Cùng lúc ấy, một điểm đỏ bỗng xuất hiện ở thái dương Chu Diệu Huy
Nòng súng lạnh lẽo cứng rắn dí chặt lên đầu Chu Dần Khôn, lực đạo mạnh đến mức khiến Chu Dần Khôn phải ngoảnh đầu đi một chút, dáng cằm càng lộ rõ
“Oa a,” hắn bóp cổ Hạ Hạ, dần dần dùng sức, gần như đã nhấc bổng nàng lên, “Ngươi biết không, cha ngươi lần đầu tiên cầm súng chỉ vào người ta đó.” Chu Hạ Hạ đã không nghe rõ tiếng hắn nói, mặt nàng tím tái, trước mắt chợt đen chợt trắng, chỉ có đầu mũi chân khó khăn chạm đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng lần đầu tiên biết, hóa ra cảm giác cận kề tử vong là thế này
“Chu Dần Khôn, đây là nữ nhi của ta,” Chu Diệu Huy trầm giọng nói
Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu tùy ý cho Chu Diệu Huy dí súng vào mình, “Đại ca, ngươi không bắn còn đợi gì nữa?” Nói rồi hắn còn chạm nhẹ vào nòng súng của Chu Diệu Huy, “Ngươi giết ta, người của ta sẽ giết cha con các người, à phải rồi, còn có chị dâu trong nhà, người một nhà chúng ta đoàn tụ viên mãn không phải cũng rất tốt sao?” “Còn về tiểu chất nữ này của ta,” Chu Dần Khôn vừa nói vừa nhìn về phía Chu Hạ Hạ, hắn nghiêng đầu, “Tiểu bối đi trước, tìm kiếm một con đường tốt dưới lòng đất cho những trưởng bối như chúng ta.” Tay hắn có chút dùng sức, Chu Hạ Hạ cảm thấy cổ truyền đến đau nhức kịch liệt, như thể giây phút sau sẽ gãy lìa
Giờ khắc này, bản năng cầu sinh trỗi dậy, nàng hai tay nắm chặt bàn tay đang bóp cổ nàng của Chu Dần Khôn, trong miệng phát ra tiếng nức nở hoảng sợ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng chút sức lực ấy của nàng đối với một người đàn ông trưởng thành căn bản không có ý nghĩa
Chu Hạ Hạ khó khăn vươn tay về phía cha nàng
Chu Diệu Huy thực sự không nhìn thấu Chu Dần Khôn rốt cuộc muốn làm gì
Nhưng con bé không chịu nổi sự hành hạ như thế
Đối với cây súng của Chu Dần Khôn, cuối cùng Chu Diệu Huy cũng hạ xuống
Thần sắc Chu Diệu Huy phức tạp: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Chu Dần Khôn rất hài lòng với sự thỏa hiệp này, tay đang bóp cổ cô bé cũng nới lỏng ra đôi chút, Chu Hạ Hạ cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường
“Cũng chẳng có gì, đại ca cầm năm mươi ký ảo chất để đổi lấy mạng nữ nhi của ngươi, thế nào?” Nghe vậy, Chu Diệu Huy hơi nhướng mày: “Ngươi muốn làm độc?” Chu Dần Khôn nhíu mày
“Cha từ trước tới giờ không cho phép ngươi đụng tới những thứ này.” “Đây là… không đồng ý, đúng không?” Chu Dần Khôn cười nghiêng đầu, đối diện với hai mắt Chu Hạ Hạ
Cô bé thấy sự đăm chiêu và khiêu khích trong cặp mắt đen của người đàn ông, lòng run bần bật
Nàng chưa kịp phản ứng, giây phút sau toàn thân nàng đã bị nhấc bổng lên, người đàn ông một tay mang theo cô bé đi về phía sau xe
Chu Diệu Huy kinh hãi, muốn đưa tay ngăn lại nhưng lại bị A Diệu cản
Chu Hạ Hạ bị Chu Dần Khôn bóp cổ dựa vào tường, chân lơ lửng trên không, dư quang có thể thấy vực sâu của ba mươi tư tầng lầu cao dưới chân
Nàng như một con búp bê vải bị đóng lên tường, chỉ cần người đàn ông trước mặt buông tay, nàng sẽ lập tức rơi xuống, ngã tan tành
Sợ hãi cực độ và đau đớn khiến miệng cô bé há hốc nhưng không phát ra được tiếng nào, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân mềm nhũn vô lực, ngay cả hơi thở cũng dần yếu ớt
Bộ dạng tái nhợt vô lực như vậy không gợi lên được nửa phần đồng tình của Chu Dần Khôn, ngược lại hắn còn quay đầu nhìn Chu Diệu Huy: “Đại ca, đứa bé nhà ngươi yếu quá, hay là nuôi lại một đứa khác đi.” Nói rồi hắn liền cầm lấy Chu Hạ Hạ định ném xuống
“Ta cho ngươi!” Chu Diệu Huy quát lớn, “Mẹ kiếp, ngươi buông nữ nhi của ta ra!” Chu Diệu Huy mặc kệ A Diệu còn dí súng vào mình, hắn trực tiếp đi tới, giằng co với Chu Dần Khôn, từ tay hắn giành lại Chu Hạ Hạ
Cô bé trở về vòng tay cha, đã khóc không ra nước mắt
Chu Dần Khôn nhận lấy bộ quần áo A Diệu đưa tới để lau vết máu trên tay, “Tối nay muốn có, vậy thì phiền đại ca hao tâm tổn trí rồi.” Nói xong hắn ném bộ quần áo dính máu đi, quay người định rời khỏi
“Chỉ có ba mươi ký.” Nghe vậy, Chu Dần Khôn dừng bước
Chu Diệu Huy ôm nữ nhi không quay đầu lại: “Chỗ ta tổng cộng ba mươi ký, nhiều hơn nữa, liền phải thông báo cha
Ngươi cũng không muốn hắn biết.” Nếu cha mà biết, đừng nói ba mươi ký, ba gam cũng không có
Chu Dần Khôn ghét bỏ hừ một tiếng, “Vậy thì ba mươi ký.” Đi đến trước xe định mở cửa xe, Chu Dần Khôn lại một lần nữa nhìn thấy bàn tay phải bị thương của mình, sau cơn đau vết thương đã trở nên chết lặng, phần mép bị cắn rách có thể thấy thịt đỏ tươi, máu vẫn còn tuôn chảy ồ ạt, bàn tay vốn đẹp mắt trở nên vô cùng dữ tợn
Lúc này Chu Diệu Huy ôm Hạ Hạ đi ngang qua hắn
“Chờ chút.” Chu Diệu Huy cau mày liếc hắn một cái
Trong ngực hắn, Chu Hạ Hạ nghe thấy tiếng Chu Dần Khôn liền run rẩy, cả người rúc vào lòng cha, hai cánh tay nắm chặt quần áo Chu Diệu Huy
Nàng không dám nhìn hắn
Người đàn ông nhìn thấy bắp chân lộ ra từ váy của nàng đều đang khẽ run
Chu Dần Khôn lại đến gần hai bước, kêu một tiếng “Tiểu chất nữ?” Chu Hạ Hạ không đáp, Chu Dần Khôn liền đưa tay
Chu Diệu Huy tránh đi, “Ngươi có thôi đi không.” “Đừng khẩn trương a đại ca, ta chỉ muốn nói hai câu.” Chu Dần Khôn tay ngay trước mặt Chu Diệu Huy sờ lên đầu Chu Hạ Hạ
“Xin lỗi tiểu chất nữ.” Chu Hạ Hạ từ từ nhắm mắt lại, phảng phất đã mê man đi qua
Chu Dần Khôn lại lần nữa đến gần, ghé vào tai nàng nói khẽ một câu
Tuy nói Hạ Hạ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng sắp mười sáu tuổi
Chu Dần Khôn còn trẻ không có con, tự nhiên không hiểu việc nuôi dưỡng con gái nên có sự tránh hiềm nghi, Chu Diệu Huy không vui kéo dài khoảng cách, không cho Chu Dần Khôn dựa vào nàng gần như vậy
“Hàng đêm nay để người ta đưa đến chỗ ngươi,” Chu Diệu Huy ôm Hạ Hạ lên xe trước đó, lại nhìn Chu Dần Khôn một chút, “A Khôn, tự giải quyết cho tốt.” Chu Dần Khôn liền ghét cái luận điệu này của Chu Diệu Huy, rõ ràng tham sống sợ chết, làm việc lo trước lo sau không đủ ngoan tuyệt, lại cứ luôn giả vờ làm một đại ca tốt
Mà lão gia tử lại cứ ăn cái kiểu này của hắn, nếu không hắn Chu Dần Khôn muốn làm chút hàng làm sao đến mức phiền phức như vậy
Chu Dần Khôn nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút liền lên xe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe thấy tiếng xe cộ lái đi, Chu Hạ Hạ mới chậm rãi mở to mắt, Chu Diệu Huy cẩn thận mà đặt nàng xuống, “Đi bệnh viện.” “Không, không cần cha.” Hạ Hạ giọng khàn khàn, “Con muốn về nhà.” Chu Diệu Huy nhìn vết tay trên cổ nàng, “Hạ Hạ ngoan, không thể mặc kệ được.” “Cha…,” giọng cô bé nghẹn ngào, “Con muốn mẹ
Con muốn về nhà…” Nước mắt không ngừng lăn trên gương mặt tái nhợt, nhỏ giọt xuống ghế da thật
Chu Diệu Huy vô cùng đau lòng, “Được, vậy thì về nhà
Để bác sĩ Marina đến nhà một chuyến.” Chu Hạ Hạ trông có vẻ bị thương nghiêm trọng, nhưng may mắn là không tổn thương bên trong, lưng và cổ sẽ đau mấy ngày, họng cũng sẽ khàn mấy ngày, cần chườm nóng và uống thuốc đúng hạn
Tát Mã thấy con gái tốt đẹp trở về biến thành thế này, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, Hạ Hạ lại chẳng nói gì, uống thuốc xong liền ôm eo mẹ, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ
Đợi nữ nhi ngủ, Tát Mã nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra, đến thư phòng của Chu Diệu Huy
Muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra
Nàng không biết là, Hạ Hạ ngủ không an ổn, vòng tay ấm áp của mẹ rời đi không bao lâu, nàng liền tỉnh
Hồi tưởng lại cây súng mà Chu Dần Khôn đã chĩa vào cha nàng, nàng đã cảm thấy sợ hãi khôn nguôi, nàng cũng không nghĩ mình sẽ trong một sát na kia nhào tới cắn hắn
Hắn là thật muốn giết cha sao
Thế nhưng là… bọn hắn rõ ràng là thân huynh đệ a
Hạ Hạ cố gắng nhắm mắt lại, trở mình, nhưng vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng đem mình cuộn chặt trong chăn, ép buộc mình không nên suy nghĩ nhiều
Nhưng càng như vậy, bên tai càng vang lên câu nói Chu Dần Khôn thì thầm bên tai nàng trước khi rời Sa Thôn Tháp
Sau câu “Xin lỗi tiểu chất nữ” ấy, còn có một câu nói nhẹ nhàng theo sau — “Ngươi đợi đấy cho ta.” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo vào tám giờ rưỡi a.