Chương 73: Một trăm hai mươi triệu vào tài khoản
Nhớ lại những tháng ngày sân trường
Lục Phàm kéo tay cha mẹ, đi tới bên cạnh Lục Tịch
"Lại đây, lại đây, đứng gần một chút, để ta giúp cả nhà chụp ảnh nào
Lão đại ký túc xá Lưu Ỷ chủ động làm phó nháy, chụp ảnh cho gia đình bốn người của Lục Phàm
"Dùng điện thoại của tớ chụp đi, chụp nhiều tấm chút
Lục Phàm đưa điện thoại di động của mình cho Lưu Ỷ
Lưu Ỷ nhận lấy, giơ lên cao
"Tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tốt
"Tịch Tịch, em có thể nắm tay của học trưởng đi
"Đúng rồi, đúng rồi, cứ như vậy……"
"Nhìn vào đây, quả cà
Rắc rắc rắc……
Chụp liền mấy tấm sau đó
Lưu Ỷ rất tự nhiên muốn mở album ảnh, xem hiệu quả
Đột nhiên——
Keng
Một tin nhắn ngắn tự động hiện lên
Lưu Ỷ đang chăm chú nhìn điện thoại, vô ý liếc mắt nhìn nội dung tin nhắn
“Tài khoản ngân hàng của quý khách, vừa nhận 120.000.000 đồng!”
Nhìn thấy chuỗi số dài ngoằng đó, trong lòng Lưu Ỷ như nhảy dựng lên
Tự nhiên đếm nhẩm trong đầu——
Hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn, chục vạn, trăm vạn…
Hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn, chục vạn, trăm vạn, triệu…
Hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn, chục vạn, trăm vạn, triệu, trăm triệu!
"Trời ơi
Học trưởng
"Thẻ ngân hàng của anh vừa nhận một trăm hai mươi triệu
Xác nhận không có đếm sai, Lưu Ỷ trợn tròn mắt, la lên thất thanh
Âm lượng kinh người, số tiền kinh người
Lập tức thu hút sự chú ý của những người đang chụp ảnh gần đó, bọn họ đều ném ánh mắt khinh bỉ sang
Cô gái này bị điên rồi à
Thẻ ngân hàng nhận một trăm hai mươi triệu ư
Nực cười thật……
Lưu Ỷ thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm
Vội vàng lật ngược điện thoại lại, để màn hình quay xuống dưới
Sợ người khác nhìn thấy nội dung tin nhắn, cái kia một trăm hai mươi triệu sẽ biến mất dạng mất
"À, chụp xong rồi à
Lục Phàm tiến lên trước, điềm nhiên như không có gì nói
Nghĩ đến chắc là viện trưởng Hoàng Hữu Đạo kia đã chuyển tiền bán tranh cho mình
Hành động vẫn nhanh thật…
"Đây, cho, cho anh
Lưu Ỷ vội vã đưa điện thoại trả lại cho Lục Phàm
Trên mặt đầy vẻ kinh hãi, giống như vừa gặp phải thứ gì không nên gặp
Nàng vẫn là lần đầu thấy nhiều số không đến thế…
Hóa ra, Giang học tỷ nói Lục học trưởng kiếm tiền còn nhiều hơn cả nàng ấy, là thật à
Mình còn tưởng rằng nàng cố tình nói thế
Mình còn tưởng chiếc Maserati kia, có thể là của Giang học tỷ đây này……
Thì ra, thực sự là học trưởng mua
Chung Lâm và bạn trai của cô ta, có lẽ cũng nghĩ vậy đúng không
Dù sao, ai có thể dễ dàng kiếm được hơn trăm triệu cơ chứ
Ha ha……
Đáng thương Chung Lâm, nếu nàng ấy mà thấy chuỗi số này, chắc là buồn bực lắm đây
"Cảm ơn nha, Ỷ Ỷ……"
Lục Phàm nhận lấy điện thoại, liếc nhìn tin nhắn
Sau đó mở Wechat, gửi tin nhắn cho nhạc phụ tương lai đại nhân Giang Hạc Đường
"Giang đổng, tiền của Hoàng Viện trưởng đã nhận được rồi
"Làm phiền ngài thay tôi cảm ơn ông ấy, hôm khác tôi mời hai vị dùng bữa nhé
Gửi tin nhắn xong, Lục Phàm nghĩ Giang Hạc Đường sẽ không trả lời
Không ngờ, lập tức có tin nhắn đến——
"Không cần, là giao dịch thuận mua vừa bán thôi mà
Ặc, hai cha con này tác phong giống nhau quá vậy
Lục Phàm cười lắc đầu
Ở một bên khác, Giang Hạc Đường nhíu mày
Nếu như để Lục Phàm biết, lão tiểu tử Hoàng Hữu Đạo kia phải sống chết mời Lục Phàm một bữa cơm
Nói muốn cảm tạ Lục Phàm vì đã mang đến cho hắn một bức thần họa nghệ thuật
Thì Lục Phàm chẳng phải bay lên tận trời sao…
Tiếp theo
Gia đình Lục Phàm lại chụp cho nhau rất nhiều ảnh
Lục Phàm liền tạm biệt cha mẹ, đi về phía Giang Mãn Nguyệt đang đứng
Đi xuyên qua sân bóng quen thuộc mà xa lạ, tới chỗ lan can
Giang Mãn Nguyệt cùng Hoắc Thu Yên hai người đang tựa vào lan can nói chuyện phiếm
Hoắc Đông Tùng không có ở đây
Chắc là chụp ảnh xong đi tìm bạn học của mình rồi
"Hai người đang trò chuyện gì vậy
Cười vui thế
Lục Phàm tựa vào lan can bên cạnh Giang Mãn Nguyệt, cười hỏi
"Còn có thể trò chuyện gì nữa chứ
"Trò chuyện về những ngày tháng tốt đẹp hồi còn ở trường
"Thực sự khiến người ta hoài niệm mà
Giang Mãn Nguyệt nghiêng đầu, liếc nhìn Lục Phàm rồi cười nói
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu sắc thanh lịch, làn gió nhẹ thổi tung vạt váy
Tóc cũng theo gió khẽ lay động…
Nụ cười rạng rỡ, phảng phất như trở lại những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp
"Đúng vậy, chớp mắt một cái đã tốt nghiệp 5 năm rồi
"Ai có thể ngờ được, tôi cùng Nguyệt Nguyệt cùng nhau trở lại trường cũ ôn lại kỷ niệm
"Lại còn cùng Lục Phàm anh người qua đường A này nữa chứ
"Ba người chúng ta, hình như cũng chỉ có ở dạ hội tân sinh, rồi sau khi tan tiệc đi ăn khuya, là trò chuyện với nhau vài câu thôi
"Ngoại trừ những lần đó thì phần lớn thời gian chỉ lướt qua nhau trong sân trường
"Vậy mà bây giờ……"
Hoắc Thu Yên cảm thán lắc đầu
Giang Mãn Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời và bãi cỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ý nghĩ bay đến buổi dạ hội tân sinh
Nàng cùng Lục Phàm, tay trong tay…
"Đúng vậy đó
"Ai bảo các cậu một người khoa báo chí, một người khoa luật, còn tớ thì khoa tài chính và kinh tế đâu
"Tòa giảng đường cũng không ở cùng một chỗ, làm sao có thể dễ dàng gặp được nhau
"Lại nói, các cậu cũng là hoa khôi của khoa, trong nhà lại có tiền, làm gì chơi cùng nhau được
Nói rồi, suy nghĩ của Lục Phàm cũng bay về buổi dạ hội
Hắn cùng Giang Mãn Nguyệt, tay trong tay…
Mà khi đó, hắn quả thật là mang loại tâm tình này
"Xí
Anh cũng đâu phải hotboy của trường, mấy cô gái vây quanh anh cũng có thiếu đâu
Hoắc Thu Yên không cho là đúng nói
Sau dạ hội tân sinh, nàng không ít lần nghe Giang Mãn Nguyệt nhắc tới nam sinh tên Lục Phàm đó
Bây giờ nhớ lại, chắc là số phận rồi…
Lục Phàm không nói gì
Giang Mãn Nguyệt cũng không nói gì
Trong im lặng, hai người gần như cùng lúc quay sang nhìn nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng lại rất nhanh dời mắt đi…
"Hả
Đông Tùng, nhóc con đó hình như đang tìm mình
"Mình qua xem một chút nha, hai người cứ trò chuyện đi…"
Hoắc Thu Yên phẩy phẩy tay, rất hiểu ý rời đi
Để lại không gian riêng cho Lục Phàm và Giang Mãn Nguyệt
Hai người nhìn bóng lưng Hoắc Thu Yên rời đi, nhìn nhau rồi mỉm cười…
Lại im lặng một lúc sau
Lục Phàm lấy từ trong túi ra một cái hộp
"Hôm đó ở 'Xưởng ngọc thô', không cẩn thận mua nhầm nhiều một đôi bông tai
"Tôi cũng không thể tặng hai đôi giống hệt nhau cho em gái được
"Cái này, nếu em thích, thì tặng em
Giang Mãn Nguyệt nhìn Lục Phàm mở hộp
Đúng là đôi khuyên tai phỉ thúy mà cô muốn
Trong lòng Giang Mãn Nguyệt vui mừng
Vờ như bình thản cầm lấy khuyên tai…
Sau đó quay người đi, trực tiếp đeo vào trước mặt Lục Phàm
Một lát sau
Giang Mãn Nguyệt lại xoay người lại, hai chiếc khuyên tai tinh xảo, tựa như ánh sao lấp lánh trên vành tai nàng, khẽ lắc lư
"Đẹp không
"Ừm, đẹp lắm
Lần này, Lục Phàm nhìn kỹ hai ba phút
Thành tâm khen ngợi.