vạn
Nhưng mà Lục Phàm làm bốn năm, năm mới được có mấy lần như thế mà thôi
“Hai chúng ta ai cũng chẳng dễ dàng gì…” “Thôi đi, uống r·ư·ợ·u đi, uống r·ư·ợ·u!” Lý Dịch Phong lắc đầu thở dài một tiếng, cụng ly với Lục Ngư
Hai người uống một hơi cạn sạch
Lục Ngư lại cảm thán nói: “Thực ra, bộ phận tốt nhất ở Trác Việt, là bên thu mua.” “Cái tên Lâm Nhất Phàm kia, được Hà Khôn che chở, không kiếm được không ít thì cũng phải có nhiều thứ để mang về.” “Chẳng trách Thẩm Thanh lại…” Lời còn chưa nói hết
Lục Ngư phát hiện, sắc mặt Lý Dịch Phong rất khó coi đang nhìn chằm chằm hắn
Hắn vội vàng đổi chủ đề: "À
Thực ra…” "Chúng ta cũng không cần phải đi so đo với người khác, vẫn còn có người t·h·ả·m hơn chúng ta, đúng không
"Giống như Lục Phàm đó, đáng lẽ ra anh ta có rất nhiều hy vọng được lên làm tổng thanh tra.” “Không những lương cao hơn chúng ta, mà dáng vẻ cũng lại s·o·á·i ca, có nhà có xe...” "Bây giờ thì chẳng phải là đầu tư chứng khoán, thua lỗ sạch sao
“Bị công ty đuổi việc, đã thế còn bạn gái thì…
"Thôi thôi thôi, không nhắc đến bạn gái nữa
Không nhắc đến nữa
Lý Dịch Phong lại trừng mắt với Lục Ngư một cái — Cái tên ngốc này đúng là cái gì không nên nói thì lại đi nói, lão t·ử đang bực chuyện con nhỏ Thẩm Thanh này đây
Nhưng mà nhắc tới Lục Phàm thì… Hai người lập tức thấy thoải mái hẳn lên
“Lục Phàm cái thằng ngốc kia, tự mình tìm c·h·ế·t, trách ai được!” “Bán nhà bán xe đi đầu tư chứng khoán, đúng là hết thuốc chữa…” Lý Dịch Phong cũng phụ họa theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tìm được chủ đề chung hai người
Lại vui vẻ uống thêm một ly
Quả nhiên
Niềm vui xây dựng trên nỗi đau của người khác là có thật
"Lục Phàm cái tên b·ứ·c kia, ỷ lại vào mối quan hệ tốt với tôi.” “Vừa cái đã tới hỏi mượn tiền, còn ngốc nghếch ép đưa bản ghi chép bán nhà bán xe cho tôi xem.” "Cũng may lão t·ử đây khôn, không cho hắn mượn
“Nếu không, cho hắn mượn rồi chắc cũng như nước đổ lá khoai…”
“Nói đến, Lão Lục cậu còn phải cảm ơn tôi!” "Nếu không nhờ tôi cho cậu biết trước, với cái tính cách không biết cự tuyệt của cậu.” “Chắc chắn đã bị tên b·ứ·c Lục Phàm kia l·ừ·a rồi
Lý Dịch Phong cảm thấy chửi Lục Phàm đúng là sảng khoái
Không kìm được mà lại tiếp tục b·ắ·t b·ẻ..
“Đúng là như vậy…” "Tính tôi hay cả nể, dễ m·ấ·t mặt mà
"Lúc Lục Phàm hỏi vay tiền, tôi không đành lòng, còn đồng ý cho hắn mượn một hai ngàn.” "Cũng may hắn không chịu, nếu không thì chắc tôi đau lòng ch·ế·t
“Vậy thì, tôi xin kính Phong ca một ly, nào!” Lục Ngư gật gù, rót đầy ly cho Lý Dịch Phong
Hai người lại bịch một tiếng, uống một hơi cạn sạch
Vừa nướng, vừa uống
Muộn phiền bay biến hết
Lục Phàm nếu nhìn thấy hai tên l·i·ế·m c·ẩ·u này uống vui vẻ như vậy
Chắc chắn phải khen thêm một câu: “A
Trâu b·ò nhỉ!” “Buồn cười nhất là, Lục Phàm còn cho tôi vào danh sách đen WeChat nữa.” "Tôi thì lại chả mong sao..
“Nếu hắn mà nhớ ra hỏi vay tiền, không phải là phiền c·h·ế·t à!” Lý Dịch Phong vừa gắp một xâu lòng bò, vừa cười khẩy
"Hắn cho anh vào danh sách đen hả
“Không biết có cho tôi vào danh sách đen không nữa!” “Tôi xem thử...” Lục Ngư có chút kinh ngạc cầm điện thoại lên, muốn kiểm tra một phen
Nhưng theo thói quen lại mở vòng bạn bè xem thông báo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lướt xuống..
"Tôi thề
Tên Trương Huy kia, lại vừa bán một chiếc BMW xe.” "Hơn nữa còn là X7 bản cao cấp nhất
“Ít nhất cũng hơn 100 vạn tệ nhỉ...” "Tự mình làm ông chủ, tự mình thu tiền, lại còn không cần chia hoa hồng cho nhân viên bán hàng
“Tính riêng đơn hàng này, chắc chắn là anh ta cũng phải kiếm được năm, sáu chục ngàn!” Bỗng nhiên, thấy bài đăng cách đây không lâu của Trương Huy trên vòng bạn bè
Lục Ngư vô thức lên tiếng kinh hô
"Thật á
“Thằng Trương Huy kia càng ngày càng ngon rồi.” “Nhớ ngày trước, hắn cũng như cậu, cũng chỉ là một trưởng phòng bên kinh doanh thôi.” “Bây giờ một ngày đã có thể kiếm mấy vạn!” “Chắc cũng đủ cho mấy tháng lương của mình quá.” “Thật mẹ nó ghen tị a……” “Nếu như mình mà ph·á·t đạt, thì lão t·ử cũng muốn đến chỗ Trương Huy mua một con X7 bản cao cấp.” “Để đến trước mặt hắn khoe của!” Lý Dịch Phong cảm thán
Không khỏi cảm thán, bởi vì BMW X7 cũng là giấc mộng của hắn
Lúc trước hắn tìm cớ nói dối Lục Phàm rằng mình đã đặt mua xe
Cũng là có cơ sở
Đến các cửa hàng 4S ngắm xe, là một trong những thú vui lớn nhất của hắn
Đáng tiếc, đã ba năm, mà hắn cũng chưa sờ được vào biển số xe nào cả
Cho dù sờ được, thì hắn cũng không có tiền mua X7
Năm sáu mươi vạn tệ, phiên bản thấp của X5 đối với hắn mà nói đã quá sức rồi
Tiền cọc có lẽ cố được chút
Nhưng mỗi tháng trả góp tám chín ngàn tệ, đúng là quá áp lực
Mức sống ở Nam Thành này, thật không phải là chỉ để cho đẹp
Thích sĩ diện, buổi sáng thì không chịu dậy của hắn
Thuê một căn hộ không tồi gần công ty, mỗi tháng tiền thuê cộng thêm điện nước gas, cũng hết 5000 tệ rồi
Nếu mà cắn răng mua X5, mỗi tháng tiền xăng xe ít nhất cũng phải hơn 1000 tệ
Tính ra, lương hắn chỉ còn lại một hai ngàn tệ
Chút tiền này, còn không đủ để chi tiêu hằng ngày… Còn mơ tưởng đến một cô bạn gái tiêu tiền như rác như Thẩm Thanh, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!