“Cha, cha ở nhà à?”
Giang Mãn Nguyệt rõ ràng cũng không nghĩ tới, ba cô lại trở về sớm như vậy
Cô hơi ngạc nhiên tiến lại gần
Còn Giang Hạc Đường thì theo thói quen mỉm cười với con gái, sau đó liền giữ vẻ uy nghiêm như thường
Mắt ông sáng như đuốc nhìn Lục Phàm bước xuống xe..
Đến trước mặt ông khoảng năm, sáu bước thì dừng lại
“Giang đổng, xin chào, tôi là Lục Phàm.”
Xuất phát từ sự lễ phép với người lớn, Lục Phàm mở miệng trước
Thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, vừa đúng mực
Điều này khiến Giang Mãn Nguyệt hơi lo lắng trong lòng, giờ thì cô cũng bớt căng thẳng đi chút ít
Ấn tượng của ba cô đối với Lục Phàm không tốt lắm..
Bất quá, ông đối với tất cả những người đàn ông tiếp cận con gái mình đều bẩm sinh nghi ngờ mang một ý đồ không rõ ràng
“Cậu chính là Lục Phàm à!”
“Vóc dáng ngược lại là tuấn tú lịch sự, không khó coi.”
Giang Hạc Đường rõ ràng đã xem ảnh của Lục Phàm từ trước, vậy mà ông vẫn không kiêng kỵ gì mà đánh giá Lục Phàm một hồi
Sau đó ông vẫn rất không khách sáo, cho Lục Phàm một gáo nước lạnh
“Giang đổng quá khen rồi, thân thể tóc da, cũng chỉ là một bộ túi da thôi.”
Cho dù là nhạc phụ tương lai, Lục Phàm cũng không có ý định chiều theo ông ta
Cậu phóng khoáng nhún vai, cười đáp trả
Trong lòng Giang Hạc Đường không khỏi giật mình..
Gia hỏa này quả nhiên rất nguy hiểm, rất có tính công kích
Nhưng xác thực lại vừa đúng gu thẩm mỹ của con gái Giang Mãn Nguyệt
“Bây giờ là thời đại kinh tế lưu lượng, túi da đẹp cũng là một lợi thế cạnh tranh.”
“Không cần thiết phải có thành kiến gì...”
“Đã tới cửa rồi, vào nhà ngồi một lát đi.”
Vẻ mặt Giang Hạc Đường vẫn không hề sợ hãi
Ông làm ra tư thế mời, nói với Lục Phàm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông đã quyết định rồi
Thay vì lo lắng sợ hãi, không bằng chủ động tấn công..
Cứ giữ tên Lục Phàm này ở ngay trước mắt
Cho dù con gái không vui, làm cha mẹ, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn
“Được, vậy làm phiền.”
Lục Phàm thoải mái bước thẳng vào trong
Khi đi qua Giang Mãn Nguyệt, cô còn đưa mắt khó hiểu liếc cậu
Cô thật sự có chút trở tay không kịp..
Cái này là gặp phụ huynh hả
Sao nhanh vậy
Hai người mình còn chưa xác định quan hệ mà
Bất quá sao cô cảm thấy hai người này chẳng ai nhường ai vậy
Thôi kệ vậy
Như vậy, chẳng phải cũng rất tốt sao..
“Tiểu Phàm tới rồi.”
“Ngồi chơi một chút nhé, còn một món nữa là có thể dọn cơm.”
Tô Ngọc Cầm từ trong bếp đi ra, vẫn nhiệt tình nói với Lục Phàm
Bà rất vui vì gọi mấy lần như vậy, cuối cùng Lục Phàm cũng chịu vào nhà ngồi chơi..
Không biết là vì cậu và con gái bà đã tiến triển thêm một bước, hay là do Lão Giang ra tay, nên mới có tác dụng hơn
“A di, xin chào, làm phiền rồi.”
Lục Phàm nở nụ cười chân thành chào hỏi nhạc mẫu tương lai
Quả nhiên, loại sinh vật gọi là nhạc mẫu này, luôn có hảo cảm tự nhiên với con rể..
Sau khi chào hỏi xong
Giang Hạc Đường đã ở thế sẵn sàng nghênh chiến mà ngồi trên ghế salon
Phòng khách lớn như vậy mà ông ta không chọn chỗ khác, lại chọn nơi xung quanh để bày thế trận vây hãm
Lục Phàm và Giang Mãn Nguyệt rất tự nhiên ngồi đối diện ông
Trong nhà rõ ràng có trà, nhưng Giang Hạc Đường nhất định không pha, mà chỉ kêu người hầu mang nước suối ra
“Tiểu Phàm đúng không...”
“Ta nghe nói thời gian trước cậu đánh ngoại hối, kiếm không ít tiền.”
“Còn cùng Trác Việt hợp tác, mua một miếng đất ở khu Quang Minh.”
“Khoảng cách này quả là lớn đấy...”
“Về sau có dự định gì chưa?”
Lý lịch của Lục Phàm
Giang Hạc Đường đã sớm điều tra rõ như lòng bàn tay
Cho nên ông cũng không có ý định hàn huyên nhiều, mà trực tiếp đi vào chủ đề chính
Dù sao, đàn ông không thể không có sự nghiệp của mình
Mà sự nghiệp tương lai của con gái ông, sẽ rất lớn..
Điều này không thể không nói, sẽ là một vấn đề
“Cũng không có dự định gì.”
“Chỉ là trước tiên làm thủ phủ ở Nam Thành, sau đó đến thủ phủ toàn quốc!”
“Tiếp theo nữa là thủ phủ thế giới, kiểu vậy!”
Gặp nhạc phụ tương lai, một bộ muốn ngăn cản mình và Giang Mãn Nguyệt
Lục Phàm có chút không vui..
Rõ ràng cậu và Giang Mãn Nguyệt, còn chưa bắt đầu mà
Cho nên cậu tức giận phản pháo luôn
“Ha ha, người trẻ tuổi có mộng tưởng là tốt.”
“Vậy ta chỉ muốn hỏi một chút, cậu dự định bao lâu thì sẽ lên làm thủ phủ Nam Thành?”
“5 năm, mười năm, hay là hai mươi năm?”
“Không có ý gì khác, chỉ là để cậu tham khảo trước thôi!”
“Ta, Giang Hạc Đường, 26 tuổi tốt nghiệp MBA tại Stanford, trở về Nam Thành lập nghiệp.”
“Không ngại nói với cậu, dưới sự giúp đỡ của ông ngoại Nguyệt Nguyệt.”
“Đã dùng ròng rã 20 năm, mới lên được chức thủ phủ Nam Thành.”
“Hơn nữa, chỉ giữ được nửa năm, liền bị người khác vượt mặt.”
“Bây giờ 50 tuổi, tài sản của tập đoàn Giang Thị liên tục tăng vọt lên đến quy mô trăm tỷ...”
“Nhưng ta và thủ phủ chênh lệch, vẫn không ngừng bị kéo giãn!”
“Không phải ta không đủ cố gắng, mà là có người cố gắng hơn ta, còn ưu tú hơn nữa!”
“Còn cậu, hai tháng trước, vẫn chỉ là một quản lý thị trường ở công ty Trác Việt mà thôi.”
“Lương một năm hơn 40 vạn...”
“Cậu cảm thấy mình là người có t·h·i·ê·n phú dị bẩm sao?”
“Hay là đột nhiên đã thức tỉnh khí chất thủ phủ?”
Giang Hạc Đường bị lời nói của Lục Phàm làm cho giận dữ
Tâm tình lập tức không thể bình tĩnh được, không nhịn được mà chỉ trích Lục Phàm
Nếu như tên Lục Phàm này chỉ khó chịu, dùng lời lẽ trêu chọc mình thì cũng còn được, vẫn còn có thể thông cảm được..
Nếu như hắn mà có cái ý nghĩ đó thật
Thật muốn vả cho hắn một cái cho tỉnh..
Gặp qua tự đại rồi, nhưng chưa thấy ai ngưu b·ứ·c như cậu!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Phàm có chút trợn tròn mắt
Cậu cũng không nghĩ tới, đường đường đại lão bất động sản, phản ứng lại lớn như vậy
Liệu có phải cậu đã nói quá lời, kích động đến trái tim bé nhỏ của người ta không vậy
Lại nhìn Giang Mãn Nguyệt
Ánh mắt cô nhìn cậu, chẳng khác gì muốn g·iết cậu luôn vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người khác gặp phụ huynh thì ai cũng cẩn thận từng li từng tí một, khép nép đủ điều..
Tê liệt, còn Lục Phàm cậu thì hay rồi
Lời không làm người ta kinh ngạc thì thôi, mà đã nói là gây hấn với phụ huynh luôn
Nếu như cậu không t·h·í·c·h ta, cứ nói thẳng ra đi
Không cần phải dùng cách này làm khó dễ, làm đến độ khó địa ngục vậy chứ
“Ách...”
“Cụ thể bao lâu, bây giờ tôi cũng chưa chắc.”
“Lâu thì ba năm, nhanh thì một năm!”
“Cố gắng và ưu tú thì tôi cũng có cả, nhưng không thể không nói là do vận may của tôi quá tốt nữa!”
“Ha ha ha...”
Lục Phàm nghĩ nghĩ rồi cười đáp
Đi ra ngoài
Mày t·ê l·iệt đi ra ngoài cho ta
Từ nay về sau hãy rời xa con gái bảo bối của ta
Trong lòng Giang Hạc Đường bây giờ là sụp đổ..
Mà với tâm thái vốn điềm tĩnh như cẩu già trước mọi sóng gió, lúc này cũng lập tức bị đ·ánh cho p·h·á toái
Ngọa tào
Con gái mình rốt cuộc là t·h·í·c·h một loại kỳ hoa gì thế này!
Nghiệp chướng a..
“Đi thôi, ăn cơm thôi.”
Giang Mãn Nguyệt mặt đen thui, ngoài cười nhưng trong không cười kéo Lục Phàm
Cô trực tiếp kéo cậu ra bàn ăn
Cô sợ khuôn mặt vô sỉ của Lục Phàm cứ ở trước mặt ba cô, ba cô mà nhịn không được thì lật bàn trà mất
“Mọi người nói chuyện gì mà hăng say thế?”
Tô Ngọc Cầm từ trong bếp nghe thấy cuộc đối thoại nảy lửa ở phòng khách, bưng món ăn cuối cùng ra
Bà tò mò không vui mà hỏi Lục Phàm và Giang Mãn Nguyệt
“A, Giang đổng đang truyền thụ kinh nghiệm làm thủ phủ cho tôi.”
“Nghe xong, thật sự được mở mang đầu óc!”
Lục Phàm cười gượng một tiếng đáp lời
Lúc này, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện muốn vẽ bánh
Cũng không biết, cánh cửa nhà này, về sau có cơ hội bước vào nữa hay không
“Ha ha...”
“Đừng nghe Lão Giang nói hươu nói vượn, chỉ giỏi ba hoa bốc phét thôi.”
Tô Ngọc Cầm không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy Lục Phàm đứa trẻ này thật hài hước, coi như là không