Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 122: Bại lộ




Cổng thành tiếng trống chấn động
Cổng thành mở rộng, binh lính bên trong lao ra ngoài
Lữ Bố chuyển hướng vung lên Phương Thiên Họa Kích ra hiệu
Ba ngàn thiết kỵ ở ngoài cửa thành dàn trận địa sẵn sàng đón địch theo Lữ Bố vọt thẳng vào bên trong đại trận của địch quân
Lúc này địch quân đã bị Lữ Bố bị dọa khiếp đảm, vội vàng nghênh đón Lữ Bố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi Lữ Bố xông vào đại trận địch quân, trong lúc nhất thời huyết nhục văng tung tóe, giết hại không ngừng
Lúc này Hình Vanh đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh kiềm nén sự khiếp sợ khi Bàng Bá Long bị giết
Trông thấy cổng thành liên tục xuất binh, trong lòng giật mình, lập tức nghĩ đến việc Tần Vương phủ đã phái đại quân đến
Lập tức vội vàng ra lệnh cho tướng lĩnh chỉ huy kỵ binh, miễn cưỡng chặn ba ngàn thiết kỵ của Lữ Bố, khi quân đội phía sau nhanh muốn xông tới, Hình Vanh suất lĩnh đại quân rút lui, một đường rời khỏi Hoán Dương thành
Lữ Bố trông thấy địch quân dược Hình Vanh đại quân trùng đang bao vây, hô to một tiếng:
- Trốn chỗ nào
Trong nháy mắt phóng tới Hình Vanh, một đường xông lên mở đường đánh tan tất cả trở ngại, binh lính địch nhân bay ngược mà ra, Phương Thiên Họa Kích chạm đến tức chết
Khi mấy vị tướng lĩnh ở gần Hình Vanh gặp Lữ Bố hung mãnh lao đến, nhất thời bị dọa sợ, vội vàng chỉ huy Hình Vanh thoát đi càng nhanh
Bởi vì địch quân thực sự nhiều lắm, Lữ Bố một người đã tiến vào chỗ sâu trong địch quân
Căn bản không kịp đuổi bắt Hình Vanh và các tướng lĩnh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bọn hắn bỏ chạy
Lữ Bố chỉ huy binh lính ở phía sau không ngừng truy sát địch quân
Một đường phong trần mệt mỏi, binh lính đánh tơi bời
Hình Vanh thỉnh thoảng quan sát đằng sau, mỗi khi Lữ Bố chạy đến, nhanh chóng thiết lập một số trở ngại, ngăn cản Lữ Bố đuổi tới
Cứ như vậy chậm rãi kéo dài khoảng cách với Lữ Bố, lại thêm Lữ Bố nghe theo Trần Cung dặn dò, không đuổi quá chặt, lập tức từ bỏ
Sau khi Hình Vanh triệu tập hết đội ngũ, kiểm kê nhân số, lúc đầu một trăm ngàn binh mã bây giờ đã còn thừa không đến bốn mươi ngàn
Hình Vanh nhìn các tướng sĩ thất hồn lạc phách, sắc mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lập tức nghĩ đến binh mã Dương Giang hai thành, phái người tiến đến hai thành Dương Giang binh mã gọi về Lương thành, bây giờ chỉ có thể trước giữ vững Lương thành
Mà ngay lúc bọn họ chạy về Lương thành lại đụng tới Phương Minh Cư chỉ huy tàn quân
Khi Hình Vanh trong đại quân nhìn Phương Minh Cư mặt mũi tràn đầy bụi đất, đáy lòng nhất thời nguội đi
Quả nhiên Phương Minh Cư đưa đám nói:
- Quân sư, chúng ta tối hôm qua bị mai phục, không nghĩ tới Dương thành đột nhiên thêm ra ba mươi ngàn đại quân đánh lén quân ta
Sắc mặt Hình Vanh tái nhợt, vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn bên Phương Minh Cư đã còn thừa không bao nhiêu binh mã
Nếu như ngay cả Dương thành đều bị mai phục, vậy Giang thành
Quả thật đúng là không sai
Sau một ngày lại chạy về một đoạn đường, Trần Mãnh cũng chỉ huy tàn quân chật vật không chịu nổi chạy đến
Ba đường tàn quân tụ hợp
Chư vị tướng lãnh yên tĩnh không nói, mười phần uể oải, đã không có khí thế như trước
Mà Hình Vanh không ngừng âm thầm suy nghĩ, sắc mặt càng ngày càng trắng xám
Hình Vanh không ngừng lắc đầu, hi vọng không phải như mình nghĩ, bọn họ chỉ là thua do Tần Vương phủ nhanh chóng phái tới cứu binh mà thôi
Nếu như không phải
Hình Vanh dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn con đường đi hướng Lương thành
Phía trước đường núi uốn lượn quanh co, rừng cây rậm rạp
Lúc này toàn quân đều dừng lại nhìn Hình Vanh,
Chỉ thấy Phương Minh Cư lộ ra biểu lộ nghi ngờ, không hiểu hỏi:
- Quân sư làm sao dừng lại, chúng ta tranh thủ thời gian trước quay về Lương thành, không phải vậy truy binh sẽ chạy tới
Lúc này, sắc mặt Hình Vanh tái nhợt, ánh mắt mang theo vẻ kinh hoảng, nhìn đại quân phía sau, lập tức bình phục nội tâm rung động
Bắt đầu đi về phía trước, mọi người thấy Hình quân sư không quá có tinh thần, cũng cảm thấy có thể là thất bại, nội tâm bất đắc dĩ mà thôi
Sau đó toàn quân lại xuất phát
Hình Vanh cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Phương Minh Cư, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy mà hỏi:
- Phương thành chủ, bây giờ ngoại trừ theo con đường Lương thành chạy về Dũng Dụ quận, còn có đường khác không
Phương Minh Cư cau mày, nhìn Hình Vanh đáp:
- Quân sư ngươi cảm thấy Lương thành ta không an toàn sao
- Quân sư yên tâm, Lương thành kia được ta kinh doanh nhiều năm, ba thành đã sớm đầu phục Tần Vương, bởi vậy Tần Vương mới nhanh như vậy phái binh chạy đến mai phục
- Không sai, chúng ta đều đánh giá thấp Tần Vương, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã kịp phản ứng phái binh tấn công
Trần Mãnh lên tiếng
Phương Minh Cư tiếp tục nói với Hình Vanh:
- Chắc hẳn Tần Vương tối đa cũng chỉ có thể phái bấy nhiêu lính, dù sao bây giờ còn có một trăm ngàn đại quân bị Bắc Dương quận ngăn chặn
- Căn bản không thể lại có binh, mà cho dù có binh đến đây, bằng vào tinh binh tướng tài của Lương thành ta hoàn toàn có thể ngăn cản, không có khả năng không phát ra tín hiệu cho chúng ta biết
Phương Minh Cư nói xong, vẻ mặt lúc đầu uể oải chậm rãi khôi phục bình thường, lóe qua một tia đắc ý
Bắc Dương quận bị kéo một trăm ngàn đại quân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hình Vanh kinh hãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rốt cục hắn đã hiểu rõ
Đây chính là một cái bẫy, bẫy rập cố ý dẫn vương gia mắc lừa
Vẻ mặt Hình Vanh không thay đổi nhìn Phương Minh Cư có chút đắc ý, “ngươi là phế vật!”
Nội tâm hiện lên lửa giận, nguyên lai Tần Vương đã sớm biết Phương Minh Cư là người của vương gia, sau đó tương kế tựu kế dẫn dụ vương gia vào bẫy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.